Ta Chính Là Thần

Chương 50: Bạo Loạn Và Sự Sụp Đổ Của Tượng Thần (1)




Giọng nói của Schroeder từ bên ngoài vọng tới, một đội Tam Diệp Nhân nâng một chậu hoa hình chữ nhật tiến vào.
Vẫn chưa bắt đầu xây dựng Điện Thần, Chủ Tế Ti Schroeder này cũng chỉ có được cái danh phận.
Trước mắt hắn, nhiệm vụ quan trọng nhất là nuôi dưỡng hoa mặt trời.
Nếu như Thần vật do Thần ban thưởng chết đi trong tay hắn, cho dù có vị trí Chủ Tế Ti, hắn nhất định sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Vua Trí Tuệ Yasser.
Schroeder vô cùng cẩn thận cầm hoa mặt trời, cấy vào trong đất.
Mấy Tế Ti khác đi theo Schroeder hỏi: “Liệu có sống lại được không?”
Schroeder vô cùng vững tin: “Nếu như Thần đã ban hoa mặt trời cho chúng ta, vậy nhất định sẽ khiến nó nở rộ trong này.”
Không biết là do lời nói của Schroeder linh nghiệm, hay là sinh mạng của hoa mặt trời vốn dĩ đã ngoan cường.
Hoa mặt trời bị gãy lại một lần nữa tỏa ra sức sống mạnh mẽ từ trong đất, đóa hoa do Thần ban cho này không chỉ sống lại lần nữa, mà còn lai tạo ra hai cây con bên cạnh.
Bọn chúng.
Mở ra tương lai thuộc về Tế Ti, cũng trở thành khởi nguyên cho sự phát triển của sức mạnh siêu phàm.
“Sử thi Shinsai”.
Vua Yasser tìm kiếm sự tha thứ của Thần, Thần đã thương xót ban cho hoa mặt trời.
Cho dù Thần có đuổi người con trưởng nhất mạch ra khỏi thiên đường, thì Thần vẫn để ý tới người thừa kế của Redlichiida.
Uống Thần lực từ trong hoa mặt trời, Tế Ti Thần sẽ đạt được quyền năng Tế Ti cấp cao do thần linh ban tặng.
Nhưng thứ có tên là hoa mặt trời này cũng đang báo hiệu nhắc nhở người dân của nước Shinsai, năng lực của nó cũng giống như mặt trời trên bầu trời kia.
Có thể tạo ra sinh mệnh, cũng có thể mang đến tai nạn.
Đáng tiếc.
Vua Yasser lại không hiểu được sự nhân từ và ẩn ý của Thần.
- --------
Yasser dẫn theo một đám người đi sâu vào đất liền, tìm thấy một hồ nước mặn trong đất liền.
Ở đây không có gì ngoài mặt nước mênh mông sóng trắng, muối trong hồ chất lên như những đám mây trắng, chắc hẳn dưới hồ từng có núi lửa, nhưng đã tắt từ lâu.
“Thưa vua!”
“Nơi này gần giống với nơi ngươi đang tìm kiếm, chỉ cần đi thêm một chút nữa là sẽ đến nơi.”
Dạo quanh hồ nước mặn khổng lồ này một vòng, hắn nhìn thấy một ngọn núi cao lởm chởm đá, vừa hay lại ở ngay bên cạnh hồ nước.
Bầu trời xanh thẳm và núi non hùng vĩ, từ chân núi nhìn lên, những đám mây như đang lơ lửng quanh ngọn núi.
Hồ nước dưới chân như gương, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Yasser rất vui vẻ: “Chính là nơi này.”
Hắn bước lên núi cao, chỉ vào hai bên sườn của lối vào núi.
“Lối vào nơi này có điêu khắc hai bức tượng Thần, một bức là của vua Redlichiida phụ thân ta, bức tượng còn lại là tượng của ta.”
“Bức tượng quỳ một gối xuống đất, thể hiện lòng thành kính đối với Thần.”
“Giống như đang chào đón thần linh đến nơi này, đến với Điện Thần mà chúng ta đã xây dựng cho hắn.”
Điện Thần vẫn chưa được xây dựng, mà Yasser thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng vị thần giáng thế.
Yasser leo lên núi cao, bàn bạc với vài đại thần của nước Shinsai về cách xây dựng nơi này, làm thế nào để nước Shinsai tạo ra kỳ tích vĩ đại nhất, bọn họ có khả năng dâng những lễ vật quý giá nhất cho thần linh.
“Trong thành Thần Tứ, có một bức tượng của phụ thân ta đang canh giữ cho các vị thần.”
“Ở nơi này.”
“Sẽ do ta và phụ thân ta canh giữ cung điện của thần linh.”
Cuối cùng.
Bọn họ lên đến đỉnh núi, nơi này vừa có không khí loãng vừa có gió lớn gào rít.
Nhưng đứng ở đây, dường như có thể thu cả thể giới vào tầm mắt.
Cảm giác này khiến Yasser nhớ lại lần đầu tiên hắn đi lên Điện Thần Kim Tự Tháp khi còn nhỏ, tầm nhìn ở đây còn rộng lớn hơn so với khi đó, khí thế của ngọn núi này còn hùng vĩ hơn cả Kim Tự Tháp.
“Chính là đây, ngay tại nơi này.”
“San phẳng toàn bộ đỉnh núi này, sau đó xây một tòa Điện Thần ở đây, một công trình nguy nga và lộng lẫy nhất trên thế giới.”
“Ngoài các Tế Ti hầu hạ Thần, còn phải phái mấy nghìn người vĩnh viễn ở đây canh giữ cho thần linh.”
Yasser quá kích động, thậm chí còn nghĩ ra tên của tòa Điện Thần này, hắn nhìn những đám mây trôi nối xung quanh mình, đến lúc Điện Thần được hoàn thành, nhìn từ chân núi, chắc chắn giống như nằm trên mây.
“Vậy thì gọi nó là.”
“Điện Thần Thiên Không.”
So với việc nói Điện Thần Thiên Không mà Yasser muốn xây dựng là một cung điện, thì nó giống một tòa thành hơn.
Yasser vô cùng hài lòng với nơi này, hắn hoang tưởng sau khi nơi này đươc xây xong, bản thân cũng có thể nhận được sự ưu ái của thần linh giống như phụ thân mình.
“Cứ như vậy đi!”
“Nhất định phải nhanh chóng xây dựng xong nơi này, trong vòng năm năm, nhất định phải hoàn thành trong vòng năm năm.”
Đại thần ngẩng đầu: “Năm... năm năm?”
Yasser hỏi với giọng điệu không cho phép kẻ khác nghi ngờ mình: “Không làm được sao?”
Đại thần vội vàng gật đầu: “Không vấn đề gì, thưa vua!”
“Sau năm năm, ngươi nhất định sẽ nhìn thấy tòa Điện Thần Thiên Không này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.