Ta Chính Là Thần

Chương 2: Cuối Cùng Chúng Ta Vẫn Sẽ Biến Mất, Không Thể Vãn Hồi (1)




Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh lại, một lúc lâu sau cũng không ai nói gì.
Lúc này nam đầu đinh đột nhiên cười lên, hắn cầm ấm trà rót đầy cho Doãn Thần.
“Ý nghĩ này của ngươi không tệ, suy nghĩ rất mới mẻ.”
“Sách mới của ta muốn dùng giả thiết này của ngươi, nói không chừng có thể hot thì sao?”
Nam đầu đinh không xem lời nói của Doãn Thần là thật, cho rằng giống như mấy lần giao lưu trước, tiến hành một hồi nói linh tinh chuyện tưởng tượng, thiên mã hành không chẳng hề gò bó gì.
Nhưng Doãn Thần vẫn thấy lòng đấy phức tạp, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ta đi trước đây!”
“Nếu ngươi viết ra, hoặc có ý tưởng hay suy nghĩ mới mẻ gì, nhớ nói với ta một chút, chúng ta cùng nhau thảo luận.”
Nhưng chàng trai đầu đinh lại giữ hắn lại, lấy ra một vật từ ba lô.
“Doãn Thần, khoan hãy đi.”
“Dùng giả thuyết của ngươi nên ta tặng ngươi thứ đồ tốt này.”
Doãn Thần nhận lấy cái hộp nam đầu đinh đưa cho hắn, mở ra liền thấy bên trong mà một khối đá bất quy tắc, trên mặt đá có một hoa văn hình côn trùng tinh xảo.
“Cái gì vậy? Hóa thạch?”
Nam đầu đinh: “Bọ Redlichiida, thuộc loài bọ ba thùy.”
“Hóa thạch này tuy không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ xem có thể nhìn thấy một sinh vật từ mấy trăm triệu năm trước xuất hiện trước mặt mình, sống động như thật, thì liền có cảm giác dùng bao nhiêu tiền cũng mua không được cái rung động ấy.”
“Đem về trưng trong nhà, mặc sức tưởng tượng và cảm thụ sự tang thương của sinh vật cổ xưa này và trái đất vào thời thái cổ trăm triệu năm trước đi!”
Doãn Thần cảm ơn chàng trai đầu đinh, cầm quà tặng vừa đi vừa xem.
Nhưng vừa đi ra đường lớn, đột nhiên một chiếc ô tô mất khống chế, từ ngoài đường lao nhanh đến cửa kính ở sảnh lớn với tốc độ hơn trăm mét, kéo theo hàng loạt mảnh vỡ thủy tinh nghiền ép về phía Doãn Thần.
Doãn Thần cầm hóa thạch trong tay, bị đụng vào văng ra ngoài như một miếng vải rách.
Giữa vũng máu, tầm mắt của Doãn Thần dần dần mờ nhạt.
“Ai lái xe ẩu vậy, từ đường lớn chạy thẳng vào trong sảnh lớn quán ăn.”
Chờ đến lúc thấy được rõ ràng, đột nhiên bình thường trở lại.
“À!”
“Thì ra là Tesla!”
Doãn Thần cảm giác được hắn bay ra từ cơ thể của mình, chậm rãi tung bay lên bầu trời.
Hắn quan sát các tòa nhà, quan sát đô thị, quan sát lục địa.
Thậm chí.
Quan sát trái đất.
Hắn càng bay càng cao, hắn lơ lửng trên quỹ đạo, đột nhiên trái đất nhanh chóng phát sinh thay đổi.
Trong nháy mắt không còn đô thị, ngay cả dấu vết của nhân loại cũng không còn.
Những mảng lục địa đang di chuyển, màu xanh của thực vật dần dần bao trùm hết thảy.
Doãn Thần lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Thời gian gia tốc sinh ra thay đổi, bây giờ ta cảm giác đến một cái chớp mắt cũng có thể là mười ngàn năm, trăm ngàn năm.”
“Chẳng qua không biết là ngược hay xuôi dòng, nếu là xuôi dòng, không lẽ con người đã bị diệt vong hết rồi sao?”
Hắn nhìn về phía vũ trụ, sau đó bị một sức mạnh khổng lồ lôi kéo, nói cách khác là bị ném vào bên trong vũ trụ rộng lớn vô ngần, biến mất phía trên trái đất.
Hắn bị bao bọc bởi yên lặng vĩnh hằng.
Hắn nhìn thấy vô số hằng tinh ra đời rồi mai một, nhìn đến từng hệ hành tinh mau chóng sụp đổ.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được trên thế gian có cảnh tượng tuyệt vời đến thế, tráng lệ tuyệt lạ đến mức khiến con người thay đổi niềm tin của mình, cảm thấy những điều cả đời mình theo đuổi hóa ra lại buồn cười như vậy, thậm chí vì cuộc đời tầm thường của mình mà thấy sợ hãi.
Sinh mệnh của chúng ta tựa con kiến, thật sự có bất kỳ ý nghĩa nào tồn tại sao?
Sinh mệnh ra đời, khởi nguồn văn minh, khoa học kỹ thuật rộng lớn, thật sự vĩ đại như con người tự khoe khoang sao?
Cả đời người, thậm chí lịch sử của chủng tộc được gọi là nhân loại này, kể cả toàn bộ trái đất.
Giờ phút này, Doãn Thần chỉ có thể dùng một câu hắn từng nghe nói qua để hình dung.
“Chúng ta là cát bụi!”
Chủng tộc được gọi là nhân loại và văn minh, giống như ánh sáng nhạt nhòa đột nhiên xuất hiện trong một góc vũ trụ.
Chớp mắt lướt qua, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Không được chú ý, không được quan tâm, không thay đổi xoay chuyển được thứ gì.
Khởi nguyên của chúng ta, khi chúng ta ra đời, chúng ta dùng hết sức để có thể tỏa sáng rực rỡ, cuối cùng chúng ta vẫn biến mất, không thể cứu vãn.
Biến mất trên một hòn đảo cô độc ở một góc nhỏ bé không đáng kể trong vũ trụ, có tan biến đi thì chẳng qua cũng là một cái chớp mắt đối với vũ trụ này mà thôi.
Tâm hồn Doãn Thần bị đả kích thật mạnh, có thể nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời như vậy, cuối cùng cuộc đời đen tối và ngắn ngủi của hắn giống như có một tia sáng.
Hắn biến thành một luồng sáng, đi sâu vào trong vũ trụ.
Thời gian đang quay ngược, hắn ở trong một duy độ và thời không siêu việt, đi qua hết thảy khởi nguyên.
Giống như ở ngọn nguồn của thời gian, có một lực dẫn to lớn kéo hắn đến nơi mọi chuyện bắt đầu.
Cuối cùng.
Các vì sao tan biến, vũ trụ hòa thành một.
Hết thảy đều biến mất không thấy đâu.
Hắn cũng đến điểm cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.