Ta Chính Là Thần

Chương 16: Chữ Viết Và Thần Thoại (2)




Doãn Thần chạm vào vỏ ốc Dung Hợp Quái, lập tức vỏ ốc trong suốt đã không còn trong suốt nữa, nhưng những đường hào quang phát ra ở phía trên vẫn lưu chuyển ngang dọc.
Ngón tay vẽ một vòng tròn ở phía trên, cùng lúc cũng vẽ ra ánh sáng.
“Đây là mặt trời!”
Redlichiida nhìn có vẻ như đã hiểu nhưng vẫn chưa hiểu được.
Hắn lại vẽ một hình trăng lưỡi liềm đơn giản xuống, nói với Redlichiida.
“Đây là mặt trăng!”
Redlichiida hiểu rồi, theo hắn thấy thì chữ viết chính là những hình vẽ được đơn giản hoá.
Hắn vẽ ra một gợn sóng ở trên vỏ ốc.
Nói: “Đây là nước.”
Sau đó hắn lại vẽ ba gợn sóng, hưng phấn kích động hô lên.
“Đây là biển.”
Dưới sự chỉ dẫn và dạy bảo của Thần, từng chữ viết sơ khai được sáng tạo ra.
Nhìn những ký hiệu kỳ lạ tràn ngập trên vỏ ốc, ánh mắt của Redlichiida tỏa sáng, nắm chặt tay.
Chữ viết.
Một thứ bắt nguồn từ tranh vẽ, nhưng lại có sức mạnh hơn tranh vẽ.
Hắn cảm thấy bên trong những ký hiệu này tràn đầy sức mạnh thần kỳ, có thể biểu đạt được tất cả những huyền bí và bí ẩn trên thế gian, hơn nữa còn có thể ghi chép lâu dài sau đó tiếp tục lưu truyền.
Sinh mệnh và chủng tộc giống như bởi vì có được chữ viết mà trở nên khác thường, trở nên siêu phàm thoát tục.
Sinh mệnh và chủng tộc không có chữ viết, so với chủng tộc có được chữ viết là hai sự tồn tại hoàn toàn khác nhau.
Mà bọn họ.
Đã bước đến bước này.
- ---------------
Chữ viết của Tam Diệp Nhân, bọn họ không cần biết dã thú cỏ cây.
Bọn họ chỉ cần biết mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.
Bọn họ không cần biết máy móc và khoa học kỹ thuật, bọn họ chỉ cần biết gió, lửa, sét, điện.
Lĩnh vực và góc độ hiểu biết về thế giới của bọn họ không rộng, những thứ cần biết và hiểu cũng không nhiều, vì thế để tạo ra chữ viết thuộc về bọn họ cũng không mấy khó khăn.
Redlichiida giỏi điêu khắc, hắn đã điêu khắc ra một phiến đá ở trong cung điện của chính mình, ghi chép tất cả những chữ viết mà hắn sáng tạo ra.
Sau đó triệu tập các con và thần dân đến, tuyên bố rằng bọn họ cuối cùng cũng có được chữ viết.
Các con và thần dân của hắn cảm thấy mông lung, bọn họ không hiểu ý nghĩa của chữ viết.
Mà Redlichiida lần đầu tiên nói về cách dùng chữ viết với thế giới này, chuyện đầu tiên mà bọn họ ghi lại là thần thoại.
Trên tấm bia đá dựng trước thành Thần Tứ, không chỉ có hình vẽ, mà còn có chữ viết được điêu khắc trên đó.
Thần tạo ra mọi vật, tạo ra con trưởng của hắn là vua trí tuệ Redlichiida, sau đó lại tạo ra người hầu sinh mệnh của hắn Sally.
Mọi người ngước nhìn những hình vẽ và ký hiệu, một số Tam Diệp Nhân thông minh căn cứ vào điêu khắc nổi cũng lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của chữ viết.
“Hóa ra Thần là như vậy.”
Lần đầu tiên bọn họ thực sự cảm nhận được sự tồn tại của thần linh, hiểu được những thần tích do Thần thi triển.
Sau khi có chữ viết, nền văn minh của Tam Diệp Nhân đã bắt đầu phát triển thêm một bước, bọn họ bắt đầu thoát khỏi sự hoang dã và ngu dốt, cũng có thể thật sự xứng với hai chữ văn minh.
Hôm nay có không ít người tụ tập trước cái giếng khổng lồ nối thành Thần Tứ với biển, giống như đang tiến hành một buổi lễ long trọng.
Trong lúc cả hàng chục nghìn Tam Diệp Nhân đang quan sát, một Tam Diệp Nhân thấp bé đi ra khỏi thành dưới đáy biển từ dưới giếng khổng lồ một cách xiêu vẹo, đi từng bước bước xuyên qua những bậc đá ngập nước, giẫm lên mặt đất dưới ánh mặt trời.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt trời, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thành Thần Tứ rộng lớn.
Ánh nắng hừng hực trên đỉnh đầu khiến hắn cảm thấy choáng váng, tiếng reo hò của hàng chục nghìn người khiến hắn xúc động và khô nóng.
Hắn nhìn thấy một bóng dáng được hàng chục nghìn người bảo vệ xung quanh, đó là một Tam Diệp Nhân cao to đội vương miện bằng đá.
Đối phương đứng ở chỗ cao chìa tay ra với hắn.
“Qua bên đây!”
Thiếu niên Tam Diệp Nhân đi từng bước đến trước mặt của người đội vương miện bằng đá sau đó quỳ xuống, đám người cũng trở nên yên lặng, chứng kiến thời khắc kỳ tích vĩ đại này.
Vua trí tuệ vươn tay đặt lên đầu thiếu niên Tam Diệp Nhân.
“Con của ta.”
“Ta ban cho ngươi trí tuệ và tri thức.”
“Ngươi kế thừa huyết mạch của ta, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ trở thành một phần của thành Thần Tứ.”
Tất cả Tam Diệp Nhân ở trong đám đông đều nhìn không chớp mắt, cho dù đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, thậm chí có không ít người từng tự mình trải qua, nhưng vẫn không thể xem nhẹ được sức mạnh thần kỳ này.
Điều này làm cho bọn họ cảm thấy kính sợ và khát khao, khiến bọn họ biết thế nào gọi là vua trí tuệ, cái gì gọi là sức mạnh tựa như thần thoại.
Redlichiida đã truyền ngôn ngữ chữ viết và một phần tri thức từ trong trí nhớ của mình vào trong đầu của thiếu niên Tam Diệp Nhân, đây là sức mạnh bẩm sinh của vua trí tuệ, và là thiên phú mà thần linh ban cho hắn.
Hắn không chỉ thông qua phương thức này để khiến huyết mạch trực hệ của chính mình có được tri thức và truyền thừa, mà còn làm cho không ít người của thành Thần Tứ nhanh chóng học được cách làm sao để nói chuyện.
Thiếu niên Tam Diệp Nhân mở miệng cả nửa ngày, rốt cuộc cũng phun ra một câu.
“Phụ thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.