Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 48: Nhiệm Vụ (1)




Trần Hoàn cũng nghĩ như vậy, "Chiêu Hồn Phiên của ta được tế luyện gần đủ rồi, sau khi lấy tinh huyết hồn phách của tiểu tử này, chắc chắn uy lực sẽ lên tầng cao hơn, đến lúc đó..."
Trong lòng hai người nghĩ như vậy, đều sợ đối phương đổi ý, nên thái độ càng thân thiết hơn.
Thế là chờ Trần Mị dẫn theo ba người tới, đã thấy Trần Hoàn và Bùi Lăng như bạn thân thiết thất lạc nhiều năm, đã cực kì hòa thuận hợp ý.
"Bùi sư đệ, để ta giới thiệu cho ngươi." Trần Hoàn thấy đám người Trần Mị, vô cùng nhiệt tình nói, "Đây là Trần Mị, muội muội ngốc nghếch của ta, Luyện Khí tầng bốn. Đây là Hoàng Hiển, tu vi Luyện Khí tầng năm; đây là Trương Trọng Cầm, tu vi Luyện Khí tầng năm; còn có một người là Tiêu Đạp Toa, tu vi Luyện Khí tầng năm... Chúng ta đều quen biết nhiều năm, hôm nay lại có một thiếu niên anh tài như Bùi sư đệ tài gia nhập, thật sự nên uống cạn một chén lớn!"
Sau khi người đến đông đủ, nói mấy câu khách sáo, Trần Hoàn lập tức dẫn đám người chạy tới một cài đài bằng phẳng xây dựng trong mây mù ở trên núi.
Bây giờ đã có mấy đội ngũ xếp hàng ở đây, mặc dù không nhiều đội ngũ lắm, nhưng dù là Trần Hoàn hay Bùi Lăng, cũng chờ sốt ruột như đang ngồi bàn chông, nếu không phải chen ngang sẽ bị phạt mười viên linh thạch, bọn họ hận không thể trực tiếp chen đến chỗ đầu tiên.
Sau một lát, cuối cùng đã đến lượt bọn họ, Trần Hoàn trực tiếp móc ra mười viên linh thạch, nói với đệ tử phụ trách ở chỗ này: "Một đóa Âm Thi Vân, làm phiền nhanh một chút, nhiệm vụ khẩn cấp!"
Đệ tử kia cũng không nói chuyện, ném mười viên linh thạch vào trong pháp trận ở bên cạnh, pháp trận lập tức bành trướng ra một luồng sương mù màu đen ở trên không, ngay sau đó một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, trộn lẫn đám sương mù lẻ tẻ kia thành một đám mây.
"Bùi sư đệ, lên đây đi." Trần Hoàn bước lên đầu tiên, rõ ràng hắn ta đang đạp lên đám mây như sương mù, nhưng không biết vì sao hắn ta lại đứng lên đó như đạp đất bằng.
Bùi Lăng hơi tò mò đứng nhìn, rồi mới cẩn thận bước lên, chẳng những chỗ dưới chân không mềm mại như trong dự đoán, ngược lại vô cùng rắn chắc.
Chờ sau khi tất cả mọi người đi lên, Trần Hoàn bắt pháp quyết, Âm Thi Vân bắt đầu chậm rãi di chuyển, tiếp theo tốc độ dần nhanh hơn, lướt về phía đông nam.
"Trần sư huynh." Bùi Lăng thấy thế liền hỏi, "Sơn môn Thánh tông ở phía đông nam sao?"
"Bùi sư đệ mới nhập môn hôm qua, chẳng trách lại không biết." Trần Hoàn nghe vậy cười ha ha một tiếng, nói, "Thật ra sơn môn chính thức của Thánh tông nằm ở phía chính nam! Nhưng toàn bộ tông môn đều bị Cửu Thiên Thập Địa Âm Dương Ly Hợp Phù Đồ Đại Trận bao phủ, để tiện cho môn nhân đệ tử ra vào, vì vậy sắp đặt lối đi ở bốn phương tám hướng, chỉ cần xác nhận minh bài là có thể thông hành... Nếu đi từ phía đông nam sẽ gần với đích đến của chúng ta hơn, vì vậy ta chọn phương hướng này."
Bùi Lăng suy nghĩ, nói: "Nói vậy, sau khi rời tông, minh bài sẽ không có quá tác dụng lớn sao?"
"Sao có thể?" Hoàng Hiển tiếp lời, vừa nãy người này không nói lời nào, dường như hơi chướng mắt Bùi Lăng, bây giờ lại cười lạnh, "Lúc nhập tông phải lấy tinh huyết điểm Mệnh Hồn Đăng, trong Mệnh Hồn Đăng sẽ phân ra một sợi khí tức để chế tác ra minh bài này. Lúc ở trong tông phải luôn mang theo bên người. Lúc rời tông, đây là thứ chứng minh thân phận của chúng ta, dùng để điều động tướng soái Thánh tông, tông môn cũng có thể dùng để định vị cứu viện lúc gặp nạn!"
"... Hoàng sư huynh, nói vậy, dù đã rời tông thì minh bài cũng có rất nhiều tác dụng kỳ diệu?" Trong lòng Bùi Lăng chấn động, trên mặt lại tỏ vẻ tò mò hỏi, "Nếu không cẩn thận làm mất thì sẽ thế nào?"
Hoàng Hiển cười hắc hắc, không nói chuyện.
Ngược lại Trần Mị khẽ khàng tiếp lời: "Nếu ném đi, thật ra cũng không sao cả, dù sao còn có Mệnh Hồn Đăng ở đó, lúc về tông xác nhận thân phận, làm lại một cái khác là được. Chỉ là rất đắt, tốn tận 50 viên linh thạch hạ phẩm."
Bùi Lăng cố bình tĩnh lại, nói: "Nói đến linh thạch, hôm qua ta lật xem môn quy của tông môn, phát hiện gần như việc gì cũng có thể dùng linh thạch để giải quyết. Nhưng cũng cho khoảng thời gian không ngắn để chuẩn bị. Đã vậy, nếu có người, ta chỉ cảm thấy tò mò thôi, nếu có người nợ Thánh tông rất nhiều linh thạch, lại tìm cơ hội chuồn khỏi tông môn, bỏ trốn mất dạng... Vậy chẳng phải Thánh tông đột nhiên tổn thất sao?"
"Ngươi tưởng Thánh tông ngốc như ngươi à?" Tiêu Đạp Toa vẫn không có biểu tình gì, nghe vậy cũng vui vẻ, che miệng cười nói, "Thật ra Thánh đã được coi là tông môn dễ nói chuyện nhất trong Ma đạo, có thể dùng linh thạch giải quyết mọi việc. Nhưng mọi người đều biết, ngàn vạn lần không thể thiếu linh thạch của Thánh tông!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.