Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 47: Âm Thi Vân




"Trên thực tế, lúc Huyền Cốt Lăng Âm Chu đỗ xuống Trảm Trần đài, dù là Lệ tiên tử hay Trịnh sư huynh đều không xuất hiện trên boong thuyền."
"Có thể thấy hoàn toàn không thèm để ý hai huynh đệ này."
"Nếu không, sao Tôn sư tỷ lại đề cử cho sư huynh chứ? Chẳng lẽ Tôn sư tỷ muốn đắc tội Trịnh sư huynh và Lệ tiên tử sao?"
Trần Hoàn suy nghĩ một lát, vẻ mặt dần thả lỏng, gật đầu nói: "Đã vậy, vậy coi như ta nợ Tôn sư muội một nhân tình."
Nói xong phân phó nữ tu có vẻ ngoài khá giống hắn ta đang đứng ở bên cạnh, "Theo ta đến Tạp Ủy tư một chuyến."
Vào lúc này, trong Tạp Ủy tư, Bùi Lăng đang cúi đầu âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ngay vừa rồi, hắn nghe người ta nhắc đến ba người Lý Tư Quảng!
Mặc dù chỉ là đệ tử nào đó thuận miệng nhắc một câu, cũng không có ý đi tìm ba người Lý Tư Quảng, nhưng cũng khiến Bùi Lăng hãi hùng khiếp vía, sợ ngay sau đó, đã có tuần tra đệ tử từ trên trời giáng xuống, bắt hắn tới Hình đường tra hỏi...
Chỉ là liên tục bị bảy tám đội ngũ cự tuyệt, thậm chí có sư huynh tốt bụng trực tiếp nói cho hắn biết, không có đội ngũ sẽ miễn phí nhận loại gánh nặng như hắn, hoặc là bỏ linh thạch, hoặc là cố gắng trả giá bằng thứ khác ví dụ như nhan sắc, nếu không nên ngoan ngoãn ở trong tông, làm đến nơi đến chốn thì tốt hơn.
Dù sao trên dưới Thánh tông, làm cái gì cũng cần linh thạch, phần lớn đệ tử đều bận rộn bôn ba vì kiếm sống, lấy đâu ra thời gian rảnh làm người tốt chuyện tốt?
Bùi Lăng nghe vậy vô cùng tức giận, lúc đang vội vàng suy nghĩ cách đối phó, một nam một nữ chen tới từ trong đám người, nhìn vẻ ngoài có lẽ là huynh muội, bọn họ vừa chào hỏi rất nhiều người xung quanh, vừa vô tình hay cố ý lộ ra mình mới nhận nhiệm vụ, lập tức phải khởi hành, chỉ là đúng lúc đội ngũ thiếu người, cho nên mới tạm thời đi tìm một người cho đủ số.
Có một nam đệ tử tiến lên hỏi: "Trần sư huynh, xin hỏi các ngươi muốn tu sĩ thế nào? Ngươi xem ta được không?"
"Thật xin lỗi, ngươi có tu vi quá cao, ta chỉ cần đệ tử Luyện Khí tầng ba bốn." Trần Hoàn mắt nhìn Triệu Nham, ôn hòa cười nói, "Dù sao lần này đi ra ngoài chủ yếu là vì rèn luyện cho muội muội ta, cho nên tốt nhất có thực lực tương đương với muội muội ta."
Đường muội Trần Mị đứng ở bên cạnh hắn ta, nở nụ cười xấu hổ hơi sợ hãi, thoạt nhìn thướt tha lại rất yếu đuối.
Đôi mắt Bùi Lăng lập tức sáng bừng lên, đám người đi qua: "Vị sư huynh này, ngươi xem ta có được không? Đúng lúc ta là Luyện Khí tầng bốn!"
Bởi vì lúc trước bị từ chối quá nhiều lần, lúc hắn nói lời này cũng không ôm hi vọng gì.
Ai biết Trần Hoàn tùy ý liếc hắn một cái, nói: "Được, nhưng chúng ta phải xuất phát luôn, ngươi có thể không?"
"Có thể! Đương nhiên có thể!" Bùi Lăng quá vui mừng, không chút do dự nói, "Xin hỏi sư huynh, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Trần Hoàn là người đa nghi, thấy hắn dễ lừa như vậy, trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ đến Bùi Lăng xuất thân từ thành nhỏ vắng vẻ, hôm qua mới đến Thánh tông, hôm nay liền muốn rời tông... Vậy tính cách không vững vàng, dễ bị lừa cũng không kỳ quái.
Thế là dẫn theo Bùi Lăng rời khỏi Tạp Ủy tư, đến chỗ hẻo lánh, vừa ra hiệu Trần Mị đi gọi những người khác đến vừa chậm rãi nói: "Vị sư đệ này, ta họ Trần, tên là Trần Hoàn..."
Hắn ta giới thiệu bản thân, tỏ vẻ lần này đã nhận mấy nhiệm vụ rời tông, hơn nữa bản thân là Luyện Khí tầng sáu, giữa chừng sẽ phải rời khỏi đội ngũ, tự đi làm một nhiệm vụ.
"Ta cũng không lừa ngươi, lần này ta đi ra ngoài chủ yếu là vì để muội muội ta học hỏi thêm chút kiến thức, chỉ là phí ra vào của Thánh tông không thấp, vì đền bù tổn thất, lúc này ta mới nhận thêm một nhiệm vụ." Trần Hoàn ăn nói nhã nhặn, thoạt nhìn thái độ rất thành khẩn, "Chờ sau khi rời đi, còn phải làm phiền ngươi quan tâm muội muội ta nhiều hơn, nha đầu này được trong nhà bảo về quá tốt, không biết đề phòng gì. Chút nữa đến phố phường dưới chân núi, nếu không có đồng môn quan tâm, gần như mở to mắt bị tán tu lừa đi!"
Lời nói bóng gió, vì vậy hắn ta một Luyện Khí tầng sáu, lại không tìm người có tu vi hơn người, đặc biệt tìm một người có thực lực không khác muội muội hắn ta là bao giống Bùi Lăng. Cũng vì sợ lúc mình rời đi làm nhiệm vụ riêng, Bùi Lăng sẽ làm hại muội muội hắn ta.
Bùi Lăng cũng trịnh trọng cam đoan: "Trần sư huynh ngươi yên tâm, mọi người đã cùng trong một đội ngũ, vậy có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Ta nhất định sẽ bảo vệ Trần sư tỷ thật tốt!"
Chỉ cần hắn rời tông sẽ tìm cơ hội chạy trốn.
Đến lúc đó, ai quan tâm sự sống chết của hai huynh muội này?
"Tông môn phạt tiền quá cao, phải nhanh chóng lừa gạt tiểu tử này ra ngoài!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.