Ta Chăn Nuôi Ở Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 27: Chiến lợi phẩm






Sau khi chiến thắng Bộ tộc Đá lớn, Mạnh bắt đầu triệu tập đội đi săn vào lãnh thổ của tộc Đá lớn thu hoạch.
Irun Tập hợp mọi người lại đến giờ thu hoạch rồi.
Rõ! thủ lĩnh.
Irun nhe răng cười vừa cười vừa chạy đi tập hợp tất cả mọi người lại, mạnh chỉ để lại một vài người ở lại tộc còn lại tất cả đi thu gom đồ ở tộc đá lớn.
Địa hình ở nơi này cũng được đấy? Tiếc là Tộc đá lớn này không biết vậy dụng tối đa lợi ích của địa hình này.
Thủ Lĩnh! Thủ Lĩnh! Báo.
Chúng tôi nhặt được thứ này nhưng không biết là gì thủ lĩnh kiến thức rộng xem nó là gì?
Chỉ thấy Irun Giơ tay ra đưa cho Mạnh một khối đen với cứng, Mạnh cầm lấy cảm nhận một lúc mới cười lên.
Haha! Đây là than đá một khoáng sản rất tốt cực kỳ cần thiết cho chúng ta, ngươi tìm được cái này ở đâu Irun dẫn ta đi.

Mà Than đá là một loại đá trầm tích có màu nâu-đen hoặc đen có thể đốt cháy và thường xuất hiện trong các tầng đá gồm nhiều lớp hoặc lớp khoáng chất hay còn gọi là mạch mỏ. Một loại than cứng như than anthracit, có thể liên quan đến đá biến chất bởi vì sự tác động lâu dài về nhiệt độ và áp suất.
Nó là một dạng nhiên liệu hóa thạch, được hình thành từ thực vật bị chôn vùi trải qua các giai đoạn từ than bùn, và dần chuyển hóa thành than nâu hay còn gọi là than non và thành than bán bitum, sau đó thành than bitum hoàn chỉnh và cuối cùng là biến đổi thành than đá.
Quá trình biến đổi này là quá trình phức tạp của cả sự biến đổi về sinh học và cả quá trình biến đổi của địa chất. Đặc biệt, quá trình biến đổi về địa chất là cả một quãng thời gian được tính bằng hàng triệu năm, nên việc hình thành mỏ than đá là rất lâu.
Nhưng mà cái tốt cũng sẽ đi kèm những cái nguy hiểm nhất là Việc khai thác và sử dụng than đá gây ra nhiều cái chết sớm và nhiều bệnh tật.
Than hủy hoại môi trường; bao gồm cả sự thay đổi khí hậu vì đây là nguồn carbon dioxit nhân tạo lớn nhất.
Nên nếu như ta muốn khai thác chúng thì phải khai thác đủ số lượng cho cả tộc dùng vài năm. Nếu như tham quá dẫn đến tình trạng tộc nhân khai thác than đá mà bị bệnh lúc đấy thì lại không có thuốc để trị.
Irun dẫn mạnh đến khu đồng sau lãnh địa của tộc đá lớn, mà mỏ than thì lại rất gần nơi đây, đi khoảng 100 mét sau thì Mạnh thấy một cái hố sâu khoảng 2 mét có lẽ do tộc đá lớn vừa phát hiện và khai thác chúng.
Nói xong Mạnh Bảo Irun Để nhiều cành cây che đi chỗ than này còn về việc khai thác chúng Mạnh định để khi nào bộ tộc lớn mạnh lên rồi bắt đầu đi khai thác chúng.
Mà khu vực phía sau của bộ tộc đá lớn có một loại cây gia vị mà mạnh rất chú tâm đó là cây ớt.
Mang nó về mà cho vào thịt để ăn thì đúng là ngon tuyệt với mà ở chỗ này có cả một mảnh đất rộng 2-4 m để cho chúng mọc lên bện cạnh đó rất nhiều cây cỏ dại.
May mà mạnh chú ý kỹ nên mới nhìn thấy chúng đi khoảng 300 m thì mạnh lại thấy một đám rau thơm.
Mà rau thơm lại là món ăn sống của các gia đình ở Việt Nam, chúng thường được làm nộm, quấn nem tai, quấn bánh tráng với thịt bò luộc thêm một ít lá lách thì đúng là ngon không kể siết.
Nói rồi Mạnh giao cho Itto đội trưởng đội quản lý đồ ăn.
Itto! Itto đâu rồi.
Thủ Lĩnh! Ta ở đây.
Nhanh! Nhanh lên đến đây ta có nhiệm vụ giao cho ngươi đây.
Ngươi điều động một vài người đem hết chỗ cây ớt với đám rau này về trồng xuống cho ta nhớ kỹ không được trồng gần đám Trâu với Lũ ngựa để tránh chúng ăn sạch hết chỗ này.
Thủ lĩnh! cho tôi hỏi một câu.
Nói!

Cây ớt với Rau Thơm là loại nào vậy!
Mạnh -_-.
Quên mất ở đây là thời đại nguyên thủy, ta chưa phổ cập chữ cho bọn họ chắc xong vụ này về phải mở lớp dạy học thôi, ít nhất cũng giúp họ biết được một ít kiến thức về các giống cây các loài động vật.
Có khi phổ cập xong họ lại biết về chúng thì sao đỡ mình phải đi tìm chúng sau một hồi tự an ủi bản thân mạnh cũng làm ra được bước kế tiếp chính là làm thêm một nhà để thuận lợi cho việc phổ cập kiến thức.
Khoảng 5h – 7h thì mạnh và những tộc nhân trấn lột xong hết toàn bộ đồ của Tộc đá lớn.
Đến Tối cả bộ tộc lại tập trung lại một chỗ ăn tối.
Itto hít một hơi thật sâu nói: “ Thơm quá Thủ Lĩnh, Đây là món gì mà thơm vậy và hạt đỏ đỏ này là gì có ăn được không thủ Lĩnh.”
Nói xong Itto Cầm lấy một quả ớt lên Cắn một phát hết luôn.
Cay! Cay! Cay quá.
Vừa chạy vừa hét đi tìm nước.
Mạnh nhìn thấy vậy liền cười lên nói.
Haha! Itto Cho ngươi chừa cái tội tham ăn.
Được rồi! Thịt chín rồi Tất cả mọi người ăn đi.
Irun Thấy Itto ăn mà chạy phát hỏa trong lòng cũng hơi có một điểm lo lắng.
Nhưng khi nhìn thấy những người khác ăn không việc gì lúc này Irun mới thật sự dám ăn.
Cắn một miếng thịt giống như tan vào trong miệng vậy đã thế một ít vị cay tràn vào trong miệng.
Ngon! Ngon! Ngon quá.
Irun bắt đầu ăn ngấu nghiến miếng thịt Vừa ăn vừa nói: “ Thủ Lĩnh! làm cơm vẫn là nhất.”

Mạnh thấy thế nói chưa là gì đâu đợi khi nào đủ gia vị với thêm chỗ lúa mạch kia nghiền ra làm bột mì rồi chế biến sang mì lúc đó ta cho các ngươi ăn thử món Bún Bò Huế.
Mặc dù Irun nghe không hiểu gì nhưng nghĩ lại những món từ trước đến nay thủ lĩnh làm luôn ngon nhất.
Hầu như từ khi sinh ra đến bây giờ Irun mới được nếm món ngon như vậy.
Cơm! Cơm! Thủ Lĩnh làm ngon ăn không biết chán.
Mạnh chỉ cười không lên tiếng.
Ngay lúc mọi người ở bên ngoài đang ăn tối, thì ở trong hang đá đang giam giữ Tộc đá lớn.
Thơm! Thơm quá.
Không biết bộ tộc Đại việt này làm đồ ăn gì mà thơm đến vậy.
Hừ!
Một tiếng Hừ lạnh phát ra từ trong góc tường nói.
Làm đồ ăn ngon thì có tác dụng gì nếu không có khả năng quản lý Tộc nhân của mình, ai đè để Tộc Nhân ăn cùng Thủ Lĩnh, đó là không tôn trọng chức vị của thủ lĩnh.
Lính canh của Mạnh ở ngoài nghe thấy cũng chỉ nói lại một câu.
Im miệng! kẻ thua cuộc không có quyền phán xét Thủ Lĩnh của bọn ta.
Ngay sau câu nói đó trong hang không có một tiếng động nào truyền ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.