Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 8: Luyện độc đan




Dịch giả: HCTver2

Dường Tình gật đầu nghe mệnh lẹnh của Cầm Cơ, lại nhớ đến việc mà Lâm Việt đã đồng ý với mình, liền đề nghị: "Tông chủ, không bằng để Tiểu Thánh Tử ở tạm chỗ kia, vừa lúc ở gần Tông Chủ Điện."

Cầm Cơ giao toàn quyền việc này cho Dương Tình, người sau liền đem Lâm Việt rời đi, cả một đường hai người đều không có lên tiếng.

Thủ đoạn và tính cách của Lâm Việt nàng biết, bây giờ địa vị của hắn cùng Tiểu Thánh Nữ là ngang hàng, chỉ thấp hơn Tông chủ và Thái Thượng Trưởng lão, nàng tất nhiên cảm thấy khó mở lời hơn trước, có nói cũng cần suy xét kĩ lưỡng.

Đứng cạnh một tòa lầu các thanh nhã, Dương Tình cung kính nói: "Tiểu Thánh Tử hãy ở tạm lại đây, ta sẽ phái người đi quét dọn cho ngài."

Lâm Việt hài lòng gật đầu: "Việc của Trưởng lão, Lâm Việt sẽ để ở trong lòng."

Thân thể nàng khẽ run lên, biết ý chào rồi rời đi.

Kiếm Si Nhi không chút nhúc nhích, nàng nhớ ra Lâm Việt có chỉ dạy qua đồ đệ này của mình, cũng không có kéo nàng cùng đi, mà một mình rút lui.

"Ngươi có việc gì à?" Lâm Việt nhẹ nhàng hỏi.

Kiếm Si Nhi soạt một tiếng, nửa quỳ mà rằng: "Thánh Tử tha tội..... Một ngày là thầy cả đời là cha, ta....."

"Đứng lên." Lâm Việt đỡ Kiếm Si Nhi dậy, "Ta dạy cho ngươi cách học rồi, ngươi muốn chia sẽ nó với ai, ta đều không ngăn cản."

Kiếm Si Nhi lúc này mới thả đi nỗi lo nặng trĩu trong lòng của nàng suốt đường đi vừa nãy, "Si Nhi cảm ơn Thánh Tử."

Nàng nói xong, nhưng vẫn đứng đó, Lâm Việt nhìn xem nàng, ánh mắt cho chút tò mò.

Kiếm Si Nhi cắn môi, hít sâu lấy một hơi mới nói: "Ta..... còn rất nhiều vấn đề về Kiếm đạo muốn hỏi Thánh Tử......"

"Ngươi muốn ở cạnh ta?" Lâm Việt nở nụ cười dầy thâm ý.

Kiếm Si Nhi không nghĩ rằng hắn lại nói thẳng ra như vậy, lúc này trên gương mặt xinh đẹp lại có chút ửng hồng mà bẽn lẽn gật đầu, tuy là mục đích vô cùng trong sáng, muốn học tập Kiếm đạo, nhưng dù sao cũng là một người con gái, tự mình muốn ở gần một người con trai, nói sao cũng không tránh khỏi sự ngượng ngùng.

"Cũng được, nhưng ta không có dạy miễn phí." Lâm Việt chắp tay, suy nghĩ rồi hỏi: "Ngươi biết chút ít về Y đạo a?"

Kiếm Si Nhi lập tức gật đầu: "Ta hiểu qua về kiến thức Y đạo cơ bản ở Vong Tiên Tông."

Lâm Việt nói: "Đủ rồi, đi chuẩn bị cho ta một cây Thực Tâm Thảo, hai viên Tiểu Vô Lượng Đan, hai đóa Khuynh Nhan Hoa."

Kiếm Si Nhi không dám tò mò, lập tức tới Dược Các của Vong Tiên Tông, không lâu sau đã tìm đủ đồ vật Lâm Việt cần.

"Rất tốt." Lâm Việt hài lòng, hỏi: "Ngươi ở ngay sát cạnh nhà ta hả?"

Kiếm Si Nhi gật đầu: "Đúng, chỗ ta cách Thánh Tử rất gần."

"Thế thì sau này tự tới gặp ta." Diệu Khí của Lâm Việt tràn ra , Tiểu Vô Lượng Đan lập tức vỡ vụn thành bụi phấn.

Kiếm Si Nhi vốn có chút ngượng ngùng, nhưng thấy đan dược hóa thành tro bụi, trong lòng bỗng đau xót một hồi.

Đây là hơn ba năm công huân nàng cực khổ tích lũy được a, cứ như vậy mà bị Lâm Việt một tay hủy đi như vậy.

Lâm Việt biết được ý nghĩ của nàng, bột đan dược dưới sự điều khiển của Diệu Khí bay lên không trung, Khuynh Nhan Hoa cùng Thực Tâm Thảo đồng thời bị hắn hòa tan, sau đó hắn cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu, lơ lửng trong không trung, tay trái giơ lên, ba loại dược liệu tụ vào trong lòng bàn tay hắn, giọt máu bay vào tay hắn sau cùng, lập tức một ngọn lửa nóng cháy lên.

"Luyện đan! Thánh Tử, luyện đan chi đạo cần kiến thức vô cùng uyên thâm, không cẩn thận sẽ bị cắn trả...." Kiếm Si Nhi muốn khuyên Lâm Việt ngừng lại, bởi vì Dương Tình đã nói với nàng, không có mười mấy năm khổ công học tập, căn bản là khó có thể luyện đan.

Nhưng mà thủ pháp Lâm Việt quá nhanh, làm nàng hoa cả mắt, rõ ràng biết luyện đan, lúc nàng hoàn hồn lại, một viên đan dược mới đã nằm gọn ghẽ trong tay hắn.

Đan hương thoang thoảng, tròn trịa bóng loáng, Kiếm Si Nhi mặc dù không biết luyện đan, nhưng vừa nhìn đã biết, đan này cấp bậc rất cao.

"Làm sao có thể!"

Thật là lợi hại!

Không cần đan lư, vẫn có thể luyện thành công, hơn nữa còn nhanh như vậy!

(Đan lư: Lò luyện đan.)

Tuổi của Lâm Việt có lẽ bằng nàng, lại liên tục làm cho nàng có cảm giác nhìn không thấu.

Chỉ bằng trình độ luyện đan này, chỉ sợ sư phụ nàng cũng phải tự nhận không bằng.

"Thánh Tử, ngài luyện đan dược gì thế?" Kiếm Si Nhi tò mò thuận miệng hỏi.

Lâm Việt cất lại đan dược, "Độc đan."

Kiếm Si Nhi lập tức sợ hết hồn, luyện độc đan làm cái gì cơ chứ?

Lâm Việt cười: "Lừa ngươi đấy, ừm, ngươi biết Hồng Mông Đấu Chiến chứ?"

Kiếm Si Nhi gật đầu, "Được sư tôn ưu ái, ta cùng nàng đều tham gia Hồng Mông Đấu Chiến lần này."

Lâm Việt nhớ lại Bát Đại Bí Mật của thế giới, bây giờ đã thoát khỏi vòng luẩn quẩn kia, đương nhiên là muốn tu luyện theo con đường mạnh nhất rồi.

Còn những thứ bẩn thỉu trốn chui trốn lủi trong các ngôi sao kia, cũng đã chuẩn bị trỗi dậy rất lâu rồi, Lâm Việt đang muốn bắt về làm đồ chơi cho đỡ chán đây.

"Hồng Mông Đấu Chiến ban thưởng cho người thắng nhiều vô số, có thể hỗ trợ ngươi rất nhiều trong việc tu luyện, ngươi về luyện Thiên Diễn Kiếm Quyết thêm vài lần, tối nay ta sẽ về kiểm tra."

"Vâng." Có Lâm Việt giúp đỡ, Kiếm Si Nhi càng tin tưởng hơn sẽ chiến thắng được Hồng Mông Đấu Chiến.

.....

Trong Tề Tiên Điện, Tư Đồ Quyết được Huyền U đem vào tu dưỡng trong mật thất, lúc này trên mặt hắn tràn đầy sự khó hiểu, "Thằng súc vật này nhất định là có qua lại với Tông chủ, bằng không chỉ là tu vi Phàm cảnh, cớ sao lại được phong Thánh Tử, cha, ta không muốn!"

Huyền U nhíu mày, "Chuyện này có chút kì lạ, hắn cũng không phải Phàm Cảnh, có thể né tránh được một kích toàn lực của ta, dưới Chuyển Luân Cảnh, chưa chắc hắn đã có đối thủ."

"Không thể nào!" Tư Đồ Quyết lắc đầu, "A, ta biết rồi, là Tần Y Y, mẹ nó, hắn lấy lần đầu của nàng, công lực liền tăng mạnh!"

Huyền U tâm thần đại chấn, "Ra vậy, tên này thật to gan, có được nhược điểm này, hắn làm sao còn có thể sống sót!"

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài mật thất bỗng vang lên tiếng cười của một thiếu niên.

"Người nào mỗi ngày đều muốn ta chết vậy?"

"Là ngươi!" Huyền U giật mình, lập tức đi ra ngoài mật thất, quả nhiên là Lâm Việt, hắn bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng nói: "To gan, đây là chỗ bản tọa tu luyện, ngươi dám xông vào, dù là Tiểu Thánh Tử cũng không sống sót được ...."

Địa ngục không cửa lại xông vào, nếu không phải Huyền U sợ hắn còn có mưu kế gì, Lâm Việt đã bị giết ngay tại chỗ, mọi chuyện chấm hết.

Nhưng Lâm Việt lại bình tĩnh mà đi đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói, "Huyền U, thuốc giải của năm nay ngươi có cần nữa hay không? Nếu không, để ta vứt đi, được chứ?"

Ầm ầm!

Lời nói này vừa thốt ra, Huyền U cảm giác như trong đầu đang có tiếng sấm vang rền, nào còn có ý giết Lâm Việt, một ngón tay run rẩy vô ý thức chỉ thẳng vào hắn, không ngừng lùi về sau, "Ngươi, ngươi là ai?"

Lâm Việt chắp tay, bày ra bộ dáng cao nhân, "Thân phận bản tọa cần gì phải cho ngươi biết, bảo ngươi ẩn náu ở Vong Tiên Tông, vậy mà 30 năm không trộm nổi Quy Khư Đại Mộng Công, không giải được bí mật Thái Thượng Thanh Trì, giờ lại còn dung túng con mình động tới hôn thê Thất Nghiệp Quỷ Hoàng?

"Ngươi! Ngươi!" Huyền U sợ hãi không nói nên lời, vốn nghĩ đã nắm được nhược điểm của Lâm Việt, chơi chết hắn là việc quá ư dễ dàng, ai ngờ tên này vừa mới vào cửa, một câu liền đem bí mật của mình nói vanh vách ra hết toàn bộ.

Lâm Việt giơ tay, lập tức trong lòng bàn tay hiện ra một viên đan, là viên hắn mới vừa luyện, một mùi hương phảng phất bay tới, Huyền U lập tức cảm thấy độc tố trong cơ thể bị ngăn cản rất nhiều!

"Thuốc giải của năm nay! Đúng là sứ giả!" Huyền U bây giờ nào dám nghi ngờ thân phận sứ giả của Lâm Việt, lập tức quỳ xuống dập đầu bái kiến, người có thể làm giả, chỉ có thuốc là phải thật, "Lão nô Huyền U, tham kiến sứ giả!"

Lâm Việt chỉ lạnh nhạt lên tiếng, "Con ngươi đâu, bảo hắn cút ra đây nhanh lên."

Tư Đồ Quyết bị dọa mặt cắt không còn chút máu, thất tha thất thểu từ trên giường leo xuống, lóp ngóp quỳ xuống, trong lòng nghĩ mãi không thông, không phải cha hắn bảo Lâm Việt là giả mạo sao?

Sao giờ lại phải quỳ xuống.....

"Bản tọa nhân từ để ngươi tự cắt một tay đã là ban ơn rồi, ai ngờ cha con các người chẳng những không biết hối lỗi, còn suýt nữa làm việc lớn của ta đổ sông đổ bể, nếu hôm nay bị Cầm Cơ cảm thấy có gì không đúng, mạng của các ngươi dù có nhiều hơn nữa cũng nhất định không thể sống!"

Lâm Việt đem hai người này mắng té tát, Tư Đồ Quyết thì không dám nhúc nhích, còn Huyền U thì liên tục dập đầu xin tha, trong lòng không ngừng sợ hãi, sợ Lâm Việt trong lúc kích động, tiện tay đem thuốc giải bóp nát...

Vậy hắn coi như xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.