Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 23: Tiễn khách rời tông




Dịch giả: HCTver2.

Lâm Việt nhìn Huyền U hài lòng gật đầu, nhận lấy thanh trường thương mà lão già đang cung kính dâng lên.

Lúc này, vốn dĩ đang định rời đi, Tiêu Dao Tôn chợt ghé mắt vào, trong lòng thầm mắng: "Chết tiệt, làm sao thanh thương này lại ở đây!"

Lâm Việt ngắm nhìn vũ khí trong tay, vung vẩy vài cái, không ngờ mũi mâu quét qua, mặt đất liền lưu lại một vết sâu hoắm, đâm vào cự thạch, tảng đá liền vỡ nát thành ngàn mảnh vụn, phải biết, đây là Vong Tiên Đài chứ không phải địa điểm tầm thường nào khác a!

"Đáng tiếc còn có cấm chế, không thể phát ra toàn bộ sức mạnh, nếu không cũng không chỉ là bây nhiêu." Khẽ vuốt lưỡi thương, hài lòng gật đầu, "Luyện Khí Tông quả là tài năng, vũ khí này là do môn phái này luyện ra, dĩ nhiên là thuộc sở hữu của Vong Tiên Tông."

"Ngươi đồng ý không, Tiêu Dao Tôn?"

Ngẩng đấu về phía vị Xích Tiêu Môn chủ đang ngó thanh thương trân trân, Lâm Việt mỉm cười đầy thâm ý.

"Ngươi!" Tiêu Dao Tôn tức mà không làm được gì, chỉ có thể long sòng sọc mà nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa là lao lên đem hắn một hơi nuốt sống.

Ngọn nguồn sự việc nó là như này:

Thương gọi Phượng Minh, là công sức cực khổ suốt mấy chục năm trời mới luyện ra được của Luyện Khí Tông, nay thấy thế cục Tam Đại Tông Môn Vong Tiên Tông có vẻ đuối hẳn đi, liền tìm cách leo lên chiếc thuyền của Xích Tiêu Các.

Hiển nhiên, Xích Tiêu Các làm gì có chuyện dễ dàng thu nạp như thế, tất phải chặt chém một hồi, Luyện Khí Tông tự hiểu điều đó, liền lấy Phượng Minh Thương ra làm cái gọi là "thành ý".

Không chỉ thế, để tăng thêm tin tưởng của Xích Tiêu Các, còn bày thêm cấm chế trên thanh thương này, chỉ có Xích Tiêu Lệnh, lệnh bài đặc biệt chỉ có đệ tử cấp cao mới sở hữu được, mới có thể phá bỏ.

Sự việc rất cẩn mật, cả hai bên đều có thể bảo đảm không hề lộ ra bên ngoài, bảo mật vô cùng kín kẽ, đáng tiếc lại đụng phải tên quái thai Lâm Việt.

Một ngày nào đó của 10 vạn năm luẩn quẩn, hắn trong một lần ngẫu nhiên tới Luyện Khí Tông liền nghe lén được chuyện này, sau đó bị người ta... đánh chết...

Đừng nghĩ hắn cao siêu cỡ nào, cho dù có bao nhiêu kĩ xảo điêu luyện, kiến thức uyên thâm, có lẽ có thể lừa được đám kia nhưng mà với cái tu vi cỏn con Phàm Cảnh, người ta nửa giây cũng không có cho, trực tiếp một tay tiễn hắn thăng thiên.

Chẳng sao, dù sao hôm sau sẽ lại được quay về.

Nhưng mà, thù này hắn ghi rồi!

Thực ra là lúc thấy Liễu Vô Ngân quay về Lâm Việt mới nhớ ra việc này, cũng được, một mũi tên trúng hai đích, vừa xử lý Luyện Khí Tông vừa kiếm vũ khí mới cho Đệ Tam Cung chủ.

Quay về việc chính, Phượng Minh Thương là vũ khí đạt Cửu Phẩm, đã được coi là một trong những vật quý giá nhất Hồng Mông lục địa, dĩ nhiên đem về tông cũng cần phải cẩn thận.

Vì vậy mục đích Tiêu Dao Tôn tới đây, một là muốn thăm dò nông sâu của Vong Tiên Tông, nếu được thì làm sụt giảm nhuệ khí trước Hồng Mông Đấu Chiến luôn.

Hai là, có thể danh chính ngôn thuận đem Phượng Minh Thương về tông, dù sao tuyến đường đi như nào là do bọn họ quyết định, dọc đường ghé qua Luyện Khí Tông rồi "tiện tay" nhận lấy lễ vật cũng không có gì quá đáng nha.

Nhưng lão ngàn vạn lần không thể ngờ được, mục tiêu đầu tiên đã thất bại thảm hại, bực tức định đi lấy thương những mong bảo vật có thể làm mình nguôi cơn giận phần nào.

Nào ngờ cửa nhà người ta còn chưa qua, đồ đã tới rồi.

Chẳng qua, không phải thuộc sở hữu của Xích Tiêu Các, mà là của Vong Tiên Tông thôi.

Đang chìm trong sự xót của, chợt lão nghĩ ra cái gì đó, kêu lên, "Chết tiệt, thì ra đây mới là mục đích của hắn!"

Quả nhiên, ngay khi Tiêu Dao Tông thốt ra lời này, Lâm Việt cũng cực nhanh mà thu hồi núi Diệu Thù chất đống kia về, lại lấy ra một khối lệnh bài!

Động tác không hề chậm lại, bóp nát thành phấn vụn ngay lập tức rồi rắc lên Phượng Minh Thương, chớp mắt đã dung nhập vào thân thương, một thứ gì đó như được giải phóng, một cỗ uy thế phóng ra bao phủ toàn Vong Tiên Đài.

Cái lệnh kia, Xích Tiêu Môn chủ sao có thể không rõ, chính là Xích Tiêu Lệnh, Cát Tần là đệ tử của Tiêu Dao Tôn, làm sao có thể không có loại vật này.

Còn lão già đã sớm nghiến răng kèn kẹt, vừa tiếc vì Lâm Việt ra tay quá nhanh, có lẽ toàn trường chỉ có ba người là lão, Cầm Cơ và Huyền U là trông rõ được lệnh bài kia, nhưng mà hai người kia sẽ bắt tội Lâm Việt sao? Dĩ nhiên là không.

Nhưng lại chợt nghĩ ra điều gì, hắn liền thầm tự chửi mình ngu.

"Trời ạ, sao ta không nghĩ ra còn có Xích Tiêu Lệnh, vừa nãy nói ra chẳng phải là lấy lại được rồi sao?"

Buồn thay, quá muộn rồi.

Lâm Việt cười, "Được rồi, Liễu Trưởng lão, thương tới."

Liễu Vô Ngân từ lúc thấy Huyền U dâng Phượng Minh Thương cho Tiểu Thánh Tử, đã sớm có chút hồi hộp, vì Lâm Việt đã từng nói là sẽ đưa tặng hắn một vũ khí tốt hơn.

Run run nhận lấy trường thương, trên thân còn có vô số đạo phù văn màu máu đang mờ nhạt dần dần nhờ tác dụng của Xích Tiêu Lệnh, đấy là những cấm chế đang được xóa bỏ, hóa thành nguồn năng lượng để Phượng Minh Thương có thể phát ra uy lực thật sự.

Tiếp theo là một loạt những quy trình nhận chủ thông thường, tĩnh tâm, nhỏ máu, cảm nhận,... Liễu Vô Ngân có thể tự thực hiện.

Lâm Việt trong 10 vạn năm từng nghiên cứu qua vũ khí khắp thiên hạ, với thanh thương này cùng cấm chế trên nó, hắn đã sớm tìm hiểu thấu triệt toàn bộ, cộng thêm nghe lén được là thứ này luyện chế hoàn thành vào hai ngày trước, chính là ngày mà hắn thoát khỏi vòng luân hồi kia.

Mà lại đúng lúc này Tiêu Dao Tôn liền tới, làm sao có thể trùng hợp như vậy, Lâm Việt vừa nghe liền biết, mọi việc sẽ không chỉ đơn giản như thế, liền phái Huyền U ngay trong đêm đi lấy đồ về, tiện tay trêu tức Xích Tiêu Các.

Quả nhiên, mọi thứ đều đúng như hắn dự tính.

Về phía Liễu Vô Ngân, sau khi hoàn thành việc nhận chủ của Phượng Minh Thương, một người một thương liền đồng thời phát ra khí thế mạnh mẽ, một tiếng phượng khiếu vang vọng lên trong không trung Vong Tiên Tông!

"Thật kinh khủng, đây là Cửu Phẩm sao?"

Ngay cả đám Mặc Hà cũng tràn đầy hâm mộ, nhất là tận mắt chứng kiến Huyền U lấy về cho Lâm Việt, rồi Lâm Việt tặng cho Liễu Vô Ngân, cả đám đều âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải đi theo Thánh Tử, nói không chừng một lúc nào đó cũng sẽ được như Tam Trưởng lão a.

"Chí bảo nan cầu, thế mà thanh thương này lại chủ động muốn Huyết Luyện với ta?" Cảm nhận được sự liên kết trong sâu thẳm xuất hiện sau khi vũ khí đã nhận chủ giữa mình và Phượng Minh Thương, Liễu Vô Ngân ngạc nhiên hỏi.

(Chí bảo nan cầu: Vật tốt khó kiếm.)

Huyết Luyện chính là cách mà hắn vừa làm, một khi đã hoàn thành, sau này chỉ có thể là Liễu Vô Ngân hoặc người được hắn cho phép mới có thể phát huy ra toàn lực của Phượng Minh Thương.

"Aaaaaaa!" Tiêu Dao Tôn điên cuồng gào thét trong lòng đang rỉ máu, sớm biết thế này thì trước tiên chạy thẳng đến Luyện Khí Tông lấy đồ rồi mới đến đây, vậy chẳng phải là còn gỡ gạc lại được ít?

Giờ ngay cả đồ đều đã có chủ, bảo hắn làm sao cầm về?

Khẽ liếc thấy Tiêu Môn chủ có ý định rời đi, Liễu Vô Ngân vung thương, lập tức một vết chém dài chặn lại trước đường đi của 4 người. Ánh mắt lạnh lùng nhìn đám kia, có được vũ khí mới, sức chiến đấu tăng mạnh, đã không sợ Tiêu Dao Tôn nữa.

Nhưng hắn không tiếp tục, mà dừng lại nhìn Lâm Việt, chờ mệnh lệnh.

Nói cho thật thì thấy Lâm Việt đem thương này cho hắn, vốn dĩ chỉ nghĩ lời nói trước đây chỉ là lời suông, hoặc có thể là Ngũ Phẩm, Lục Phẩm cũng đã tốt lắm rồi, dù sao Cửu Phẩm không phải là rau cải trắng nói có là có, nhưng nào ngờ Lâm Việt làm thật, trong lòng hắn xúc động muôn phần, ân cứu mạng giờ lại thêm ân ban thương, bây giờ Liễu Cung chủ đã hoàn toàn coi mình là thuộc hạ của Tiểu Thánh Tử.

Thấy vậy, Lâm Việt cười cười nhìn Tiêu Dao Tôn, "Mấy vị muốn về, bổn tông không tiễn, nhưng mà, bước ra khỏi cửa rồi thì nhớ lấy câu này."

Hắn ngừng lại một hồi, chợt thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén nguy hiểm nhìn chằm chằm 4 người, "Bảo đám gián điệp của các ngươi cút về, đừng để tự ta đi tìm, đến lúc đó kết cục không tốt đâu."

Tiêu Dao Tôn nuốt nước bọt, không ngờ rằng sẽ bị một thiếu niên dọa đến sống lưng lạnh toát, hắn còn như thế, 3 đệ tử sau lưng mặt đã trắng bệch ra, cắt không được giọt máu.

Lúc này, Long Lân không biết từ lúc nào đã đứng lại gần, tuốt đao, Long Lân Đao thế mà cũng có uy thế sánh ngang với Phượng Minh Thương trong tay Liễu Vô Ngân.

Nhìn thấy hai người một trước một sau đang ép lại, xa xa còn có Cầm Cơ cùng Huyền U luôn nhìn chằm chằm bên này, Tiêu Dao Tôn chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Bản tọa nhớ rồi."

Vốn cho rằng chuyến đi lần này thuận buồm xuôi gió, bóp một cái quả hồng mềm rồi cầm bảo vật quay về, quả là sung sướng.

Ai biết đâu, đá phải tấm sắt, bị dập tơi tả không nói, còn chết mất một đệ tử, ngay cả đồ cũng bị lấy đi, đáng giận nhất là mình còn không có cớ gì đòi lại.

Tất cả đều bắt nguồn từ thiếu niên đối diện mình kia, "Dám hỏi cao tính đại danh vị đệ tử này, chẳng hay thuộc cung nào?"

(Cao tính đại danh: tên tuổi ( có ý tôn trọng, ở đây chắc là nói lời khách sáo thôi, chủ yếu là TDT muốn biết tên main.))

Hắn không biết Lâm Việt là Tiểu Thánh Tử, dù sao cũng là mới nhậm chức, nên nhầm là đệ tử Thập Nhị Cung."

"Ha ha, đến lúc diễn ra Hồng Mông Đấu Chiến, tự khác ngươi sẽ biết."

Lâm Việt lạnh lùng nói, "Còn không cút."

Tiêu Dao Tôn không ngờ đối phương lại ngang ngược như thế, sầm mặt lại, định ra tay nhưng nhịn lại được, cúi đầu ủ rũ đi về.

So với bộ dáng kiêu căng ngạo mạn lúc mới đến, có thể nói là một trời một vực.

Vừa mới bước khỏi cửa, sau lưng đã vang lên tiếng hoan hô như sấm.

"Thánh Tử vạn tuế!

"Thánh Tử uy vũ! Thánh Tử uy vũ!"

Tiêu Dao Tôn cảm giác có chút khó thở, trời ạ, sao hôm nay đen như chó, rõ ràng trước khi đi đã xem lịch rồi cơ mà, vội vội vàng vàng kéo 3 đệ tử, chạy biệt tích.

Cầm Cơ cùng các Cung chủ Trưởng lão đã vây quanh Lâm Việt, nàng cười hỏi: "Việc của Luyện Khí Tông, làm sao ngươi biết?"

Hắn lắc đầu, rồi nhìn sang phía Huyền U, ý bảo đây đều là do Thái Thượng Trưởng lão phát hiện ra.

Bất ngờ với hành động này, Huyền U có cảm giác vừa mừng vừa lo, không tin nổi Lâm Việt lại đem công lao tặng cho hắn.

Cầm Cơ dù biết mọi chuyện không có đúng như vậy, nhưng vẫn nở nụ cười với Huyền U: "Thái Thượng Trưởng lão, lần này ngài đã lập công lớn, ắt sẽ có thưởng, mong không từ chối a."

Huyền U sững sờ, không chỉ có hắn, các Trưởng lão cũng sững sờ.

Có thể nói đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy Tông chủ và Thái Thượng Trưởng lão có thể nói chuyện một cách yên bình như vậy, trước đây hoặc là không nói, đã nói thể nào cũng sẽ xung đột rất gay gắt.

Cảm nhận được không khí xung quanh, Huyền U cảm thấy mọi chuyện thật sự quá tốt rồi, chẳng những không cần phải nơm nớp lo sợ bị phát hiện, lại còn có thể thoải mái được mọi người chú ý.

Nào có tên nội gián nào sung sướng như ta?

Đại nhân quả thật quá tuyệt vời!

"Ha ha, chuyện của Vong Tiên Tông chính là chuyện của lão phu, tên nào dám làm ô nhục bổn tông, lão phu liều mạng với hắn."

Để cho bọn họ tự trò chuyện, Lâm Việt lặng lẽ xuống đài, âm thầm rời đi.

Nhưng mà vẫn bị Tam Trưởng lão phát hiện, "Thánh Tử, sau này có gì muốn sai bảo, cứ việc gọi ta."

Lâm Việt gật đầu, "Ừm, cũng được, vừa hay có một việc, quả thật cần ngươi đi giúp."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.