Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 79: Cử Hàng Trang Bị






Tối hôm đó Long Nguyên Giáp không hề ghé quán như đã hứa, nhưng người của dong binh đoàn thì ghé rất đông.
Ma Tùng Quân vẫn ưu tiên một bàn cho bọn họ, Huỳnh Đức cùng các đồng đội của hắn cũng có mặt.
Có cả gã dùng thương lần trước hiểu lầm Ma Tùng Quân nữa.
Hắn ta xuất hiện với miếng băng gạc ở cằm, có lẽ Ma Tùng Quân đánh hơi quá tay.
Dù đã được trị thương nhưng xương cằm của hắn vẫn còn vết rạn.
Sau khi tặng cho Ma Tùng Quân một bình rượu để tạ lỗi và cám ơn, hắn và tất cả dong binh đều đi về.
Vốn đoạn đường này về đêm chỉ có vài quán rượu, vốn không quá náo nhiệt, nhưng có gian hàng hủ tiếu của Ma Tùng Quân lại khiến khu phố náo nhiệt hơn hẳn.
Đến lúc hắn đóng cửa rồi vẫn có vài người tiếc nuối ở lại hỏi ngày mai có bán hay không.
“Ợ...”
Huyết Phong ợ lên một tiếng.
Hôm nay hắn cũng ăn mấy tô hủ tiếu, ăn đến mức lười nhác không muốn nhấc thân lên.
Nhưng bị Yên Nhược Đan đi ngang qua đá một cái vào mông mới phải dậy dọn quán.
Đã có hai đứa nhỏ rửa chén, Huyết Phong dọn quán, Ma Tùng Quân không có việc gì làm.
Hôm nay không đứa nào ăn cơm, do chúng mới ăn hủ tiếu lần đầu nên đứa nào cũng ăn hết mấy tô rồi.
Rảnh rỗi Ma Tùng Quân lấy bảng nhiệm vụ ra xem.
Giờ hắn mới nhớ là mình chưa trả nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ đột xuất.
Tên nhiệm vụ: Giải cứu đoàn thương nhân khỏi bọn cướp.
Thông tin nhiệm vụ: Đẩy lui hoặc đánh bại băng cướp.
Thành công cứu ít nhất 20 người.
Số người còn sống: 57/20.

Phần thưởng nhiệm vụ: Mở khóa cửa hàng trang bị Lam.
Độ khó nhiệm vụ: Tím.
Trạng thái nhiệm vụ: Hoàn thành.]
Lúc đầu Ma Tùng Quân nhớ là có 60 người còn sống, không ngờ sau quá trình đó lại chết đi 3 người.
Chuyện này gợi một ký ức khiến Ma Tùng Quân muốn quên nó đi.
Phải rồi, hắn đã giết người.
Cái thế giới kì lạ này bị làm sao ấy, hắn giết người, nhưng dường như những người khác không hề bận tâm chút nào về chuyện đó.
Thế giới này giết người có thể được chấp nhận hay sao?
Không...!chắc là thế giới này, họ lúc nào cũng phải đối mặt với sinh tử.
Muốn được sống, bắt buộc phải sinh tồn theo cách đó.
Mà trong thế giới sinh tồn khắc nghiệt, kẻ mạnh mới là kẻ đi tiếp.
[Túc chủ...]
“Im đi, đừng phá tâm trạng của tao.”
Phiền Bỏ Mẹ còn chưa kịp nói đã bị Ma Tùng Quân chặn họng.
“Phiền Bỏ Mẹ, mày thấy thế giới này giết người có là sai trái không?” – Ma Tùng Quân thở dài một tiếng hỏi.
[Túc chủ cho phép Phiền Bỏ Mẹ nói chuyện đi.]
“Chẳng phải mày đang nói đấy ư?”
[Giết người chưa bao giờ là đúng, nhưng cũng chưa bao giờ là sai.
Một vài trường hợp, ta bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.
Không thể chọn khác được, đâu phải chuyện gì cũng như ý của mình? Đó mới là cuộc sống.]
[Thế giới trước kia của túc chủ quá yên bình, nhưng thực chất chỉ là một cái yên bình giả tạo thôi.
Những kẻ bên trên, giết người rất nhiều.

Chúng giết những người vô tội, không có quyền thế, khi giết người chúng thậm chí còn chẳng có chút cảm giác tội lỗi với nạn nhân.
Ngược lại những kẻ đó còn tận hưởng cái chết của nạn nhân.]
[Tên đoàn trưởng của băng cướp, tuy hắn không chết dưới tay của túc chủ.
Nhưng kết cục của hắn cuối cùng vẫn là cái chết.
Tay hắn đã nhuốm quá nhiều máu, giết quá nhiều người vô tội.]
[Sao túc chủ không nghĩ thoáng hơn một chút? Cứ cho là những kẻ có tội, chết dưới tay túc chủ là do quả báo chúng phải lãnh khi làm chuyện ác.]
“Vậy như cách mày nói, những kẻ sau này tao giết đều lãnh quả báo cả sao?” – Ma Tùng Quân thở hắt ra một tiếng, sau đó hắn châm điếu thuốc lên.
[Ý của Phiền Bỏ Mẹ không phải như thế.
Phiền Bỏ Mẹ không muốn thấy túc chủ trở thành kẻ giết người không gớm tay.
Nhưng có những kẻ dù có tha mạng cho chúng, sau này chúng vẫn đi vào con đường cũ.
Vận mệnh là điều không thể tránh khỏi.
Chúng ta có thể lựa chọn nhiều con đường khác nhau.
Giết người là một cách để giải quyết kẻ xấu, tuy không phải là cách tốt nhất nhưng là cách hiệu quả nhất.]
“Tao hiểu rồi, cám ơn mày.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
[Túc chủ biết cám ơn kìa, làm Phiền Bỏ Mẹ cảm động chết mất...]
Chưa kịp nói xong, Phiền Bỏ Mẹ lại bị Ma Tùng Quân khóa mõm tiếp.
Cái con Phiền Bỏ Mẹ này càng lúc càng chẳng ra làm sao.
[Đinh!]
[Nhiệm vụ đột xuất hoàng thành.
Phần thưởng: Cửa hàng trang bị đã mở.
Ấn vào giao diện cửa hàng để biết thêm thông tin.]
Cuối cùng, cuối cùng cũng có một cái cửa hàng có tác dụng.
Ma Tùng Quân nhìn vào cửa hàng trang bị, hắn thở phào một tiếng.
Cửa hàng trang bị, như cái tên của nó.
Bán buôn chủ yếu là quần áo.
Nhưng quần áo ở đây là quần áo giáp, quần áo chuyên dụng cho từng ngành nghề.
Nhưng mà nhìn chung tổng thể nó vẫn khá là vô dụng.
Ví như trong cửa hàng có bán trang phục cho đầu bếp.
Tăng 15% tốc độ nấu nướng.
Tăng 15% tốc độ nấu nướng là thế quái nào? Thế đun một nồi mì gói, mặc bộ đồ này vào sẽ nhanh hơn một chút à? Làm cái gì đó có lý một chút đi chứ?
Ma Tùng Quân tự tin tay nghề nấu nướng của mình đã đủ nhanh, nên hắn không quan tâm đến bộ quần áo đó lắm.
Ngoài ra còn có mấy cái vô dụng không kém đối với hắn.
Như quần áo trượt tuyết, bộ đồ lặn, bộ đồ bơi, quần áo cầu thủ đá bóng,...
Không, hắn nghĩ sai rồi.
Không thể nhìn vào mấy cái bộ giáp ở dòng đầu tiên mà đánh giá là cái cửa hàng này có tác dụng được.
Nó gần như vô con mẹ nó dụng với hắn.
Không tin được trong cửa hàng trang bị lại bán đến ba phần bốn trang bị vô dụng như thế?
Cũng may còn có một vài bộ giáp.
Năm bộ giáp, có đến một bộ cấp Trắng, ba bộ Lục, một bộ Lam.
Cái bộ giáp màu Lam, Ma Tùng Quân nhìn thấy chẳng muốn mua nó chút nào.
Vì đó là giáp dành cho nữ, lại có màu hồng nữa.
Con bà nó tao là đàn ông mà? Chưa kể giá lại mắc kinh người.

Một bộ cấp Lam như thế có giá 35.100 điểm Tích Cực?
Nếu thế giáp cấp Tím mắc đến cỡ nào nữa?
Ma Tùng Quân tự hỏi trong dầu, thì trên màn hình hiện lên dòng chữ:
[Gấp 10 lần đó túc chủ.]
Cái chữ trên chắc chắn là của con Phiền Bỏ Mẹ rồi.
Khóa mõm nó, không cho nói thì gõ phím? Đến cả AI cũng biết cách lách luật thì còn gì là công bằng nữa.
Ma Tùng Quân chán chẳng thèm nói.
Hắn cũng không dại mà đi đổi bộ giáp màu hường kia làm cái khỉ gì.
Thế là hắn đành chọn bộ giáp cấp Lục.
Tuy trông phèn một chút còn hơn không có gì bọc thân.
Hắn lựa một bộ giáp màu đỏ đen.
Trông bề ngoài khá tầm thường, nhưng màu sắc lại làm lên sự huyền bí của nó.
Giáp có thiết kế đơn giản, không quá cồng kềnh, giống với mấy bộ giáp thời trung cổ của phương tây.
Tay áo được đan bằng sắt, có thể cản được các đòn đâm chém, nhưng va đập thì không cản được.
Bộ giáp hiện ra trước mặt, vốn Ma Tùng Quân định sờ thử nó thì đột nhiên có một thân hình mập mạp xuất hiện ngay bên cạnh giật lấy bộ giáp.
“Lưu Béo, về khi nào thế?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên hỏi.
Lưu Béo không trả lời, hắn chỉ lăm le nhìn chằm chằm bộ giáp.
Bộ giáp đó không biết có bao nhiêu khối, nhưng đều bị Lưu Béo lột ra sạch sẽ, hắn lấy vội chạy lên xe lấy xuống một cây đèn, rồi bắt đầu soi từng đường nét may của bộ giáp cho đến chất liệu.
Biết cái tật này của Lưu Béo, Ma Tùng Quân lắc đầu cười trừ.
Thôi cứ để cho nó nghiên cứu, sau này biết đâu nâng cao tay nghề, Lưu Béo làm cho hắn bộ giáp chất lượng hơn thì sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đến giờ Lưu Béo mới về đây.
Có lẽ đã nhận lời của Long Nguyên Giáp rồi, như thế cũng tốt hơn là đi theo hắn.
Tương lai của Lưu Béo có thể bắt đầu từ đây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.