Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 50: Dụ Dỗ Trẻ Nhỏ






Sau một hồi vẫn không thể khiến cho hai đứa nhỏ bớt phòng bị.
Cuối cùng bọn hắn chỉ biết được tên bé gái tóc đỏ là Yên Nhược Đan.
Sonic và Huyết Phong thật sự chịu thua.
Cả hai đi ra ngoài bàn với nhau xem nên làm như thế nào.
“Hai đứa bé đó không phải là người trong làng của ngươi ư?” – Sonic làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn Huyết Phong.
Thấy Huyết Phong lắc đầu kịch liệt, nhưng bản thân lại có chút chột dạ.
Sonic dường như đoán ra được gì đó liền hỏi tiếp:
“Cái hầm kia là hầm bí mật của nhà ngươi.
Có khi nào là con tư sinh của ba hay mẹ ngươi không?”
Ánh mắt Sonic trở nên gian tà khiến cho Huyết Phong rùng mình.
Huyết Phong vội chối:
“Không, nhất định không phải.
Hai đứa trẻ đáng yêu như vậy, nếu là con tư sinh thì cũng có làm sao đâu.
Ba của ta rất hiền hậu.
Có mẹ là hơi …”
“Vậy nhất định là con tư sinh của ông già nhà ngươi rồi.”
Sonic vỗ vai Huyết Phong với ánh mắt ta hiểu ngươi mà.
Hiểu cái con khỉ nhà ngươi, nhất định không phải.
Chẳng giống ba mẹ ta một chút nào, hai đứa trẻ đáng yêu như thế không thể nào khiến cho Huyết Phong liên tưởng đến ba mẹ mình được.
Nhưng nếu không phải thì làm sao chúng lại ở trong hầm của nhà mình được?
Thấy gương mặt Huyết Phong càng lúc càng trở nên căng thẳng, Sonic mới phì cười thành tiếng, hắn vỗ đùi bôm bốp nói:
“Xem quần áo của chúng khác biệt hoàn toàn với dân làng của ngươi.
Nãy giờ ngươi không nhận ra à?”
“Ah …”
Nghe Sonic nói thế, Huyết Phong mới mở he hé để nhìn vào.
Đột nhiên hắn thấy Yên Nhược Đan chạy huỳnh huỵch lên giường ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn nhìn trang phục của hai đứa nhỏ, quả thật không phải là trang phục của làng hắn.
Trang phục của chúng có phần đẹp hơn và vải lụa tốt hơn của làng hắn.
Mà hình như con bé Yên Nhược Đan kia vừa mới nghe lén đúng không?

“Ngươi chậm tiêu như vậy, làm sao thành được nghiệp lớn đây không biết?”
Nhìn gương mặt ngờ nghệch của Huyết Phong, Sonic thở dài một tiếng.
“Đúng thật, không phải là trang phục của làng ta.” – Huyết Phong gật gật đầu nói.
“Thôi đi nấu gì ăn đi.
À không, đợi một chút.
Thế giới này …”
Sonic vốn định nói gì đó thì khựng lại.
Hắn lục lọi trong ký ức của mình tìm kiếm những hình ảnh hắn phát hiện được ở thế giới này.
Trong đó có một cảnh tượng khiến hắn khá là ngạc nhiên, chính là một xe hủ tiếu thời hiện đại.
“Đợi ở đây, đừng làm phiền hai đứa nhỏ đó.
Ta đi mua đồ ăn cho các ngươi.”
Dứt lời Sonic biến mất tại chỗ, hắn chỉ để lại một vài tia điện màu lam và không gian vặn vẹo trước mặt Huyết Phong.
Hắn chạy ngược về phía làng bị phong ấn.
Trên đường đi hắn bắt gặp một cái xe ô tô, vốn định chặn đường hỏi thăm nhưng nghĩ lại hắn vẫn chạy xuyên qua.
Vì tốc độ của Sonic quá nhanh cho nên cái xe phía trước gần như chẳng nhận thấy có gì bất thường.
Sonic chạy lên một ngọn núi gần đó, hắn nhìn xuống cái xe đang chạy tàn tàn dưới mặt đất kia.
“Vậy là thế giới này đang được khám phá.
Mình nên rời khỏi đây sớm một chút.”
Lúc này trên màn hình của Sonic hiện lên một bảng thông tin.
Trên đó có gương mặt của Ma Tùng Quân và một số thông tin về hắn.

[Đinh!]
[Phát hiện vật thể di chuyển với tốc độ siêu thanh.
Không rõ mục đích tiếp cận.]
[Đinh!]
[Vật thể đã đi mất … Error Error Error …]
[Phát hiện lỗi không xác định.
Dữ liệu bị xóa.
Dữ liệu bị xóa.]
“Này Phiền Bỏ Mẹ, hệ thống nâng cấp kiểu gì mà gặp lỗi suốt vậy? Một cái thì phiền bỏ mẹ, một cái thì vô dụng bỏ mẹ.”
[…]
“Rồi, Phiền Bỏ Mẹ nó lỗi luôn rồi.
Nay được một bữa yên tĩnh.”
….
“Tên này nhân cách cũng được.
Đi hỏi thăm một chút xem sao.”
Nói rồi Sonic lại biến mất, hắn xuất hiện một lần nữa ở trấn Phúc Lộc.
Bấy giờ trang phục của hắn đã thay đổi, biến thành người bản địa.
Khẩu âm cũng được đổi theo, hắn bắt đầu dùng tốc độ siêu thanh của mình phân ra thành hàng chục phân thân khác nhau ngồi la lết ở các quán ăn, quán rượu để hỏi thăm tình hình.
Mất nửa ngày trời, cuối cùng hắn cũng rời khỏi trấn Phúc Lộc với hai túi bánh bao và một con gà nướng muối ớt còn nóng hổi.
“Như thế, rất có thể trong tương lai vẫn gặp lại Huyết Phong.
Hắc hắc, thật là đáng mong chờ.
Không biết ngài ấy sẽ có cảm giác gì khi thấy hắn?”
Trong tíc tắc, quần áo trên người Sonic biến hóa trở lại thành bộ đồ bó sát.
Sau đó hắn gia tăng tốc độ biến mất ở phương trời xa xăm.
Không một ai nhận ra sự hiện diện của hắn.
Một lát sau Sonic trở về làng của Huyết Phong, hắn cầm theo đồ ăn kéo Huyết Phong vào trong nhà.
Sau đó đặt bánh bao và gà nướng muối ớt xuống.
“Muốn ăn không?” – Sonic nhìn hai đứa nhỏ hỏi.
Yên Nhược Đan vội lắc đầu, sau đó ôm mặt em gái của mình quay đi chỗ khác.
Đồng thời còn bịt mũi lại để không phải ngửi thấy mùi thơm từ con gà nướng kia.
“Hai đứa nó không ăn thì mình ăn.
Ăn đi Phong.”
Sonic không thèm mời nữa, hắn trực tiếp xé cái đùi gà đưa lên miệng cắn, sau đó lại cầm một cái bánh bao nóng hổi đưa lên miệng xé.
“Rộp rộp …”
Tiếng nhai rột roạt giống như là đang cố ý ăn lớn.
Nhìn hai đứa nhỏ, Huyết Phong không đành lòng ăn như thế.
Vốn hắn định xé một miếng thịt lớn để đưa cho hai đứa nhỏ thì bị Sonic cản lại.
Chỉ thấy Sonic lắc đầu, ánh mắt của hắn thể hiện sự nghiêm túc trong hành động của mình.
Thấy thế Huyết Phong bèn bỏ tay xuống, nhưng hắn không thể phũ phàng đến mức ăn trước mặt hai đứa trẻ đang sợ hãi được.
Chúng chắc chắn bị nhốt dưới đó rất lâu, chí ít là từ thời điểm cả làng hắn bị tàn sát.
Đã mấy ngày trời rồi, nhất định là chưa có gì bỏ bụng.
Bấy giờ Huyết Phong mới để ý đến chén nước trên bàn đã không còn một giọt từ khi nào.
Hai đứa bé đó chắc đói khát lắm.
Càng nghĩ Huyết Phong càng không đành lòng, hắn chỉ biết thở dài ảo não.
Không thể nào bắt hai đứa nó ăn được, nếu chúng khóc rống lên thì làm sao?
“Thằng này suy nghĩ nhiều quá đó, chẳng giải quyết được gì thì cất mẹ não đi.”
Sonic vỗ bôm bốp lên lưng Huyết Phong tỏ vẻ không vừa ý.
“Không ăn đúng không? Không ăn thì nhịn đi.
Cút ra ngoài đi, ta ăn cũng no rồi.”
Nói xong Sonic làm bộ vứt lại đồ ăn trên bàn rồi kéo Huyết Phong ra ngoài.
“...”
Cứ thế Huyết Phong khù khù khạc khạc bị lôi ra ngoài mà vẫn chưa tiêu hóa được ẩn ý của Sonic.
“Ngươi ráng nhịn đói một chút đi, cái thây của ngươi mà để ăn trước chắc chẳng còn cái gì cho hai đứa nhỏ.”
“Nhưng mà hai muội ấy sợ không chịu ăn …”
“Ăn, kiểu gì cũng phải ăn.
Không cưỡng lại được đâu.” – Sonic cười lên ha hả nói.
Quả thật như dự đoán của Sonic, khi hắn và Huyết Phong vừa ra khỏi ăn phòng.
Thì Yên Nhược Đan bắt đầu không chịu nổi nữa phải bỏ tay ra khỏi mũi, hương thơm của thịt nướng nồng nặc khắp cả căn phòng khiến cho cái bụng của Yên Nhược Đan sôi lên sùng sục.
Tuy bụng của con bé sôi lên, nhưng con bé vẫn rất kiên cường, quyết không để ý đến con gà trên bàn.
Nhưng mà em gái của Yên Nhược Đan thì không như thế, bụng con bé sôi lên ùng ục, nó lớn đến mức Yên Nhược Đan vốn không muốn nghe cũng phải nghe thấy.
Có một chút ngượng ngùng, hai đứa nhỏ nhìn nhau đỏ tía cả mặt.
“Để tỷ thử độc trước.” – Yên Nhược Đan vội nói.
Dứt lời con bé nhảy xuống giường nhưng bàn tay lại bị em gái mình giữ chặt lấy.
Con bé đáng yêu không nói một câu nào, chỉ cúi gầm mặt xuống rồi lắc đầu.
“Tỷ thử bánh bao trước, ăn một ít chắc không sao đâu.
Nếu có vấn đề gì, muội chỉ cần đóng băng tỷ lại rồi chạy thật xa là được.
Đã mấy ngày chúng ta không ăn rồi … “
Yên Nhược Đan nhìn sắc mặt tái nhợt của em gái mình, lòng không nhịn được đau xót.
Nhưng bé tóc trắng cũng không muốn chị mình liều mạng, nó giữ tay chị mình chặt hơn nữa.
Còn bao nhiêu sức lực đều dùng để lắc đầu.
Tuy nhiên cái bụng thì lại liên tục biểu tình.

Bỗng nhiên Yên Nhược Đan sáng mắt lên, như thể vừa mới suy luận ra được cái gì đó liền nói:
“Nhược Tuyết, nghe tỷ nói nè … chúng ta không cần phải sợ có độc.
Tỷ đoán hai gã kia nếu muốn bắt chúng ta thì đã ra tay rồi.
Bây giờ để thức ăn ở đây chắc chắn là để dụ chúng ta nghe lời.
Để tỷ thử trước đi, ăn xong không có độc thì chúng ta ăn hết.
Cho hai tên đó nhịn đói.”
“…” – Yên Nhược Tuyết vẫn không nói gì, chỉ ra sức lắc đầu.
“Tin tỷ, được không?”
Thấy gương mặt ngày càng tiều tụy của Yên Nhược Tuyết, Yên Nhược Đan quyết tâm ăn nó.
“Đừng cản chị!”
Yên Nhược Đan vùng tay ra khỏi Yên Nhược Tuyết sau đó bốc cái đùi gà cắn dở của Sonic ở trên bàn.
“Ngoàm..”
Cắn lên một tiếng rõ to, như thể trút hết sự bực bội của mình lên cái đùi gà thơm ngon kia.
Yên Nhược Đan ăn lấy ăn để khiến cho Yên Nhược Tuyết nước mắt bù lu bù loa.
“Đừng mà tỷ tỷ … đừng mà hu hu.
Tỷ đừng chết, đừng bỏ muội lại” – Yên Nhược Tuyết không ngừng khóc lóc.
Bên ngoài Sonic thấy cảnh hai đứa bé vừa ăn vừa khóc, nếu không nghe toàn bộ nội dung ở trước mà nhìn sơ qua cứ ngỡ con chị giành đồ ăn của con em, nên con em mới khóc um xùm.
“…”
Đang ăn, đột nhiên Yên Nhược Đan dừng lại.
Yên Nhược Tuyết thấy thế càng khóc to hơn, liên tục lay lay chị mình.
Lúc này hai hàng nước mắt của Yên Nhược Đan chảy dài xuống má.
“..on …úa … ngon quá!! Ngon quá … không có độc.
Không có độc đâu!!”
Yên Nhược Đan khóc vì được ăn, con bé vớ lấy cái bánh bao, cắn một miếng lớn sau đó đưa cho em gái mình cái đùi đang cắn dở kia.
Cứ thế Yên Nhược Đan ăn một miếng thịt khác, thấy không có độc lại đưa cho em mình.
Chẳng mấy chốc dưới đất xuất hiện vô số xương gà.
“Ăn hết rồi kìa.
Thấy chưa?” – Sonic chỉ chỉ vào màn hình trôi lơ lửng trước mặt nói.
“Ăn hết thật rồi …” – Huyết Phong ngơ ngác gật đầu.
“Ọt ọt ọt …”
Giờ thì hắn ăn cái gì bây giờ? Hắn mấy ngày nay cũng đã ăn cái gì đâu.
Nhìn người khác ăn thật là thảm hại quá mà …
Thấy hai đứa nhỏ đã chịu ăn, Sonic hài lòng tắt đi màn hình theo dõi.
Hắn quay sang nhìn Huyết Phong thì chợt nhận ra Huyết Phong đã mất màu từ lúc nào.
“Này, đừng nói là đói chết rồi đó nha?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.