Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 47: Tất Cả Đều Đã Chết …






“Ngài giúp tôi trở nên mạnh hơn được không ân nhân? “
Huyết Phong lấy hết can đảm nhờ vả Sonic.
Hắn biết vị ân nhân trước mặt này cực kì mạnh, mạnh đến mức hắn không cảm nhận được gì.
Dù là áp lực hay sức mạnh và kể cả sự nguy hiểm hắn cũng không cảm nhận được.
Vừa rồi hắn lao ra khỏi căn phòng bằng gỗ này bằng cách nào đó hắn liên tục bị đưa vào đây.
Hắn không biết có phải là do Ma Thuật hay không nhưng hắn cảm nhận theo bản năng của mình sức mạnh của người trước mắt đây giống như sức mạnh của một vị thần khiến Huyết Phong không thể nào mà tưởng tượng được.
“Tất nhiên là không, ta không phải người thuộc thế giới này.
Ta không thể can thiệp quá nhiều, ta chỉ cứu ngươi là vì ngươi va phải ta.”
“…Thật sự không thể ư?”
Gương mặt Huyết Phong xị xuống trông thấy.
Không gian trong căn phòng đột nhiên vặn vẹo, thân ảnh Sonic nhòe đi.
Hiện tượng sấm sét không biết từ đâu ra, chúng liên tục hiện lên trong căn phòng, có vài tia sét đâm vào người Huyết Phong nhưng hắn lại chẳng cảm thấy gì cả.
Bất ngờ hàng chục hình ảnh của Sonic hiện ra trước mắt hắn.
“Thử đánh trúng ta một cái đi!“
Giọng nói của Sonic vai lên khắp tứ phương tám hướng trong căn phòng dồn vào lỗ tai Huyết Phong.
Nghe thế Huyết Phong liền đứng dậy lao lên chụp thử một Sonic đứng gần mình nhất.
Không như hắn mong muốn, hắn vồ xuyên qua cơ thể của Sonic.
Không bỏ cuộc, Huyết Phong lại tiếp tục vồ hết người này đến người kia nhưng tất cả đều vô dụng.
Cuối cùng một Sonic tiến lại từ từ sau lưng Huyết Phong, hắn đưa cánh tay lại gần Huyết Phong.
Cảm nhận được có người đứng sau mình, Huyết Phong liền vung tay ra phía sau liền bắt gặp hình ảnh của Sonic.
Tưởng chừng mình đã chụp dính chắc rồi hắn liền mừng rỡ, nhưng không.
Tay của hắn vồ xuyên qua cơ thể Sonic.
Tưởng đó lại là một ảo ảnh khác thì cũng chính ảo ảnh đó dùng tay vỗ mạnh lên đầu hắn một cái.
“Bép!“
Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Huyết Phong lùi lại phía sau ôm đầu.

Lúc này tất cả hình ảnh của Sonic biến mất, kể cả hình ảnh trước mặt Huyết Phong cũng biến mất.
Huyết Phong vừa đúng lúc lùi lại thì va mình trúng Sonic đứng phía sau mình tự lúc nào.
“Sao ngài làm được điều này vậy...!Thật không thể tin được! Đó là ảo ảnh ư?“
“Thấy hay không?“
Sonic cười hỏi.
“Hay hay...!Ngài dạy tôi được...“
“Không học được đâu đừng cố! Đây là năng lực bẩm sinh của ta.“
Huyết Phong chưa kịp nói hết câu thì bị cái lắc đầu khinh bỉ của Sonic đáp lại.
“Đây là khả năng của ta, bẩm sinh mà có không phải muốn học là được.
Cho dù là bọn Ma Thuật sư gì gì đó của Đế Quốc muốn làm cũng không được.
Những kẻ như ta gọi là Dị Năng Giả, ở thế giới này cũng có đó, ta cảm nhận được bọn họ.
Về sau ngươi sẽ gặp một thằng ất ơ có khả năng giống như ta thôi!“
“Thật không?“
“Lừa ngươi làm khỉ gì? Tất nhiên kẻ đó không thể mạnh bằng ta được hắc hắc.”
Nghe giọng cười hắc hắc của Sonic, không biết vì sao Huyết Phong lại ngất đi một lần nữa.
“Hình như đánh đầu hơi mạnh …” – Sonic nhìn bàn tay mình than một tiếng.
Lần này Huyết Phong ngất tận hai ngày sau mới tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên của Huyết Phong chính là năn nỉ Sonic có thể làm sư phụ hắn hay không.
Cuối cùng sau một hồi nài nỉ Huyết Phong vẫn thất bại trong việc nhờ Sonic đào tạo cho mình.
Hắn thất vọng khi biết bản thân chẳng có Ma Thuật mà lại cũng chẳng có Dị Năng.
“Yên tâm đi, bằng một cách nào đó ngươi sẽ mạnh lên! Nhưng không phải bây giờ với cái thái độ than vãn đó đâu.
Đứng lên và đi ra ngoài đi!”
Sonic an ủi động viên Huyết Phong vài câu khi thấy hắn ủ rủ tinh thần.
Đáp lại lời nói động viên của Sonic lại là sự rụt rè chán nản của Huyết Phong:
“Bây giờ tại hạ có thể đi được không? Tại hạ muốn về làng xem … xem ba mẹ, xem dân làng còn ai sống không.”
“Muốn về cũng được, thấy ngươi hoạt động sung sức như thế coi bộ cũng khỏe rồi.”
Sonic quyết định không can thiệp vào quá sâu chuyện của Huyết Phong, hắn đang tìm cách rút lui.
Và hắn là ai từ đâu đến? Chỉ có Sonic mới rõ câu trả lời.
“Đã ba ngày rồi sao?...!“
“Ta muốn về làng, ngài có thể đưa ta về làng được không?“
“Được!“
Sonic gật đầu chắc nịch một câu.
Thực chất Sonic cũng chẳng biết làng của Huyết Phong ở đâu.
Chỉ là ba ngày vừa rồi hắn chạy loạn khắp cả thế giới này.
Ngày đầu tiên Sonic thấy gần chỗ này nhất có một ngôi làng toàn người chết.
Khói lửa bốc lên tận trời nên hắn nghĩ chắc ngôi làng ở phía Đông Nam là ngôi làng trong lời kể của Huyết Phong.
ngôn tình hài
Nói đúng hơn là vẫn còn một ngôi làng nữa, nhưng nó bị phong ấn lại bởi ma thuật hắc ám nên Sonic không thể đặt chân tới.
Hắn chỉ đi khám phá thế giới và con người, chứ hắn không hứng thú với di tích hay mấy chỗ bị phong ấn.
Suy ra chỉ có thể là cái làng có rất nhiều người chết kia thôi.
Trong một cánh rừng bất tận đâu đó mọc lên một cái nhà gỗ nhỏ nhắn.
Phía trước có hai thanh niên đang đứng khởi động, rồi cả hai chạy lao về phía trước.
Lúc này Sonic mở miệng ra nói với Huyết Phong:
“Trước tiên hãy hít một hơi thật sâu vào.
Đúng rồi như vậy đấy...“
Sonic vừa dứt câu bỗng nhiên Huyết Phong cảm thấy trước mắt mình bỗng nhiên hoa đi, xung quanh hắn bây giờ chỉ thấy quang cảnh liên tục lùi lại.
Vài khắc sau trong hàng trăm hình ảnh mờ nhạt Huyết Phong thấy trước mắt là một cái lỗ hổng gì đó được làm bằng khói, vừa nháy mắt một cái hắn đã thấy mình ở bên trong một cái hầm phát sáng.
Hầm này là một không gian tuyệt đẹp, cả một bầu trời đầy ngôi sao đang di chuyển như những hạt ánh sáng với tông nền màu xanh nhạt.
Chưa cảm nhận được vẻ đẹp ấy bao lâu Huyết Phong cảm thấy bụng sôi lên sùng sục.
Hình ảnh xung quanh Huyết Phong bắt đầu cố định trở lại, trước mắt hắn là cổng ngôi làng của hắn.
Nhưng hắn không kìm lại được, Huyết Phong gục xuống nôn ra hết những gì có trong bao tử.
“Ọe...!Ọe...“
Huyết Phong liên tục ói ra bọt trắng và nước miếng.
Hắn chẳng ói ra được cái gì gọi là thức ăn nữa.
Hôn mê ba ngày trời chưa có một thứ gì vào bụng mà lại khiến hắn buồn nôn quả thật khó chịu.
“Xuôi nào, xuôi nào.“
Sonic xoa xoa lưng Huyết Phong, đợi hắn đứng lên rồi Sonic mới cười nói:
“Trải nghiệm lần đầu thế nào? À tính ra cũng không phải lần đầu, lần đầu khiến ngươi suýt chết rồi.“
Không, không tốt một chút nào.
Huyết Phong còn chẳng biết ngôi làng cách cái nhà gỗ bao xa nữa, thoáng một cái đã đến đây khiến cho hắn ói ra một trận.
Thậm chí lúc này Huyết Phong còn cảm giác chân đứng không vững, mặt đất thể như đang chuyển động.
Đỡ được một chút, Huyết Phong mới ngẩng đầu lên nhìn quang cảnh xung quanh mình.
Hình ảnh quen thuộc vốn có, nhưng lại tang thương một cách xa lạ, hình ảnh đó đập vào mắt hắn, chạy vào trong trí óc hắn khiến tim hắn đập mạnh dường như khó thở.
“Mọi người...“
Huyết Phong ngậm ngùi với khung cảnh tang thương trước mặt.
Khắp nơi trong làng chỗ nào cũng có người chết, mỗi người đều chết một kiểu khác nhau.
Có người bị cháy đen, có người thì mất đầu cụt tay, có người thì toàn thân tím tái như thiếu ô xi, có người thì trông như vừa chết đuối xong, còn có người thảm hơn nữa là toàn thân như bị hàng trăm con dao chém nát thân thể.
“Lục muội...!Lục muội...“
Huyết Phong bắt gặp một hình ảnh quen thuộc, hắn liền lao đến bên cạnh một xác chết của một nữ nhân.
Hắn liên tục lay động cô gái xinh đẹp không một mảnh vải che thân.
Mắt nàng ấy còn mở trừng ra trông rất hung dữ, giống như cả lúc chết rồi vẫn nhìn kẻ gây ra cái chết cho mình bằng ánh mắt nguyền rủa.
Lục muội là cô bé thanh mai trúc mã với Huyết Phong, hai đứa trạc tuổi nhau từ bé vốn đã chơi cùng với nhau cho đến lúc lớn lên.
Huyết Phong rất thích cô nàng họ Lục này, thậm chí vào ngày sinh nhật thứ 18 của hắn hắn còn tính thổ lộ cảm xúc của mình cho Lục muội nghe nhưng giờ có vẻ không kịp nữa rồi.
Huyết Phong cắn rắn cắn lợi, hắn đấm liên tục vào mặt đất không ngừng.
Người hắn thích lại bị cưỡng hiếp mà chết.
Hắn thậm chí đến cái chạm tay với nàng ấy còn ngại ngùng vậy mà bọn Đế Quốc kia lại dám...
“Lục muội, ta thề, ta thề ta sẽ trả thù cho muội.
Ta thề ta sẽ giết hết Đế Quốc để rửa nhục cho muội...!AHHHHHHH!!!“
Huyết Phong gào lên trong tuyệt vọng, hắn không còn nước mắt nữa rồi.

Viễn cảnh tồi tệ nhất hắn đều đã gặp trong mơ, nhưng sự thật vẫn khiến hắn khó có thể chấp nhận.
Mấy ngày qua dù bất tỉnh nhưng Huyết Phong bất giác vẫn chảy nước mắt trong lúc ngủ.
Sonic chính là kẻ thấy được hết thảy.
Sau một hồi bình tĩnh, Huyết Phong đặt xác của Lục muội xuống rồi dùng tay vuốt mắt cho nàng.
Hắn cởi cái áo rách nát toàn máu của mình đắp cho nàng ấy rồi đứng dậy chỉ về một hướng.
“Ngài có thể đưa tại hạ đến chỗ kia được không?“
Sonic nhìn theo hướng tay Huyết Phong chỉ, là hướng Tây.
Nơi đó Sonic nhớ là có một cái hố to khủng khiếp, chắc là do một trận đánh lớn gây ra.
Ban đầu lúc tới đây Sonic cũng cảm nhận được nguồn năng lượng cực lớn bộc phát từ phía này.
Nếu so ra nguồn sức mạnh ấy cũng gần bằng Sonic ở trạng thái bình thường.
Chẳng nói chẳng rằng đùng một phát Sonic đưa Huyết Phong tới nơi hắn chỉ.
Nhưng tới nơi ngoài một cái hố với khu vực tang hoang này ra Huyết Phong chẳng thấy một ai.
Xác của ba mẹ hắn hắn cũng không thấy.
Lúc này Huyết Phong không còn một chút hi vọng gì nữa rồi, chắc chắn ba mẹ hắn đã bị giết.
“...!Ba mẹ...!ba...!mẹ...!chẳng lẽ tới xác của hai người con cũng không được chôn cất hay sao?“
Huyết Phong quỳ rạp xuống đất đau khổ, nỗi lòng người thương bị giết chưa nguôi nay ba mẹ còn sống hay không cũng chẳng rõ.
Hắn chẳng phải biết làm thế nào.
Ngay lúc này Huyết Phong cảm thấy mình như muốn nôn ra nữa thì lại thấy trước mắt mình là một khung cảnh khác.
Xác của một người đàn ông to lớn hiện ra trước mặt Huyết Phong.
Hai con mắt hắn trợn to lên, không biết nên vui hay buồn bởi đó chính là phụ thân của hắn.
Vui vì tìm được xác hay buồn vì ông chết.
Vô tình Huyết Phong quay ra phía sau nhìn Sonic bằng ánh mắt cảm ơn thì nhận được một cái gật đầu nhẹ nhàng.
“Lúc ngươi bất tỉnh ta chạy được một vài lục dịa gần đây, vô tình phát hiện ra cái xác này gần làng có nét giống ngươi, nên ta nghĩ có thể là người thân của ngươi.”
Sonic giải thích vài câu qua loa cho Huyết Phong nghe.
Huyết Phong gật đầu tạ ơn một lần nữa, hắn đảo bước đến bên cạnh ba mình, quỳ hai chân xuống sau đó đặt hai cánh tay xuống lưng ông toan bế ông lên.
Cơ thể chết đã được ba ngày nên toàn thân ông cứng lại rất khó để bế lên đàng hoàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.