Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 250: Chim Lợn






[Đinh!]
[Túc chủ mua thành công hai cái điện thoại hiệu Cục Gạch và Đập Đá.
Điện thoại sẽ được chuyển đến kho đồ sau 5 4 3...]
“Mẹ nó đúng là cắt cổ, mày không giết tao luôn đi?”
[Phiền Bỏ Mẹ không thể giết túc chủ.]
“Mày đang giết đấy? Một cái điện thoại 200.000 điểm, sao mày không tổ chức cướp cạn luôn đi?” – Ma Tùng Quân gào thét trong đầu.
[Thuận mua vừa bán thôi, ai biểu túc chủ cần gấp làm gì.
Túc chủ nhớ trả lãi đấy nhé, mỗi ngày lãi 1%.
Tính lãi thế này coi như có lương tâm với túc chủ lắm rồi.]
“Mỗi ngày lãi 1%, một tháng 30%, một năm mày lãi hơn 300%? Này đâu phải thuận mua vừa bán, này là mày ép tao bốc họ!!”
[Phiền Bỏ Mẹ có một ước mơ...!đó là làm nhà cái đến từ...]
“Mày bớt xem phim lậu đi.”
...
Vì không đủ Tích Điểm Cảm Xúc nên Ma Tùng Quân đành phải vay nóng từ hệ thống thêm 200.000 điểm để mua cái điện thoại cục gạch phím số.
Theo lẽ bình thường, điện thoại sẽ vô dụng ở thế giới này, nhưng điều đó không quan trọng.
Đấy là nhờ hắn còn Tích Điểm Cảm Xúc, nếu hắn vay toàn vộ 400.000 điểm để mua, chắc khi ra ngoài hắn làm osin để trả nợ cho hệ thống cả đời mất.
Mà hai chiếc điện thoại này nó sẽ hoạt động như ở thế giới cũ với điều kiện là hắn còn sống.
Thứ mạng mà Phiền Bỏ Mẹ liên kết cho điện thoại gọi là mạng nội bộ, chỉ có thể liên lạc được với hắn và Phiền Bỏ Mẹ.
Đơn giản là có thể liên kết với Phiền Bỏ Mẹ thông qua sim Phiền Bỏ Mẹ tự tạo.

Hiển nhiên đây là chức năng mới của hệ thống 2.0, cho phép Phiền Bỏ Mẹ tự đồng bộ với vật thể khác.
Bao gồm một chiếc điện thoại, cục gạch...
Chân đang bước xuống cầu thang, Ma Tùng Quân đột nhiên khựng người lại.
Long Nguyên Giáp và Huyết Phong vẫn đang tung tăng đi phía trước, họ không hề hay biết Ma Tùng Quân đang làm trò gì ở đằng sau.
“Khoan đã, hình như có gì đó không đúng lắm.
Tao vừa bị lừa đúng không?”
[Túc chủ, Phiền Bỏ Mẹ vừa đàm phán với hệ thống xong.
Giảm lãi xuất một tháng 1% cho túc chủ, túc chủ cứ từ từ trả cũng được.]
“Dừng, mày bớt nói.
Đầu tiên là mày có thể đồng bộ vào tất cả vật thể sống hoặc chết.
Vậy cũng có nghĩa là mày vẫn có thể đồng bộ với một cục đá và nói chuyện đúng chứ?”
[Về cơ bản thì có thể, nhưng túc chủ phải tạo hình cho cục đá.
Tạo cái lưỡi và phổi giả cho cục đá nữa thì Phiền Bỏ Mẹ mới nói chuyện được.]
“Đừng đánh trống lảng, được là được đúng không? Vấn đề thứ hai, chính là mày lừa tao một cách ngoạn ngục đấy!”
[...]
“Hệ thống, Phiền Bỏ Mẹ làm được đúng không?”
[Tính toán là khả thi.] – Một dòng chữ chạy ngang qua mặt Ma Tùng Quân.
[Túc chủ bình tĩnh.
Điện thoại có loa, còn có thể hiển thị hình ảnh.
Có điện thoại sẽ tiện hơn trong việc hướng dẫn.
Chẳng lẽ túc chủ muốn lộ ra chuyện có hệ thống trong người hay sao?] – Phiền Bỏ Mẹ hét lên đầy oan uổng.
“...”
[Túc chủ?]
“...”
[Sao túc chủ không nói gì?]
Ma Tùng Quân chán rồi, hắn chẳng còn gì để nói với con AI lừa đảo này nữa.
Bây giờ nói nó lừa đảo, chắc chắn nó sẽ bảo là:
[Túc chủ phải biết điều kiện để Phiền Bỏ Mẹ nói chuyện là bộ rung động âm thanh.
Trong thời gian ngắn túc chủ làm sao có thể làm ra thứ đó được đúng không? Mua điện thoại là cách tốt nhất, còn có màn hình để hiển thị nữa.
Công dụng của điện thoại quá tuyệt vời...]
“Đấy, biết ngay thể nào nó cũng nói thế.” – Ma Tùng Quân lèm bèm trong miệng.
Chẳng đời nào Ma Tùng Quân nói lại con Phiền Bỏ Mẹ này, lời nó nói tuy vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Chưa kể nó còn vừa được nâng cấp, miệng lưỡi con người nào lại cái miệng lưỡi ngang hơn cua của nó?
Bình thường tiệm tạp hóa chỉ xuất hiện qua điện thoại đúng vài lần.
Nhưng tất cả đều là điện thoại cảm ứng thông minh, giá của nó tất nhiên cũng nằm ở mức 200.000 một chiếc.
Ma Tùng Quân mua được ba cái, một cái cho hai chị em Yên Nhược Đan, một cái dành riêng cho Lưu Béo để tham khảo vũ khí trên mạng.
Còn một cái là dành cho Đại Cathay và Huyết Phong, hai thằng này dùng điện thoại để xem phim cùng nhau tối ngày.
Do chuyến đi với Ma Tùng Quân, Đại Cathay không được đi, nên Huyết Phong đành phải nhường điện thoại lại cho Đại Cathay.
Vấn đề nằm ở chỗ, điện thoại xịn với giá 200.000 Tích Điểm Cảm Xúc thì có thể chấp nhận được.

Nhưng cái loại cục gạch là sao? Số lần điện thoại xuất hiện qua rất hiếm, cả ba lần đều bị Ma Tùng Quân mua bằng sạch.
Lần này, đúng ngay thời điểm này, lại xuất hiện, nhưng lại là điện thoại cùi bắp.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy đang bị con Phiền Bỏ Mẹ kia chơi một vố.
...
Sau cùng Ma Tùng Quân đưa hai cái điện thoại mà mình phải vay nóng để đưa cho họ.
Tầng 7, với số thông tin mà Phiền Bỏ Mẹ có được, có thể nó tồn tại những cạm bẫy liên quan đến ảo cảnh, thời gian hoặc không gian.
Hệ thống mang trong mình công nghệ hiện tại, nó phân biệt được năng lượng thời gian và không gian dao động.
Ban đầu nó chưa đủ cơ sở để tính toán, nhưng từ lời nói cuối cùng của con Quỷ Hồn kia, hệ thống đã có thể đưa ra đáp án có tính khả thi cao cho Ma Tùng Quân.
Tầng 7 tồn tại rất nhiều chiều không gian khác nhau, còn có một chút quy tắc thời gian trong đó.
Đấy cũng là nguyên do khiến cho Lussuria vừa tiến vào tầng 7 liền biến mất.
Rất có thể bị nhốt trong một chiều không thời gian khác ở bên trong hầm ngục cũng nên.
Không gian dịch chuyển thực tế không đáng sợ, bởi thế giới này lẫn thế giới của Ma Tùng Quân đều có khả năng dịch chuyển con người đi đến nơi xa.
Nhưng thời gian mới chính là thứ đáng sợ nhất.
Về cơ bản mà nói, thời gian không tồn tại, thứ tồn tại chỉ có vật chất thay đổi, theo đó ta mới biết là thời gian đang tồn tại.
Thời gian luôn là một khái niệm mơ hồ, kể cả hai thế giới Ma Tùng Quân từng đi qua.
Hắn không biết hệ thống lấy cái gì để cảm nhận được trong tầng 7 có sự tồn tại của thời gian.
Nếu chẳng may Ma Tùng Quân bị trẻ hóa đi khoảng vài tháng, có khi hệ thống sẽ bị bóc khỏi người của hắn cũng nên?
[Túc chủ không cần lo chuyện đó, hệ thống không bị ảnh hưởng bởi thời gian.]
“Ừ!”
Ma Tùng Quân gật đầu, lời của Phiền Bỏ Mẹ nói chưa hết, hắn cũng không muốn hỏi chi thêm cho nhức đầu.
Chuyện nó muốn giấu, trừ phi hắn nghĩ ra được thì mới lộ, còn không, đời nào nó để lộ ra ngoài.
“Phong, Giáp! Mỗi đứa cầm một cái, thứ này gọi là điện thoại.
Tầng 7 chắc chắn là mê cung với đầy cạm bẫy, chúng ta thể nào cũng bị tách ra, bên trong tồn tại cả huyễn thuật, thời không và hình như có cả thời gian trong đó khác biệt với bên ngoài.”
“Nghe theo giọng nói bên trong điện thoại, nó sẽ hướng dẫn mọi người tập hợp cùng nhau.
Tin tưởng nó như tin tưởng ta.”
Bấy giờ Ma Tùng Quân đặt điện thoại lên tay Long Nguyên Giáp và Huyết Phong mà nói, hắn nói với chất giọng nghiêm túc.
Goblin hồng do sợ chết nên đã ở lại tầng 6 để tám chuyện với mấy oan hồn trong động.
Hiện tại xuống tầng 7 chỉ có ba người bọn họ.
“Lại là Phiền Bỏ Mẹ đó sao? Nó là thứ gì vậy Quân ca? Đệ hoàn toàn không cảm nhận được sinh mệnh của nó.” – Long Nguyên Giáp gõ bôm bốp lên điện thoại.
Do dùng quá lực, hắn làm cho màn hình điện thoại nứt ra.
Sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại, cũng may là điện thoại đập đá, nếu là điện thoại cảm ứng chắc Ma Tùng Quân bóp chết người huynh đệ xương máu này rồi.
“Đệ vẫn chưa hiểu nó là thứ gì đâu, giải thích dài dòng lắm.
Cứ tưởng tượng nó là vật nuôi của ta là được.”
[Phiền Bỏ Mẹ không phải thú cưng!!]
“Sao ca đặt nó tên là Phiền Bỏ Mẹ?” – Long Nguyên Giáp nhìn vào điện thoài cười ha hả nói.
Lần trước do mải đi tìm Goblin nên không có dịp nói chuyện với Phiền Bỏ Mẹ nhiều, mãi đến hôm nay hắn mới biết Phiền Bỏ Mẹ đại khái là thứ gì.

“Vì nó phiền bỏ mẹ đi được chứ sao?” – Ma Tùng Quân nhấn mạnh, như thể đây là điều hiển nhiên.
“Nó không hề lên tiếng phản đối? Con vật này của ca chắc chắn thích bị ngược.” – Long Nguyên Giáp ngạc nhiên.
“Ta có nói điêu bao giờ đâu.” – Ma Tùng Quân nhún vai.
“Nhưng lúc trước Phiền Bỏ Mẹ là con gì? Thần thú sao?” – Long Nguyên Giáp hỏi tiếp.
“Chim lợn!” – Ma Tùng Quân trả lời đại
...
Khó có thể ngăn cản sự tò mò của Long Nguyên Giáp, Ma Tùng Quân chán chẳng thèm giải thích nữa.
Như ban đầu, hắn chỉ giải thích qua loa rằng Phiền Bỏ Mẹ là một con chim lợn chết mất xác, hồn của nó nhập vào thứ gọi là điện thoại để sống.
Hắn vừa giải thích như thế, Phiền Bỏ Mẹ lập tức có ảnh đại diện mới cho mình.
Đó là ảnh con chim lợn thay cho cái mặt cười thường thấy trên khung đại diện.
Dù có rất nhiều câu hỏi, nhưng Ma Tùng Quân chẳng thèm trả lời.
Cuối cùng Long Nguyên Giáp đành bỏ cuộc, thôi thì để từ từ hỏi Phiền Bỏ Mẹ sau vậy.
Bất quá hắn muốn thử liên lạc thông qua cái gọi là điện thoại này trước.
Trước đó hắn từng cầm cái điện thoại trơn bóng của Ma Tùng Quân để rời đi.
Nó như một cái bảng ma thuật nhỏ, hiển thị bản đồ rõ ràng lên trên đó.
Khác xa cái điện thoại bé tí trên tay hắn.
Bất quá nó lại có công năng tiện lợi hơn, đó là liên lạc từ xa thay cho ma tinh thạch vọng âm.
Cái này đúng là kì lạ, Long Nguyên Giáp vừa đi vừa nghiên cứu nửa ngày trời.
Huyết Phong do có kinh nghiệm dùng điện thoại cảm ứng, nên hắn vừa chỉ Long Nguyên Giáp dùng điện thoại cùi bắp này, vừa chê điện thoại đó không thể xem phim.
Ngặt một cái cả Huyết Phong cũng không biết điện thoại có tính năng cơ bản là nghe gọi, thế nên thằng bé tự tin nói rằng đó là tính năng vượt trội duy nhất đối với điện thoại cùi bắp.
Long Nguyên Giáp rất hứng thú, hắn thậm chí còn muốn tháo điện thoại trên tay mình ra để xem bên trong có ma thuật truyền tin không.
Nếu không bị Huyết Phong và Ma Tùng Quân ngăn lại, có khi hắn gỡ nát cái điện thoại ra cũng thật.
“Được rồi, đừng nháo nữa.
Cầu thang này có vẻ hơi dài đấy.” – Ma Tùng Quân vỗ vỗ lên vai Long Nguyên Giáp nói.
“Đệ để ý nãy giờ rồi, may mà ca đưa thứ này kịp lúc.
Có lẽ chúng ta vẫn đang bị theo dõi.” – Long Nguyên Giáp gật đầu nói.
đam mỹ hài
Hắn thầm nghĩ trong đầu nơi này quá đáng sợ rồi.
Càng xuống sâu hơn, hắn càng có cảm giác bị theo dõi mãnh liệt.
Kể từ lúc hắn đặt chân vào hầm ngục, cảm giác dai dẳng đó theo hắn đến tận bây giờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.