Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 233: Tỏng Tỏng






Hầm ngục bấy giờ bốc lên mùi hương của dược liệu, mùi cháy khét của cái gì đó và cả tiếng gầm gừ rên rỉ vì đau đớn của lũ Undead.
Tất nhiên những hiện tượng kì lạ trên đều là do một người tên Ma Tùng Quân gây ra.
Hắn rắc nước thánh đi khắp nơi.
Nơi nào hắn ban nước, nơi đó Undead chết cháy thành tro.
Nhận ra rắc nước quá phung phí, Ma Tùng Quân đổ thuốc ra một cái xô.
Sau đó bọc bông gòn lên thanh trọng kiếm của mình, hắn nhúng kiếm vào trong xô thuốc trị thương rồi dùng kiếm vung qua vung lại.
Hễ con Undead xương nào chạm vào liền hóa thành tro, từ đó hắn mở đường đi đến chỗ mấy con Undead thịt một cách dễ dàng.
Nếu để người khác bắt gặp được cảnh hắn dùng bông gòn để thấm hút cả xô thuốc trị thương như thế, người ta nhất định sẽ mắng hắn là kẻ ăn chơi trác táng.
Chỉ với số lượng thuốc trị thương hắn bỏ ra để làm trò này, đủ để hắn thuê vài đội Mạo Hiểm Giả thay hắn đánh nhau rồi.
Bởi giá trị thuốc trị thương được sản xuất từ hệ thống, vượt xa giá trị thuốc trị thương của thế giới này.
Có hàng nóng trong tay, chẳng mấy chốc Ma Tùng Quân đến trước mặt mấy con Undead thịt to như gấu.
Từ từ Ma Tùng Quân đưa kiếm về phía trước, rồi nhẹ nhàng đặt lên vai con Undead cầm chùy.
Con Undead này ban nãy làm hắn thiệt thòi nhiều nhất, nên muốn thử nghiệm phải đè nó ra mà thử trước.
“Xèo xèo xèooooo...”
Tiếng thịt khét kéo dài, lượng thuốc thấm trong bông gòn không ngừng cạn đi, do chúng đã chuyển hóa thành năng lượng để thanh tẩy mấy khối thịt rữa chúng tiếp xúc.
“Gào!!!!!!!!”
Con Undead cầm chùy gào lên, nó ném chùy về phía Ma Tùng Quân.

Có lẽ vì quá đau nên nó đã ném hụt, khiến cho chùy càn quét lũ Undead xương sau lưng Ma Tùng Quân.
Ngôn Tình Sắc
“Kịch!”
Một tiếng kịch vang lên.
Lưỡi kiếm bọc bông gòn chạm lên được khúc xương bên trong của con Undead trước mắt.
Lưỡi kiếm quá bén, lực tác động lớn làm cho bông gòn nứt toác ra.
“Grừ...”
Bước chân của nó bị giới hạn ở 20m, nên Undead thịt kia không thể tấn công được Ma Tùng Quân.
Bất quá nó vẫn có thể làm một việc...
“Pặc!”
Đó chính là bấu chặt lấy lưỡi kiếm của Ma Tùng Quân, lực của nó mạnh đến mức khiến Ma Tùng Quân không thể rút lại được.
Nó lại giữ kiếm bằng phần cánh tay đang cháy khét đến run rẩy của mình.
Tay còn lại của nó khó khăn vươn ra, hòng bắt nốt lấy phần còn lại của lưỡi kiếm.
Nó muốn kéo Ma Tùng Quân vào trong phạm vi tấn công của mình.
Nào có chuyện dễ như thế? Ma Tùng Quân chẳng nói chẳng rằng, lấy ra một lọ thuốc trị thương chọi thẳng vào mặt con Undead đó.
— QUẢNG CÁO —
“Choang...!gàoooooooo~~~”
Con Undead thịt ôm mặt gào lên, với nó mà nói, thuốc trị thương giống như là axit đối với chúng.
Nước chảy đến đâu, da thịt trên cơ thể bị ăn mòn đến đấy, xương lộ ra cũng có thiên hướng bị thanh tẩy thành tro.
“Mẹ mày, bố mày nhịn mày lâu lắm rồi.”
Cặm cụi bọc bông gòn lên sống kiếm, Ma Tùng Quân nhúng kiếm vào trong xô nước rồi vung lên dùng lực táng thẳng vào đầu con Undead thịt trước mặt hắn.
“Rắc!!!”
Cú táng làm văng cả đầu con Undead, khiến cho nó gục ngay tại chỗ.
Đầu của nó thì văng sang một bên, khí Hắc Ám tan đi, làm hiện ra gương mặt thối rữa, rách nát, lộ xương.
Mùi hôi thối kèm theo mùi thuốc trị thương trộn lẫn vào nhau, chúng bốc lên khiến Ma Tùng Quân nhăn mặt.
“G-iế-t~~~”
Cái đầu bị đánh bay của con Undead thịt kia bỗng dưng gào lên, chẳng hiểu nó lấy âm thanh từ đâu.
Đầu thì bị chặt...
Vừa nhìn đến đây, Ma Tùng Quân bị cái xác không đầu của con Undead kia húc văng đi.
Ma Tùng Quân văng sang một bên, cái xác thì vấp trúng cái xô thuốc trị thương.
“Xì...”
Tiếng xì kéo dài, xác không đầu cứ thế tan rã trong vũng thuốc.
Trông thấy cảnh đó, trán Ma Tùng Quân nổi lên gân xanh, hắn tức giận nhặt kiếm lên, bước từng bước đến trước cái đầu đang hò hú kia.
Nó thể hiện ra gương mặt thối rữa gớm giếc, miệng còn không ngừng gầm gừ dọa nạt hắn như loài dã thú.
“Đến chết mày vẫn còn khốn nạn với tao.”
Trán nổi gân xanh, Ma Tùng Quân dùng hết sức bình sinh đập sống kiếm bọc bông gòn thẳng vào cái đầu tên Undead dưới đất.
“Oành!!!”
Cú đập khiến cho mặt đất cứng như đá của hầm ngục cũng phải nứt ra một cái khe lớn hơn thanh trọng kiếm một chút.

Đầu con Undead vỡ ra thành mấy mảnh, rồi từ từ hóa thành tro.
“Tsk...”
— QUẢNG CÁO —
Nhìn bãi thuốc chắt chiu từng tí của mình bị phí phạm, Ma Tùng Quân tặc lưỡi một tiếng.
Bất quá từ chuyện vừa rồi hắn lại được thêm thông tin.
Thứ nhất là mất đầu lũ Undead này vẫn có thể hoạt động được bình thường, thứ hai là khi mất đầu cơ thể của chúng sẽ không bị giới hạn trong phạm vi 20m nữa.
Vì ban nãy cái xác không đầu lao ra khỏi phạm vi đó để tấn công hắn.
Thứ ba chính là chặt đầu không thể giết được chúng, chỉ có thể xác định vị trí nguyên tố Hắc Ám của chúng để thanh tẩy thì may ra.
Chuyện phiền phức đó Ma Tùng Quân không muốn làm, chỉ cần mạnh tay chém chúng ra thành mấy khúc riêng biệt là được.
Thể nào chả chém trúng chỗ bị nguyền chính.
Nghĩ là làm, Ma Tùng Quân cảm thấy không nên dùng trọng kiếm chi cho phiền phức.
Hắn tháo thanh kiếm đơn trong bộ trọng kiếm ra, lấy vải bọc quanh lưỡi kiếm rồi cột bông gòn ở bên ngoài.
Lần này Ma Tùng Quân chơi lớn, hắn không dùng thuốc trị thương sơ cấp nữa, mà dùng thuốc trị thương trung cấp.
Thời gian gần đây hắn mua cũng được mười mấy bình, quyết lần này lấy hẳn 10 bình ra để dùng.
Sau khi thấm thuốc xong, Ma Tùng Quân cẩn thận cất luôn xô thuốc vào trong túi đồ hệ thống.
Đối tượng trả thù tiếp theo chính là tên Undead thịt cầm kiếm.
Dù có lợi thế từ thuốc khắc chế chúng, nhưng không phải cứ có là ăn được.
Ma Tùng Quân vẫn phải chiến đấu với chúng, né được thì không sao, không né được thì cứng đối cứng, cứng không lại thì ăn đòn.
Dù sao hắn cũng có rất nhiều thuốc trị thương, chỉ cần không phải là vết thương chí mạng, hắn vẫn sống khỏe.
Hắn cũng thử hất thuốc vào người chúng một lần, nó quá không khả thi, mấy con Undead biết thuốc hồi phục là thứ thuốc độc với chúng nên chẳng con nào đứng yên cho ném giống mấy con Undead xương chậm chạp ngoài kia.
Để tránh phải đối đầu với nhiều con Undead thịt cùng lúc, Ma Tùng Quân khiêu khích chúng lại gần điểm giới hạn, vừa đánh vừa nhảy ra khỏi điểm giới hạn.
So với mấy con Undead thịt, thì những con Undead xương chỉ là mấy con kiến, tùy tiện vung tay một cái là chúng tan nát thành mấy khúc rồi.
Nào chuyện dễ như Ma Tùng Quân tính, trong số những con Undead thịt kia có Undead dùng xích.
Nó không thể lao ra tấn công hắn, nhưng nó có thể dùng xích để trói lấy Ma Tùng Quân kéo vào bên trong.
Lần đó hắn suýt mất mạng.
“Huyền Vũ...!không, không được.” – Ma Tùng Quân lẩm bẩm lắc đầu.
Hắn định triệu hồi Huyền Vũ ra để chịu dòn dùm hắn, nhưng Huyền Vũ đang ở bên cạnh Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.
Nó có nhiệm vụ bảo vệ hai đứa nhỏ, hiện tại hắn không ở đó, nhiệm vụ bảo vệ giao hoàn toàn cho lão khọm Long Nguyên Đức và mấy người Lưu Béo, Đại Cathay.
Ai biết được có chuyện bất ngờ gì xảy ra, hiện tại vẫn chưa phải là lúc cấp bách nhất nên hắn không cần triệu hồi.
Về con Tròn, Ma Tùng Quân hoàn toàn quên đi sự tồn tại của nó.
Căn bản, sức phòng thủ của con Tròn không thể nào chịu nổi chỉ số tấn công khủng bố của lũ Undead thịt kia.
Lôi nó ra đây chẳng khác nào hiến máu cho lũ xác sống kia, thôi cứ để nó sống tốt phần đời còn lại bên cạnh bạn tình của nó còn hơn.
...
“Hộc hộc...”
Nửa tiếng trôi qua, Ma Tùng Quân thương tích đầy mình, ôm theo một cánh tay bị gãy.

Hắn nén đau nắn lại xương tay, sau đó uống thuốc trị thương trung cấp màu Lam.
Vừa uống xong, Ma Tùng Quân vội nhảy lên không trung né một cây thương phóng thẳng đến chỗ mình.
Thương vừa cắm xuống dưới, thì bên cạnh hắn xuất hiện một con Undead dùng khiên húc văng đi.
— QUẢNG CÁO —
“Binh...!rầm!!!”
Ma Tùng Quân như viên đạn, đập mình xuống mặt đất.
Hiện tại, xung quanh hắn chỉ còn hai con Undead thịt này thôi.
Lũ Undead xương không dám tràn vào trong bán kính 20m quanh Huyết Phong.
Nhờ có đồ bảo hộ, nên Ma Tùng Quân không chịu bao nhiêu sát thương, hắn lập tức bật người dậy.
Ném hai chai thuốc trị thương sơ cấp về phía hai con Undead kia.
Con Undead cầm khiên tránh được, nó lao thẳng đến vị trí con Undead dùng thương, dựng khiên lên đỡ đòn cho đồng bọn.
Sau đó Undead thương lao vút về phía Ma Tùng Quân với tốc độ nhanh như cắt.
Trong nháy mắt đó, Ma Tùng Quân cột lọ thuốc lên trái boom rồi tưng nhẹ lên trước mặt.
Đồng thời hắn nhảy sang một bên, con Undead kia theo một đà lao thẳng tông vào trái boom.
Bất quá nó lại nhanh tay đánh trái boom đi.
Mấy lần trước, Ma Tùng Quân ném thuốc trị thương về phía nó vài lần nhưng đều không được.
Nếu không phải con Undead khiên đỡ dùm, thì nó có thể tự gạt đi.
Lọ thuốc có vỡ ra cũng không dính vào cơ thể của nó.
Vốn lần này Undead thịt tưởng chỉ cần đánh văng được cục sắt kèm lọ thuốc là có thể tránh thoát được như những lần trước.
Không, trái boom nổ ngay khi nó tác động lực vào.
“Đùng!!”
Lực xung kích từ trái boom hất Ma Tùng Quân sang một bên, ngay khi rơi xuống đất.
Lợi dụng thuốc trị thương dính lên người nó, làm cho cơ thể của nó bị đình trệ và ăn mòn, Ma Tùng Quân đạp mạnh một cái, lao lên vung kiếm chém bốn năm đường khiến cho tên Undead dùng thương chia năm xẻ bảy.
“Lạch cạch...”
Xương thịt rơi xuống, chúng dần tan biến thành tro theo thời gian.
Từng giọt thuốc rỉ xuống mặt đất từ thanh kiếm bọc kín cả vải và bông gòn.
Từ từ quay đầu lại, Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm con Undead khiên:
“Còn mình mày!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.