Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 136: Bà Thần Tùy Tiện






Ở đế quốc về phía Đông có một tòa thành lớn, tòa thành này nằm trên dãy núi cao, vì thế vào ngày bình thường ở đây cũng rất lạnh.
Huống chi là cái ngày giữa mùa đông này, cả núi đồi và tòa thành được phủ trắng bới tuyết.
Cách tòa thành vài cây số về hướng Bắc, ngay đoạn trũng của dãy núi có một miệng hố lớn, trong hố chất đầy xác chết, số lượng lên đến vài trăm.
Hàng chục người đi đi lại lại khiêng những cái xác chết ném xuống dưới đó, những cái xác đều có một đặc điểm chung là có đeo một chiếc nhẫn đỏ trên tay, hoặc là dây chuyền, vòng tay xỏ nhẫn đỏ.
Đúng vậy, chúng đều là người của Hội Huyết Nhẫn.
Vì Hội Huyết Nhẫn đã bị bại lộ khi đã cố bắt Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không thành, tin tức bị truyền ra ngoài, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả nghi ngờ có người của Hội Huyết Nhẫn trong tổ chức của mình.
Nên lập tức tiến hành một cuộc thanh tẩy quy mô lớn từ trong ra ngoài trên khắp đế quốc, các Mạo Hiểm Giả cấp cao đều nhận được nhiệm vụ săn lùng Hội Huyết Nhẫn.
Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả là một cái cây đại thụ khổng lồ, bên trong tổ chức có đấu đá thế nào đi chăng nữa thì việc xuất hiện nội gián là điều không thể chấp nhận được.
Từ xưa đến nay, Hội Huyết Nhẫn chưa bao giờ dám đụng chạm tới Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, dù hội đó có là hội đen, chuyên nhận nhiệm vụ ám sát giết người đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Nhưng lần này thì khác, chúng dám cài nội gián vào trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, thì tương đương với việc điền tên vào án tử.
Trong vài ngày đã có hàng trăm nội gián của Hội Huyết Nhẫn bên trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả bị giết, sau khi thanh lọc bên trong, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả bắt đầu săn lùng các cứ điểm của Hội Huyết Nhẫn.
Đã không biết bao lâu, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả chưa đánh một trận lớn thế này, nhiều người cứ nghĩ Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả thua kém Hội Tam Hoàng.
Kết quả của những luận điểm nghi ngờ đó đã được chứng minh suốt trong nửa tháng nay.
Hội Huyết Nhẫn hoàn toàn trở thành cái tên trong quá khứ, đại bản doanh của chúng nằm trên dãy núi này.
Một dãy núi thường xuyên xuất hiện sương mù và không khí quanh năm đều rất lạnh giá, cực kì thích hợp cho hội sát thủ như Hội Huyết Nhẫn làm đại bản doanh.
Vì có bị công cũng rất khó bị tận diệt hoàn toàn.
Tuy nhiên chúng lại đụng phải một con quái vật thật sự.
Thực lực tổng thể của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả lại là một sức mạnh tuyệt đối, địa hình hay lạnh giá gì đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến bọn họ.

Bởi vì Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả huy động đến cả đội quân kỵ sĩ rồng, mà tưởng chừng chỉ có quân đội đế quốc mới có.
Những kỵ sĩ rồng đó tấn công từ không trung, khiến cho Hội Huyết Nhẫn có chạy cũng không chạy nổi.
Tuy Hội Huyết Nhẫn bị diệt sạch, nhưng vẫn có vài tên đầu lĩnh trốn thoát được.
Hội Huyết Nhẫn có bốn đầu lĩnh mạnh nhất, chúng lấy Tứ Tượng làm tên của mình.
Thanh Long – Bạch Hổ - Huyền Vũ – Chu Tước.
Trong đó có Chu Tước và Bạch Hổ đã chết, Thanh Long là kẻ có sức mạnh lớn nhất nhưng chạy thoát được, bất quá hắn chỉ còn lại nửa cái mạng, không đáng lo.
Kẻ còn lại là Huyền Vũ, tên này có khả năng phòng thủ lẫn khả năng sử dụng độc kinh người.
Hắn trốn thoát mà chỉ bị thương nhẹ, nhưng tính cách của hắn vốn cực kì cẩn trọng và nhút nhát, Hội Huyết Nhẫn đã tàn, sau này còn mình hắn cũng khó mà làm được việc lớn.
“Chu Tước có thuật hồi sinh của ma thuật Dục Hỏa, chắc chắn đã phong ấn xác hắn lại rồi chứ?”
Trong màn đêm, một kỵ sĩ giáp trắng đang vuốt ve đầu của một con rồng có cánh.
Hắn quay đầu lại nhìn người đang đứng sau lưng mình.
Hắn ta cũng là kỵ sĩ, nhưng màu giáp lại là màu bạc tối màu.
“Đã phong ấn toàn bộ, khi cơ thể của hắn không còn dòng ma lực nào luân chuyển thì coi như hắn chính thức đã chết.” - Kỵ sĩ giáp bạc gật đầu đáp.
“Canh chừng xác hắn cho kỹ, vận chuyển về đế đô.
Còn xác của Bạch Hổ thì đem đốt đi.
Dùng lửa ma thuật Thượng cấp để đốt.
Phải đốt ra thành tro, rõ chưa?” – Gã kỵ sĩ rồng nói.
“Tuân lệnh!”
...
Trong hố xác, những kẻ bị ném xuống đây chắc chắn đã được thẩm định qua một lần, không một kẻ nào có thể còn sống được.
Bất quá vẫn có một trường hợp ngoại lệ, có một kẻ nằm ở dưới vài cái xác, đột nhiên trừng mắt ra.
Đôi mắt của hắn đỏ rực lên như ngọn lửa, liếc qua liếc lại sau đó nhe nhàng luồn lách qua những cái xác hòng bò ra khỏi miệng hố.
Nhưng vì vẫn còn người ném xác xuống nên hắn không thể bò ra được.
Đúng lúc này thì ở trên miệng hố vang lên tiếng nói:
“Mấy cái xác này là hết rồi đúng không? Đổ dầu xuống đi.”
“Vâng thưa ngài kỵ sĩ.”
Sau đó hàng chục người bắt đầu đổ dầu xuống dưới, miệng hố, hàng trăm thùng dầu được đổ xuống.
Chúng rưới dầu lên toàn bộ xác chết trong miệng hố, từ trong ra ngoài, không chừa một chỗ nào.
Tiếp đó còn ném thêm vô số củi gỗ xuống dưới.
Tên kỵ sĩ lạnh lùng nhìn những cái xác bên dưới, hắn lạnh lùng nói: “Đây sẽ là lời cảnh tỉnh cho những kẻ dám khiêu khích sức mạnh của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả chúng ta.”
Nói rồi hắn lấy ra một viên ma tinh thạch hệ hỏa, dùng ma lực để kích hoạt ma tinh thạch sau đó ném xuống dưới.
“Phừng~~~!!”
Ngọn lửa bốc lên, bốc dựng thẳng lên trời cao.
“Các ngươi canh chừng cho đến khi lửa cháy hết.” – Tên kỵ sĩ nhìn vài tên còn sót lại ở xung quanh mà nói.
Xong việc ở đây hắn lập tức rời đi, miệng hố bấy giờ trông như một cổng địa ngục, ngọn lửa khổng lồ bốc lên khiến cho mấy người đang đứng gần đó cũng phải lùi lại vì sức nóng của nó.
“Thôi ra đằng kia ngồi canh đi, chết cũng chết hết rồi, không biết bắt chúng ta ở lại canh làm gì?” – Một tên nói.
Tên còn lại nghe thế chỉ cười trừ, ai mà dám than trách lệnh của cấp trên như tên kia chứ? Bất quá hắn vẫn kiếm chuyện khác để nói, đêm nay rất dài, phải thức canh cái hố lửa kia, không biết bao giờ mới được về.
Bấy giờ bên trong miệng hố lại có một cảnh tượng hoàn toàn khác, cái tên còn sống kia, toàn thân hắn ta đang bốc cháy.
Nhưng hắn lại chẳng hề đau đớn một chút nào, ngược lại còn híp mắt nhìn qua đám lửa để quan sát tình hình bên ngoài.

Từ từ hắn đi về một góc, lựa chọn một nơi để nhảy lên.
Lợi dụng đám lửa quá lớn, hắn đã nhảy lên khỏi miệng hố nhưng không ai phát hiện ra hắn.
Cứ thế hắn chạy một mạch lên trên ngọn núi gần đó.
Toàn thân hắn hiện tại trần như nhộng, những vết cháy xém quanh người khiến máu chảy ra.
Điều đáng nói hơn ở đây là những vết thương đó đang bắt đầu lành lại, máu cũng ngưng chảy.
Vết máu hắn lưu lại cũng kết thúc ngay giữa sườn núi.
Hắn chạy một mạch lên đến giữa núi, không lựa chọn chạy lên đỉnh mà lại men theo sườn núi để đi vòng qua.
Chạy được một đoạn, hắn phải ngừng lại vì quá mệt, nên đành phải dựa vào một gốc cây gần đó để thở.
Hắn thở với gương mặt tức giận, tay liên tục đấm vào gốc cây để phát tiết.
Nắm đấm của hắn tứa ra máu, đầu đấm tê rần cả lên mới khiến hắn phải dừng lại.
“Tất cả lũ chúng mày, đợi đấy.
Một ngày Chu Tước ta sẽ quay lại huyết tẩy sạch cái Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Sẽ có một ngày đó...!chỉ vì nội gián mà giết sạch cả hội của tao.
Không thể tha thứ, không thể tha thứ được!!!!!!!”
Hắn gào lên, đúng lúc hắn gào thì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cột sáng khổng lồ giáng thẳng xuống người hắn.
Chỉ là ánh sáng, nó xuất hiện trong một cái chớp nhoáng, nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy ngoại trừ kẻ bị ánh sáng rọi trúng.
“Cái gì thế? Ánh sáng từ đâu ra? Chẳng lẽ đến lần hồi sinh thứ bảy lại gặp vấn đề? Không phải chứ? Lần tái sinh này của ta, ta đã đạt được khả năng đó...!không thể nào.”
“Rầm!”
Vừa mới dứt câu thì gã ta ngã cái rầm xuống đất, trong tiềm thức của hắn thì hắn vẫn tỉnh, chỉ là xuất hiện ở một nơi mà dưới đất toàn là lửa.
Chu Tước từ từ ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên trẻ, mang theo gương mặt bố đời đang nhìn mình.

“Ngươi là ai?” – Chu Tước hỏi.
“Mày là thằng nào?” – Kẻ kia hỏi.
“Ta là Chu Tước, chẳng lẽ ngươi là chủ nhân của các xác này? Hồn của ngươi vẫn còn ư?” – Chu Tước giật mình nói.
“Hồn gì?” – Kẻ đối diện nhíu mày nói.
“Ngươi tên gì?” – Chu Tước lại hỏi tên của kẻ trước mặt.
“Tao tên Đại, người ta gọi tao là Đại Cathay.
Còn mày? Sao nói chuyện cứ như mấy cha già thời xưa thế?” – Đại Cathay vênh mặt lên nói.
Bởi hắn thấy cái tên trước mặt kia cũng rất vênh váo.
Đúng lúc này đột nhiên Đại Cathay ngẩng đầu lên trời, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Bởi trong đầu hắn lại vang lên giọng nói của bà thần linh lúc nãy:
“E hèm, vì ta chuyển ngươi đầu thai nhầm chỗ.
Không không, đúng hơn là ta niệm nhầm phép trọng sinh cho ngươi.
Mà ngươi đúng ra không được phép trọng sinh, theo lẽ thường phải tước đoạt đi ký ức của ngươi, nhưng mà tước rồi thì ngươi sống thế nào trong cái hình hài trưởng thành.
Nên thần linh ta đây sẽ ban cho ngươi một đặc quyền, là chiến thắng kẻ trước mặt.
Chỉ cần ngươi đánh trúng được hắn, ngươi sẽ trở thành chủ nhân của thân xác này.
Đây là thân xác gần như bất tử, ta đặc biệt lựa chọn cho ngươi đấy, cố mà đánh trúng hắn một cái đi.”
“Còn nữa, sau này có xui rủi chết đi.
Ai hỏi ngươi là đầu thai hay trọng sinh, tuyệt đối phải nói là đầu thai nghe chưa? Ngươi mà khai ta ra, ta đày ngươi xuống địa ngục cho biết.”
“Cố lên, chỉ cần có ta ở đây cổ vũ.
Ngươi đánh lại bao nhiêu lần cũng được, ta xé hồ sơ của ngươi rồi, có quay lại cũng không được đâu nha.
Cố mà đánh nhanh nhanh, đừng câu giờ quá, ta mà đi là ngươi chết chắc.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.