Suỵt! Bí Mật

Chương 8: Lữ Khách Cô Độc 1





Edit: jena
"Cứu mạng, cứu mạng..."
"Bắt nó, đừng để nó chạy thoát!"
Đây là âm thanh gì? Ai đang nói thế?
Sở Nhuế sờ soạng vô định, lang thang trong sương mù, cuối cùng màn sương mờ dần, cảnh tượng trước mắt từ từ hiện ra.
Một người phụ nữ với áo quần tả tơi, bàn chân trần chạy như điên ở dưới núi.
Thân hình cô gầy gò yếu ớt, một thời gian dài không ăn uống nên xanh xao vàng vọt, nhưng dù vậy vẫn có thể nhìn thấy rõ được đây là một người phụ nữ có nhan sắc mỹ lệ.
"Cứu, cứu với..." Thanh âm vang lên theo tiếng nức nở, người phụ nữ chạy xuyên qua người Sở Nhuế.
Cuối cùng, cô vẫn bị bắt lại.
"Chạy này! Cho mày chạy này!"
Người phụ nữ bị trói gô về.
Mặt mũi bị đánh bầm dập sưng phù, nằm vật xuống đất không thể động đậy.
Người đàn ông lùn vẫn tiếp tục đấm đá: "Tao đã tốn một đống tiền để mua mày về, còn chưa đẻ đủ mà mày dám bỏ chạy hả?!"
Sở Nhuế đánh giá ngôi nhà này, có thể chắc chắn rằng anh đang nằm mơ.
Người phụ nữ hẳn là vừa sinh xong không lâu, quần áo rộng thùng thình, người đàn ông đánh tới đâu, cô liền khóc ré tới đó.
Tiếng khóc thê lương khiến cho Sở Nhuế hãi hùng khiếp vía.
Anh đi ra khỏi phòng, tiếng khóc la càng vang dội hơn.
Những người dân ở bên ngoài có ngoại hình như người bình thường, bọn họ đều sốt sắng lo chuyện của mình, cùng lắm chỉ ngẩng đầu lên liếc về phía ngôi nhà này một cái rồi nhanh chóng cúi đầu đi tiếp.
Sự lạnh nhạt vô tình không khỏi khiến cho anh sởn gai óc.
Sở Nhuế lạnh run, anh quay đầu nhìn, cảm thấy những nẻo đường xung quanh rất quen mắt.

Đi về phía trước một chút là đến cổng làng, ở phía xa là một vùng đất trống.
Ngôi làng này vẫn chưa bị sương mù che lấp.
Anh đi đến cổng làng, ở đó có một cột mốc biên giới, bên trên ghi ba chữ to: "Làng Hạ Hà".
Trong thoáng chốc, sắc trời thay đổi, chuyển thành đêm tối.
Sở Nhuế nhìn thấy một người lùn nam và một người đàn bà già nua bế một đứa trẻ sơ sinh đã chết đi ra ngoài.
Họ chôn đứa trẻ đó dưới gốc cây.
Tán cây ngô đồng phất phơ trong gió, nhuốm mùi vị điêu tàn.
"Sao lại là con gái nữa, nó có đẻ con trai được không vậy hả?" Người đàn bà oán thán: "Nhà họ Triệu chúng ta chỉ cần nó đẻ một đứa con trai khỏe mạnh là được, vậy mà đẻ liền tù tì năm đứa con gái, đúng là đồ phế vật mà!"
"Mẹ à, con đã tốn tiền mua, không thể để phí được." Người lùn khập khiễng quay về: "Còn nếu không được nữa thì mua thêm con khác..."
Sở Nhuế nghe xong liền hiểu ngay.
Người phụ nữ kia có lẽ là bị bọn buôn người bắt cóc rồi bán cho người của ngôi làng này, chẳng trách cô lại muốn chạy trốn.
Người trong làng vô cảm thành tánh, bọn họ đã quá quen với chuyện này, chẳng thấy có gì là lạ.
Trong mắt họ, công cụ sinh đẻ được mua về chẳng đáng được đồng cảm hay thương hại.
Sở Nhuế cảm thấy được một nỗi niềm bi thương khó nói thành lời.
Sau đó anh bị lay tỉnh...
"Tỉnh! Vẫn là cách này dùng được."
Sở Nhuế ôm mặt, nghệch ra, Hoa Lạc Thâm bất đắc dĩ nhún vai, giơ hai tay, tỏ vẻ mình không có liên quan gì hết.
"Là tôi đánh." Thương Trọng Lệ hoàn toàn không có ý nghĩ xin lỗi, thậm chí còn đắc ý: "Không cần cảm ơn."
"Cảm ơn cậu?" Sở Nhuế bất lực, sao anh phải mang ơn người tát mình vậy?
Hoa Lạc Thâm thấy nét mặt của Sở Nhuế, cảm thấy không ổn, vội hòa giải: "Thôi mà, bé Sở, cậu tình là tốt rồi, cậu lại bất tỉnh nữa, thiếu chút nữa bị cậu dọa chết mất!"
Sở Nhuế quay đầu, không muốn nhìn Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ tự nhiên cũng có thể cảm giác được Sở Nhuế không thích mình, bĩu môi ngồi sang một bên.

"Bé Sở, Thương Trọng Lệ, hai người có đói không, tôi còn đồ ăn..." Nói xong, để hòa hoãn không khí, Hoa Lạc Thâm lấy một chút đồ ăn vặt ở trong balo đổ ra giường, còn có khăn giấy, kính râm các thứ.
Thương Trọng Lệ tùy ý cầm một thanh chocolate, ý bảo: "Bổ sung thể lực."
Sở Nhuế im lặng trợn trắng mắt.
"Bé Sở...!Xin lỗi cậu!" Hoa Lạc Thâm lén lút nói với anh.
"Câm miệng, cậu còn muốn xin lỗi tôi tới khi nào nữa? Quan hệ của hai đứa mình mà còn phải nói những lời vô nghĩa như vậy?" Sở Nhuế khi cứng miệng thì sẽ không nói gì dễ nghe.
Hoa Lạc Thâm gật gật đầu: "Bây giờ làm sao chúng ta ra ngoài được?"
Sở Nhuế nhìn cậu: "Phó bản đầu của cậu là như thế nào?"
Hoa Lạc Thâm suy nghĩ một chút: "《 Lữ khách cô độc 》 hả?" Sau khi nhận được câu khẳng định cảu Sở Nhuế, cậu trả lời: "Sau khi tôi tỉnh dậy thì tôi ở trong sương mù, một mình tôi đi ở trong sương mù, đi hoài đi hoài, khung cảnh xung quanh biến thành một vùng sa mạc..."
Bảy người chơi xuất hiện ở trong sa mạc, bảy người một con đường, lang thang không có mục đích.
Hoa Lạc Thâm đã quen được một ông chú có râu, ông chú có nhiều kiến thức về trò chơi, ông ấy nói cho cậu biết nhiều bí mật và quy tắc của trò chơi.
"Cái phó bản địa ngục, mức độ cao cấp, khó nhất khó nhất, có tiền thưởng là 100 triệu!" Khi ông chú có râu nói điều này, hai mắt lập lòe phát sáng.
Ai mà không có khát vọng tiền tài?
Thế giới ở trong trò chơi trôi qua rất nhanh, chỉ trong ba ngày đã có người mất kiên nhẫn, tách ra khỏi đội ngũ, hai ngày sau, họ tìm thấy thi thể của người đó biến dạng thành một quả cầu khô quắt im lặng bất động nằm giữa sa mạc vô tận.
Hành lý vẫn còn nằm ở bên cạnh người nọ, bên trong còn có trang bị và nước chuẩn bị ở trên ốc đảo.
Bọn họ thấy khó hiểu, nhưng cũng không vì vậy mà dừng chân, tiếp tục lang thang vô định ở trong sa mạc mờ mịt.
Rồi sa mạc bắt đầu xuất hiện những con bò cạp khổng lồ kỳ dị với cái đuôi dài ngoằn có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào nhưng lại không chủ động tấn công người chơi.
Cánh tay của Hoa Lạc Thâm bị thương là vì làm phiền bọ cạp.
Đến ngày thứ mười một, trò chơi vẫn không có hồi kết, nỗi sợ hãi bao trùm khắp trong tâm trí người chơi.
Khi ngồi xuống nghỉ ngơi, Hoa Lạc Thâm đã chấp nhận tất cả, giống như cậu tìm lại được những bình yên thường nhật ngày xưa, hoàn cảnh khốc liệt xung quanh bỗng nhiên khiến cho tâm hồn của cậu bình thản hơn.
Vì vậy cậu chú ý đến một người chơi không có bóng.
"Bóng của anh đâu?"
Hoa Lạc Thâm vừa hỏi xong, chú có râu liền bừng tỉnh đại ngộ.
"Tôi hiểu rồi! Tôi biết lữ khách cô độc có nghĩa là gì rồi! Cậu không giống chúng tôi, cậu là một người lữ khách đang đi tìm kiếm gì đó, nên cậu đi một mình, cô độc, không có ai đi theo, đúng không?"
Người không có bóng ngơ ngác đứng dưới ánh mặt trời, những người khác mới nhớ đến người này hình như không hề nói năng gì, chỉ là một người đi ở phía sau cùng, không một ai quan tâm hắn có cần uống nước hay ăn cơm không.

Khi nhìn thấy thi thể trên sa mạc, người nọ cũng không hề kinh hoảng.
Sự tồn tại của người này đúng là không hề hợp lý, nhưng mọi người vị quá nhập tâm vào trò chơi, vì sa mạc nóng bức khắc nghiệt nên không phát hiện ra có người không thích hợp như thế này ở trong đội ngũ.
Sau khi bị vạch trần, phía sau người nọ xuất hiện một cái bóng màu đen, mà thân hình của đối phương lại từ từ khô quắt lại, cuối cùng biến thành một bộ da khô khốc không còn hơi nước.
Cái bóng đen tiếp tục nhiệm vụ lang thang, mang theo hành lý đi vào sa mạc, mãi mãi không dừng lại.
Mọi người đã phát hiện ra một quyển sổ nhật ký ở trong balo của người nọ.
Tháng 8 năm 1999, không còn thức ăn và nước uống, có lẽ là phải chôn thây ở lại sa mạc này rồi.
Nhưng mình vẫn chưa được gặp lại con gái, còn chưa kịp nói với nó là cha yêu con nhiều lắm.
Mình không thể chết được! Mình phải thoát ra khỏi sa mạc, mình phải về nhà với vợ con.
Mình không muốn tự do, mình chỉ muốn tìm lại gia đình, mình muốn tìm lại đường về nhà.
Đó là thời khắc cuối cùng của người nọ.
"Sau đó nhóm chúng tôi đi vào lại trong sương mù, tôi đi hai bước thì đã không còn nghe thấy giọng nói của bạn đồng hành đâu, sau đó thì đã quay về thế giới hiện thực." Hoa Lạc Thâm kể.
"Vậy là anh đã cứu bọn họ." Thương Trọng Lệ không hề che giấu thần sắc khen ngợi: "Anh thật lợi hại!"
Hoa Lạc Thâm gãi gãi đầu, khiêm tốn nói: "Tôi chỉ là gặp may thôi, sớm hay muộn gì người khác cũng sẽ phát hiện ra, cũng không tính là công lao của tôi."
《 Lữ khách cô độc 》 cầm tìm người lữ khách, vậy thì 《 Làng Chu Nho 》 thì sao?
Sở Nhuế rơi vào trầm tư.
"Chúng ta phải tìm Triệu Tiểu Lục." Sở Nhuế nói.
Hoa Lạc Thâm lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nhưng bây giờ chúng ta không đi được!"
"Tìm Triệu Tiểu Lục làm gì?" Thương Trọng Lệ nhíu mày cười nhạo, bộ dạng cảm thấy Sở Nhuế lại cố tình gây thêm phiền phức.
Hoa Lạc Thâm kéo tay áo của cậu: "Tôi khuyên cậu tốt nhất nên tin cậu ấy, cậu nghĩ cách tìm Triệu Tiểu Lục đi!" Hoa Lạc Thâm tin chắc rằng Sở Nhuế nhất định đã phát hiện ra gì đó.
Hoa Nhạc Thâm nói xong, Thương Trọng Lệ tự nhiên sẽ không nói thêm gì nữa, cậu chỉ dùng khẩu ngữ dò hỏi: "Anh cũng cảm thấy Triệu Tiểu Lục có vấn đề?"
Hoa Lạc Thâm gật gật đầu.
"Được thôi, lời anh nói tương đối đáng tin."
Sở Nhuế trợn trắng mắt, cái thằng nhóc này quá là đáng ghét!
Thương Trọng Lệ gọi hai cô gái ở phòng bên, Cam Hiểu Hiểu đã co cụm thành một cục, không chịu nhúc nhích.
Sở Nhuế cũng sợ, nhưng không ngờ bây giờ anh lại muốn phá vỡ vòng vây, đến nhà của Triệu Tiểu Lục, dù ở bên ngoài toàn là quái vật khiến anh vừa nhìn đã mềm nhũn người.
"Sao chúng ta lại phải đi tìm Triệu Tiểu Lục? Không phải đã tìm được bí mật rồi sao? Sao lại phải mạo hiểm tính mạng nữa?" Triệu Tử vốn là người trầm ổn cũng cất cao giọng chất vấn.
"Ngồi chết đói ở đây hoặc là bị quái vật giết chết vì tìm Triệu Tiểu Lục, cô chọn cái nào?" Thương Trọng Lệ không muốn nói nhiều.
"Tôi không đi! Tôi không đi! Tôi rất sợ!" Cam Hiểu Hiểu gào khóc: "Anh trai nhát gan, anh cũng không đi đúng không?"

"Tôi...!Tôi...!Tôi..." Trong căn phòng tối tăm, quái vật trên đỉnh đầu đang chằm chằm nhìn anh khiến anh có cảm giác nó đang ở bên cạnh mình.
Cam Hiểu Hiểu ngừng khóc, đôi mắt đỏ hồng như một con thỏ nhỏ sợ sệt: "Anh trai nhát gan, sao anh lại nói lắp?"
Mọi người nhìn về phía Sở Nhuế, Sở Nhuế túm lấy cánh tay của Hoa Lạc Thâm, cứng họng, không thể nói được.
Hoa Lạc Thâm liền hòa giải ngay, che chắn trước mặt Sở Nhuế, ánh mắt lo lắng: "Cậu ấy khi lo âu sẽ nói lắp, mọi người đừng nhìn cậu ấy nữa."
"Tôi đi!" Sở Nhuế dùng hết sức bình sinh đáp.
Cam Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn anh, qua một hồi lâu cũng không biết nói gì.
"Anh cũng nhát gan như tôi mà..." Cam Hiểu Hiểu ôm balo trong ngực: "Mọi người quyết định đi, mọi người nói đi thì tôi đi, nhưng...!Mọi người phải nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có nhất thiết phải đi hay không."
"Có!" Sở Nhuế la lớn, khiến cho Thương Trọng Lệ xem thường anh cũng phải chấn kinh: "Triệu Tiểu Lục...!là...!là người lùn...!người lùn đầu tiên...!của...!của...!làng Hạ Hà!"
"Cái gì?"
Triệu Tử hỏi: "Sao anh biết?"
Hỏi Sở Nhuế chuyện này, anh cũng không biết trả lời họ như thế nào, chẳng lẽ họ nói là do mình nằm mơ? Dân làng ở trong giấc mơ đều rất bình thường, chỉ có Triệu Tiểu Lục là người lùn, vậy thì nói ra chỉ sợ không một ai tin nổi.
Đột nhiên, Sở Nhuế nghĩ lại: "Chúng ta quay về điểm xuất phát đi...!Dưới gốc cây có rất nhiều...!rất nhiều xương cốt trẻ em."
Hoa Lạc Thâm tự cho là "get" được ý tứ của Sở Nhuế: "Bên ngoài nhà của Triệu Tiểu Lục, dưới gốc cây cũng có xương cốt trẻ con, ngày đầu tiên chúng ta vào đây, nhìn thấy trên tờ giấy quảng cáo trên đường cũng có tên của Triệu Tiểu Lục, nên đó là lời nhắc nhở trò chơi dành cho chúng ta?"
Nếu suy nghĩ cẩn thận một chút thì mạch logic này chắc chắn có vấn đề.
Dựa theo phản ứng kịch liệt của người dân nơi đây, mỗi nhà đều có những cây cô thụ khô cằn trong sân, chỉ sợ rằng những trẻ sơ sinh có giới tính nữ được sinh ra ở làng Hạ Hà mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ đều bị bóp chết rồi chôn dưới gốc cây chứ không chỉ riêng gì nhà của Triệu Tiểu Lục.
Sở Nhuế chờ một chút, để cho bọn họ nghĩ ra.
Nhưng chỉ có Sở Nhuế là nghĩ nhiều như vậy.
"Đúng thế! Hoa Lạc Thâm, anh thông minh thật!" Triệu Tử khen.
Cam Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút, cũng tỏ vẻ tán đồng.
Sở Nhuế: "..."
Cái đám người ngu ngốc này...
Nhưng có thể tác động để bọn họ đi đến chỗ Triệu Tiểu Lục là được.
Thương Trọng Lệ gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta xuất phát đi đến chỗ của Triệu Tiểu Lục, lần này bằng mọi giá phải cạy cửa lôi ông ta ra ngoài."
Cam Hiểu Hiểu co rụt người không dám ngẩng đầu, cô chỉ chỉ lên mái nhà: "Bên ngoài nhiều quái vật như thế, sao chúng ta ra ngoài được?"
【 Tác giả có lời muốn nói】
Một đám người ngu ngốc.
Thương Trọng Lệ: "?"
30.09.22.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.