Sửu Tiểu Xà

Chương 55:




Rất nhanh, Lãnh Tịnh, Lãnh Thanh Thanh bọn họ đã bay tới biển.
Lãnh Thanh Thanh ngồi trên lưng rồng, nhìn biển rộng vô tận vô biên. Bầu trời phía trên mây mù giăng kín, từng tầng mây cuồn cuộn lưu động, rõ ràng là khí ma rục rịch muốn động. Vì có cụ phong cường liệt, trên mặt biển màu xanh đen cuồn cuộn từng cơn sóng, tiếng sóng ầm ĩ, giống như đang thể hiện cuồng nộ.
Trời và biển liền thành một khối, sóng mây và sóng biển đều nhiễm thành màu ám nồng đậm, tiến vào vực biển cuồng loạn, tựa hồ phân không rõ đâu là trời, đâu là biển, thậm chí có ảo giác trời biển đã đảo lộn vị trí. Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh không cẩn thận nhìn xuống dưới vài lần, liền phát hiện trên mặt biển có lúc sóng dâng cao tới mấy chục trượng, che phủ bầu trời, điên cuồng đảo lộn như sơn nhạc áp đỉnh, nếu là thuyền cá bình thường gặp phải sóng lớn thế này, chỉ sợ lập tức sẽ không còn tông tích, bị chìm vào đáy biển tan xương nát thịt.
Quang cảnh này so với biển của thiên giới thì khác biệt, biển của thiên giới tuy là bao la, trên thực tếlà trên vân khí tồn tại một vùng thanh thủy, nước biển xanh lam trong vắt thấy đáy, không phải rất sâu, bầu trời phía trên nó rất ít khi âm u, luôn là trời quang trong xanh, mây trắng dập dờn, rất thỏa ý, giống như một khối lam ngọc, gió biển cũng mang theo khí tức đặc trưng của thiên giới, ấm áp, ôn hòa, có chút ít cảm giác hư ảo không thật, nếu nói nó là biển, không bằng nói nó là hồ trời, vì diện tích của nó quả thật không lớn__ nếu là so với nhân gian.
Nếu nói biển của thiên giới là tiên tử nhã nhặn, biển lớn của phàm giới là nam tử nhiệt huyết chân chính__ Khiến người sợ hãi, cực dễ cuồng nộ, mỗi lần Lãnh Thanh Thanh đối diện biển lớn, đều sẽ có một cảm giác kính sợ tự nhiên nảy ra. Biển lớn sâu thẳm thần bí như thế, cho dù vô số sinh vật được sinh ra trong đó, nhưng bí mật chân chính của nó thì có ai có thể thấu triệt? Long cung mệnh danh là chưởng quản thất hải, nhưng đáy biển sâu thẳm vẫn có rất nhiều nơi ẩn mật mà ngay cả long tộc cũng không thể tới, bí mật biển lớn ẩn giấu luôn là ngàn ngàn vạn vạn.
Lãnh Thanh Thanh đang phát cảm khái, bạch long Lãnh Tịnh đã mang bọn họ tới gần hải vực phía trên long cung, hải vực này tên là Tương Tư Hải, là nơi sóng dày đặc nhất, nằm ở trung tâm thất hải, vì long khí hừng hực, hơn nữa sóng không ngừng, thuyền đánh cá đa phần đều bị nhấn chìm, ngư phu lữ nhân luôn có đi không về, tên của Tương Tư Hải vì đó mà ra.
Càng tới trung tâm Tương Tư Hải, gió lốc càng dày, nếu không phải Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu cố sức nắm chặt bờm và sừng Lãnh Tịnh, thì gần như đã bị gió lốc này thổi bay, thậm chí ngay cả thở cũng khó khăn.
Lúc này Lãnh Tịnh mới triển khai kết giới quanh thân, bao trùm bản thân mình trong kết giới nhàn nhạt, lập tức, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy hơi thở thông thuận, một khi Lãnh Tịnh mở kết giới, liền biển thị “giờ châm trà” đã tới, vì trong kết giới của Lãnh Tịnh vô cùng an dật, Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh sẽ lấy điểm tâm chuẩn bị trước đó và trà nóng cất trong ống trúc ra, nhàn nhã tự tại vừa nhâm nhi vừa thưởng thức quang cảnh ngoài kết giới.
Bọn họ ăn trà bánh, bắt đầu quan sát cảnh trí vừa rồi vì gió quá lớn mà không nhìn rõ__ trung tâm mặt biển cuồn cuộn tối tăm hình thành một lốc xoáy cực lớn, lốc xoáy đó chính là vết tích đại quân ma giới đột phá kết giới xông vào long tộc để lại, thế là Lãnh Tịnh liền từ trên không lao thẳng vào trong lốc xoáy, hai con trên lưng xém chút trở tay không kịp.
Bạch Điêu lần đầu tiên xuống đáy biển, bị dọa kêu oa oa, nó nắm chặt bờm trên lưng Lãnh Tịnh, nhắm chặt hai mắt, sợ bản thân sẽ bị nước biển nghẹn chết, thật ra, kết giới của Lãnh Tịnh còn phòng nước, khi nó run run rẩy rẩy thử mở hai mắt ra, mới phát giác bản thân lông tóc vô thương, chỉ là cảnh trí xung quanh biến thành thế giới đáy biển lam đậm, nước biển bao trùm cả kết giới, có thể thấy được một vài con cá mù mắt đâm đầu vào kết giới của Lãnh Tịnh, sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả bơi đi.
Vì hiện tại sắc trời cực tối, những gì Bạch Điêu thấy được cũng chỉ là những gì xung quanh Lãnh Tịnh được ánh sáng của hắn chiếu tới, còn những nơi xa hơn chút, đều là hắc ám thâm trầm.
“Đã xuyên qua lốc xoáy rồi sao?” Bạch Điêu cẩn thận hỏi.
Lãnh Tịnh quay đầu, vuốt rồng làm một tư thế đi xuống.
Đột nhiên, choáng váng do tốc độ mang tới khiến Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh váng đầu, thì ra Lãnh Tịnh bắt đầu nhanh chóng lao tới long cung dưới ba ngàn trượng.
Rất nhanh, Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh cuối cùng được chạm chân xuống đất, đứng trong góc của đại thính yến hội long cung, tốc độ của Lãnh Tịnh nhanh như thế, tới mức hắn dùng hình dạng rồng đường hoàng bước vào đại thính dưới muôn ánh nhìn chòng chọc mà vẫn không ai phát giác.
Dạng tốc độ mắt thường không thể bắt kịp đại khái chính là thế này đây.
Long cung nổi danh thiên hạ với sự phú lệ, Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh sau khi bình ổn cảm giác choáng váng do tốc độ cao mang tới, liền bị long cung kim quang lấp lánh chinh phục__
Chỉ mỗi cây cột bọn họ đang dựa vào, cũng là do yên ngọc thủy tinh chế thành, trên mặt chạm trổ trân châu chỉnh tề chạy theo hình xoắn ốc, dưới gốc là xích tinh liên hoa tinh mỹ làm đệm đỡ, lấp lánh phát sáng dưới sự chiếu rọi của đèn dạ minh châu, cây cột này đã đủ khiến đám nhà quê bọn họ chảy nước miếng.
Lãnh Tịnh thì lại chú ý quan sát nhân vật trong đại thính, vì ma giới đột nhiên phát động, đại quân xâm lược, hiện tại ngoài long cung đã bị đại quân ma giới bao vây, vì khi hắn tới thật sự quá nhanh, mới không tới mức bị người phát hiện.
Mà bên trong long cung, đại điện có hộ quốc bảo châu duy trì không cần nghi ngờ là nơi tốt nhất để chống lại ma khí cuồn cuộn tràn vào không dứt, giờ nó đã thành nơi tránh nạn, may là đại điện to lớn rộng rãi, dung chứa cũng không thành vấn đề. Hiện tại, phía tây long cung đã bị sụp đổ do sự công kích của ma giới, vì an toàn, hầu như tất cả nhân viên long cung đều tập trung trong đại điện, đám người muôn hình muôn vẻ đi tới đi lui, có sầu lo, có than thở, có thống khổ, có phấn khích. Nhưng là, long cung hiện tại kỳ thật không có chút lực kháng cự lại thế công hùng hồn của ma giới__ Những long tộc chiến lực bất phàm đó lại hoàn toàn không phải là đối thủ của ma tướng hiện tại, ngắn ngủi không tới một canh giờ, đại tướng long tộc tràn đầy dũng khí ra nghênh chiến ma giới ai nấy đều trọng thương trở về, hấp hối gần chết. Có thể thấy đại điện này bị ma giới công chiếm, chỉ là vấn đề thời gian.
Trong đại điện chỉnh tề, sự ưu sầu của chúng nhân gần như ngưng đọng thành mây mù nặng nề, bao trùm cõi lòng từng người, tiếng thút thít nho nhỏ, thở dài, rên rỉ, bầu không khí bị đè nén càng thêm ngưng trọng.
Đây vốn là một ngày vui vẻ__ Đại yến trăm năm một lần của long tộc, mọi người chúc mừng, khắp nơi vui tươi, nhưng không ngờ lại thành ngày bị hủy diệt.
Mà tình hình của long tướng được nâng vào càng gia tăng không khí sợ hãi__
Những long tướng đó không bị giết chết triệt để, mà đều được cố ý để lại tính mạng, tình trạng của họ lại thảm không nỡ nhìn, có long tướng bị rút hết vuốt rồng, có người thì bị móc hai mắt, còn có người bị rứt tất cả vảy và gân, máu đầm đìa bị ném vào, khí vị của máu lan tràn trong đại điện.
Lãnh Tịnh không kìm được mở to mắt, khi hắn đi ma giới mới vừa bao vây long cung, còn tuyên bố chỉ cần long tộc đầu hàng liền sẽ không khai sát giới, sao đột nhiên lại biến thành như vậy? Lẽ nào ma giới thật sự giống như người ta nói gian xảo lật lọng, hung bạo tàn nhẫn sao?
Có quá nhiều thảm trạng thê thiết của các long tướng, nên không còn ai dám lao ra ngoài khiêu chiến, cho dù là những hoàng tử nghiến răng nghiến lợi, nóng lòng muốn thử, cũng bị long vương quát kêu lại.
Cả Tương Tư Hải này bị ma giới khống chế, ngay cả muốn cầu cứu thiên giới cũng không có biện pháp. Trên gương mặt mọi người bị vây trong long cung đều bắt đầu hiện lên thần sắc tuyệt vọng.
Một thân ảnh cước bộ phù phím chống gậy đi vào đại điện, tóc hắn xõa dài, miệng tái nhợt, sắc mặt phát xanh, y phục hỗn loạn, nhưng vẫn đầy ngạo khí vén mớ tóc loạn ra sau tai, cười lạnh khàn giọng nói: “Chủ thượng, ngươi không phát giác kỳ quặc sao? Từ khi thập tứ hoàng tử bị thương, trở về long cung, kiếp nạn liền giáng xuống! Nhất định là trò quỷ của hắn! Tên bạch long đã đưa thập tứ hoàng tử về! Hắn là gian tế của ma giới! Hắn đánh ngất ta, lén bỏ đi! Sau đó, đại quân ma giới liền tới!”
Lãnh Tịnh đứng ở cạnh cây trụ không xa, rất rõ ràng y long đang điên đảo thị phi.
Y long giơ ngón tay ra, run rẩy thét lên: “Hắn ở đó! Hắn là gian tế!”
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức rơi lên người Lãnh Tịnh mũ ngọc bạch sam, phong độ ngời ngời, mang theo thù hận sâu đậm__ Lãnh Tịnh lập tức trở thành đích ngắm của ngàn tiễn.
Bầu không khí trong đại điện đạt tới đỉnh điểm khẩn trương.
Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh trốn sau cột, cũng khẩn trương chú ý tiến triển sự việc, tuy biết rõ Lãnh Tịnh sẽ lấy được thượng phong một cách áp đảo, nhưng vẫn bị bầu không khí khẩn trương này lây nhiễm, không nén được trở nên thấp thỏm bất an.
Lãnh Tịnh trở thành điểm nóng, không chút hoảng loạn nói: “Các vị, ta không phải là gian tế, sau khi thập tứ hoàng tử tỉnh dậy có thể chứng minh điểm này.”
“Nhưng thập tứ đệ hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh! Ngươi là gian tế! Ta đây liền đem ngươi trảm đầu thị chúng!” Long thái tử phẫn nộ đỉnh kiếm lao lên, muốn chém Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh không chớp không né, để trường kiếm đâm thẳng vào người, chỉ thấy nửa đoạn của thanh bảo kiếm đó đâm sâu vào thân thể Lãnh Tịnh.
“A!!!!!” Lãnh Thanh Thanh thét lên, hầu như muốn lao ra, nhưng bị Bạch Điêu sống chết kéo lại: “Thiếu chủ không phải là người yếu nhược như thế!”
Quả thật, khi thái tử rút trường kiếm về, phát hiện nửa thân kiếm của mình đã bị sức mạnh vô hình nung chảy rồi, vết nung vẫn còn mới, rìa đoạn kiếm gãy của thanh tinh cương kiếm do huyền thiết ngàn năm chế thành đã bắt đầu chảy do nhiệt độ cao, dịch thép chảy xuống đất, phát ra tiếng xì xì bốc khói, thiêu đốt ra một lỗ động sâu hoắm, có thể thấy độ nóng cỡ nào.
“Ma! Ngươi là ma!!” Thái tử và long vương đều bị kinh sợ giật lùi ba bước, tất cả mọi người đều chấn kinh.
“Ta không phải ma, chỉ là thảo long bình thường mà thôi.” Lãnh Tịnh không có biểu tình gì nói, “Nếu các ngươi không tin ta được, ta có thể giúp các ngươi đánh lui ma quân, nhưng tương ứng, ta muốn các ngươi đáp ứng điều kiện của ta.”
Long vương cắn răng, đi tới một bước hỏi: “Điều kiện gì?!”
“Ta hy vọng người này có thể lưu lại bên cạnh ta một thời gian.” Lãnh Tịnh chỉ y long nói, vừa hay hắn có thể mang y long đi cứu Tạ Đình.
Y long sắc mặt cứng đờ, còn muốn nói gì đó, nhưng Lãnh Tịnh chỉ dùng ngón tay nhẹ vẽ vòng vòng giữa không, miệng của hắn làm sao cũng không mở ra được, mà người khác nhìn, lại chỉ nhìn ra Lãnh Tịnh đang chỉ y long nói chuyện mà thôi.
Tiêu trừ được kẻ tự cho là y long, đây thật sự là một đại may mắn của long cung a! Long vương thế nhưng bắtđầu vui mừng một cách kỳ quái, phải biết y long ỷ mình xuất thân quê hương y thánh, tới long cung giữ chức xong liền hỉnh mũi lên trời, liếc mắt nhìn người, ngay cả long vương cũng phải tất cung tất kính với hắn, vì hắn là thánh thủ y long thao túng đại quyền sinh tử. Người này hành sự lại thập phần hỉ nộ vô thường, cộng thêm công lực lải nhải “vấn đề tình cảm” thảm thiết hại nhân, là gia hỏa khiến người đau đầu muốn nứt, long vương chỉ hận không thể nhanh chóng tiễn hắn đi, thế là gật đầu nói: “Được thôi, y long ngươi nếu đã không có dị nghị gì, thì xin ngươi hãy nghĩ cho đại cục, nếu bạch long thật sự cứu thoát được long cung khỏi nguy cơ, thì ngươi liền đi cùng bạch long một chuyến đi!__ Ngươi không nói chuyện chính là đồng ý rồi!”
Ai cũng có thể nhìn ra, khi long vương nói câu này căn bản chính là một hơi hỏi đáp, không thèm nhìn tới y long một cái.
Long vương bình thường ôn hòa cũng có một mặt này a! Mọi người đều không nén được thầm nghĩ.
Trong vô hình, ngắn ngủi vài câu giao phong, khí độ của Lãnh Tịnh đã khiến toàn trường yên tĩnh, long vương nhìn người trẻ tuổi này trấn định như không, thầm nghĩ: Gác lại chuyện hắn có phải là gian tế hay không, thanh niên này đích thật là có khí độ bất phàm của lãnh tụ. Nếu hắn thật là gian tế, vậy ngày sau con cháu tam giới sẽ gặp đại họa! Phải nghĩ biện pháp tiêu trừ! Thà giết lầm chứ không lưu lại mối họa!
Long vương suy nghĩ một lúc, trong lòng lập tức nảy kế__ Bên ngoài long cung vốn có kết giới cường lực “thiên tru chi giới” mà năm đó khi Long Quân cứu thế đã thiết hạ [Thực tế là phần sót lại của kết giới mà năm đó Lãnh Tịnh đã phát uy ở long cung], nhưng “thiên tru chi giới” cần phải có long hồn thanh niên khỏe mạnh làm tế phẩm mới có thể phát động [đây là đồn bậy], cả ngàn năm nay vẫn luôn trầm tịch, mà ma quân đối với long tướng chỉ ngược không giết, nhất định cũng là sợ hãi sẽ phát động trận pháp này! Không bằng nhân cơ hội này đưa hắn vào trận, trợ thiên tru trận phát động, nhất cử tiêu trừ ma vật!
Long vương quyết định xong, lấy ngọc bội đeo ở thắt lưng giao cho Lãnh Tịnh nói: “Ngọc bội này là hàn băng vạn năm chế thành, bên trong có đan dược khởi tử, lúc khẩn cấp dùng nó, có thể gia tăng công lực, khởi tử hồi sinh, ngọc bội này ban cho ngươi, khi ngươi và ma quân giao chiến có thể sẽ dùng tới.”
Lãnh Tịnh cầm ngọc bội, nhướng khóe môi, mánh khóe này khi hắn hành tẩu võ lâm đã gặp nhiều rồi, kỳ thật trong ngọc bội chính là độc dược đi!
Không sai, đó chính là một viên độc dược cực độc. Long vương hy vọng khi Lãnh Tịnh bị ma giới đánh trọng thương sẽ dùng dược này, khi hắn chết, vừa hay có thể làm tế phẩm dẫn phát thiên tru chi giới nằm trong trăm dặm xung quanh long cung!
Thấy Lãnh Tịnh không chần chừ cầm lấy ngọc bội, long vương chắp tay, nói: “Tráng sĩ, mời theo ta chọn lựa binh khí!”
Lãnh Tịnh lắc đầu nói: “Không cần.” Hắn nhìn sang hướng của Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu, rồi làm những hành động sau: Trước tiên là phất tay áo tiêu sái ra khỏi đại điện, thân ảnh bi tráng. Sau đó trong thoáng chốc ra khỏi đại điện dùng tốc độ mắt thường không thể bắt kịp nhanh chóng trở về, kéo Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu ra, cho nên từ đầu tới cuối, mọi người đều không phát hiện có sự tồn tại của hai gia hỏa Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu.
Như thế, Lãnh Tịnh ra khỏi đại điện rồi, long tộc bị dọa vỡ mật lập tức đóng chặt đại môn, bọn Lãnh Thanh Thanh đứng trên quảng trường rộng lớn.
“Cha, vừa rồi khiến ngươi lo lắng rồi.” Lãnh Tịnh nhìn Lãnh Thanh Thanh, nhàn nhạt nói, mà cánh tay thì đã vòng quanh thắt lưng Lãnh Thanh Thanh.
Hắn không phải là long thần hoàn toàn vô tâm vô tình, khiến Lãnh Thanh Thanh lo lắng, ít nhiều cũng khiến hắn thấy áy náy.
“Không có gì a.” Lãnh Thanh Thanh ngốc ngốc cười. Lãnh Tịnh cảm giác được thân thể Lãnh Thanh Thanh trong vòng tay mình mát lạnh, vì y là một con xà mà.
Lãnh Thanh Thanh bị hắn ôm một chút, hầu như hoàn toàn chìm sâu vào lòng Lãnh Tịnh cao hơn y một cái đầu, nhiệt độ của Lãnh Tịnh khác y, hắn ấm áp, dựa lên người hắn rất thoải mái, cho nên buổi tối y cứ luôn thích quấn lấy Lãnh Tịnh mà ngủ.
Đây không phải là lần đầu tiên thân mật với Lãnh Tịnh như vậy, nhưng đột nhiên được Lãnh Tịnh chủ động ôm vào lòng, mặt Lãnh Thanh Thanh vẫn không tự chủ được đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn một chút, y đột nhiên nhớ tới lần trước trước trước, không nhớ được là lúc nào, khi Tiểu Tịnh hôn mình, tim cũng đập nhanh như thế.
Thật là kỳ quái a! Lãnh Thanh Thanh cúi đầu, lặng lẽ theo sau Lãnh Tịnh hướng ra cửa cung. Bạch Điêu thở một hơi, xem như cái gì cũng không thấy.
Lập tức, liền phải đối mặt thiên quân vạn mã.
Khi Lãnh Tịnh dùng hai tay đẩy cơ quan đại môn long cung nặng nề, đồng thời cũng mở màn cho truyền kỳ mới.
Lãnh Tịnh sẽ gặp phải chuyện kỳ dị nào? Và hắn làm sao đánh lui trăm vạn ma quân? Trong chiến cục sẽ sản sinh ra những biến số nào? Bí mật ma giới là gì? Tất cả thành quả ngoạn mục, xin chờ đợi ở chương sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.