Sửu Nương Nương

Chương 40: Mệnh cách đã hết




Triệu Lục và Phụng Minh có gần nửa năm không ở chung, lần này vừa gặp, rốt cục Triệu Lục không còn nghĩ được gì, muốn Phụng Minh nhiều lần.
Cuối cùng Phụng Minh ngay cả ngón tay cũng nâng không nổi, nằm trên đùi Triệu Lục.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, nhưng đã nhỏ đi rất nhiều, tí ta tí tích, có vẻ lập tức sẽ ngừng.
Phụng Minh nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, bỗng nhiên cười nói: “Rơi vào tình cảnh này, thế nhưng ta lại thích ý.”
Lời hắn nói khiến Triệu Lục có chút cảm xúc, nếu đối phương không phải Phụng vương, có lẽ quan hệ giữa hai người không đến mức như gần như xa.
Lữ Thế Thần nhận được tấu chương Minh Thủy ngập thành, lập tức tổ chức tu kiến, lại phái người dọc theo đường tới Minh Thủy tìm Phụng vương.
Phụng Minh mắc kẹt hai ngày ở Minh Thủy, được người của Lữ Thế Thần tìm thấy, hộ tống hắn hồi cung.
Triệu Lục là trộm ra, đương nhiên không có khả năng theo bọn họ cùng về, y thấy Phụng Minh không có việc gì, mới giục ngựa trở lại kinh thành, Thụy Tuyết chung quy là nữ nhi, hơn nữa còn trẻ, không nhiều kinh nghiệm, nhiều ngày qua khiến nàng mệt muốn khóc, nhìn thấy chủ tử trở về, suýt nữa hỉ cực nhi khấp (mừng quá mà khóc).
Triệu Lục về được vài ngày, ngự giá của Phụng Minh cũng vừa tới cung, tuy Thụy Tuyết không hỏi, nhưng nàng nhìn ra được, hai người kia đã tốt lắm.
Phụng Minh về cung thì hơi phát sốt, Triệu Lục liền bảo Thụy Tuyết tới thăm hắn, mà Phụng vương cũng không nhớ rõ lời lúc trước, còn cùng Thụy Tuyết nói chuyện phiếm một lúc, tóm lại Thụy Tuyết cảm giác, tuy Phụng vương sinh bệnh, nhưng thần thanh khí sảng, thoạt nhìn tinh thần tốt hơn.
Ngược lại lần này Lữ Thế Thần sợ hãi, mắng to đê gì mềm như đậu hũ.
Phụng Minh cũng cảm kích hắn một mảnh trung tâm, nhượng Lữ Thế Thần phụ trách chuyện này, tra rõ nguyên nhân Minh Thủy ngập thành.
Thụy Tuyết nhìn trong mắt, vừa sốt ruột vừa không thể nói, Tiết vương phái người đào sông, tuy người không biết quỷ không hay, nhưng nếu muốn tra, rất nhanh có thể phát hiện, dù sao đào sông cũng có dấu vết, không phải một ngày hai ngày có thể xóa hết, cứ như vậy, chẳng phải tra ra Tiết quốc?
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Thụy Tuyết, mới mấy ngày, Lữ Thế Thần liền tra được vài thứ, hơn nữa lúc lâm triều liền bẩm báo Phụng vương.
Lần này quần thần ồ lên, có người đề nghị phái binh đánh Tiết quốc, sở tác sở vi của Tiết Quân Lương thật sự khinh người quá đáng, nếu không truy cứu, đây chẳng phải mất uy nghiêm của Phụng quốc?
Nhưng cũng có người cảm thấy, nếu Tiết Quân Lương làm vậy, tất nhiên không sợ bị phát hiện, chắc chắn có chuẩn bị trước, nếu tùy tiện phát binh, sẽ trúng gian kế của địch nhân, ngược lại tổn binh hao tướng.
Phụng Minh lại hỏi ý kiến Lữ Thế Thần.
Lữ Thế Thần nói: “Vi thần cũng hiểu được lúc này không nên nóng vội, chưa nói đến Tiết quốc quân cường lực mạnh, chỉ cần trưởng công chúa… Trưởng công chúa còn ở Tiết quốc, chẳng phải để y nắm được nhược điểm, tình thế không tốt.”
Mọi người nhớ ra, đều trở nên thương cảm, trước đây trưởng công chúa được tiên đế sủng ái, hiện giờ là hoàng hậu Tiết quốc, kỳ thật chính là con tin, bên này làm thế nào cũng bị hạn chế, có chút vướng chân vướng tay, bất quá Đại vương chưa tỏ rõ thái độ về chuyện này, chúng thần cũng không dám tùy tiện biểu đạt ý đồ.
Chẳng qua Phụng Minh không nói, nhưng người quen thuộc đều biết, Phụng Minh đã động sát khí với Tiết Quân Lương, vị quân vương tàn nhẫn này, từ trước đến nay luôn nước sông không phạm nước giếng, nếu kết thù hạ chiến thư, nhất định phụng bồi tới cùng.
Quan ấn của Triệu Lục không còn, đành tạm thời dùng tiểu ấn hành sự, dù sao người Phụng quốc đã nhìn quenTrục Lộc hầu chuyên quyền, tuy một năm này có chuyển biến tốt đẹp, nhưng dù Hầu gia chỉ dùng tiểu ấn, cũng không ai dám nói gì.
Phụng Minh nghĩ thời điểm y cứu mạng mình nên đánh mất, cố ý phân phó người tạo một quan ấn mới, không hề trách cứ Trục Lộc hầu.
Mà quan ấn chính thức này của Triệu Lục, ai cũng không biết, đã rơi vào tay Tiết Quân Lương.

Ngày ấy Tiết Quân Lương không có bình luận gì về chuyện của Tiết Hậu Dương, cũng không trách cứ hắn, chỉ bảo Tiết Hậu Dương về phủ nghỉ ngơi trước, việc nạp tiểu thiếp cần bàn bạc kỹ hơn.
Nhưng mà chuyện này, quả thật cho Tiết Quân Lương không ít nghi hoặc, y cũng thưởng thức Đằng Thường, thậm chí nói khoa trương một chút, nếu có được văn thần đa mưu túc trí như Đằng Thường và võ tướng dũng mãnh thiết huyết như Đằng Vân, y nguyện ý lấy một tòa thành trì đến đổi.
Bất quá y chẳng thể ngờ, thân đệ đệ của mình, lại thực sự động tâm với một nam nhân. (Anh cứ chờ tới phiên anh đi =.=)
Kỳ thật Tiết Quân Lương sớm phát hiện, bất quá y không tin, dù Đằng Thường đặc biệt, lại tuấn mỹ vô trù, nhưng chung quy là nam nhân, hơn nữa quá độc lập, người cố chấp như vậy, sao có thể khiến Tiết Hậu Dương khăng khăng một mực?
Tiết Quân Lương nghĩ mãi không ra, nhưng y có thể khẳng định, về công về tư, y không muốn đệ đệ của mình yêu một người như thế, nếu Đằng Thường cũng dùng thành tâm đáp trả còn tạm chấp nhận, y không thể để thân đệ đệ bị người hắn một lòng say mê lợi dụng như quân cờ, cứ như vậy, chuyện Tiết Hậu Dương nạp tiểu thiếp vẫn tiếp diễn.
Tuyển tú không phải chuyện ngày một ngày hai, xa giá của tú nữ vào kinh, xếp hàng chờ qua vài đại môn, cũng mất nửa tháng, hơn nữa nhiều người như vậy, người phụ trách phải chọn lựa, quân vương cũng phải đích thân tuyển, không chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn trúng, cần sơ tuyển phục tuyển, tú nữ không được nhận bài tử có thể ra kinh về nhà, tú nữ được bài tử tiếp tục tuyển chọn.
Hơn nữa quân vương không chỉ tuyển phi tần cho mình, còn tuyển thê thất cho vương công quý tộc, không đơn giản dung mạo mĩ miều, còn phải môn đăng hộ đối, đó cũng là điều kiện tiên quyết.
Tiết Quân Lương cả ngày bận chính sự, bản thân không hứng thú tuyển chọn, một ngày xem hai mươi cái, chẳng thèm nhìn kĩ, danh sách tú nữ quả thực quá dài.
Ngày hôm đó Tiết Quân Lương vừa mới xem xong hai mươi tú nữ, đều cho toàn bộ hồi hương, bản thân y muốn đi Vân Phượng cung nhìn hoàng hậu một cái, nhưng Khương Dụ thực không thức thời chạy tới.
Khương Dụ thấy sắc mặt Tiết vương không tốt, chỉ có thể kiên trì nói: “Bệ hạ, vệ binh hồi báo, có người nói lời phản nghịch trước cửa cung.”
Tiết Quân Lương hoàn toàn xem nhẹ, “Vậy kéo ra ngoài chém đầu.”
“Chính là… Lão nô nghe, nghịch tặc kia nói về Hoàng hậu nương nương, cho nên… Cho nên liền cả gan đến bẩm báo bệ hạ. Hơn nữa lão nô suy nghĩ, người nhiều canh giữ cửu môn như vậy, tặc tử có thể chạy tới cửa cung, quả thực không tồi.”
Tiết Quân Lương cười một tiếng, “Ngươi tiến bộ cũng không nhỏ?”
Khương Dụ cười đáp: “Bệ hạ hun đúc thật tốt, còn có Hoàng hậu nương nương dạy bảo.”
Tuy Tiết Quân Lương biết Khương Dụ nịnh nọt, nhưng kỳ thật phi thường hưởng thụ, Tiết Quân Lương nghĩ, chỉ cần có người khen ngợi hoàng hậu, tâm tình y liền không kém, chẳng lẽ thực sự nảy sinh tình cảm với hoàng hậu?
Nếu hoàng hậu có thể an phận thủ thường, chặt đứt quan hệ với Phụng vương, y liền thiệt tình đối đãi đối phương, hơn nữa để hoàng hậu vì mình sinh con dưỡng cái.
Khương Dụ nhìn Tiết vương “Cười ngây ngô”, dùng sức ho khan một tiếng, “Đại vương, đã bắt được tặc tử, muốn gặp sao?”
Lúc này Tiết Quân Lương mới hồi thần, cũng khụ một tiếng, che dấu mơ mộng hão huyền vừa rồi, nói: “Vậy giải lên đây, để cô xem là ai, có thể làm loạn cửa cung.”
Rất nhanh người nọ bị giải lên, hơn nữa là bị ba người Hà Trung, Hà Nhân, Hà Nghĩa tóm được, ba người mặc quần áo cấm vệ quân, trói gô tặc tử.
Tặc tử kia là bạch diện thư sinh, bị trói chặt, hơn nữa miệng còn nhét vải, không thể nói chuyện, bất quá sắc mặt tặc tử vẫn như thường, tuyệt không giống tù nhân.
Ba huynh đệ họ Hà bị Đằng Vân thu phục, cũng không nguyện ý làm quan, cuối cùng chỉ cầu vị trí cấm quân, nguyện ý bảo hộ Đằng Vân.
Đằng Vân yêu quý nhân tài, hiển nhiên không chối từ, Tiết vương yêu quý hoàng hậu, hiển nhiên không muốn bác bỏ ý hắn, vì thế ba huynh đệ họ Hà thực sự về dưới trướng hoàng hậu.
Tiết Quân Lương nhìn ba người cậy thế này, nói: “Ba người các ngươi làm gì vậy? Đừng để người khác nói cấm quân của cô ngược đãi kẻ yếu.”
Ba người nghe xong cười ha ha, bất quá sau khi cười xong mới nghĩ đến thỉnh an, lại vội vàng quỳ xuống dập đầu, động tác của bọn họ rất lớn, biểu tình cũng hàm hậu, khiến Tiết Quân Lương thực bất đắc dĩ, cũng không nỡ truy cứu.
Ngược lại tặc tử kia không có ý quỳ xuống, Hà Trung đá cong đầu gối của hắn, tặc tử mới đau mà hừ một tiếng,
Quỳ trên mặt đất, thoạt nhìn quả nhiên là bạch diện thư sinh, tay trói gà không chặt.
Tiết Quân Lương nói: “Sao các ngươi chặn miệng hắn?”
Hà Nhân đáp: “Bệ hạ, ngài không biết, tiểu tử này có yêu thuật, chỉ cần hắn mở miệng, có thể mê hoặc nhân tâm, vừa rồi ba huynh đệ chúng ta thiếu chút nữa để hắn chạy!”
“A? Lại có việc này? Cô không tin tà, cởi trói cho hắn.”
Hiển nhiên Tiết Quân Lương không tin loại quỷ thần này, ba huynh đệ họ Hà tự tay cởi dây trói, lấy vả bịt miệng ra, lúc này tặc tử mới nhu nhu đầu gối đứng lên, vẫn không bái kiến Tiết vương.
Khương Dụ ở một bên quát: “Lớn mật, còn không quỳ xuống!”
Thư sinh kia cười lạnh: “Ta không phải người Tiết quốc, vì sao phải quỳ?”
Tiết Quân Lương cũng không sinh khí, vẫn mang vẻ mặt ôn hoà, chậm rãi sờ cằm, cười nói: “Vậy ngươi là người nước nào, đến Tiết quốc làm gì?”
Thư sinh ngữ khí không hề cung kính, nói: “Ta đã từng là người Đằng quốc, sau lại chuyển đến Phụng quốc, Minh Thủy ngập thành, không thể không rời Phụng quốc, tới Tiết quốc.”
“A…”
Tuy sắc mặt Tiết Quân Lương bất biến, nhưng cảm thấy cả kinh, hình như người này muốn ám chỉ cái gì đó, liền phất tay bảo mọi người lui ra ngoài.
Khương Dụ sợ là gian kế của tặc tử, muốn nhân lúc không người ám sát Tiết vương, cho nên chết cũng không đi, Tiết Quân Lương ý bảo ông vô sự, ở lại thì không thể nói rõ, chỉ để ba huynh đệ họ Hà hộ giá, đám người còn lại phái tới hoa viên hầu hạ.
Chờ tất cả mọi người lui ra ngoài, Tiết Quân Lương mới nói: “Ngươi là người thông minh, cô đã nghe ra ý tứ của ngươi… Bất quá cô có hai nghi vấn, Minh Thủy ngập thành, sao ngươi tới Tiết quốc? Ngươi tới Tiết quốc, rốt cuộc có chuyện gì?”
Thư sinh nói: “Minh Thủy ngập thành, mặc dù không phải tác phong của đại trượng phu, nhưng đủ thấy người làm ngập thành có mưu lược và sáng suốt, đáng tiếc ta biết rõ, tuy bên cạnh y có võ tướng dũng mãnh, lại không có văn thần xuất lực, nếu không như thế, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt?”
Tiết Quân Lương không lên tiếng, thư sinh lại nói tiếp: “Ta đến Tiết quốc, đơn giản là muốn thi triển khát vọng, đúng như lời đã nói, tại hạ từng là người Đằng quốc, nhưng Đằng vương ngu ngốc vô năng, sủng nịnh thần, hoàng tử lần lượt soán quyền đoạt vị, bất kì ai cũng cảm thấy lãnh tâm, tại hạ lại đi qua Phụng quốc, nhưng chỉ được bổ nhiệm vị trí sư gia của huyện quan, cả gan nói một câu, nhân tài không được trọng dụng như thế, là tổn thất của quân vương.”
“Ngươi còn dám nói, thực bừa bãi a.”
“Là tại hạ có năng lực này.”
“Vậy ngươi nói tiếp.” Tiết Quân Lương nói: “Ngươi đứng trước cửa cung hô cái gì?”
Thư sinh cười nói: “Tại hạ hô, tính mạng Hoàng hậu nương nương nguy hiểm!”
“Hỗn trướng!”
Tiết Quân Lương vỗ xuống tay vịn, đứng thẳng người, quát: “Ai cho ngươi lá gan, dám nguyền rủa đương triều quốc mẫu?”
Thư sinh cũng không sợ hãi, nói: “Không phải vấn đề lá gan, đây là sự thật, mệnh cách của hoàng hậu đã hết, đại nạn buông xuống, không đề phòng liền chờ chuẩn bị hậu sự.”
Tiết Quân Lương bị hắn nói vậy, lần đầu tiên tức giận nói không ra lời, lúc này Khương Dụ lại vội vã chạy tới, nói: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
Tiết Quân Lương nhìn thoáng qua thư sinh, quay đầu nói với Khương Dụ: “Ngươi nói cho hoàng hậu, chờ cô ở tiền điện, cô liền qua.”
Khương Dụ lộ vẻ khó xử, nói: “Bệ hạ… Hoàng hậu nương nương nói, ngài ấy muốn gặp người tự xưng là mưu thần của Khương Tử Nha.”
Tiết Quân Lương nghe ông nói xong, khẳng định Đằng Vân nghe được tin tức, cũng không thể giấu diếm, nói đến sự sắc bén của Đằng Vân, không chừng có thể cho tặc tử cuồng vọng này một phát ngã ngựa.
Đằng Vân được hộ tống tới, Tiết Quân Lương bảo Khương Dụ lấy ghế, bất quá Khương Dụ chưa kịp động, ba huynh đệ Hà thị đã đưa ghế dựa đến, nghiễm nhiên mang biểu tình lấy lòng đầu lĩnh…
Tiết Quân Lương chờ Đằng Vân ngồi xuống, mới hướng thư sinh nói: “Tiếp tục.”
Thư sinh cũng không kiêng dè, nhìn thoáng qua Đằng Vân, lập tức nói: “Những câu tại hạ nói đều có đạo lý, không phải nói suông.”
Hắn dừng một chút, nói: “Sau ngày Minh Thủy ngập thành, chắc chắn Phụng vương sẽ điều tra, đầu mâu nhắm thẳng Tiết quốc, tất nhiên sẽ tìm lý do phát binh, nhưng danh không chính ngôn không thuận, không thể tiến đánh. Đào sông không phải lý do đầy đủ, có thể nói là người khác hãm hại, nếu muốn xuất binh, lý do tốt nhất chính là hoàng hậu.”
Đằng Vân cười nói: “Là ta?”
“Tiết quốc hoàng hậu là trưởng công chúa Phụng quốc, quan hệ rất phức tạp, Phụng quốc tùy tiện phát binh, khó tránh khỏi vướng chân vướng tay, nhưng nếu hoàng hậu bị hại, Phụng quốc liền ở thế thượng phong, đây chẳng phải lý do xuất binh thảo phạt tốt nhất?”
Tiết Quân Lương nhìn thoáng qua Đằng Vân, dù sao thư sinh nói rất đúng, Phụng vương muốn hại hắn, đó là thân đệ đệ của hắn, thân đệ đệ đồng phụ đồng mẫu.
Bất quá sắc mặt Đằng Vân không chút thay đổi, trong lòng chỉ cảm thán một tiếng, quả nhiên quốc gia nào cũng giống nhau, dù có quan hệ huyết thống hay không, cũng có thể tùy tiện tính kế, chỉ có Tiết Quân Lương là sự tồn tại đặc biệt, nhiều năm qua y vẫn đối xử thực tâm với Tiết Hậu Dương.
Tiết Quân Lương nói: “Ngươi nói điều này, đạo lý ở đâu, hay chỉ nói chuyện giật gân? Vậy cũng dám so với đại danh của Khương Tử Nha.”
Thư sinh biết Tiết vương khích tướng mình, nếu quân vương khác nghe mình nói năng lỗ mãng, đã sớm đánh chết, Tiết Quân Lương quả thật đủ thâm trầm.
Thư sinh cảm thấy Tiết vương trải qua khảo nghiệm, mới cung kính quỳ xuống, nói: “Thảo dân vừa rồi nói năng lỗ mãng, mong Đại vương vì chuyện tiếp theo, tha thứ thảo dân… Thảo dân có một kế có thể kéo dài mệnh cách của Hoàng hậu nương nương, nhưng vẫn hung hiểm vô cùng.”
Tiết Quân Lương nhìn hắn cung kính, sắc mặt dịu đi, nói: “Ngươi giảng.”
Thư sinh nói: “Thảo dân họ Trầm danh Dực, mới đầu là người Đằng quốc, tại Đằng quốc làm quan hai năm, biết rõ cục diện chính trị Đằng quốc không thể ở lâu, hiện giờ Phụng vương muốn bắt hoàng hậu làm quân cờ xuất binh, Tiết vương có thể nhờ Đằng quốc, bảo hộ an nguy của hoàng hậu.”
Tuy Đằng Vân túc trí đa mưu, cũng không thể lý giải ý Thẩm Dực.
Thẩm Dực tiếp tục nói: “Đằng quốc mấy năm liên tục nội loạn, không lâu trước Đằng vương sủng ái phu nhân Vương thị, có tâm phế trưởng lập thứ, từ xưa phế trưởng đều dẫn tới đại loạn, quả nhiên không ngoài sở liệu, tuy nhi tử của Vương phu nhân thông minh, nhưng tuổi nhỏ yếu đuối, nửa tháng trước trưởng tử Đằng Tín đã phát binh tạo phản.”
Đằng Vân nghe, nhất thời thân thể lạnh lẽo, đại ca Đằng Tín luôn trung hậu thành thật, lúc các hoàng tử tạo phản, còn phái binh trấn áp, nhưng không nghĩ tới, Đằng Tín cũng làm phản.
Đằng Vân biết, có lẽ là bị buộc nóng nảy, Vương phu nhân xinh đẹp quyến rũ, tuy không còn trẻ, nhưng biết nhiều thủ đoạn lấy lòng người, trước kia cũng được sủng ái, hiện giờ Đằng Thiển Y đến Tiết quốc, rốt cuộc không ai có thể tranh sủng với nàng, Vương thị trộm mưu hại Đằng quốc hoàng hậu, lại vọng tưởng lập con mình làm Thái tử.
Thẩm Dực nói: “Chi bằng bệ hạ phái binh giúp đỡ Đằng vương, trợ hắn bình định phản loạn, đến lúc đó Đằng vương mang ơn, lại sợ có người tiếp tục khởi binh tạo phản, lúc này bệ hạ ám chỉ với Đằng vương, có thể giúp hắn bình quốc, chỉ cần Đằng vương đồng ý quy thuận Đại vương… Đại vương không cần tốn nhiều sức thu Đằng quốc về, nhất thời Phụng vương sao dám lỗ mãng?”
Tiết Quân Lương nghe hắn nói thực đơn giản, có chút trù trừ, dù sao quy thuận cũng không phải chuyện dễ dàng, người quy thuận có mấy người là thật tâm, huống hồ là quốc gia quy thuận, càng thêm nguy hiểm.
Thẩm Dực nói: “Thời gian để bệ hạ chuẩn bị không còn bao nhiêu, Đằng quốc cũng có mưu thần trí sĩ, đợi bọn họ biết được tin tức Phụng vương muốn phát binh, tất nhiên sẽ thật cao hứng nhìn Tiết quốc và Phụng quốc xung đột, đến lúc đó không có lý do gì không trợ giúp, mà cơ hội trợ giúp, chính là Hoàng hậu nương nương… Thảo dân dám dùng đầu đảm bảo, bệ hà cần lập tức đề phòng, Đằng vương sắp sửa phái người ám sát Hoàng hậu nương nương!”
Đằng Vân miết mắt nhìn hồ nước xa xa, trong lòng không biết là tư vị gì, lúc trước bị Đằng Thiển Y hãm hại, hắn đã khổ sở, hiện giờ lại nghe phụ hoàng của mình muốn giết mình, tuy bọn họ không biết mình chính là Đằng Vân, nhưng những ủy khuất Đằng Vân phải chịu còn ít sao? Đã thành bế tắc, khiến hắn mệt mỏi.
Đằng Vân là người Đằng quốc, đương nhiên hắn biết phụ hoàng của mình có bao nhiêu phân lượng, nhiều năm như vậy, hắn nguyện một lòng trung thành, nhưng vẫn rơi vào kết cục binh tẫn lương cạn, nếu Đằng vương đồng ý phái binh viện trợ, bọn họ sẽ không đơn độc tử thủ thành, cuối cùng bị bắt.
Đằng vương sợ phiền phức, nhát gan, lại đa nghi, Đằng Vân thật sự không nghĩ ra được, Đằng vương có năng lực gì sánh ngang với Tiết Quân Lương, nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu khi nghĩ tới điều này.
Tiết Quân Lương nghe Thẩm Dực nói, xác thực hợp lý, ban chức quan cho hắn, để hắn làm thái phó của thái tử, liền ở lại trong cung.
Thẩm Dực tạ ân, vẫn chưa kịp lui xuống, Tiết Hậu Dương đã tới, nói: “Bệ hạ, tại biên cảnh Đằng quốc, có rất nhiều dân chạy nạn tràn vào.”
Tiết Quân Lương nói: “Dân chạy nạn?”
Thẩm Dực xen mồm: “Đằng Tín phát binh, dân chúng không chịu nổi quấy nhiễu, vội vàng chạy tới Tiết quốc tị nạn, bệ hạ nên mở quan khẩu, không thể giam bọn họ ở ngoài.”
Tiết Hậu Dương cau mày nói: “Đâu thể dễ dàng mở cửa, vạn nhất tặc tử trà trộn trong dân chạy nạn, chính là dưỡng hổ vì hoạn?”
Tiết Quân Lương cảm thấy có đạo lý, y cũng lo lắng chuyện này, mở cửa cho người Đằng quốc, chẳng phải thỉnh người khác tới đánh chính mình?
Đằng Vân nhíu mi, nếu không cho dân chạy nạn vào thì không đành lòng, nhưng cho vào, đứng ở góc độ Tiết quốc mà nghĩ, quả thực không tốt.
Hắn suy nghĩ thật lâu, rốt cục nhịn không được nói: “Bệ hạ, nếu không cho dân chạy nạn vào, họ sẽ vây kín quan khẩu, ngược lại tạo thành uy hiếp cho tướng sĩ, không bằng mở quan khẩu, tập trung họ một chỗ, phát cháo cứu tế, lại cho binh canh gác, không sợ có người làm loạn.”
Tiết Quân Lương biết hắn thiện tâm, đó cũng là cơ hội tạo ân huệ với Đằng quốc, vì thế gật gật đầu, nói: “Nhưng chuyện này, cần Hậu Dương ngươi tự mình xử lý, những người khác cô đều lo lắng.”
Tiết Hậu Dương quỳ xuống lĩnh chỉ, đang muốn lui, Tiết Quân Lương đột nhiên gọi hắn lại, nói: “Mang Đằng Thường đi cùng.”
Tiết Hậu Dương khiếp sợ mở to hai mắt nhìn Tiết vương, trong lòng khó tránh khỏi cảm động đến rơi nước mắt, lại quỳ lạy một lần, mới lui xuống, thu thập hành trang, chuẩn bị xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.