Sửu Nương Nương

Chương 19: Gặp mặt




Đằng Vân bị nắm tay, cực độ không tự nhiên, rất muốn rút về, nhưng Tiết Quân Lương hoàn toàn không tự giác, hơn nữa còn cảm thấy biểu hiện của mình thực ôn nhu.
Thời điểm dùng bữa thì tự mình gắp đồ ăn cho Đằng Vân, Tụ Dao đứng một bên cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, dùng cơm xong còn truyền ngự y tới xem vết thương của hoàng hậu.


Sẹo trên mặt Đằng Vân dần dần bóc vảy, lộ ra da non hồng nhạt, chẳng qua luôn có chút ngứa, hơn nữa vùng xung quanh vết sẹo phiếm hồng, hơi nứt nẻ, Đằng Vân cũng không cảm thấy gì đặc biệt, ngược lại Tiết Quân Lương nhìn thấy, liền bảo thái y bôi thuốc mỡ lên.

Ngự y luôn miệng cam đoan, sau khi vảy kết bóc ra nhất định không lưu lại dấu vết, Tiết Quân Lương mới thả người đi.
Tiết Quân Lương xoa dược cho Đằng Vân, bỗng nhiên cười nói: “Ái phi thật thơm.”
Đằng Vân không kịp nhận ra đối phương đang trêu chọc mình, nói: “Là mùi thuốc mỡ.”
Tiết Quân Lương ngửi ngửi thuốc mỡ, lại lắc đầu nói, “Thuốc mỡ nào có hương thơm hợp lòng người như ái phi.”
Nói xong liền ôm lấy Đằng Vân, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Trên trán một trận ấm áp, tuy chỉ chạm hờ ngắn ngủi, Đằng Vân vẫn chấn động, nụ hôn đơn thuần mà ôn nhu như vậy, so với hôn môi còn đáng ghét hơn, Đằng Vân cau mày, nhích người, tận lực giữ khoảng cách.
Tiết Quân Lương giống như không chú ý, còn kinh ngạc nói: “Là ta mạnh tay, làm đau ái phi sao?”
Đằng Vân không thể nói gì, mấp máy môi: “Không dám phiền bệ hạ, thiếp thân tự mình làm được.”
Lúc này Tiết Quân Lương cũng không cưỡng cầu, dứt khoát đưa thuốc cho Đằng Vân: “Trời tối rồi, cô về trước, mấy ngày nữa để Đằng Thường vào cung gặp ngươi, y sắp tiến cửa Tiết gia, phiền hoàng hậu dạy y một số quy củ, để tránh người chê cười.”
Tiết Quân Lương nói xong liền đi, trong lòng Đằng Vân nhất thời dâng lên một cỗ phiền toái, không biết Tiết Hậu Dương nghĩ như thế nào, theo ý của Tiết vương, chẳng lẽ Tiết Hậu Dương thực sự ôm tình cảm với Đằng Thường?
Nhưng Đằng Thường và Vạn Niên hầu chưa từng gặp nhau, ngay cả trên chiến trường cũng chưa từng trực tiếp giao thủ, thời điểm Tiết Hậu Dương làm tướng quân, Đằng Thường đã bị Đằng vương triệu về nước, dùng một ít chuyện lông gà vỏ tỏi đoạt lại binh quyền, từ đó không còn lãnh binh, cũng không để Đằng Thường rời kinh nửa bước, chớ nói chi là gặp mặt rồi có tư giao (quan hệ riêng tư).
Đằng Thường đồng ý gả cho hắn, tuy khiến Đằng Vân có chút khiếp sợ, nhưng ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu được, Đằng Thường tận trung với Đằng quốc, tất nhiêu không muốn chết uổng.
Kỳ thực chỉ cần Tiết Quân Lương buông lỏng, quả thật như lời y nói, dù Tiết Hậu Dương bất bại trên chiến trường, luận tâm cơ cũng không bằng Đằng Thường.
Nhưng ngẫm lại cũng biết, sao Tiết Quân Lương có thể dễ dàng buông, dưỡng hổ vi loạn, đạo lý rất đơn giản, dù yêu thương đệ đệ cũng không thể làm đến nước này, chỉ sợ đi quá xa nước cờ của y.
Vạn Niên hầu đại hôn cũng xem như đại sự của Tiết quốc, được sắp xếp đâu vào đấy, huống hồ Tiết vương nói, đích thân chủ hôn, hiển nhiên không thể chậm trễ.
Tiết Hậu Dương và Đằng Thường cùng nhau tiến cung, Đằng Thường làm “Vợ”, phải tới hậu cung bái kiến hoàng hậu, mà Tiết Hậu Dương đương nhiên cùng Tiết Quân Lương tán gẫu.
Tiết Quân Lương nhìn bộ dáng đắc ý của Tiết Hậu Dương, không khỏi cười nói: “Như vậy liền vừa lòng, chí khí của ngươi chạy đâu rồi? Đừng để người ta nói Vạn Niên hầu là một Hầu gia sợ vợ.”
Tiết Hậu Dương cười ngây ngô một chút, nói: “Bệ hạ, ngài đừng trêu ghẹo thần đệ.”
Tiết Quân Lương nói: “Tuy ta đồng ý hôn sự của các ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng, Đằng Thường không phải đèn hết dầu, tâm tư của y so với võ tướng như ngươi thâm sâu hơn nhiều, có thể lay động y hay không, phải ở chính ngươi, ai cũng không giúp được.”
Tiết Hậu Dương thở dài: “Nói thật… Thần đệ không hy vọng xa vời.”
Tiết Quân Lương nói: “Ta thấy các ngươi ở chung rất tốt, ít nhất Đằng Thường không tránh né ngươi…”
Y nói xong, khụ một tiếng: “Hậu Dương a, ngươi nói xem, một  thê tử luôn trốn tránh trượng phu là có ý gì, rốt cuộc làm thế nào nàng mới không tránh né ngươi.”
“A…” Tiết Hậu Dương trầm ngâm một chút, nói: “Bệ hạ… Thần đệ chưa thành hôn đâu, cái này… Không hiểu lắm.”
Tiết Quân Lương phất phất tay, nói: “Tùy tiện hỏi mà thôi.”
Bất quá nói xong lại cảm thấy giấu đầu hở đuôi, còn muốn lấp liếm, Tiết Hậu Dương ngược lại không chú ý, nói tiếp: “Hay trong lòng thê tử này có người khác a?”
Tiết Quân Lương vừa nghe, sắc mặt “Xoạch” một chút liền trầm xuống, Tiết Hậu Dương cảm thấy mình nói gì đó không nên nói, quả nhiên không thể nói thẳng.
Tiết Quân Lương nghe đến khả năng này, lập tức đứng ngồi không yên, bỗng nhiên nhớ lại lời Đằng Thiển Y, hoàng hậu và Đằng Thường có thể là quen biết cũ, mà chính mình vừa bảo Đằng Thường tới bái kiến hoàng hậu.
Tiết Hậu Dương đang lo sợ bất an, chợt nghe Tiết Quân Lương nói: “Bãi giá Vân Phượng cung, sắp tới ngọ thiện, vừa lúc ăn bữa cơm gia đình.”
Đằng Thường đến bái kiến hoàng hậu, tuy phải gả cho người kia, nhưng dù sao y cũng là nam tử, không thể tùy tiện thấy mặt hoàng hậu, cho nên phải buông rèm che.
Đằng Thường được cung nhân dẫn vào đại điện, Tụ Dao nói nương nương đang ở trà thất, vì thế dẫn y tới đó.
Trà thất nằm bên cạnh cửa điện, bước qua bình phong, phía trước đặt một bàn dài, đối diện buông rèm, bên trong đặt một mỹ nhân tháp.
Đằng Thường hạ tay, thực cung kính quỳ xuống: “Đằng Thường thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Xuyên qua rèm che, Đằng Vân không thấy rõ biểu tình của đối phương, hơn nữa Đằng Thường cúi đầu, chăm chú nhìn mặt đất, càng khó thấy được.
Ngoại thần yết kiến không cần quỳ lạy chi lễ, chỉ phải quỳ lạy thiên địa quân vương, hạ bái phụ mẫu, còn quân chủ của biệt quốc, nếu không phụ thuộc sẽ không quỳ.
Trước đó Đằng Thường hòa thân, không có quỳ lạy, nhưng lúc này, hai đầu gối lại quỳ trên mặt đất, bởi vì y không còn là ngoại thần, mà sắp trở thành chính thê của Vạn Niên hầu Tiết Hậu Dương.
Đằng Vân cực lực khiến ngữ khí của mình có vẻ bình tĩnh, nói: “Miễn lễ, Tụ Dao thiết tọa.”
Hành động của Đằng Thường đều thực cung kính, tạ ân rồi mới đứng dậy.
Cả hai đều là người ít nói, Đằng Thường không biết đối phương là Đằng Vân, hiển nhiên không có gì để nói, mà Đằng Vân lại không biết nên nói cái gì.
Đằng Thường chung quy là nam tử, vì tị hiềm, không thể bảo Tụ Dao và thị nữ đều lui ra ngoài, hậu cung nhiều tai mắt, Đằng Vân sẽ không ngốc đến mức tự tìm phiền toái. Mà có người ngoài bên cạnh, hắn không thể nói gì.
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện, không khí có chút xấu hổ.
Tụ Dao mắt xem mũi mũi xem tâm, còn tưởng nương nương không thích Đằng Thường, kỳ thật khó trách, nam nhân làm chính thê là chuyện kinh thế hãi tục thế nào, nói ra cũng quá dọa người.
Tụ Dao nhân cơ hội ra ngoài đổi trà, vừa mới bước qua cửa, còn chưa tới chính điện, liền thấy Tiết Quân Lương dẫn theo Tiết Hậu Dương vào.
Tụ Dao không nghe thấy thông truyền, thực hoảng sợ, quỳ xuống thỉnh an, chưa kịp mở miệng đã bị Tiết Quân Lương ngăn cản.
Tiết Quân Lương nhìn chung quanh một vòng, chính điện không thấy Đằng Vân, cũng không phát hiện Đằng Thường, trong lòng khó tránh khỏi lộp bộp một chút, nói: “Nương nương ở đâu?”
Tụ Dao vội đáp: “Nương nương tại trà thất.”
Tiết Quân Lương không nâng bước, mà hỏi tiếp: “Đằng Thường đã tới sao?”
“Bẩm bệ hạ, đến đây vẫn chưa đi, đang tại trà thất.”
Lúc này Tiết Quân Lương mới hướng đến trà thất, khiến Tụ Dao vô cùng khó hiểu.
Tiết Quân Lương không cho người thông báo, yên lặng bước vào, chuyển qua bình phong, bên trong không tiếng động, chỉ thấy Đằng Thường ngồi một bên, Đằng Vân ngồi sau rèm che, bộ dáng hoàn toàn khuôn phép, lúc này mới yên lòng lại.
Đằng Thường liếc Tiết Quân Lương một cái, cũng không phản ứng quá lớn, đứng dậy, quỳ xuống thỉnh an, sự bình tĩnh của y khiến Tiết Hậu Dương cảm thấy có chút không tốt.
Tuy trước kia Tiết Hậu Dương không gặp qua Đằng Thường, nhưng hai nước giao chiến nhiều năm như vậy, hiển nhiên nghe về thái độ làm người của Thướng tướng.
Buộc Đằng Thường quỳ lạy Tiết vương, đối với Đằng Thường mà nói, phải cần bao nhiêu nhẫn nại.
Tiết Quân Lương đi qua, cung nữ chủ động vén rèm, Đằng Vân cũng đứng lên thỉnh an.
Tiết Quân Lương nâng Đằng Vân dậy, sau đó nói một tiếng, “Đằng Thường cũng không tất giữ lễ tiết, Hậu Dương còn không mau nâng dậy.”
Tiết Hậu Dương ứng thanh, lúc này mới đi lên nâng Đằng Thường, Đằng Thường cũng không cự tuyệt Tiết Hậu Dương chạm vào, biểu tình vẫn thản nhiên, không quá để ý.
Tiết Quân Lương nói: “Hôm nay ngự y đã tới sao?”
Đằng Vân nghe y hỏi, liền đáp: “Đã tới .”
“Đừng quên bôi thuốc, ngự y nói phải liên tục dùng dược mới có hiệu quả.”
Nói rất là quan tâm, cũng không biết có phải muốn Đằng Thường cùng Tiết Hậu Dương nghe không.
Tiết Quân Lương quan tâm xong Đằng Vân, mới hướng Tiết Hậu Dương nói: “Chờ Hậu Dương thành hôn, còn muốn ngươi hộ tống hoàng hậu hồi Phụng quốc thăm nhà.”
“Thần lĩnh chỉ.” Tiết Hậu Dương nói: “Thần đệ bảo đảm Hoàng hậu nương nương an toàn hồi cung.”
Tiết Quân Lương cười nói: “Cái này tự nhiên, người cô tín nhiệm nhất là Hậu Dương ngươi.”
Đang nói chuyện, Khương Dụ cúi đầu tiến vào, bẩm: “Đại vương, có mật báo đưa tới.”
Tiết Quân Lương nói một tiếng “Trình lên”, Khương Dụ liền cung kính dâng một mẩu giấy.
Tiết Quân Lương lấy qua, liếc mắt một cái, chữ trên đó rất nhỏ, hơn nữa mẩu giấy không lớn, theo lý thuyết, cho dù Đằng Vân đứng gần, cũng khó nhìn thấy.
Chẳng qua không biết Tiết Quân Lương cố ý hay vô ý, cầm mẩu giấy hơi nghiêng một chút, Đằng Vân rõ ràng thấy bên trên có một dòng chữ cực nhỏ.
—— Phụng vương có trá.
Danh tự phía dưới không thấy, bị Tiết Quân Lương dùng ngón tay che đi.
Sau khi xem xong, Tiết Quân Lương thuận tay thu mẩu giấy vào trong tay áo, cũng không nhắc lại chuyện này, phân phó Khương Dụ bãi thiện tại Vân Phượng cung, bảo Tiết Hậu Dương cùng Đằng Thường lưu lại, mọi người ăn bữa cơm gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.