Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 48: Bệnh Viện Bình An 22





《Lĩnh vực của bệnh nhân nguy hiểm cao - Báu vật và thiên tài địa bảo.》
"Cậu nhóc này sao xui dữ vậy?" Thổ Chi Linh giật giật khóe miệng hỏi.
Ám Chi Linh nhún vai: "Ai biết được, cả dòng họ nhà cậu ấy đều xui từ trong trứng."
"Cả dòng họ đều xui?" Hỏa Chi Linh nghi hoặc.
Ám Chi Linh nói: "Thiên phú của Mạc Già là Nguyền Rủa."
Hỏa Chi Linh tỉnh ngộ: "Cậu nhóc là người của gia tộc Esther, chẳng trách lại xui như vậy."
"Tại sao là người của gia tộc Esther thì lại xui xẻo?" Samuel hỏi.
Ám Chi Linh nói: "Không biết tại sao mà người của gia tộc này cực kì xui xẻo, những ai lấy vợ gả chồng cho người nhà Esther cũng sẽ bị lấy nhiễm sự xui xẻo đó.
Nếu người gả vào hay lấy thành viên nhà Esther là Âu Hoàng thì sẽ chịu ảnh hưởng nhẹ hơn những người khác, nhưng chỉ số may mắn vẫn sẽ giảm."
"...!Cái gia tộc này sao nó lạ đời vậy."
Tinh Tà gật đầu tán thành ý kiến của Samuel.
Gia tộc Esther quả thực rất lạ đời, hắn sống lâu như vậy nhưng vẫn chưa gặp cái gia tộc nào tất cả thành viên trong nhà đều là Phi Tù cả.
Blake ngoài cười trong không cười: "Thật xin lỗi vì gia tộc chúng tôi lạ đời như thế nhé."
Tinh Tà giật thót, vội cười lấy lòng: "Đâu có đâu, gia tộc em tốt lắm."
"Vậy anh có cảm thấy không vui khi gả vào nhà tôi để rồi bị lây nhiễm thể chất Phi Tù không?" Blake vênh mặt hỏi.
"Gả?"
"Sao? Anh có ý kiến gì à?"
"Không, tất nhiên không có!" Tinh Tà thấy Blake đang có xu hướng nổi bão, lắc đầu nguầy nguậy.
"Anh tất nhiên rất vui khi được gả cho em rồi!"
Có cho gan hùm mật gấu hắn cũng không dám nói đáng ra phải là em gả cho anh, nếu dám thốt ra câu này chờ đợi hắn chính là cảnh ngộ đơn chăn chiếc gối nằm ngoài phòng khách, không chỉ vậy còn phải đi quỳ bàn giặt nữa, mà có khi là quỳ sầu riêng cũng nên.
Blake vừa lòng gật đầu, Tinh Tà thở phào nhẹ nhõm, ôm y vào lòng.
Trấn an được tiểu hồ ly đang xù lông này là phúc lợi của hắn không bị mất rồi.
Kệ đi, mình gả cho em ấy hay em ấy gả cho mình đều như nhau cả, chỉ cần cả hai ở bên nhau là được.
Còn về việc rốt cuộc ai là vợ ai là chồng thì lên giường mới biết được.
Các Nguyên Tố Chi Linh cười khinh thường: "Đồ thê nô!"
Tinh Tà trừng mắt.
Cẩu độc thân im miệng, có biết đội vợ lên đầu trường sinh bất lão không hả.
Nhóm cẩu độc thân nào đó tức giận.

Có người yêu thì hay lắm ấy!
Blake nói với Tinh Lan: "Cậu nhóc, gia tộc Esther chúng tôi dù là nam hay nữ đều chỉ cưới chứ tuyệt không gả."
Tinh Lan một bộ không sao cả: "Con cũng không để ý việc cưới hay gả, chỉ cần ở bên nhau là tốt rồi."
Blake vừa lòng gật đầu.
"Lĩnh vực các em sắp đi vào là của ai?" Lôi Chi Linh hỏi.
Ám Chi Linh nói: "Là của bệnh nhân nguy hiểm cao đại diện cho tội đồ tham lam."
"Tội đồ tham lam? Liên quan đến thất tông tội sao?"
Ám Chi Linh gật đầu, chỉ Belial: "Vừa rồi bọn em ở trong lĩnh vực của bệnh nhân đại diện cho tội đồ phẫn nộ, lĩnh vực của tên này khá là đặc thù, vậy mà lại có thể ảnh hưởng cảm xúc phẫn nộ lên em."
Các Nguyên Tố Chi Linh nhìn chằm chằm Belial, Belial giờ mới nhận ra ngoại trừ cảm xúc phẫn nộ thì hắn còn cảm nhận được một cảm xúc nữa là sợ hãi.
Ánh mắt mấy tên này như hổ rình mồi vậy, hắn có cảm giác bản thân là miếng thịt nằm trên thớt mặc người sâu xé.
"Hóa ra là vậy." Băng Chi Linh kiến thức uyên bác nhất gật gù.
"?" Trên đầu những người khác hiện lên một dấu hỏi chấm.
Băng Chi Linh nói: "Cậu ta tuy mới Ngũ giai nhưng lại có linh hạch của một trong Thất Nguyên Tội Thần, Phẫn Nộ Thần, linh hạch này sắp sửa tiến hóa thành thần vị rồi, vậy nên cảm xúc của em mới bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực của cậu ta."
Ám Chi Linh ngạc nhiên: "Không phải Thất Nguyên Tội Thần đã bị tiêu diệt rồi sao?"
"Vậy nên anh mới nói linh hạch của Belial đang dần tiến hóa thành thần vị, hiện tại cậu ta miễn cưỡng được coi là Bán Thần, nhưng nếu không thể tới được Thập giai trước khi thần vị hoàn toàn hình thành thì không có cơ hội ngồi lên vị trí Phẫn Nộ Thần đâu.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
3.
Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
4.
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
=====================================
Belial cũng rất ngạc nhiên về linh hạch của mình.

Hắn biết chỉ khi đạt tới tu vi Bát giai mới có thể ngưng tụ linh hạch, nhưng hắn mới Ngũ giai đã có rồi, hắn tuy có nghi hoặc nhưng thấy chuyện bản thân ngưng tụ linh hạch sớm cũng không có tác hại gì xấu cả nên cũng mặc kệ, không quan tâm nữa.
Giờ nghe Băng Chi Linh giải thích hắn mới vỡ lẽ ra vì sao bản thân lại ngưng tụ được linh hạch sớm.
Thì ra hắn là thần dự bị cho vị trí Phẫn Nộ Thần.
"Vậy cả Asmodeus cũng là thần dự bị cho vị trí Dục V.ọng Thần sao?" Belial hỏi.
"Asmodeus cũng ngưng tụ được linh hạch khi mới Ngũ giai."
Ám Chi Linh liếc Tinh Mạc Già: "Không hổ là người có chỉ số may mắn âm vô cùng, giúp chúng ta gặp được hai vị thần dự bị của Thất Nguyên Tội Thần luôn."
Những người khác gật đầu tán thành.
"Mà khoan, mấy người Belial là NPC mà." Lena nói.
"Đối với người bên ngoài thì họ là NPC, nhưng đối với người trong Khu Vực Chết Chóc thì họ là những sinh mệnh thật sự tồn tại." Mộc Chi Linh nói.
Tinh Lan hỏi: "Vậy Thất Nguyên Tội Thần sẽ tái xuất sao?"
Băng Chi Linh nhìn Tinh Lan, tia kinh ngạc lóe lên trong mắt anh sau đó biến mất.
Anh gật đầu, không vạch trần thân phận của Tinh Lan.
Tinh Lan không khỏi cảm thán, không hổ là Nguyên Tố Chi Linh kiến thức uyên bác nhất, mới nhìn qua thôi đã phát hiện hắn là ai rồi.
"Thất Nguyên Tội Thần năm đó bị tiêu diệt là do bọn họ hành sự quá mức, khiến cho phần lớn sinh mệnh đều bị dụ dỗ sa đọa.
Giờ bọn họ tái xuất liệu có ổn không?" Tinh Lan hỏi.
Băng Chi Linh nói: "Đánh cho vài trận là biết ngoan ngay."
Các Nguyên Tố Chi Linh cười trừ.
Không hổ là Băng Băng, không chỉ kiến thức uyên bác còn rất có chủ nghĩa bạo lực.
Belial cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn rùng mình.
Asmodeus đang thảnh thơi nằm trên giường đọc tạp chí người lớn không hiểu sao lại hắt xì một cái, cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
"Tiểu Mộc, anh và mọi người đi tìm tốt những thiên tài địa bảo còn lại đi, em sẽ ở lại đây cùng Tiểu Ám bảo vệ Tà Thần bé con này." Băng Chi Linh nói.
Ám Chi Linh lẩm bẩm: "Anh vẫn là trở về đi thì hơn."
Băng Chi Linh cười hiền: "Em nói gì cơ?"
Ám Chi Linh vội xua tay: "Em có nói gì đâu!"
"Phải rồi, một người trong số các anh chị đi bảo vệ ba người đang đi lấy hóa chất để chế bom được không?"
"Lấy hóa chất để chế bom? Các em định làm gì vậy?" Quang Chi Linh hỏi.
"Mạc Già muốn đặt bom tạc nổ bệnh viện này.
Ai bảo mấy kẻ ngoài kia lại dám điều khiển Yến Mạc Thù cơ, Mạc Già tức giận, hậu quả khôn lường."
Nhìn Tà Thần bé con hiền hiền, không ngờ khi tức giận lại đáng sợ ghê.
Các Nguyên Tố Chi Linh cảm thán.
"Vậy để chị đi." Kim Chi Linh bẻ tay răng rắc nói.
"Chị đang cần ph.át tiết lửa giận."
Ám Chi Linh thương cảm cho những con quái vật sắp sửa phải đối mặt với lửa giận của sư tử cái Kim Chi Linh.
Nó bế ngang Tinh Mạc Già lên, cùng mọi người tạm biệt Belial rồi đi vào lĩnh vực của bệnh nhân nguy hiểm cao tiếp theo.
Belial không dám cản.
Nếu hắn mà cản thì chắc chắn thanh niên tóc màu xanh băng kia sẽ đấm cho hắn một trận nhừ tử.
Băng Chi Linh tiếc nuối rời đi.
Sao tên thần dự bị của vị trí Phẫn Nộ Thần này không cản bọn họ lại? Như vậy anh có cớ để đánh người rồi.
Ám Chi Linh cười trừ, tính tình của Băng Băng đúng là không thay đổi tí nào.
Bước vào lĩnh vực tiếp theo, Ám Chi Linh và Băng Chi Linh ngạc nhiên.
Ám Chi Linh: "Hai lĩnh vực trọng điệp? Là lĩnh vực tham lam và tham ăn?"
Một tiếng cười nhẹ vang lên: "Đoán đúng rồi, vì tôi và đại diện tội đồ tham lam có quen biết nhau nên cho hai lĩnh vực trọng điệp luôn cho nhanh.
Mặc dù chúng tôi là kẻ thù, chẳng ưa gì nhau cả nhưng lúc cần hợp tác thì cũng ăn ý phết."
Một tiếng hừ lạnh vang lên: "Ai ăn ý với cậu chứ.
Tôi rất vui lòng khi cậu nói tôi ăn ý với Tiểu Tụng."
"Ồ không, chuyện này thì không thể."
Hai nam nhân anh tuấn cùng xuất hiện trước mặt các thí luyện giả Trái Đất, khí chất hai người hoàn toàn khác nhau.
Một người khí chất thanh lãnh, gương mặt lạnh băng không có bất kì biểu cảm nào, nhìn qua rất khó gần.
Một người khí chất tà mị nhưng lại khiến người khác có cảm giác như đang đối mặt với một con rắn độc, trên mặt treo nụ cười như có như không.
"Hân hạnh được gặp, tôi tên Mạc Vạn Thành, thằng oắt bố láo bên cạnh tôi tên Mục Thiên Quân." Nam nhân mặt lạnh băng nói.
Gân xanh trên trán Mục Thiên Quân nổi lên.
Lão già này đúng là tận dụng mọi lúc mọi nơi để nói xấu hắn.
Mạc Vạn Thành làm như không thấy cái trừng mắt của Mục Thiên Quân: "Chuyện của mấy người Tiểu Tụng đã nói với chúng tôi rồi.

Yên tâm, chúng tôi sẽ không bắt mấy người làm bất kì việc gì đâu, cứ an tâm nghỉ ngơi đi.
Đặc biệt là cậu nhóc tóc trắng đen kia, tôi thấy cậu nhóc rất cần nghỉ ngơi đấy."
"Cậu là đại diện của tội đồ tham lam nhỉ, hẳn sẽ tích trữ rất nhiều báu vật đúng không?" Ám Chi Linh hỏi.
Mạc Vạn Thành hơi nhíu mày: "Tôi nghĩ mình hơn tuổi cậu đấy."
"Không, tôi hơn, tôi đã mấy triệu tuổi rồi."
"..."
Điều này là đương nhiên, vì Ám Chi Linh là Nguyên Tố Chi Linh của Ám nguyên tố sinh ra từ thời thượng cổ mà.
Mạc Vạn Thành: "...!Tôi đúng là có tích trữ rất nhiều báu vật."
"Có thể cho chúng tôi xem không? Chúng tôi cần mấy thứ để thiết hạ phong ấn cho Mạc Già."
Mạc Vạn Thành nhíu mày.
Là đại diện của tội đồ tham lam, hắn rất không thích chia sẻ đồ của mình cho bất kì ai, tất nhiên, Tiểu Tụng là ngoại lệ.
Nhưng nghĩ đến cậu nhóc tóc đen trắng kia chỉ nói mấy câu đã lôi được Tiểu Tụng ra khỏi phòng, hắn có thể miễn cưỡng tặng đi vài món báu vật của mình.
Tất nhiên, cũng phải kéo cả thằng oắt họ Mục xuống nước cùng hắn.
Mạc Vạn Thành nói: "Tôi có thể tặng một số báu vật cho mấy người, nếu cần cả thiên tài địa bảo thì Mục Thiên Quân có nhiều lắm, thằng oắt bố láo này coi thiên tài địa bảo như đồ ăn vặt vậy."
Hai mắt các thí luyện giả Trái Đất sáng lên.
Mục Thiên Quân không vui trừng mắt nhìn Mạc Vạn Thành.
Nhìn kho tàng của Mạc Vạn Thành và Mục Thiên Quân, mọi người không khỏi cảm thán quả không hổ danh là đại diện của hai tội đồ có chữ "tham", báu vật và thiên tài địa bảo hai người này tích trữ chất thành mấy ngọn núi, tỏa ánh sáng lấp lánh chói mù cả mắt.
Băng Chi Linh vừa bước vào kho tàng đã nhanh chóng lôi ra mấy báu vật và thiên tài địa bảo ném cho Ám Chi Linh.
Ám Chi Linh hai tay đang bận bế Tinh Mạc Già, chỉ có thể ngưng tụ ra một tấm vải đen hứng lấy đồ Băng Chi Linh ném tới.
Thấy trong đống đồ có mấy thứ không phải đồ cần tìm trong danh sách, Ám Chi Linh nghi hoặc hỏi: "Anh lấy mấy cái này làm gì?"
Băng Chi Linh nhìn em trai mình bằng nửa con mắt: "Kêu em đọc nhiều sách hoặc học phân loại thảo dược với Tiểu Mộc thì không nghe, giờ đến mấy thứ này cũng không biết nó có tác dụng gì luôn."
Ám Chi Linh xụ mặt.
Băng Chi Linh nói: "Mấy thứ này đều có tác dụng an thần, giúp cho tinh thần thanh thản thoải mái, tình trạng của Tà Thần bé con hiện tại rất cần mấy thứ này, nếu không thằng bé lại bị kí.ch thích rồi mất kiểm soát thêm lần nữa thì nguy."
Ám Chi Linh gật gù.
Băng Băng tuy lúc nào cũng một bộ lạnh băng, nói chuyện vô cùng khó nghe nhưng kì thực là người khẩu xà tâm phật, rất thích mồm thì nói một đằng nhưng tâm thì nghĩ một nẻo.
Băng Chi Linh tiếp tục càn quét kho tàng của Mạc Vạn Thành và Mục Thiên Quân, sẵn tiện anh còn chọn mấy thứ thích hợp cho các thí luyện giả Trái Đất.
Nhìn kho tàng bảo bối đang vơi dần (mặc dù đồ vật có rất nhiều, mất đi cái nào cũng khó mà nhận thấy được), trái tim Mạc Vạn Thành và Mục Thiên Quân không ngừng nhỏ máu.
Hai người trừng mắt nhìn Tinh Mạc Già đang hôn mê.
Thằng oắt này cần phong ấn cái gì mà cần nhiều báu vật và thiên tài địa bảo quý hiếm như thế chứ? Có mấy cái từ thời thượng cổ bọn họ mất bao công sức mới tìm được, giờ đều tặng không cho thằng oắt này rồi.
Nói là nhiều, nhưng kì thực mới bị lấy đi một góc nhỏ trong số mấy ngọn núi lớn.
Lâm Tụng đứng trong góc tối thấy biểu cảm đau đớn của Mạc Vạn Thành và Mục Thiên Quân, cười bất đắc dĩ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.