Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Chương 6:




Edit: Hoàng cánh cụt
Beta: Khôi Vĩ
Chương 6: "Cậu đang bơi mà sao nhận điện thoại được hay vậy."
Sân trường rốt cuộc cũng mở lại, lớp học cũng mở lại, khóa huấn luyện quân đội của năm nhất cũng hừng hực khí thế bắt đầu, học kì mới cuối cùng cũng về quỹ đạo bình thường.
Tuy là ở trên mạng Internet vẫn còn có nhiều bài thảo luận về sương mù kì quặc, nhưng bởi vì cái này không có giống như động đất hay sóng thần đem lại tai họa thảm khốc, chỉ là cuộc sống bất tiện vài ngày thôi, cho nên độ hot cũng giảm dần đều. Về phần nghiên cứu nguồn gốc, đó là chuyện của các nhà khoa học nha.
Cuối tuần hôm nay, cũng là ngày cuối tuần đầu tiên sau khi sân trường sống lại, thời tiết nóng đến kỳ cục. Rõ ràng đã là tháng chín, mà cái nóng mùa hè giống như là không chịu đi chỗ khác vậy, nhất định phải bùng nổ nhiệt lượng hết công suất.
Mặt trời đã khuất, lá cây héo cuốn lại, thời tiết nóng làm cho mặt đất bốc nhiệt lên làm cảnh vật như bị biến hình đi.
Lâm Vụ từ thư viện đi ra, cả mặt bị hun nóng.
Cậu đã ngồi hưởng máy lạnh đến trưa, gần như đọc được cả một quyển sách, ban đầu là muốn tìm vài người đi chơi bóng, để ra mồ hôi, nhưng vừa thấy ánh mặt trời là đá ngay ý định đó ra khỏi đầu.
Đánh bóng rổ là ra ngoài trời đó, cậu còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.
Dưới bóng cây râm mát đi tới căn tin, Lâm Vụ gọi điện thoại cho vị duy nhất còn đang ở ký túc xá - Nhâm Phi Vũ.
Hai vị kia đều đi ra ngoài rồi..
Lý Tuấn Phi đi sang trường đại học anh em bên cạnh, giúp một sinh viên mới tốt nghiệp cầu hôn bạn gái mà cũng là đàn em của mình, có thù lao nếu hoàn thành nhiệm vụ ngăn các thành phần phá hoại bên ngoài tránh trường hợp ngoài ý muốn — nghe nói có ít nhất hai đứa đàn em si mê không đổi lòng đang cố gắng đoạt hôn.
Hạ Dương thì đi ra ngoài đi chơi, nghe nói là đám đồng hương Thiên Tân tổ chức "Offline gϊếŧ người sói". Cũng không biết đám người này tụ tập đi chém gϊếŧ thật hay đi nói nhảm nữa.
"Trưa nay muốn ăn gì, tớ mua về cho cậu." Mới kết nối máy, Lâm Vụ đã hỏi Nhâm Phi Vũ.
Không ngờ bên kia lại nói: "Tớ đang đi bơi."
Lâm Vụ sửng sốt: "Hả?"
Nhâm Phi Vũ: "Nóng quá, không ngồi ở ký túc xá nổi, nên tớ đi hồ bơi."
Trời nóng đi bơi thì ok không sao, vấn đề là: "Cậu đang bơi mà sao nhận điện thoại được hay vậy?"
"Tớ có đem điện thoại mà." Nhâm Phi Vũ nói như đương nhiên, "Cậu yên tâm đi, để ở trên thành bể bơi, còn bỏ vào túi chống thấm nước nữa, trên đầu có camera, không thấm nước lại phòng trộm gấp đôi an toàn."
Lâm Vụ nói: "Không được, bình thường mấy đồ này đều để vào tủ cất quần áo cơ mà?"
"Này không được," Nhâm Phi Vũ cũng không cần suy nghĩ "Lỡ đâu tớ bị chuột rút chân, muốn kêu cứu thì sao đây?"
Lâm Vụ: "......Thời gian mà cậu bơi đến thành hồ bơi rồi kêu cứu, sẽ không nhanh bằng việc cậu tự duỗi chân leo lên bờ đâu, thiệt đó."
Mấy cái ý thức về nguy hiểm của Nhâm Phi Vũ lúc nào cũng được dùng trong mấy suy nghĩ vô dụng.
Cơ mà còn chưa nói xong, Lâm Vụ cũng có hơi rung rinh, hồ bơi của trường không lớn lắm, đường bơi còn cong cong vẹo vẹo, nhưng mà nước thì lúc nào cũng được dọn sạch, sạch hơn mấy hồ bơi bên ngoài nhiều: "Ở đó nhiều người không? Không nhiều thì hồi tớ qua luôn."
Nhâm Phi Vũ: "Cũng được, cậu qua.... Tɦασ mẹ, không được! Có người đuối nước—"
Lâm Vụ chỉ nghe thấy một tiếng kêu nhức đầu ở bên Nhâm Phi Vũ, sau đó là "ba" một tiếng, nghe qua loa một tiếng đinh tai nhức óc, chắc là tiếng điện thoại bị vứt ở dưới đất.
Hồ bơi.
Nhâm Phi Vũ nhớ mang máng có một bạn học đứng kế bên người mình nhảy xuống nước bơi, nhưng bởi vì cậu ta đứng bên cạnh hồ bơi và đang gọi điện với Lâm Vụ, cho nên cũng không chú ý lắm.
Cho đến khi Lâm Vụ hỏi ở hồ bơi có nhiều người không.
Cậu ta phản xạ theo điều kiện nhìn về phía hồ bơi, kết quả là người bơi khỏe mạnh thì không thấy bao nhiêu, nhưng cậu ta nhìn lướt qua đường bơi gần nhất, thì dưới đáy hồ như mờ mờ ảo ảo, lại nhìn kĩ nữa, ủa!!!! Đó là bạn học mới vừa nhảy xuống nước mà, giờ phút này mặt bạn học đó đang hướng xuống, tay chân đều thả ra theo dòng nước, cứ như vậy nhìn như nằm dưới đáy hồ.
Nhâm Phi Vũ cả đầu nổ tung, gần như là theo bản năng mà lớn tiếng kêu to: "Không tốt rồi! Có người bị đuối nước—"
Kêu xong mới nhận ra, cậu ta cũng biết bơi, mà lại còn cách người đó gần nhất nữa!
Lần đầu tiên trên đời, thân thể của Nhâm Phi Vũ hoạt động nhanh nhảu hơn đầu của cậu ta, ném điện thoại rồi "bùm" một cái lặn xuống nước.
Cho đến khi dòng nước lạnh lẽo đã bao lấy tay chân xương cốt, chậm chạp cảm nhận, những suy nghĩ bi quan theo thói quen của Nhâm Phi Vũ mới từ từ hiện lên trong đầu—
Tôi không được.....
Tôi không làm được....
Tôi nhảy xuống cũng vô ích....
Tôi có làm trở ngại cho người khác không?
Quả nhiên là phải đợi mấy người đội cứu hộ đến cứu rồi....
Cả đại não đều bị những ý nghĩ này trong đầu chiếm lấy, nhưng cơ thể thì cũng đã bơi tới chỗ bạn học kia.
Nhâm Phi Vũ nghẹt thở, cố gắng cất những tiếng nói như gió thoảng bên tai ấy vào trong tim, tiếp tục bơi tới bạn học đang nằm úp sấp xuống, sau đó thò tay qua sau lưng người đó rồi luồn qua nách, rồi dùng lực đem người nổi lên.
Cậu ta từng đặc biệt xem qua video khoa học về cách cứu người bị đuối nước, đề nghị rằng nên vòng tay qua sau lưng giữ người đuối nước lại, rồi lại mang về phía bờ biển, để phòng cho người bị đuối nước hoảng loạn vùng vẫy, khiến cho người cứu không thể bơi, rồi cùng nhau gặp nguy hiểm.
Cơ mà, bạn học ở trong ngực vẫn không nhúc nhích gì.
Nhâm Phi Vũ không biết cậu ấy ở dưới nước bao lâu rồi, nói thật, bây giờ cậu ta ngược lại hy vọng đối phương vùng vẫy một chút, như vậy ít ra cũng biết mình cứu người được rồi.
Không dám chậm trễ gì nữa, nắm lấy tay một người trên bờ, Nhâm Phi Vũ dùng lực đạp lên, hy vọng có thể đem theo người kia trồi lên mặt nước.
Đã an toàn rồi, người trong ngực kia lại bỗng nhiên xoay người một cái, ôm chặt Nhâm Phi Vũ giống như là một con bạch tuộc.
Sự việc xảy ra quá là nhanh, Nhâm Phi Vũ một lòng muốn đem người ta kéo lên bờ, còn chưa thấy rõ mặt của đối phương nữa, thân trên và cả hai tay đều bị hai tay của người nọ ôm chặt lấy, hai chân thì lại bị hai chân của người đó ra sức kẹp lại.
Cậu ta giống như là bị một cái dây thừng dưới nước trói lại, người đáng lẽ đang bơi về phía trước trong chớp mắt dừng lại, sau đó chậm rãi chìm xuống.
Nhâm Phi Vũ sợ tới mức máu cũng lạnh đi.
Trước khi chìm xuống nước còn chưa kịp lấy hơi, nhanh chóng thở ra mấy cái bong bóng.
Cậu ta điên cuồng muốn giãy ra, như thế nào cũng không được, ngược lại còn bị người kia bám ngày càng chặt.
Nhâm Phi Vũ quả thực điên rồi.
Cơ thể chạm tới đáy hồ.
Nhâm Phi Vũ hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Cho nên là phải chết ở chỗ này sao? Phải chết ở đây thật rồi....
Đã nói là phải đợi người cứu hộ chuyên nghiệp tới, mày lại thích thể hiện...
Thế giới dưới nước ra là nhìn như thế này.
Mờ mịt, mê ly, xanh đến lạnh lẽo.
Ý thức của Nhâm Phi Vũ bắt đầu trôi dần, cơ thể rơi vào một loại cảm giác hư ảo nhẹ nhàng.
Tầm nhìn cũng bắt đầu mơ hồ đi.
Bỗng nhiên, cả người bỗng dưng đau lên, cứ như là có một đám người nào đấy đang giúp nhau trói cậu ta lại.
Bạn học kia ôm nãy giờ không buông tay, mấy người kia cũng không buông tay, cứ như vậy trói một được hai, đem cả hai người bọn họ ra khỏi mặt nước.
Lên bờ, cái tên "làm ơn mắc oán" kia cũng buông lỏng ra, yếu đuối nằm trên mặt đất, yên ổn cứ như là chuyện nãy giờ xảy ra chẳng hề liên quan đến cậu ta.
Nhâm Phi Vũ khi nãy không nhịn được mà tức giận, uống phải không ít nước, lúc này co quắp ngồi cạnh hồ ho, cảm giác như là ho cả cái phổi ra.
Rốt cuộc cũng có thể mở miệng nói được, người đầu tiên cậu ta cảm ơn là ân nhân cứu mạng: "Cảm, cảm ơn... khụ khụ, cảm ơn thầy."
Ở hồ bơi thì thường có thầy cứu hộ, cậu ta vừa rồi đầu óc nóng lên nên tự mình nhảy xuống, bây giờ nghĩ lại mới thấy ngu ghê, làm cho người ta đáng lẽ chỉ cần cứu một người, rồi đâm ra cứu hai người luôn.
"Không có gì." Giọng điệu người kia có hơi lạnh nhạt, "Nhưng tôi không phải là thầy."
Nhâm Phi Vũ ngẩn ra, ngẩng đầu.
Trước mặt là một bạn học nam trạc tuổi mình, người rất là cao, vai rộng chân dài, nước nhỏ giọt xuốn người vô cùng đẹp khiến người ta ganh tị. Người cũng rất là anh tuấn, nhưng mà da thì rất trắng, là cái loại da trắng mà khiến cho con gái phải thèm thuồng ấy, Nhâm Phi Vũ lại không thích nổi, chỉ cảm thấy giống Ma cà rồng.
Hơn nữa ánh mắt và màu da của vị này cũng lạnh lẽo như nhau, giống như là vớt Nhâm Phi Vũ chỉ là việc tiện tay làm, không có ý gì tự nguyện cả, cũng không cần ai biết ơn mình.
"Đợi đã thầy Lý, bạn ấy vẫn còn thở, tim vẫn còn đập ạ!" Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một âm thanh.
Nhâm Phi Vũ quay đầu lại, hai thầy cứu hộ đang vây quanh bạn học bị đuối nước kia, nhìn tư thế thì chắc là đang chuẩn bị hô hấp nhân tạo.
Vừa rồi mới được đẩy lên mặt nước, xung quanh lập tức có người giúp kéo cậu ta lên bờ, chắc là hai thầy này đây, thấy cậu ta chỉ ho khan không việc gì lớn, mới quay qua tập trung cho bạn học bị đuối nước.
Nhưng cũng không có hô hấp nhân tạo.
Tại vì một thầy phát hiện ra rằng, bạn học đang nằm trên đất bất tỉnh kia, lại còn thở tim cũng đập bình thường.
Bệnh viện trường.
Bạn học bất tỉnh được đưa vào phòng cấp cứu để kiểm tra toàn diện rồi cứu chữa, Nhâm Phi Vũ và bạn nam cứu cậu ta thì được đưa vào phòng quan sát.
Nhâm Phi Vũ trừ cái cổ họng bị đau, thì cơ thể không có vấn đề gì lớn cả, người cứu cậu ta thì chả bị gì cả.
Nhưng mà để chắc chắn thì, bệnh viên đề nghị bọn họ ở lại phòng quan sát hai tiếng.
Trong phòng có tổng cộng hai cái giường bệnh, Nhâm Phi Vũ nằm bên này, bạn nam kia nằm bên kia, hai cái giường cách nhau cũng cỡ một thước.
Nhưng mà bởi vì bạn nam này lạnh lùng quá, nên có cảm giác khoảng cách hai giường hình như mở rộng ra tới một vực trời rồi.
Nhâm Phi Vũ mấy lần muốn mở miệng nói nhưng không được, cuối cùng chỉ có thể nghiêng mặt nhìn ân nhân, trong lòng đầy ắp tiếng cười hoan hô ấm áp của mọi người.
"19 tuổi công trình máy móc Giang Đàm, 19 tuổi công trình môi trường Nhâm Phi Vũ..." Y tá trường bước vào phòng quan sát, trả bệnh án lại cho hai học sinh.
Lúc biết được là Nhâm Phi Vũ, bác sĩ trường thật sự không nhịn được, lấy ánh mắt giáo dục người trẻ nhìn cậu ta vài giây.
Hôm nay người trực cấp cứu là bác sĩ Hồ, đây là nữ bác sĩ tính cách mạnh mẽ nhất toàn bệnh viện trường, không ai tranh được.
Đúng vậy, vị bác sĩ này cũng biết Nhâm Phi Vũ chứ, cũng vì thế mà cô chỉ còn "Cầm đi, tôi cũng chẳng còn cách nào với cậu".
Hóa ra ân nhân tên là Giang Đàm, còn học cùng khóa với mình nữa, tuy là khác ngành, nhưng tên thì đều có chữ "công trình" nha, duyên phận đó nha.
Nhâm Phi Vũ ngồi xuống nhận bệnh án, làm bộ như không phát hiện ánh mắt của bác sĩ: "Bạn học kia sao rồi...."
"Tỉnh rồi." Bác sĩ Hồ nói "Kiểm tra đều thấy bình thường, nghỉ ngơi là được rồi. Nhưng đuối nước ra sao, được cứu ra sao đều không nhớ rõ được, tôi nói với cậu ta là hai người cậu cứu, cậu ta bảo tôi nói cảm ơn giùm hai người."
Đều bình thường?
Lúc cậu phát hiện ra người ta bị đuối nước, đối phương đã bất tỉnh nhân sự, sau đó lại còn ở dưới nước áp lực lớn đến như vậy, ngay cả cậu đi cứu người cũng suýt nữa chết luôn, người ta lại chẳng bị gì?
Nhâm Phi Vũ trong lòng nói thầm, bác sĩ cũng chẳng nói dối cậu ta làm chi, nếu sau này bạc học kia có bị gì, thì bác sĩ Hồ cũng chẳng bình tĩnh đến vậy được.
Bác sĩ Hồ cũng cảm thấy khó hiểu.
Cô nói như vậy là đúng sự thật, nhưng chưa nói hết toàn bộ. Bạn học bị đuối nước tỉnh rồi, chỉ là bạn ấy tự mình tỉnh dậy, mới được đưa vào phòng cấp cứu đã mơ mơ màng màng mở to mắt dậy. Nhịp tim huyết áp gì cũng bình thường, ngay cả sặc nước ho khan cũng không có, nếu phải so sánh, thì ngược lại Nhâm Phi Vũ lại giống người bị đuối nước hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.