Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 7:




Sau khi ra khỏi trại, Nam Yên cắm đầu chạy về phía trước sợ rằng người ta sẽ tới bắt mà không ngờ rằng việc nàng chạy khỏi đã bị rơi vào tay của những kẻ thợ săn
"Chít chít chít chít.."
"Im lặng đi, không nghĩ tới tụi mình đặt bẫy con gấu mà lại dụ được tiểu hồ ly ngàn năm có 1 này!!"
Quay lại 15 phút trước
Chạy được 1 lúc thì cảm thấy mệt, Nam Yên trú vào 1 gốc cây. Mệt mỏi cộng với đói bụng a, thật tiếc con cá hồi sáng mà, cũng tại mê trai mà ra, bất quá vì trai đẹp mà hi sinh cũng đáng. Aaa, tại sao lại nhớ tới mỹ nam kia cơ chứ, hừ, chắc tại đói quá nên sảng rồi. =.=
"Khịt khịt" trời mùi thơm này từ đâu vậy, đây chắc là mùi cá nướng nè, thơm quá. Nam Yên theo mùi thơm đi tới, thấy thật sự là cá nướng thì không nghĩ ngợi gì cả lao thẳng vào ăn. Không ngời lại có 1 cái lưới trùm xuống đầu Nam Yên 
"Haha bắt được thú quý"
"Này, hồi giờ ta chưa từng thấy loài thú nào giống vậy, bộ dáng giống hồ ly, lông lại màu đỏ tím, vậy là con gì đây??"
"Trở về hỏi đại ca là ra mà, đại ca là trùm buôn bán động vật quý hiếm, chắc sẽ biết"
"Chít chít..."
"Uy ngươi đừng có kêu, tụi ta sẽ không bạc đãi với thú hiếm đâu, ngươi là con gà đẻ trứng vàng cho tụi ta mà hahahaha"
Về tới trại của tụi thợ săn thì Nam Yên bị nhốt vào 1 cái lồng gỗ, nhưng cũng may tụi nó không bạc đãi nàng, cho nàng ăn con cá nướng lúc nãy nàng bị bắt. Ăn uống no nê, nằm dài ra chuẩn bị ngủ thì nghe tụi thợ săn nói chuyện về nó 
"Đại ca thấy sao, đại ca có nhận ra con thú này là con nào không?"
"Umm, thật là đẹp, lông mượt không nói gì mà ngay cả màu lông cũng là ngàn năm có một. Ta chưa bao giờ thấy qua nó nhưng chắc trong sách sẽ có, đợi ta một chút"
"Đến cả đại ca cũng chưa bao giờ gặp qua, vậy là phát tài rồi bây ơi!!"
"Đừng mừng vội, lỡ đâu người ta thấy lạ không mua thì làm sao?"
"Ngươi thần kinh à, đẹp thế mà không mua chỉ có thể là không có mắt nhìn, để trưng trong nhà cũng đẹp mà" 
Thấy tụi thợ săn nói lung tung cả lên, Nam Yên chán nản vì không nghe được mình là loài gì thì bỗng có tiếng reo lên
"Tìm được rồi, woa, thật là hiếm có nhan, nó tên là Lam Hân hồ ly, nó là hồ ly trăm năm mới sinh trưởng. Thật là hiếm, nhưng mà ngoài cái tên thì trong sách chẳng viết gì về nó nữa cả"
(thothoa8: cái này ta chém)
Nghe được giống loài của mình, Nam Yêm hưng phấn, ngửa đầu lên trời mà cười thì ra ta chính là cực phẩm trăm năm nhan, hahaha, lão Thiên đế cũng không quá bất công với ta. 
"Hắt xì"
"Thiên đế, chàng sao vậy?" Vương mẫu nương nương hỏi
"Chắc chắn là con bé Nam Yên rồi, chắc là nó đang oán ta đây, haha"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.