Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 44:




"A, thì ra là ả. Nhớ, đương nhiên ta nhớ, ta còn đánh cho ả mấy cái nữa mà, hừ hừ".
Nàng kinh ngạc nha, hoàng tử của một nước sao lại lưu lại tới tận đây. Mặc dù nàng ghét tỷ tỷ của nó thật, nhưng không liên quan, nàng rất biết phân biệt tốt xấu, mỹ nam xấu nữ nha.
"Nhưng đệ họ Tân mà, với lại sao đệ lại ở đây?".
"Chuyện này nói ra rất dài".
"Không sao, thời gian còn nhiều, vừa ăn bánh uống trà rồi kể ta nghe".
Chuyện là như thế này, sau khi bị Khinh Duật Phàm đuổi đi, Tây Ngọc về nước. Tuy rằng đất nước bị xâm lược, nhưng ả vẫn là một công chúa. Anh trai ả bị bắt, ả muốn trả thù Khinh Duật Phàm, người đã sỉ nhục ả, vì vậy ả lên nắm quyền, đuổi cùng giết tận tất cả các hoàng tử kế thừa ngôi khác, trong đó có Tân Phong. Tân Phong cùng mẫu thân mình đi trốn khắp nơi, nhưng vẫn không tránh được. Mẫu thân nó lấy thân cản cho nó chạy trốn, nhưng nó vẫn thấy được cảnh tượng mẹ mình bị giết như thế nào. Siết chặt mảnh ngọc bội, vật tượng trưng cho thân phận hoàng tộc, nó thề sẽ trả thù cho mẹ. 
Nhưng nó cũng chỉ là đứa bé sáu tuổi, cái ăn cái mặc không đủ thì phải làm sao, lúc này lại xuất hiện băng cầm đầu ở chợ cướp giật miếng ngọc, vì thế nó bị đánh. Sự việc này Nam Yên đã biết.
"Nhưng vì sao đệ lại bị câm?".
"Là vì đệ nhìn thấy Tây Ngọc ả ta tàn nhẫn giết huynh đệ ruột, ả muốn dụng độc giết đệ nhưng đệ được cứu, chỉ là không giữ được giọng nói".
Nàng cảm động chảy nước mắt, cuộc đời nó sao mà khổ thế này, chỉ vì ả rắn độc kia. Nàng xúc động ôm nó vào lòng, vuốt ve mái tóc mượt của nó, nàng nói
"Yên tâm, ta đây sẽ báo thù giúp đệ, vốn dĩ ta cũng có thù với ả".
"Tỷ, không cần đâu, chẳng phải tỷ đã cho đệ cơ hội để trả thù rồi sao, sau khi lên ngôi đệ sẽ thực hiện".
"Ừ, ừ, ngoan, buồn thì khóc đi".
Dù kiên cường mấy thì nó cũng chỉ là một đứa nhỏ, khi kể đến đoạn mẫu thân của nó, giọng nó đã nghẹn đi mấy phần rồi. Nó chợt dụi đầu mình vào ngực Nam Yên, khóc oang oang lên, nàng gật đầu, tốt lắm.
"Nương nương, nương nương!".
Giọng của tiểu Hương đã kéo nàng về thực tại, buồn bực vì đang mải nghĩ cách "chơi" Tây Ngọc.
"Tiểu Hương, nếu có ai đó đối xử với em không tốt, em sẽ làm gì?".
"Nương nương muốn nói đến mức độ của nương nương với người kia ra sao?".
"Không đội trời chung".
"Vậy có rất nhiều nha, tiểu Hương bày người".
Hai chủ tớ thì thầm thì thầm, sau đó còn nghe Nam Yên cười lớn, ánh mắt phát sáng, còn thưởng cho tiểu Hương.
Cách thì tốt thật đó, nhưng chơi một mình nàng thì không vui tý nào, phải có khán giả đi theo cùng, vì thế nàng chọn Tân Phong.
"Tiểu Phong, lại đây, ta có chuyện muốn nói".
Tân Phong đang học thì xin phép sư phụ Thái phó đi ra ngoài cùng Nam Yên. Đối với nó, nàng rất quan trọng, nàng nói gì nó cũng sẽ nghe theo.
"Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?".
"Là vậy, ta...".
Đang định nói thì bỗng dưng có người xen vào lời nói của nàng.
"Hoàng hậu nương nương cát tường".
Nàng rất ghét ai nhảy vào họng của nàng, quay qua nhìn ai to gan như thế. Hóa ra là Kiên Hân quận chúa, nàng ta vẫn còn ở lại đây sao, dạo này không thấy cứ tưởng về rồi chứ.
"Là Kiên Hân à, muội làm gì ở đâu thế?".
Kiên Hân theo cha tới đây mục đích rất rõ ràng, là muốn gả cho Khinh Duật Phàm, cha Kiên vương cũng đã đồng ý. Nhưng mấy ngày trước đã bị Khinh Duật Phàm từ chối, Kiên Hân đau lòng khóc ròng rã mấy ngày, nhưng cũng không thể thay đổi được gì. Biết người hắn yêu nhất là Nam Yên, vì nàng ta mà làm tất cả, Kiên Hân chua xót trong lòng mà ghen tị.
Lúc nãy Kiên Hân đi ngang thì thấy Nam Yên cùng một đứa bé nói chuyện, nàng ta cũng lạ, nó là ai mà lại được ở trong cung, Kiên Hân tưởng đó là con rơi của hoàng thượng, thoáng giật mình nhưng khi nhìn kỹ nó thấy không có một nét nào giống với Khinh Duật Phàm nên cũng không thắc mắc nhiều, định qua chào hỏi một tý.
"Kiên Hân đi ngang thì thấy nương nương, qua thỉnh an người".
"Ồ, vậy sao, vậy ngươi còn chuyện gì nữa không?".
"Nương nương, chắc hẳn người cũng đã biết chuyện của Kiên Hân với hoàng thượng ca ca...".
"Bổn cung đã nói với ngươi bao lần rồi, trước mặt bổn cung đừng có mà xưng ca ca, ta đây rất buồn nôn nha".
"Dạ, là Kiên Hân sai, xin nương nương thứ tội".
"Được rồi, mà ngươi với hoàng thượng có chuyện gì?", đây là trọng điểm nha, tự nhiên lại có chuyện mà nàng lại không biết chứ.
Nàng ta giả vờ ngạc nhiên, "Nương nương người không biết từ nhỏ Kiên Hân đã được đính ước sẵn với hoàng thượng...".
"Gì, ngươi nói gì, đính ước?!".
"Vâng".
"Hừ, Khinh Duật Phàm đáng chết, chàng sẽ biết tay ta", nàng nghiến răng mắng nhiếc khiến người nào đó đang thượng triều mà hắt xì một cái. 
Nàng liếc liếc Kiên Hân, đủ xinh đẹp, đủ hấp dẫn nhưng quá ngu ngốc, "Nhìn ngươi cũng ngây thơ, xinh đẹp lắm đó, không ngờ lòng dạ cũng hẹp hòi như thế. Hừ, tưởng bổn cung dễ bị ngươi khích tướng như vậy sao?".
Sắc mặt nàng ta tái mét, lắp bắp nói, "Không phải đâu nương nương, Kiên Hân định nói tuy đã có đính ước nhưng hoàng thượng vẫn không chịu cưới Kiên Hân".
"Nên ngươi thất vọng lắm chứ gì, vì bổn cung đã nhảy ra làm kỳ đà cản mũi ngươi?".
"Tha tội cho Kiên Hân nhưng Kiên Hân không phản đối câu nói của người. Ta từ nhỏ đã yêu thích hoàng thượng, dựa vào cái gì mà hoàng hậu nương nương lại cướp ngài ấy, ta chính là không cam tâm".
Nàng cười, "Dựa vào cái gì ư? Vậy còn ngươi, ngươi dựa vào cái gì, cũng không phải cành vàng lá ngọc thật sự, chỉ là gặp trước ta, đơn phương yêu chàng ấy trước, ngươi có tư cách gì mà trách oán ta?".
"Ngươi!", bị nói trúng tim đen, Kiên Hân nói không lại đành phải cáo lễ chạy về phòng.
"Hahaha, chỉ là con nít ranh thôi, lại dám lên mặt với ta sao".
Tân Phong nãy giờ ở một bên quan sát bây giờ mới lên tiếng.
"Nàng ta là ai?".
"Là tiểu muội muội thầm thương trộm nhớ hoàng thượng".
"Ồ", nó cũng không hỏi nhiều, "Vậy hôm nay tỷ tới tìm ta có chuyện gì?".
Nàng xém đã quên mất việc chính rồi, cũng tại nàng ta, "Phải rồi, ta đã tìm được cách trừng trị công chúa Tây Quốc rồi, ngươi nghe thử xem", rồi nàng thì thầm bên tai của nói, vừa nói vừa cười.
Nó nghe xong nghiêm mặt nhìn nàng, nhìn thế nào cũng giống một ông cụ non.
"Tỷ tỷ, cách này nghe rất hay, nhưng ta là nam nhi đại trượng phu, không hợp với ta, vẫn là tỷ nên tự mình làm".
Xí, mới có sáu tuổi mà nam nhi cái gì chứ, nàng dẩu môi, xoa đầu nó, "Được rồi, tự ta đa tình tìm ngươi, về cung học tập tiếp đi, tỷ tỷ đây đi giải quyết chính sự".
Thấy nàng buồn nên nó an ủi, "Tỷ tỷ, ta xem tỷ như người mẹ thứ hai của mình, ta rất tôn trọng tỷ, tỷ nói gì ta cũng sẽ nghe theo. Nếu tỷ muốn ta đi ta sẽ đi".
"Thôi, ngươi lo học tập đi, ta sẽ kiếm Phàm đi cùng".
Nó gật đầu, chào nàng rồi đi mất.
Nàng đi qua cung thái hậu, chào hỏi thăm bà xong xuôi mới trở về cung của nàng. Khinh Duật Phàm vẫn chưa trở về, xem ra chàng rất bận, nàng muốn tẩm bổ cho hắn. Nói là làm, nàng xuống bếp với con mắt kinh ngạc của chục người trong Ngự thiện phòng.
"Nương nương tha tội, thần tuyệt đối không để nương nương ở trong này, hoàng thượng sẽ giết thần mất", Lý tổng quản quỳ xuống cầu xin nàng.
"Không sao, bổn cung nói được là được, các ngươi lui xuống hết đi".
Mệnh lệnh hoàng hậu đã đưa ra, không thể không nghe, tất cả mọi người đều ra ngoài. Tiểu Hương vẫn nán lại.
"Nương nương cho nô tỳ được ở lại".
"Được".
Sau khi được thấy khả năng bếp núc của Nam Yên, tiểu Hương há miệng thán phục.
"Nương nương, người thật giỏi".
"Hihi, em quá lời rồi, đều là mẹ ta dạy đó. Mẹ ta nói như vậy mới bắt được trái tim phu quân của mình".
"Em lại thấy nương nương xinh đẹp như vậy cũng đủ để bắt được trái tim hoàng thượng rồi đấy ạ".
"Em con nhỏ này bữa nay lại biết nịnh à".
Hai người cười đùa trong bếp, không giống thân phận chủ tớ, mà giống như những người bạn thân thiết, Nam Yên làm xong nhét một miếng vào miệng tiểu Hương một miếng
"Thế nào? Ngon không?".
"Ưm, ngon lắm nương nương. Nhưng đây là sủi cảo nhân gì thế ạ, em chưa bao giờ từng ăn qua".
"Thịt người".
"!!!".
"Giỡn chơi thôi, thịt cua đó".
Tiểu Hương hết hồn,vuốt vuốt ngực, bị đùa giỡn kiểu này chắc chết mất.
Nam Yên hí hửng mang bánh hấp lên rồi vui vẻ đi tới ngự thư phòng.
"Phàm ơi".
Chưa đến cửa nhưng đã nghe tiếng vọng lại "Ơi" của hắn làm nàng phì cười, nhanh chóng bước vào thì thấy một đám quan đang ở trong phòng. Nàng đỏ mặt, vậy mà hắn cũng đáp lại, xấu hổ quá.
Bá quan văn võ chảy mồ hôi, đang bàn bạc công việc tự nhiên nghe trong gió có tiếng lanh lảnh của một nữ nhân gọi tên húy của hoàng thượng, đã vậy hoàng thượng còn đáp lại ngon ơ.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương".
"Miễn lễ, các vị đại thần đang bàn bạc công việc à, thôi để tý nữa ta tới", nàng định quay đầu chạy thì nghe thấy giọng trầm khàn vang lên
"Yên nhi, lại đây".
Nàng khựng lại, quay mặt lại nhìn hắn, thấy hắn ngoắc ngoắc tay với mình, ôi quyến rũ quá. Nàng gật đầu đi tới chỗ hắn, hắn ôm eo nhỏ của nàng ngồi xuống đùi của hắn.
Khinh Duật Phàm khàn giọng nói nhỏ bên tai của nàng, "Tới đây làm gì, hửm?".
"Nhột quá, đừng thổi vào tai của ta, ta làm đồ ăn cho chàng đây", nói rồi mang dĩa thức ăn ra trước mặt của hắn.
Hắn nhướng mày nhìn mấy người ở dưới, "Các ngươi lui ra đi, thượng triều ngày mai sẽ bàn tiếp".
Mấy người đó cũng tính chuồn từ lâu rồi, bây giờ hắn lại ra lệnh nên đương nhiên phải chạy rồi.
"Phàm, người ta đặc biệt làm cho chàng ăn nè, a, mở miệng nào".
Hắn mở miệng cắn miếng bánh xong cắn luôn cả ngón tay nàng, nàng tức giận đánh hắn, "Đáng ghét, không cho giỡn, thế nào ngon không, đố chàng biết ta làm nhân gì?".
"Ừm, thịt cua".
"...", đáng ghét, vị giác của hắn sao chuẩn quá vậy nè.
"Sao chàng ăn chuẩn quá vậy, làm người ta mất hứng".
"Nói thừa, không chuẩn sao có thể nếm được vị của nàng", hắn nhìn nàng bằng ánh mắt mê muội.
"Gì chứ, ăn nói lung tung, ăn xong rồi thì ta đi nhé".
Nhưng nàng nào đi được, một khi sói bắt được con mồi sẽ không tha, hắn ôm chặt nàng.
"Không được làm bừa, ở đây là ngự thư phòng đó, có người ở bên ngoài".
"Ta không biết, là tự nàng dẫn mình đến đây".
"Ta đã cho chàng ăn no rồi mà, đừng giỡn nữa".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.