Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 26:




"Không được, ta muốn ở phòng riêng" Không thể tin được, nàng cư nhiên cùng phòng với hắn.
"Nàng đừng quậy, hết phòng rồi" 
Di, một khách điếm to như vậy mà hết phòng, nói ai tin nổi. Nàng quay đầu hỏi chủ quán 
"Ông chủ, ở đây còn phòng không?"
Ông chủ liếc nhìn ánh mắt trừng trừng nhìn ông của Khinh Duật Phàm thì rét run, biết điều mà nói "Cô nương, chỗ chúng tôi xác thực là hết phòng rồi" 
Cái gì? Thực muốn nàng chung phòng với hắn sao, thôi kệ, chắc hắn không làm gì đâu ha.
"Được rồi, chung phòng thì chung phòng" nói rồi dậm chân theo tiểu nhị lên phòng nghỉ ngơi.
Mưu kế đã đạt được, Khinh Duật Phàm đương nhiên vui vẻ ra mặt, kêu Từ Ân thưởng cho chủ quán.
"Mèo con, chuyện gì mà dỗi" 
"Xí" còn kèm theo cho hắn một cái lẽ lưỡi.
Nhìn điệu bộ trẻ con của nàng, hắn khẽ cười, ôm nàng vào lòng "Yên nhi, có hứng thú ra ngoài không?"
Quả nhiên mắt nàng liền sáng lên "Đi đâu a?"
"Nàng hết giận?"
"Ây da chàng nói nhiều quá, liền nói cho ta chàng dẫn ta đi đâu?"
Nhéo nhéo cái mũi xinh xinh của nàng, hắn vừa lòng nói "Theo ta liền biết"
"Thật làm ta tò mò muốn chết, ghét" 
"Haha, được rồi, thay đồ sau đó liền theo ta"
"Ừm"
Nam Yên đứng dậy thay đồ, định dùng phép biến nhưng thấy hắn vẫn còn ngồi đó nhìn "Sao chàng còn ngồi đó, đi ra để ta thay đồ!"
"Cái gì của nàng đều là của ta, ta sao phải ra, nàng cứ việc thay" hắn mặt dày mà nói.
Cái người mặt dày như cái mâm, không thèm chấp hắn, nàng liền dùng phép mặc bộ đồ mà hắn đã mua cho nàng.
Khinh Duật Phàm thấy nàng đọc phép, từ trên người nàng có luồng sáng nhanh chóng, sau đó Nam Yên một thân bộ đồ khác.
"Nàng tại sao mặc đồ cũng dùng phép?"
Cái này bình thường mà ta "Đương nhiên là vì ta có phép a, làm như vậy rất nhanh"
"Sau này không được như vậy, mặc đồ như người bình thường đi" nếu nàng cứ như vậy hắn sẽ tự ti rằng nàng không giống hắn, khác biệt so với hắn.
Nàng không biết tại sao hắn như vậy, nhưng cũng đồng ý. 
"Oa, ngươi dẫn ta đi tới đây sao?"
Trước mặt nàng là một đồng ruộng vì lũ lụt nên tàn phá hết mùa màng, nhưng Khinh Duật Phàm đã sớm cho người triển khai kế hoạch, đắp đê ngăn lũ, trợ cấp gạo và hạt giống cho người dân sinh sống, vì vậy người dân hăng hái gieo giống, tưới nước. Nhìn dòng người đông đúc làm việc quả thật rất đẹp.
"Thật vui a, Phàm, ta cũng muốn làm" nói xong không đợi hắn đồng ý đã xắn áo quần lên xuống ruộng giúp các nông dân.
Khinh Duật Phàm cười sủng nịnh nhìn nàng, hắn biết thế nào nàng cũng như vậy nên mới dẫn nàng ra, hắn quay sang kiểm tra công trình xây đê. Đi được một lúc thì đột nhiên có tiếng hét to "aaaaaaa". Yên nhi! Là tiếng của nàng.
Khinh Duật Phàm vận khinh công bay cấp tốc tới chỗ nàng, liền thấy một người áo đen mang nàng đi mất, hắn vận nội lực tung một chưởng đến tên kia nhưng lại sợ đụng tới Nam Yên thế là không tung chưởng nữa. 
"Mau đuổi theo nàng" hắn là ra lệnh với 5 anh em trong bóng tối.
Khinh Duật Phàm giải huyệt đạo cho các nông dân gần đó, mọi người thấy một màn trước mắt liền giật mình, chỉ thấy tiểu cô nương xinh xắn tốt bụng giúp họ làm việc nhưng không ngờ lại bị một gã áo đen bắt cóc nàng, liền quay sang báo cáo cho Khinh Duật Phàm, vì nghĩ rằng nàng là nương tử của người này.
"Công tử, người nhất định phải cứu tiểu cô nương"
"Đúng vậy, thê tử của người xinh đẹp tốt bụng như vậy, người liền cứu a"
...
"Được, ta nhất định cứu nàng" dám cướp người của hắn, chán sống!
Bên này Nam Yên đang làm việc hăng say, tự nhiên bị một người điểm huyệt làm nàng nhúc nhích không được, nhìn không được người mang nàng đi nhưng nàng có miệng mà, hồi đó khi còn là hồ ly bị bắt giam ở chợ, nghe người ngoài chợ nói nhiều câu, bây giờ có dịp xài a, đương nhiên phải chửi rồi 
"Cái tên chết bầm nhà ngươi, mau thả bổn cô nương ra,aaaaa, tên khốn khiếp, trứng thôi, ta mắng 13 đời tổ tiên nhà ngươi ******"
Tên áo đen là người của Thanh Long bang, chúng hận nhất hoàng thượng, bởi vì hắn mà bang chúng nó chết lên chết xuống, người này vì trả thù mà theo dõi động tĩnh của Khinh Duật Phàm, thấy Nam Yên mấy ngày nay đều đi theo Khinh Duật Phàm liền bắt cóc nàng, bởi vì hắn đánh không lại Khinh Duật Phàm.
"Ngươi thả ta ra, tên cẩu nhà ngươi, ngươi còn không bằng con chó mà bổn cô nương ta thấy ở xó chợ, ****"
"Ngươi câm mồm cho ta, ta nói cho ngươi biết, ngươi bị bắt là vì Khinh Duật Phàm, hắn hại Thanh Long bang chúng ta sống không còn một người, ta phải trả thù!" hai mắt hắn đỏ hoe giạn dữ nhìn Nam Yên.
"Này ngươi, ngươi đi mà trả thù hắn, sao phải bắt bồn cô nương, đầu óc ngươi bị hỏng sao, không phân biệt được ai với ai sao?" Khinh Duật Phàm hắn gây hận thù với mấy người này sao, thật nguy hiểm, thà bắt nàng còn hơn là hắn a, nhưng ngoài miệng nàng lại nói kiểu khác.
"Ngươi không phải người hắn yêu sao, ta bắt ngươi để cho hắn nếm mùi đau khổ bị mất đi người yêu thương là như thế nào!"
"Ta không phải người hắn yêu, ngươi bắt nhầm người rồi!" 
"Haha" tên áo đen cười to, sau đó nâng cằm của nàng lên "Ngươi không cần phải chối, ngày ngày ngươi ở chung với hắn, hắn còn gọi ngươi là nương tử trước mặt người khác, tính gạt ta sao?"
Đều tại ngươi Khinh Duật Phàm cái tên đầu heo.
"Vậy ngươi tính làm gì ta?" 
"Ở trấn này có một mê cung, ta sẽ thả ngươi vào, sau đó sẽ tiếp tục thả một con sử tử vào, haha, ngươi tha hồ mà chạy trốn a" nói xong hắn lấy một con dao cắt vào tay nàng một đường, máu chảy ra làm nàng đau phải kêu "a"
"Bỉ ổi, bất quá trước khi chết, ta muốn xem mặt của ngươi" 
"Haha được thôi" tên áo đen tháo khăn mặt xuống, là một khuôn mặt tuấn tú.
"A, đáng tiếc mỹ nam a" đến nước này nàng còn có tâm trạng mà thưởng thức mỹ nam.
"Coi như ngươi biết thưởng thức, tiểu mỹ nhân, ta sẽ cho ngươi vào trước con sư tử một khắc vậy"
"Chân thành cảm tạ lòng tốt chó đẻ của ngươi, haha"
"Ngươi, tốt lắm, ta sẽ chờ xem khuôn mặt xinh đẹp của ngươi sẽ như thế nào"
Một lúc sau, hắn mang nàng tới một khu cổ, mà trong đó là một mê cung sâu không thấy đường ra "Vào đi, hết một nén nhang ta sẽ thả con sư tử kia vào"
Nàng liếc liếc con sư tử, oa, đẹp quá, nhưng con này đã bị cho uống thuốc kích thích, giết người như chơi a.
Nam Yên bị đẩy vào, đường lối mê cung chằng chịt, đường nào như đường nào, nàng thật sự thảm rồi. Nàng đọc phép cho vết thương lành lại, cũng khử đi mùi máu như vậy sẽ bớt đi thời gian con sư tử kia mò đến. Đừng hỏi tại sao nàng có phép mà lại để tên kia bắt, là bởi vì hắn điểm huyệt nàng a, đến cả huyệt nói cũng điểm thế sao mà thoát. Bây giờ còn ở trong mê cung này, nàng biến đi biến lại cũng là trong mê cung, thoát không ra a.
Nam Yên, ngươi thật thảm hại, nàng mệt mỏi ngồi xuống, tai nghe thấy tiếng gào của sư tử, nàng thấy mình thật thảm hại. Lúc này thật nhớ hắn, Khinh Duật Phàm, bây giờ nàng mới biết được nàng yêu hắn sâu sắc, lúc sắp chết sẽ nghĩ đến hắn. A, đúng rồi, ta sẽ báo cho hắn biết.
Khinh Duật Phàm lúc này đang muốn điên lên, lật tung cả trấn này mà vẫn chưa thấy nàng, bỗng trong đầu hắn xẹt qua một tiếng nói của Nam Yên "Phàm, cứu ta, ta ở trong mê cung, có sư tử đuổi theo ta nữa"
Hắn cả kinh, hắn nghe được tiếng của Yên nhi, nếu không phải biết nàng là thần tiên chắc hắn đã cho đây là ảo giác. Nghe được nàng đang ở mê cung, còn có sư tử, tên khốn khiếp kia không biết đã làm gì nàng rồi.
"Tô tri huyện, ngươi có biết ở đây có mê cung nào không?"
Nghe hoàng thượng hỏi đến mình, Tô tri huyện thầm nghĩ ngợi rồi lên tiếng "Bẩm hoàng thượng, ở đây xác thực có mê cung rất huyền bí"
"Nhanh nói!" khí thế đế vương toát ra mạnh mẽ khiến tri huyện sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng nuốt nước miếng mà nói
"Bẩm hoàng thượng, mê cung này ở phía nam thị trấn Hải Châu, truyền thuyết kể lại mê cung này do tổ tiên xây dựng nhằm bắt nhốt những phù thủy sử dụng phép thuật mệ hoặc dân chúng, hại nước hại dân, bởi vì nó có tác dụng phản hồi phép thuật, về sau nó lại bị bỏ hoang như thế, thần chỉ biết có bấy nhiêu thôi ạ"
"Phản hồi phép thuật?" hắn nheo mắt nói, hèn gì nàng không thể thoát ra.
"Vâng, bất kể có dùng phép thoát ra thì cũng quay trở lại mê cung, nếu không có bản đồ thì không thể nào thoát ra được"
"Bản đồ? Ngươi có?"
"Vâng, vì thị trấn này muốn lưu lại vật mà tổ tiên đã làm ra nên bản đồ luôn được treo trong nha môn"
"Ngươi mau đi lấy cho trẫm!"
"Vâng, thần lập tức lấy"
Tô tri huyện lấy tấm bản đồ đưa cho Khinh Duật Phàm, hắn lập tức lên ngựa đi về phía nam nơi có mê cung huyền bí. 
Yên nhi, nàng phải chờ ta tới cứu nàng. 
Khinh Duật Phàm tới nơi thì thấy một bóng áo đen đứng trước, liền vận khinh công tới chưởng cho một chưởng, người kia bất ngờ bị chưởng không đỡ được liền ngã xuống phụt ra máu, ho khan nhìn lên 
"Thì ra là ngươi, cẩu hoàng đế!"
"Yên nhi đâu?" ánh mắt hắn nhìn tên áo đen rét lạnh làm tên áo đen cũng phải sợ hắn
"Haha, nương tử của ngươi chắc giờ này làm mồi cho sư tử trong mê cung rồi đi"
Nói xong hết một câu liền bị một kiếm của Khinh Duật Phàm chém xuống, chết ngay tức khắc.
Khinh Duật Phàm một thân chạy vào mê cung được người đời gọi là huyền bí, hắn rất lo lắng cho nàng, vì mê cung này phản hồi phép thuật, nàng lại là thần tiên, lại bị sư tử đuổi bắt, nghĩ đến đây hắn hoảng sợ, sợ nàng có chuyện, tim hắn sẽ không chịu nổi mất.
"Yên nhi, nàng ở đâu, Yên nhi"
Có tiếng nói! Giọng này là Phàm! 
"Phàm, ta ở đây" nàng cố hét to cho hắn nghe.
Là nàng, hắn mừng rỡ như điên "Yên nhi, nghe được ta nói sao, nàng có sao không?"
"Ta không sao Phàm, nhưng ta không biết ta đang ở đâu!"
"Nàng đừng lo, cứ đứng yên đó, ta sẽ tới cứu nàng, nàng có để ý chỗ đang đứng có hình dạng gì không?"
Hình dạng sao? Nàng đưa mắt nhìn, hình như đang đứng chỗ xoáy ốc "Có vòng xoáy ốc a"
Xoáy ốc? hắn liền nhìn bản đồ, xoáy ốc thì ra là ở trung tâm mê cung "Yên nhi, ta biết nàng ở đâu, cứ đứng đó chờ ta"
Đúng lúc đó, có tiếng gào của sư tử lọt vào tai của Khinh Duật Phàm, hắn hét to 
"Yên nhi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.