Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 22:




“Hoàng thượng, đã tìm ra cô nương hôm qua” Khắc Nhất lên tiếng, còn Khắc Nhị thì đang nhịn cười, vẻ mặt của Khắc Tam, Khắc Tứ, Khắc Ngũ cũng kỳ lạ.
“Sao không nói tiếp đi? Các ngươi làm sao?” Khinh Duật Phàm quan sát năm khuôn mặt tà mị giống nhau như đúc phía trước, năm người bọn họ chính là sinh năm. Bọn họ là anh em vào sinh ra tử cùng với hắn, đồng thời cũng cánh tay đắc lực của hắn trong bóng tối.
“À, cái này…, lão Nhị ngươi nói đi” Khắc Nhất đổ cho Khắc Nhị.
“Được rồi, ta nói. Hoàng thượng, cô nương đó đang ở Túy Diên lầu” Khắc Nhị nén cười nói.
“Cái gì?” hắn không thể tin được, nàng là người ở đó sao.
“Hoàng thượng bình tĩnh” Khắc Tam vội trấn an
Khắc Tứ thấy vậy liền nói “Không phải như ngươi nghĩ đâu, nàng ấy giả trai mà vào”
“Còn nữa, nàng ấy giả trai là vào chọc con gái ở đó, haha” Khắc Ngũ chịu không được nữa, cười phá lên
Năm người cũng bắt đầu cười phá lên, nhưng khi nhì thấy gương mặt lạnh băng của hắn thì biết điều im miệng hết.
“Khụ khụ, hoàng thượng, ngươi tính sao, bắt nàng về sao?” Khắc Nhất hỏi
Im lặng…
“Ngươi không phải là thích nàng ấy chứ?” Khắc Nhị không sợ chết tiếp tục trêu đùa
Thích ư? Hắn tự nhận hắn không phải là người ham mê sắc đẹp, nhưng nàng ấy rất giống với Yên nhi. Nhưng bằng cách nào? Hắn không tin trên đời này có phép thuật. Tóm lại hắn chỉ tò mò rằng cái người đó tại sao lại biết tên hắn.
Khắc Tam tiếp lời nhị ca “Còn con hồ ly thì sao? Ta không thấy ngươi lo lắng gì cho nó hết vậy? Thấy dạo trước nó chỉ dính một chút xíu rắc rối thôi thì ngươi đã cuống lên rồi!”
Hắn im lặng hồi lâu mới lên tiếng “Nó tuy là động vật nhưng rất thông minh, nó có chân đi sẽ biết tự về. Hơn nữa, trẫm cảm thấy nó rất giống một người! Có lẽ vì vậy mà trẫm không cảm thấy không lo lắng cho nó”
Hắn đứng dậy, Khắc Nhị liền tiếp tục nói 
“Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta”
“Không” giọng nói đã có phần mất kiên nhẫn.
“Được rồi, ta biết rồi” cười hihi rồi biến mất cùng với 4 người kia.
Thấy hắn bước ra khỏi phòng, Từ Ân đi theo. Tới chừng trước cửa Túy Diên lầu thì mắt trợn to, miệng lắp bắp hỏi
“Thiếu gia, người sao lại vô nơi này, nơi này không hợp với người”
“Câm miệng” Từ Ân im luôn, hết dám ý kiến, chỉ mong không ai biết hoàng thượng vào đây, nếu không cái mạng già của ông chắc không đỡ nổi.
Các cô nương ở Túy Diên lầu từ xa thấy công tử tuấn tú này đã thèm chảy cả nước miếng, nay chàng còn vô nữa, các nàng đâu có ngu gì mà không bám lấy. Hôm nay đúng thật rất may mắn, hết công tử xinh đẹp như tiên tới công tử này tuấn lãng phi phàm.
“Công tử, ngài thật tuấn tú, không biết ngài có hứng thú cùng với thiếp không?”
“Công tử…”
Một đống cô nương toàn mùi son phấn vây quanh hắn làm hắn khó chịu “Tránh ra” giọng điệu đe dọa với khuôn mặt lạnh nhạt khiến các cô nương đó hết dám vây quanh, chỉ biết tản ra mà thôi.
“Ai ui, công tử, việc gì phải giận dữ như thế, công tử cần tìm cô nương nào, ta sẽ gọi cho công tử” Tú bà Túy Diên lầu trông chờ vào khách quý.
“Bà có thấy một công tử diện mạo đẹp như hoa không?”
“Xinh đẹp như hoa ư? Công tử thật biết đùa, ở đây chỉ có các cô nương xinh như hoa chứ làm gì có công tử nào như vậy!”
Hắn biết bà ta nói dối, liền liếc qua phía Từ Ân, Từ Ân hiểu ý liền móc ngân lượng đưa cho bà ta.
“A, coi cái đầu óc ta này, công tử xinh đẹp như hoa, có người như vậy. Sáng nay công tử ấy đã tới đây vui đùa với các cô nương, thật là đã làm khuấy động cả Túy Diên lầu này” Tú bà liền nhìn về ngân lượng, ôi là người có tiền.
Vui đùa? Hừ, nàng thật to gan mà!
“Giờ hắn ta đang ở đâu?” lại tiếp tục một đống ngân lượng đưa về phái Tú bà.
“Công tử ấy đang ở sảnh chính, mời ngài đi lối này” oa, rất nhiều tiền, hôm nay trúng mánh rồi.
Chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo như chuông vang lên, hắn liền biết là nàng. Nói cũng lạ, hắn chỉ gặp nàng hôm qua mà đã hiểu biết nhiều về nàng như thế.
“Ai da, tiểu mỹ nhân, lại đây để ca ca nựng cái nào” Nam Yên đang chọc các cô nương mà ngay cả những nam nhân chỉ cần tuấn tú nàng cũng không tha “A, công tử, uống chung với ta nhé!”
Hắn nhăn mày, nàng thật háo sắc mà, như Yên nhi vậy!
“Công tử cũng thấy đó, công tử ấy nhan sắc tuyệt trần như con gái, thu hút cả nam lẫn nữ ở đây, khiến tôi cũng rất khó xử nhưng người ở đây đặc biệt thích nên tôi cũng …”
“Được rồi, bà có thể lui” càng nghe thêm chỉ làm cho hắn bực mình thôi.
“Công tử cứ thoải mái, nếu muốn gọi cô nương nào cứ gọi tôi nhé!”
Hắn bước lại gần nàng, nàng đang nói chuyện cùng một tên nào đó, trông tuấn tú tà mị, đáng giận hơn nàng còn khoác vai, động tay động chân với tên đó nữa, lửa giận của người nào đó bùng cháy dữ dội, bước đi cũng nhanh hơn, giật tay nàng ra khỏi người tên kia.
Nam Yên đang nói chuyện cùng mỹ nam, tự nhiên tay bị người khác giật ra, tức giận vì phá đám chuyện tốt của mình, quay đầu mắng “Này, tên nào to gan dám … hớ” mắt chữ A miệng chữ O nhìn người trước mắt “Ngươi ngươi…” nhưng nàng cũng nhớ là nàng đang giả trai nên liền giả ngu
“Ngươi làm gì? Bỏ tay bổn công tử ra!”
“Ngươi không nghe công tử ấy nói gì à? Bỏ tay ra” âm thanh của người bên cạnh vang lên.
Khinh Duật Phàm liếc qua hắn một cái, hắn thuộc kiểu dáng tuấn tú mà tà mị, mang theo vẻ lười biếng, hừ, mới quen biết mà đã nói dùm nhau rồi ư? Nàng thật giỏi mà. Khinh Duật Phàm không nói không rằng kéo tay nàng ra ngoài
“Này! Ngươi là ai? Sao lại kéo ta? Bỏ tay ra” nàng dùng dằng tay muốn buông ra  nhưng hắn nắm rất chặt, với sức lực của nàng thì không thể làm gì được.
Hắn dừng bước, nghiêng đầu sát mặt nàng, hơi thở nam tính ấm nóng phả vào tai, làm nàng bị động mà đỏ tai “Ngươi còn ồn, ta sẽ ôm ngươi mà ra ngoài!”
Đe dọa, lại là đe dọa, huhu. Nhưng nàng tin hắn nói được làm được, nên ngoan ngoãn theo hắn ra ngoài. Nàng cũng không quên quay đầu chào tạm biệt mỹ nam mới quen biết “Tiểu mỹ nam, hẹn gặp lại!”
Hắn cười cười quyến rũ nhìn nàng sắp ra khỏi cửa thì mới lên tiếng “tiểu mỹ nhân, hẹn ngày gặp lại!”
Á á, hắn biết nàng là con gái ư? Không thể nào, nếu như tiểu mỹ nam cũng biết thì chắc hẳn tên trước mắt nàng đây cũng đã biết từ lâu nên chạy tới đây bắt nàng. Tèo rồi T.T
Lôi nàng vào thẳng phòng của hắn rồi đóng cửa, làm tâm hồn bé nhỏ của Nam Yên nào chiu được, run sợ hỏi “Công tử, chúng ta không quen biết, sao lại dẫn ta vào phòng của ngươi?”
“Không quen biết? Nàng không phải đã quên ta là tướng công nàng sao, nương tử?” hắn tà ác hỏi, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng.
“Di, ai là tướng công ta, hôm qua ta rõ ràng nói ngươi chỉ là giống mà thôi, ách” bụm miệng, nàng thầm chửi rủa mình sao ngốc thế.
“Nàng còn kêu không quên ta, rõ ràng là nói dối!”
“Ta chỉ là nhất thời quên thôi, giờ ta đã nhớ rồi, hihi, công tử muốn nói chuyện gì?”
Nhìn cặp mắt nàng láo liên, cái đầu nhỏ xinh luôn luôn nghĩ ra nhiều cách đối phó với hắn, hắn thú vị cười khẽ, làm đại háo sắc Nam Yên ngây người nhìn hắn. Đáng chết! Yêu nghiệt, ngươi lại cười hại dân hại nước.
“Nàng, nước miếng chảy kìa”
Đâu, thật mất mặt! Nàng đưa tay chùi nhưng chả thấy gì, cặp mắt liền phóng điện tới người đang cười ha hả trước mắt.
“Nói ta biết, nàng vì sao biết tên ta?” bây giờ mới thực sự là nghiêm túc mà hỏi vấn đề chính mà hắn đang thắc mắc.
“Ta đâu biết tên ngươi a?” đành phải giả ngu thôi.
“Nàng không nói? Ta liền có biện pháp để nàng nói!” trong mắt hắn xẹt qua tia đùa giỡn.
“Ta thực sự không biết ngươi đang nói cái gì! Hôm qua ta chỉ gọi tên tướng công ta thôi”
“Nói vậy, ta chính là tướng công nàng a”
“Di, ngươi đừng có phát ngôn bừa bãi, ta là gái đã có chồng rồi a”
“Nàng xác định Khinh Duật Phàm là tướng công nàng?”
Hình như khoảng cách giữa nàng với hắn ngày càng ngắn thì phải, nàng cảm thấy hơi thở của hắn ngay bên nàng thôi, a, nàng không tự chủ được mà mặt đỏ, làm dung nhan nàng kiều diễm hơn ngày, làm cho Khinh Duật Phàm muốn hung hắn hôn lên đôi môi căng đỏ mọng của nàng.
Di, bây giờ là trường hợp gì đây, nói có cũng không được, hắn chính là Khinh Duật Phàm. Nói không cũng không xong, hắn biết nàng nói dối nói không chừng sẽ đem nàng ra mà đánh.
“À, công tử, ta có chuyện phải đi, tạm biệt” nói xong đứng dậy vọt lẹ.
Nhưng Khinh Duật Phàm nhanh tay nhanh mắt bắt được nàng, làm cho nàng té vào lòng của hắn “Nàng còn dám chạy trốn!”
“Ta không có … um um” thiên ơi, hắn hôn nàng!!
Đầu lưỡi hắn ngay cậy răng của nàng ra, càn quét trong miệng nàng. Nàng bất tri bất giác dùng chiếc lưỡi thơm tho của mình quấn vào hắn, còn có hai tay không biết từ lúc nào đã vòng qua cổ hắn làm hắn kinh ngạc, nàng ấy điêu luyện như vậy, chắc hẳn phải hôn nhiều người rồi, càng nghĩ càng tức, hắn hôn mạnh bạo hơn.
“Ưm ưm…” âm thanh rên rỉ khiến người ta đỏ mặt truyền ra, làm cho 5 anh em hắc y nhân trong bóng tối cũng phải cảm thán “ngươi giỏi thật” mới quen biết hôm qua, hôm nay đã đưa được vào tròng.
Hắn rất không tình nguyện mà thả nàng ra, vì nếu như tiếp tục, hắn sẽ đẩy nàng xuống giường mất, a, sự kiềm chế hơn người đã bị nàng đánh bại. Thấy mặt nàng đã chuyển sang hồng, môi đỏ chói vì hắn cắn, thở ra từng đợt, hắn thương tiếc lấy tay quệt quệt môi nàng.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng liền liếc quác mắt kẻ đầu sỏ kia “Ngươi, tên hỗn đản này!”, vừa mắng nàng vừa đánh hắn.
“Nàng đã biết cách trừng phạt của ta rồi đó, còn muốn tiếp tục nói dối không?” hắn giữ chặt tay nàng không cho nàng đánh nữa.
“’Biết rồi, ta không nói dối nữa”, hừ, có phải hắn thấy cô nương nào đẹo mắt một tý sẽ giở trò hôn hít này không, nghĩ đến là không vui rồi hà, mắt tự nhiên nhóm lên tý lửa.
“Nàng là người trong cung?” hắn đã đoán nàng là người trong cung nhưng hắn vẫn hỏi
Giật mình, hắn làm sao đoán ra được 
“Đúng”
“Nàng ở cung nào?” đây là điều hắn quan tâm, nếu nàng là cung nữ thì làm sao có thể ra ngoài được.
“Cung nào ư?” hình như hắn ở Càng Thanh cung thì phải, nhưng nói như vậy hắn nghi ngờ thì làm sao, hihi, ta đâu có dại “Từ Ninh Cung”
“Từ Ninh cung? Chỗ Thái hậu ư?”
“Đúng vậy”
Hừ, thì ra là mẫu hậu, thảo nào nàng xuất cung được, chỉ cần mẫu hậu phê chuẩn.
“Được, tên nàng?”
“Di, tên á?” aaa, nàng quên chuẩn bị cho mình một cái tên giả.
“Không phải đến tên nàng cũng không biết?” hắn trào phúng cười.
Nghĩ đi Nam Yên, tên gì cho đẹp đây? A, có “Ta tên Liên Dung”
Sao đến cả tên mà cũng phải suy nghĩ lâu như vậy, nàng lại nói dối hắn, đôi mắt của nàng đã nói cho hắn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.