Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 19:




"Cơ thể của ta, umm, vẫn chuẩn như xưa, a còn mặt ta"
Nam Yên quay mặt qua gương đồng: vẫn xinh đẹp như xưa, tốt, coi như Thiên Đế không bạc đãi mình. Nàng vui mừng đến nỗi quên mất nàng đang ở trong cung.
Xì xào xì xầm ngoài cửa kéo lại tâm trạng vui mừng của nàng 
"Chết rồi, mình đang ở trong cung mà, lỡ Khinh Duật Phàm hắn thấy mình thì sao? Hắn sẽ sợ mình sao? Sợ mình là yêu quái sao? Sẽ ghét bỏ mình sao?.." 
nàng nghĩ ra một đống lý do cho rằng hắn sẽ ghét bỏ nàng làm tim nàng nhói đau.
Bỗng một luồng ánh sáng như ban nãy hiện lên quanh nàng, không lẽ... cơ thể nàng thu nhỏ lại, tóc đen dài biến thành bộ lông bạc ngắn ngủn. Và nàng chìm ngủm ở dưới bồn.
Thấy Nam Yên từ từ trôi lên, Khinh Duật Phàm bật cười, bước lại gần ôm nó vào lòng mắng 
"Ngu ngốc".
Dám nói ta ngốc! Thật bực mình mà, nghĩ tới chuyện vừa nãy và bây giờ còn bị mắng là ngốc nữa nên Nam Yên dùng ánh mắt tóe lửa nhìn Khinh Duật Phàm.
"Được rồi, lau khô người, chuẩn bị đi" 
miệng nói nhưng tay Khinh Duật Phàm đã lau khô bộ lông cho Nam Yên.
"Yên nhi, lông của ngươi?!" hắn ngạc nhiên khi thấy bộ lông màu bạc của Nam Yên, không lẽ Yên nhi bị bệnh.
"Truyền thái y"
"Chít" không cần, Nam Yên giữ tay hắn lại mà lắc đầu, nàng sẽ giải thích cho hắn sau, muốn để hắn ngạc nhiên khi thấy hình dạng thật của nàng.
"Tại sao? Ngươi giải thích cho ta!"
À, được rồi. Nam Yên viết trong lòng bàn tay của hắn mấy chữ: Thời kỳ trưởng thành, rụng lông thay màu. Haha, nàng thật phục nàng mà, có thể nghĩ ra lý do này. Nhìn hắn nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không hỏi nàng nữa.
"Từ Ân, không cần truyền thái y nữa. Truyền ý chỉ của trẫm, dẫn theo hai thái y giỏi nhất trong cung theo cùng xuất cung"
"Nô tài tuân chỉ" nói rồi đi tới thái y viện mà truyền chỉ.
"Ngươi chắc chắn điều ngươi nói là sự thật?" hắn vẫn chưa tin được.
Umm, thật mà.
"Nếu để ta biết ngươi nói dối ta thì coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi đó!" hắn đe dọa nàng.
Chảy mồ hôi, hắn sao mà đa nghi quá vậy. Nếu để hắn biết được nàng lừa hắn thì, eo ôi, nàng có nên suy nghĩ lại cho hắn biết hình dạng thật của nàng không, chỉ sợ tới lúc đó hắn sẽ thật sự bóp chết nàng.
Theo cùng hắn xuất cung là Ninh Lương - Ninh đại học sĩ, Đinh Duệ - Đinh thống lĩnh ngự lâm quân, hai thái y, Từ Ân Từ công công cùng hai cung nữ chuyên dụng để hầu hạ.
"Xuất cung"
Lúc bấy giờ đã tới thành Lạc Dương, nơi đây rất náo nhiệt. Xe ngựa đi tới đâu là mùi thức ăn thơm nức mũi Nam Yên, làm nàng chảy cả nước miếng.
"Trời cũng xế chiều, thiếu gia mời người dừng chân nghỉ ngơi", vì ra khỏi cung rồi nên cũng đổi cách xưng hô với Khinh Duật Phàm từ hoàng thượng thành thiếu giá, còn lại là nô tài cùng nô tỳ.
"Ngươi đi xuống mua tất cả thức ăn vừa nãy đi ngang, đi đặt phòng trọ luôn" vừa nãy thấy Nam Yên chảy cả nước miếng vì mấy món đó nên sai người xuống mua cho nó.
Nghe thấy hắn mua cho nàng ăn, Nam Yên quay sang cảm kích hắn. Đúng thật hắn rất chiều nàng, nàng thật hạnh phúc.
"Thiếu gia, phòng đã chuẩn bị xong, nước tắm cũng đã được đưa lên, mời người dùng"
"Được" tay ôm Nam Yên đi luôn vô phòng. Thả nó vào bồn tắm, còn mình thì tháo đai lưng ra. Phải nói là thân hình hắn rất đẹp. Bờ ngực trần mạnh mẽ quyến rũ, cơ bụng sáu múi, cả thân hình đẹp tới mức người nhìn người chảy cả máu mũi, nàng nhìn hắn khỏa thân như vậy cũng nhiều rồi nhưng vẫn bị mê hoặc, đúng là không có tiền đồ.
Khinh Duật Phàm nhìn mặt nó ngơ ngác, khẽ cười, nhớ lại hồi đó cũng là vẻ mặt này gây hứng thú cho hắn, hắn nghĩ đây chắc là duyên phận cho nó tới với mình.
Một khắc sau, Từ Ân tới báo cáo 
"Thiếu gia, có thư báo cáo về thị trấn Hải Châu mang tới, Ninh đại nhân cùng Đinh đại nhân đang đợi người ạ"
"Ta đã biết", quay qua nói với Nam Yên 
"Ngươi tự mình tắm tiếp, không được chạy lung tung, biết chưa?", hắn trở lên mặc đồ vào và đi ra ngoài phòng
"Canh chừng nó cẩn thận", nô tài đã hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.