Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 13:




Khinh Duật Phàm đang dùng ngọ thiện nhưng không có khẩu vị.
Bực mình nên không ăn nữa, Khinh Duật Phàm qua Ngự Thư Phòng giải quyết số tấu chương. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy sắc trời đã tối, gác bút rồi đứng dậy 
" Đi Từ Ninh Cung" 
"Haha, thú con thật quậy quá mà" 
thái hậu đang lau bộ móng cho Nam Yên vì mới đi nghịch đất trong vườn hoa. Nam Yên chít chít 2 tiếng rồi nũng nịu bàn tay của thái hậu 
" thật đáng yêu, không nghĩ khi ai gia già rồi mà vẫn còn ngươi chơi đùa với ta"
"Hoàng thượng giá đáo"
"Tham kiến hoàng thượng"
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu"
"Bình thân"
"Tạ ơn mẫu hậu, các ngươi lui xuống đi"
"Vâng"
"Vật nhỏ, ngươi qua đây"
"Con làm gì, nó đang chơi với ta mà" 
"Mẫu hậu, người đã quên, tới tối là của con"
Hừ. Đồ ích kỷ
"Được, ai gia biết rồi. Thú con à, mai lại tới chơi với ta nhé" 
"Chít" được á.
"Hoàng nhi cáo lui", ôm vật nhỏ trog lòng mà siết chặt. Nam Yên có chút khó thở, mình vô tội mà T.T
"Hôm nay được nghịch phá, cảm giác thế nào?"
"Chít" tọet vời 
"Ngươi còn dám nói, hừ đúng là phản chủ mà, trẫm mới là chủ của ngươi đó!"
"Chít" ai bỉu suốt ngày nhốt ta chi, đáng đời.
Nhìn thấy sự khinh thường của nó, Khinh Duật Phàm càng hận không thể bóp chết nó. Cũng tại chiều nó quá nên bây giờ không nghe lời, đúng là không thể sủng thú quá nhiều mà.
Bực mình nên Khinh Duật Phàm trèo lên giường ngủ, không quan tâm tới con vật đang nhai ngồm ngoàm miếng bánh điểm tâm.
"Ợ" 1 phát, vẫy vẫy cái bụng rồi cong đít lên giường nằm, thấy Khinh Duật Phàm là cố ý nằm tràn lan ra để chiếm giường, thế là nằm thẳng trên ngực của hắn. Thấy nó như vậy cũng không nỡ nên ôm nó qua 1 bên mà nằm.
Ấy ấy, sao tối nay không mơ thấy mẫu thân nhỉ, không phải nhầm chứ, là cha già xuống thăm mình! 
"Nam Yên"
"Vâng cha, cha báo mộng cho con có gì không ạ?"
"Con đã luyện tập đầy đủ chưa?"
"Vâng, nhưng hôm qua là ngày trăng tròn con đã tu được 1 phần rồi ạ"
"Ừ, không cần trăng tròn đâu. Thực ra thì trăng tròn là tốt nhất nhưng trăng khuyết cũng có thể luyện nhưng không nhiều, chỉ có ngày không trăng mới không được thôi!"
"Vâng con đã nhớ, phụ thân mẫu thân mạnh khỏe chứ?"
"Vẫn khỏe, con không cần lo nhiều, luyện tập cho tốt là được rồi, thôi ta đi đây"
Hôm nay có trăng, phải mau chóng đi tu luyện thôi. Nam Yên ngồi dậy lên mái nhà.
Sáng hôm sau, Khinh Duật Phàm tỉnh dậy điều đầu tiên là ôm vật nhỏ rồi vuốt ve nó 
"Vật nhỏ, sao đuôi của ngươi biến thành màu bạc thế này?" 
Nam Yên trong cơn buồn ngủ rốt cuộc cũng tỉnh dậy, mơ mơ màng màng dụi dụi đầu ngủ tiếp, không có khí lực. Khinh Duật Phàm bị lơ đẹp nhăn mày rồi thở dài, cũng tại mình chiều nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.