Tinh !
Tử Khuynh đang lau hộp đựng đan ,máy cô nhận được tin nhắn báo tới.
-Có cuộc gọi nhỡ? Ủa , sao không nghe thấy gì nhỉ ?
Tử Khuynh bấm vào cuộc gọi nhỡ, hóa ra là mẹ cô gọi đến .
Khuynh nhíu mày
- Sao dạo này mẹ hay gọi vậy ?
Khuynh bấm gọi lại , bên kia nhấc máy , giọng người phụ nữ không cao không thấp rất cứng rắn
"Khi nào thì con cho mẹ gặp chủ nhà thân yêu của con đây ? "
Khuynh méo miệng , ai dè đây là mục đích của mẹ cô
- Chị ấy đi làm rồi mẹ ạ ! Tối về con sẽ nói chị ấy gọi cho mẹ , mẹ đừng tỏ quá rõ thái độ không hài lòng nữa đi !
" Mẹ không làm gì hết , con bé tốt xấu gì để mẹ gặp nói chuyện là biết "
- Mẹ !
" Con còn con nít ,biết gì mà nói ! "
- Mẹ à , có đứa con nít nào như con không , tháng kiếm tiền trăm triệu gửi về nhà , xóa nợ mấy tỷ cho bố mẹ , bớt đi gánh nặng, còn học giỏi , ai làm được như con ,mà bệnh của mẹ khỏi là nhờ ai ?
" Tối gọi lại , ba con về rồi "
Tạch !
Mẹ cô lạnh lùng ngắt máy như vậy đấy ,Tử Khuynh cũng thừa hiểu mẹ mình tính cách khá kì , chỉ khác là lần này mẹ cô không mắng mỏ gì. Có lẽ lần này mẹ cô muốn thật sự gặp chủ nhà đây , bây giờ chẳng lẽ lại thú cô ấy là người yêu của con ?
Đến tối , Hoàng Vi vén tóc lên chuẩn bị tươm tất từ chân lên đầu ngồi chờ sẵn sàng, Tử Khuynh nhìn cô căng thẳng quá nhìn cũng tội , liền đánh một nụ hôn lên má cô .
- Đừng lo lắng quá ,chỉ là cuộc gặp mặt bình thường thôi ,có phải là gặp để cưới xin gì đâu ? Yên tâm !
Hoàng Vi cười gượng gạo
Tử Khuynh bấm máy gọi ,quả nhiên mẹ cô ngồi trực máy chỉ chờ con mình gọi đến là nghe .
" Alo ! Con nghe thấy gì không ?"
- Vâng ,con nghe thấy rõ rồi , chị chủ nhà đây !
- Co...con chào cô !
Lúc này mẹ cô im re nhìn cô gái trong màn hình chẳng hiểu sao bà quay lại mắng con mình
"Con thuê diễn viên điện ảnh để lừa mẹ đấy à ? Thế này mà con bảo nhan sắc bình thường sao ? Con từ khi nào biết nói dối thế !
Mẹ cô xả một luồng mắng con mình , Hoàng Vi ngắt lời
- Bác gái ,con là Vi , con là chủ nhà của em ấy ạ , không phải diễn viên gì đâu ? Bác đừng hiểu nhầm !
Mẹ Khuynh nghe thế không mắng nữa , quay lại chủ đề với Hoàng Vi
" thật sao "
- Vâng , cuộc trò chuyện này sẽ chỉ có cháu và bác thôi ạ !
" Cháu năm nay bao nhiêu tuổi ?
- 20 ạ !
" Vậy là nó nói đúng , con trẻ thế ! Vậy con hiện tại đang làm chủ công ty gì vậy con ? "
- Dạ ? Công ty ? Ý bác là...tập đoàn ?
" Hả , cái gì ? Tập đoàn ? K..h.u.y.n.h!
- Mẹ nên cảm thấy tự hào đi là vừa !
" Con bé nó có gây nhiều phiền phức cho cháu không ? "
- Không ạ !
* Thật ra là cháu gây phiền cho em ấy í *
" Cháu tốt nghiệp đại học sớm vậy sao , tập đoàn là của cháu hay là thừa kế ?
- Dạ là thừa kế ,cháu tốt nghiệp 6 trường đại học lớn ạ !
" Hừm hừm , vậy thì cô yên tâm rồi ! Khuynh mà tìm được người chồng tốt như cháu thì bác chẳng cần gì hơn! "
Vi nghe hơi nhột
- Kể cả đó là con gái ?
Hoàng Vi đánh bạo hỏi một câu khiến cả Tử Khuynh và mẹ cô đơ chút , Khuynh trố mắt nhìn cô
' Chị hỏi cái gì thế ?'
Hoàng Vi nghiêm túc nhìn cô
" Haha , tất nhiên rồi ,bác không có phân biết giới tính gì cả , bây giờ còn ai đi cấm cái chuyện ấy nữa đâu cháu !
Tử Khuynh đánh hơi ra mùi nguy hiểm
- Vậy thì ...
- Vi ,chị định làm gì vậy !
- Cháu sẽ cưới con gái bác làm vợ, bác có đồng ý không !
" Haha , vậy còn gì bằng, Khuynh ,con nghe chưa , vậy là con không cần tìm rể cho mẹ nữa đâu đấy "
- Mẹ , đủ rồi !
" con mới đủ ấy , con tưởng mẹ không đoán ra được tụi bây có quan hệ yêu đương sao , mẹ mày sống hơn năm mấy tuổi là để dạy mày đấy , Vi , con không cần giấu bác nữa đâu ! Bác biết con đang yêu Khuynh nhà cô , nhìn mặt cháu căng thẳng thế là cô hiểu rồi !
Hoàng Vi ngây người luôn , cô không nghĩ hay ngờ tới mọi việc sẽ bẻ lái kinh hoàng như vậy .
- Bác..bác gái ..chuyện đó ..
- Mẹ em biết rồi , hayzz !
Tử Khuynh chịu thua mẹ cô luôn
" Này , con ấy , có đi đâu đi chăng nữa kinh nghiệm vẫn thua mẹ nha con ! Mà này , qua hè ấy ,về đây chơi, dẫn Vi về ra mắt nhà ! Không phải giấu làm gì ! Vi nghe không con !
Mắng Khuynh thậm tệ chứ với " vợ " tương lai của con mình bà rất yêu chiều
- A dạ vâng vâng ,con nghe rồi ạ !
- Con cúp máy đây ,haizzz!
Tử Khuynh tắt máy , bây giờ mặt cô khó coi cực , mắt đầy đủ mọi loại cảm xúc hỗn tạp.
Hoàng Vi thở phào nằm thườn ra ghế , cứ như cô mới từ lò bát quái về vậy
- Mẹ em thật sự rất đáng sợ đấy !
- Em cũng không ngờ sau gần nghìn năm em vẫn thua mẹ em !
- Bác ấy còn đáng sợ hơn tất thảy ,chị chưa bao giờ run đến vậy luôn ! Giờ chị hiểu tính đáng sợ ấy của em đến từ ai rồi !
- được cái lại hay !
- Hửm ?
- Chúng ta không cần phải úp mở trước mặt mẹ em nữa ,còn bên chị cũng vậy chúng ta cũng đã công khai rồi ! Vẹn cả đôi đường , nó..lại
- Thuận lợi theo cách không ai ngờ tới!
- Đúng ,nó là vậy đấy !
- Mình đi ngủ đi. Chị cần thư giãn dây thần kinh não ! Nó căng muốn đứt luôn đây !
- Ừm , để em tắt điện cho !
Hoàng Vi đi lên lầu , Tử Khuynh nhìn dáng Hoàng Vi đi khuất , cô suy nghĩ chút .
- Mẹ mình đáng sợ thật đấy !