Sủng Nữ Đế Thiên Giới Làm Lão Bà

Chương 34:




Một mùi máu tanh xộc ra làm tất cả mọi người phải chú ý ,nó dẫn thẳng vào rừng sâu .
- Thế Long ,anh có nghĩ..
- Còn phải hỏi sao ! Chúng ta phải đi thôi !
Thế Long cùng Hoàng Vi cầm đuốc lao vào rừng mặc kệ đám đệ tử đằng sau cuống cuồng chạy theo
Hoàng Vi như điên cuồng chém phạt ngang bụi cây mà tìm người miệng không ngừng lẩm nhẩm tên Tiểu Khuynh , đến khi vào quá sâu hai người bị tách ra lúc nào không hay ,liền bị lạc nhau .Hoàng Vi cao độ đề phòng ,khu rừng nhiều linh khí luôn có khả năng có yêu thú rất nhiều . Đến đi tận mỏi chân cô dẫm lên một vũng máu đỏ tươi , ngồi xuống cẩn thận quan sát nhận ra là máu người ,tim cô như nhói lên tia đau nhói mà vội vàng lần theo dấu máu truy người . Đi được nửa đoạn cô  phát hiện có tiếng rên nhỏ , cô đi đến xem xét lập tức phát hiện Tử Khuynh đang ngồi ở dưới gốc cây băng bó vết thương , cô chạy tới làm Tử Khuynh giật mình mà đánh rơi miếng vải


- TIỂU Khuynh ..em là muốn chết sao ? Sao lại ra nông nỗi này ?!
Hoàng Vi không kìm được nước mắt mà run rẩy xem vết thương của Tử Khuynh
Cảnh tượng kiếp trước lại hiện về ám ảnh trong đầu cô ,người mà mình yêu nằm trên vũng máu ,tay cô nhuốm đầy máu đỏ bản thân cô dụng không làm gì được .
Tử Khuynh yếu ớt
- Tôi ổn ,đừng làm quá lên ,chưa chết được đâu !
- Em bị vậy mà còn bảo ổn sao ,hơi còn không nói ra nổi ! Em rốt cuộc là gặp cái gì vậy !
- Yêu thú ! Rất mạnh , nó lại đẹp !
Tử Khuynh vẫn cái tính thẳng thắn mà nói
- Trước khi em bắt được nó ,nó có thể làm thịt em rồi đấy .
Hoàng Vi băng lại vết thương trên đùi Tử Khuynh cẩn thận ,mắt ôn nhu nhìn Tử Khuynh
- Chúng ta về ,khi nào bình phục hẵng còn quay lại !
Tử Khuynh giờ cãi không cãi nổi ,ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng ,vừa định leo lên lưng Hoàng Vi, hai người lập tức nghe thấy tiếng gầm vang lên


Con hổ yêu ban nãy từ đâu tìm ra được nơi con mồi ẩn náu mà giận dữ đi đến
Hoàng Vi rút kiếm ra ,xông tới đánh nó bảo vệ Tử Khuynh, nhưng tu vi 2 làm sao bằng 3 ,vì sức mạnh còn chưa hồi phục liền đánh được nửa trận đã bị nó tát không chừa miếng nào .Hoàng Vi ôm cánh tay bị thương nhìn nó ,nhưng con hổ yêu đâu có nhằm vào cô ,nó là đang tìm Tử Khuynh. Ánh mắt nó nhăm nhe nhìn thẳng đối phương mà từ từ tiến tới ,
Tử Khuynh không thể tụ được nội đan đành nhắm mắt chờ nó đến , Hổ yêu nhảy lên bật móng ra kết liễu kẻ thù , Một tiếng hét vang lên ,Tử Khuynh mở mắt ra , mùi máu tanh lại xộc đến ,Hoàng Vi vì chắn cho cô mà bị thương đến nặng, tấm lưng nhỏ kia ăn trọn quả móng kinh hoàng mà khụy xuống ,Tử Khuynh hốt hoảng ôm lấy Hoàng Vi, hai mắt ngấn nước thầm mắng


- Vi..cô có bị điên không...làm ơn..
Hoàng Vi yếu ớt ngất lịm đi ,con hổ bị đánh ngang càng giận dữ lao đến lần  2 ,từ đâu bay đến một ngọn đao phóng thẳng vào đầu nó kết liễu cuộc đời của Hổ yêu . Thế Long nghe thấy tiếng hét mà vội bay đến ,không ngờ lại gặp tình cảnh đến thảm như vậy .Đám đệ tử may đến kịp lập tức đưa hai người về y xa cứu chữa .Tử Khuynh mất máu nhiều cộng thêm sức lực bị cạn kiệt mà ngất đi không biết bao lâu ,chỉ biết là trước khi ngất cô chỉ trông thấy Hoàng Vi vẫn còn nắm lấy tay cô không rời.
3 tuần sau..
Tử Khuynh tỉnh dậy trong cơn đau nhức tê rân từ lưng xuống dưới chân ,nhìn thấy trời hửng sáng ,còn bản thân thì người bó bột đến đáng thương.
Cô nhích người thành tư thế thiền đạo , nhắm mắt lấy dưỡng khí chữa lành cơ thể .
Khói từ trên người cô bốc lên một màu đen kịt ,cả cơ thể bị bó bột bao nhiêu liền tự bong ra bấy nhiêu , mồ hôi vã ra như tắm . Đến khi quá trưa cô mới bị một đệ tử đánh thức
- Sư tôn tỉnh lại rồi ,tốt quá !
Cậu này điềm tĩnh nhìn cô
- Ngươi sao lại ở phòng ta ?
- a ..con ..là phụng mệnh sang thay chăn cho người ! Không ngờ người lại tỉnh rồi ,thấy người ngồi thiền con chờ .
- ngươi đến bao lâu rồi !
- dạ , cũng được 3 tiếng rồi ạ !
Cô định nói tiếp gì đó sau lại chuyển thành hỏi
- Hoàng Vi ..cô ấy đâu rồi ! Đã tỉnh lại chưa !
- Da..chuyện này..
- Nói thẳng ra !
- Cô ấy là bị thương quá nặng vẫn còn hôn mê sâu ,không thấy tiến triển !
- Đưa ta qua đó !
- Sư tôn cơ thể người !
- Dẫn ta qua đó !
Tên đệ tử run rẩy đành dẫn cô đi đến chỗ Hoàng Vi
Thế Long đang tập kiếm nhìn thấy cô ,không khỏi vui mừng chạy đến mà ôm sư muội
- Muội tỉnh rồi ,tốt quá ,ta còn tưởng muội định bỏ ta đi chứ !
- chưa thấy huynh lấy vợ sao muội đi sớm được ! Hoàng Vi cô ấy là dùng đan không đc sao !
-Thử rồi ,nhưng không được ,miệng cô ấy không cạy được !
- Chỉ đắp ngoài da thôi sao ?
- Ừm, khó chữa là vậy đấy !
- để muội vào đó xem !
Tử Khuynh vào bên trong ,nhìn người mặt tái nhợt đi ,lòng không cầm được quên đi hận thù mà ngồi bên cạnh vuốt tóc cho cô
- Vi..ngươi a ..dại quá đi ! Hôn mê mà vẫn cứng đầu cứng cổ .
Một mảnh im lặng bao trùm đến lạnh người
-Vi..
Tử Khuynh không dám nghĩ tới sẽ dùng cách này ,cô cầm viên đan van nãy Thế Long đưa cho cô ngậm vào miệng nhai nát ,cúi xuống do dự một chút mớm cho Hoàng Vi .
Thế Long đứng bên ngoài nhìn vào không nghĩ tới sư muội lại có thể nghĩ đến cách này mà làm ,đỏ mặt lánh đi chỗ khác tập kiếm .
Tử Khuynh rời đôi môi kia ra , không hiểu sao trong lòng có chút luyến tiếc không rời.
Lấy tay lau qua vành môi ,rời đi .Cô nào biết rằng người kia đã tỉnh từ khi nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.