Sủng Nữ Đế Thiên Giới Làm Lão Bà

Chương 2: Đầu thai




" Tuyết Hoàng Vi , một cái tên thật đẹp"
Nàng , nữ đế nghe rõ mồn một tên mình , ai mà lại dám cả gan nói ra tên huý của nàng . Cả cơ thể tựa hồ như bị trói chặt
" Trói!!!???, không đúng "
Nàng lèm nhèm mở mắt ra , đã giật mình hoảng hồn khi đang có  3 4 gương mặt đang nhìn sát mặt nàng , thật kinh dị a. Hoảng loạn đôi chút , người nhận ra ..một điều .
" MÌNH ĐANG LÀ EM BÉ"
Sốc toàn tập!
Hoàng Vi mặt cứ vậy tối sầm lại , làm thế nào nàng lại trùng vào thân thể của một đứa bé chứ
" Ta nhớ hẳn là do viên Xuyên Minh Châu mà ta nuốt , chắc chắn là do nó mà ra, nhưng cũng thật kì diệu ta lại đầu kiếp mà vẫn nhớ rõ mồn một chuyện kiếp trước "
Nàng cố nghiến răng thể hiện sự tức giận nhưng mà.. Nàng đã có răng đâu  , lợi bập vào lợi khó chịu muốn chết .
" Quách Nhị Thành , ngươi cứ an nhàn mà hưởng thụ ta sẽ quay lại khiến ngươi trả gấp bội những gì ngươi đã làm với ta"


Sau một thời gian ngắn nàng cũng nắm được vài thông tin thiết yếu
Cha mẹ nàng là chủ của tập đoàn lớn nhất nước A, nàng là con lai mẹ nàng là người Việt cha nàng là người Anh quốc và Nga . Nàng mang vẻ đẹp lai Đông - Âu đã bộc ra được vẻ đẹp mỹ nhân khi về lớn, nàng bây giờ được cưng chiều như công chúa . Thực là nàng sinh ra từ sinh khí đất trời tụ lại xem cha mẹ là đất là trời, nàng ko có cha mẹ bằng da bằng thịt là thật , giờ được đầu thai về đây nàng được cảm nhận tình yêu thương của tình cha mẹ , được săn sóc đủ thứ ko thiếu thốn như trước đây nàng tu ngàn kiếp , nàng mơ hồ cảm nhận được cái gọi là " hạnh phúc gia đình" .
Bây giờ nàng còn nhỏ chưa thể biết lật được , ko thể tập tính mở lại tu vi nhưng vẫn còn tu vi là may lắm rồi . Nằm trong nôi võng nàng bất chợt phát hiện ra môt vết bớt, nó có hệt hình viên Xuyên Minh Châu , nàng nhớ lại là nó do Tiểu Khuynh đi lội vào rừng rú nguy hiểm để đem về tặng nàng , nàng chỉ biết nó rất đẹp ko hề biết nó có ẩn chứa gì ko giờ có lẽ là nàng ko cần tìm hiểu rồi , nàng nhớ lấy Tiểu Khuynh , lòng chua xót thay , chính nàng là kẻ cõng rắn cắn gà nhà , hại chết bao người vô tội , hại chết Tiểu Khuynh, đã là muộn để nhận ra nàng từ lâu đã yêu lấy Tiểu Khuynh nhưng lại chối bỏ nó xem là tình tỷ muội thôi , nhưng nàng vẫn thốt lên trong đầu


- Ta yêu nàng Khuynh Khuynh !
Cha mẹ nàng dù bận rộn vẫn chạy đi chạy về thăm con của mình , mỗi lần đi công tác về là lại ôm nàng kẹp giữa mà ngủ , giờ thành thói quen mất rồi , nàng cũng nhận ko ít quà đắt tiền đủ loại nhiều nhất vẫn là trang sức nhưng nàng lại ko có hứng thú chúng chỉ là đẹp ko có ích gì cho nàng luyện tu vi cả , bây giờ cái nàng cần là một vật có sinh khí giúp nàng đạt được ý muốn thăng cấp 3 trước khi qua một tuổi .
Đến sinh nhật ngày nàng tròn 1 tuổi , cha mẹ nàng mời cơ man kẻ to kẻ nhỏ đến đủ loại quyền thế hay ít quyền thế , cả tấn quà cứ vậy đổ vào phòng nàng . Đến khi nàng gặp một vị pháp sư già , ông ta gây ấn tượng đầu tiên là nhan sắc ko hợp với tuổi thật của ông ta 90 tuổi mà sao như 50 tuổi . Ông ta được mời đến xem vận mệnh cải tiến cung phận cho nàng , nàng được cha bế đến trước ông ta .


- Tiểu thư nhỏ , cô thật xinh đẹp !
Ông ta nịnh nọt nhưng là cố nịnh cha nàng chứ thực ra ông ta nghĩ nàng mới 1 tháng tuổi đã biết hiểu gì đâu. Cô cười ra ám hiệu
" ta hiểu đấy nhé đồ ngu "
Lão ta hơi bất ngờ nhưng chỉ nghĩ đó là nàng nhìn cha nàng mà bắt chước theo , lão ta nắm lấy tay nàng , như cảm nhận được điều gì đó lão ta run rẩy sợ hãi
" Ngươi nghe ta nói chứ "
Hắn ta đọc được suy nghĩ của nàng lòng run sợ định thả tay nàng ra , mắt nàng biến thành hình viên đạn đâm xuyên qua hắn
" Ngươi dám xem! "
Lão ta nuốt nước bọt tập trung
" Nữ đế người vậy mà lại đầu sinh vào đây , tiểu nhân có mắt như mù xin ngài lượng thứ ! "
" biết hối cải là tốt , nhưng nói suông ko chứng minh được gì ngươi bây giờ có đồ tốt đem đưa ta! "
" Tiểu nhân có rất nhiều đồ nhưng ko biết là cái nào vừa lòng người hay là xin người đại giá về nhà thần một chuyến "
" ta biết trên người ngươi đang có vật có linh khí , đưa ra đây tạm đi"
" đó là ngọc bội tiểu nhân thu lượm được , người chắc chắn là cần ? "
" Đưa hay ko? "
" dạ dạ đưa"
Lão ta thả tay nàng ra mặt mũi tái nhợt, mồ hôi đổ như ướt áo , cha nàng nhìn vậy có chút nghi hoặc
- Đại sư đây là có vấn đề ?
- Ko , ko vận mệnh tương lai của cô nương này làm ta thật kinh hãi sau này làm lên chuyện rất có phúc , chúc mừng chúc mừng hai vị!
Cha nàng cười lớn, lòng vui vẻ nuốt lấy câu khen vừa nãy lòng mở cờ vui sướng , mẹ nàng từ xa đi đến thấy chồng mình cười mất hình tượng
- Anh là có vấn đề!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.