Sủng Nữ Đế Thiên Giới Làm Lão Bà

Chương 110:




Ánh nắng len lỏi qua cánh cửa sổ chiếu nắng vào trong phòng , để lộ ra 2 cô gái xinh đẹp đang còn ôm nhau trên giường ngủ .
"TÍNH TÌNH TANG ,À ƠI DẬY ĐI DẬY NGAY ĐI !!!!!!"
- AAAAA , cái nhạc chuông gì mà kinh vậy !!!??
Tử Khuynh khó chịu đập cái đồng hồ điện tử trên bàn bẹp rúm không thương tiếc
*RIP ĐỒNG HỒ :((*
Tử Khuynh cựa người, nắng chiếu vào mắt cô làm chói mắt  ,Tử Khuynh thở nhẹ, rồi quay sang người còn ngủ bên cạnh ngon lành , khóe miệng không kìm được cong lên , Hoàng Vi thật không hổ là tiên nữ ngàn năm, toàn bộ ngũ quan trên gương mặt hoàn mĩ không thể tìm ra điểm mà chê được ,có chê thì là chê trách bản thân không bằng cô ấy ,đôi môi đỏ khép hờ chọp chẹp vô tình làm lụy tim Tử Khuynh, cô nằm sát người ,quan sát chăm chú từng ngũ quan ,điều này làm cô gợi nhớ lại kiếp trước , cô được nàng cho ngủ lại một đêm , sáng sớm ra không rời giường vội vô thức cảm thán ngũ quan của nàng nữ đế lạnh lùng này , nếu không kiềm chế chắc cô đã bạo gan hôn người này một nụ hôn chào buổi sáng mất rồi , bây giờ cô lại ngắm nhìn , khác chuyện trước là cô hiện tại đường đường chính chính không sợ hãi , là người có trái tim của người này ,nó thật thoải mái làm sao !


Tử Khuynh đưa tay gạt đi mấy lọn tóc gọn gàng cho cô , yêu chiều không dám thở quá mạnh đánh thức người tỉnh dậy
" Tinh tinh ,tinh tinh ! Tinh ..
- Alo ?
- "Khuynh , con biến đi đâu rồi ? Còn chưa về mà đi học !!"
Mẹ cô gắt gao hỏi cô
- A!
Tử Khuynh lúc này mới chợt nhớ ra bản thân mình quên gọi điện cho mẹ trước , cô nhìn sang Hoàng Vi
" Chẳng lẽ lại bảo con đang ở bên Mỹ hiện tại à ? "
- " Khuynh ,con có nghe mẹ nói hay không ? "
- Con...con đang ở ngoài thành phố Vinh , ừm..đêm qua ..đêm qua con nhận điện thoại có việc nên đi gấp không nói lại được kịp với mẹ ! Con xin lỗi !
Bên đầu dây kia im lặng 1s
- Con có việc gì chứ ! Con định lừa mẹ phải không !?
- Con nói thật mà ! Haizz , con có còn con nít nữa đâu , mai con sẽ về ! Nếu có người đến hỏi nói là con đi...đi bệnh viện vì ốm !


- Chậc , nếu con không phải là Khuynh thì con no đòn với mẹ rồi đó ! Được rồi cô nương ! Ốm thì ốm !
- Yêu mẹ , tạm biệt mẹ !
Tử Khuynh tắt máy ,thở thào một hơi qua được kiếp nạn rồi
- Mẹ gọi à em ?
Tử Khuynh giật mình , nhận ra Hoàng Vi đã tỉnh từ lúc nào rồi , cô đặt máy sang bên quay người lại gối đầu lên tay dịu dàng trả lời
- Là mẹ gọi , em sơ suất hôm qua không gọi trước cho mẹ ! Cũng may mẹ không để bụng !
Hoàng Vi rúc vào vòng tay Tử Khuynh ôm ,hệt như chim non mùi hương thơm làm Tử Khuynh ngây ngất , tóc mềm mại đến khó tin
- Hôm qua là em cứ đòi hôn lắm vào ! Đáng đời lắm!
Bị mắng yêu , Tử Khuynh vui vẻ ôm người hôn lên tóc Hoàng Vi ôn nhu vuốt ve
- Là lỗi của em ! Chứ không có lỗi của chị đâu ha !
Hoàng Vi nóng mặt, buông người ra ,phụng má
- Còn có lỗi của chị ?


Tử Khuynh khúc khích cười , bản thân thu hồi tầm mắt về người , ôn nhu vuốt tóc Hoàng Vi , ánh nắng vàng ấm chiếu trên gương mặt Hoàng Vi cứ tưởng là vầng hào quang tô điểm lên thêm cho nhan sắc đã vốn tỏa sáng này rồi .
- Chị đẹp mê người lắm!
Cô tiến người hôn lên môi Hoàng Vi
- Chào buổi sáng , người đẹp !
Hoàng Vi thỏa mãn hôn đáp lại
- Chào buổi sáng , lão công !
- Phì ~!
- Lại cười ,em cười nhiều thế !?
- Haha  ,em không nhịn được thôi ! Em thích được gọi vậy vào buổi sáng ! Thích lắm!
Hoàng Vi vuốt má cô
- Nghĩ lại truyện trước ,muốn ôm em ngủ khó như trên trời!  Em còn tàn nhẫn đánh cả chị bay vào tường nữa ! Lúc đó ...em ghét chị đến mức như nào ?
- Chị ...muốn biết ?
Tử Khuynh muốn chắc chắn hỏi lại cô
- Rất muốn ! Em cứ nói thật đi !
Tử Khuynh nhìn người rồi đáp.
- Ghét đến mức...muốn gϊếŧ chết chị !
Hoàng Vi hơi giật người một chút ,đồng tử mắt co lại ,rồi trở lại trạng thái thường ,Tử Khuynh cầm tay cô hôn
- Sao chị lại hỏi em câu đó ? Có chuyện gì à ?
- Chị mừng là em không giấu chị ! Chị biết , lúc nào trong mắt em khi thấy thấy chị cũng toàn là sự chán ghét hiện hằn trong em , Thế Long cũng vậy ! Cậu ta khác là không giống em ! Tử Khuynh, em biết thời gian em đi khỏi nhà vô cớ không , aaa, chị như muốn phanh thây Thế Long vì cậu ta cứ ấp úng mãi ! Chị nhớ em đến mức bản thân không ngủ lại qua đêm phòng của em ,chị...chị mất ngủ mất !
Tử Khuynh sững sờ trước lời bộc bạch quá chân thật của Hoàng Vi, không ngờ tới bản thân cô lại quan trọng với Hoàng Vi đến mức quan trọng như vậy !
- Em ....
Tử Khuynh dừng lại , Hoàng Vi tỏ ra không hiểu
- Thì sao ?
- Em... Yêu chị ! Rất nhiều !
- Em nhiều khi đùa dai quá đấy , nhưng cái này thì chắc chắn không phải là đùa rồi ! Chị yêu em Tử Khuynh! Yêu em rất nhiều ! Chụt !
Comment đi cho tui tí động lực hic híc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.