Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 3: Đừng ăn ta




Đời này A Nghiên sống mười lăm năm, trong thời gian mười lăm năm, nàng liên tục ở quê, thôn Ngưu Xuyên Tử, trải qua cuộc sống nghèo khó nhưng yên ổn.
Người khác đều nói A Nghiên ngốc, từ nhỏ đã ngốc, tổng cảm thấy nàng làm việc bừa bãi.
Trên thực tế có đôi khi trong lòng mình, chính nàng cũng cảm thấy mình điên đảo, điên đảo kiếp trước kiếp này.
Nàng có đôi khi thậm chí không nhớ rõ chính mình đã sống bao nhiêu đời.
Bất quá nàng còn ghi nhớ số lần nàng chết đi, một hai ba bốn năm sáu bảy, nàng đã chết qua bảy lần, thì phải là bảy đời.
Bảy đời trong trí nhớ, đủ loại nhân sinh, có công chúa huyết thống cao quý, cũng có nông phụ nghèo hèn xấu xí, cũng có tiểu nha đầu chịu người sai sử, thậm chí còn có đại tướng quân lập tức ra trận.
Những người đó lúc sống, khi thì khắc sâu khi thì mờ nhạt, lúc A Nghiên vừa sinh ra, không ngừng bồi hồi va chạm trong đầu A Nghiên.
Mười lăm năm ở nông thôn, trí nhớ dần dần mơ hồ, có lẽ canh Mạnh Bà nàng từng uống đã bắt đầu ăn mòn trí nhớ này.
Nhưng mà có một loại trí nhớ dường như khắc vào linh hồn nàng, dù ngày tháng bình thường chán nản trôi qua, cũng vô pháp biến mất.
Đó chính là về cái chết.
Nàng đã từng chết bảy lần, mỗi một lần đều không được chết già.
Đủ kiểu chết, mỗi một lần làm cho nàng nhớ tới đều đau cả người như rút gân, đau đến lục phủ ngũ tạng trộn vào nhau, sợ đến mức hồn phi phách tán không chỗ trốn.
Mà mỗi một trí nhớ về cái chết đó, đều cùng với một khuôn mặt.
Đó là một khuôn mặt tôn quý tuấn mỹ, giống như bạch ngọc điêu khắc, mày xéo dài phong lưu hàm súc, mắt phượng dài nhỏ giống như khép mà không phải khép, môi khẽ mím giống như một sợi tơ hồng đậm nhạt.
Hắn luôn thân phận cao quý, đứng ở trên vạn người, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một chữ, giây lát đoạt tính mạng nàng.
A Nghiên sắc mặt tái nhợt tê liệt ngã xuống chỗ đó, cả người run rẩy, hai môi run liên tục không khép vào được.
Chính là hắn, mỗi một lần đều là hắn.
Nàng đã chết nhiều lần như vậy, mỗi một lần chết, đều luôn cùng hắn có chút liên quan.
Nàng hai môi run sợ lại run sợ căn bản không khép vào được, thế nào cũng không hiểu rõ, bất quá là một cái trạch viện ở nông thôn thôi, hắn làm sao có thể ở nơi này? Hắn không phải mỗi một lần đều là sinh ở hoàng gia huyết thống tôn quý sao?
Ngay lúc A Nghiên nằm sấp ở đó mê mang hoảng sợ, mày đẹp của Cửu gia cuối cùng cũng có điểm khác thường.
Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn dịu dàng: “Thế nào, ta còn chưa có bảo người động thủ, ngươi lại tự mình ngã chết?”
Hắn không nói chuyện thì thôi, hắn vừa nói xong, A Nghiên run càng lợi hại hơn.
Chết, chết, chết...
Còn có giọng nói kia, cái loại nói nhỏ chứa đầy nguy hiểm, kinh sợ quen thuộc cỡ nào, đó chính là phù chú đoạt mệnh nàng bảy đời...
Nàng định giãy dụa đứng lên, nhưng lại nghe thấy chính môi mình run run phát ra âm thanh đáng thương: “Đừng giết ta đừng giết ta, ta sợ hãi! Cầu ngươi đừng giết ta!”
Chỉ cần để nàng sống sót, bảo nàng làm gì cũng được!
Nàng không cần chết, không cần chết! Nàng thầm muốn sống! Sống tốt, sống đến bảy mươi tuổi tám mươi tuổi! Nàng phải lập gia đình sinh con, nàng muốn vui chơi!
ngón tay Cửu gia vươn ra thon dài hoàn mỹ, nhẹ nhàng sờ sờ cằm đẹp, nghiền ngẫm nhìn tiểu nha đầu.
”Vốn dĩ ta muốn giết ngươi.”
Cũng không biết là nha đầu dơ bẩn nơi nào, thế nhưng có người đem điểm tâm nàng làm cho mình ăn? Đây là sự tình Cửu gia không thể dễ dàng tha thứ nhất!
Tất cả đầu bếp làm đồ ăn cho hắn, người nào không phải tắm ở trong nước sơn tuyền mười ngày nửa tháng, triệt để sạch sẽ mới được vào phòng bếp!
Nhưng mà điểm tâm kia quả thật tương đối hợp khẩu vị hắn...
Mày Cửu gia nhếch lên, nhìn cô nương phải chết còn hèn mọn muốn sống.
Mà cô nương này đâu, đang nghe đến câu nói “Vốn dĩ ta muốn giết ngươi”, nhất thời trong đầu phát ra trí tuệ mười lăm năm chưa từng có, vượt qua chỉ số thông minh trời cho, lĩnh ngộ được ý tứ trong lời này.
Nàng ngưỡng mặt lên, khóc cầu xin nói: “Cửu gia tha mạng, ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có em nhỏ mấy tuổi, cũng có phụ thân, người bị ốm đau khổ sở. Cầu Cửu gia tha ta một mạng, ta nhất định kết cỏ ngậm vành, làm trâu làm ngựa, báo đáp đại ân đại đức Cửu gia!”
Nói xong câu này, nàng chợt nhớ tới, đoạn thoại này nàng ở mỗi một đời trong trí nhớ đều nói qua a. Lúc đó nàng vừa nói xong, trực tiếp bị nam nhân trước mắt kia cho một đao chém chết.
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm sợ, sợ đến ánh mắt cũng đỏ: “Ta không muốn chết...”
Cửu gia bên môi khó được tràn ra một chút hứng thú, cười nói: “Khó được ngươi nha đầu nông thôn này còn có thể nói lời này, đến, ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi muốn kết cỏ ngậm vành thế nào, muốn làm trâu làm ngựa thế nào?”
Hắn đánh giá nàng, thân mình kia suy nhược mảnh khảnh: “làm trâu làm ngựa cho ta? Ta sợ đè hỏng ngươi đâu.”
A Nghiên nghe nói như thế, khát vọng cầu sinh khiến nàng cả người tản mát ra sức lực trước nay chưa từng có, nàng phủ phục giống một con cá vọt lên đến bàn chân Cửu gia, quỳ xuống khẩn cầu nói: “Cửu gia, ta có khí lực, ta có thể làm ngựa, cũng có thể làm trâu, không tin ngươi thử xem!”
Cửu gia nhìn xuống dưới giường thấp, tiểu cô nương mặt mũi tràn đầy nước mắt, xem trong đôi mắt to trong suốt kia không chút nào che dấu sợ hãi cùng cầu khẩn, không biết tại sao, cảm giác thấy thú vị, môi hắn càng phát ra nụ cười câu dẫn, mắt phượng híp lại:
”Tiểu nha đầu, ngươi làm ngựa, cưỡi cũng không có ý tứ gì a.”
Giọng nói thấp lạnh, ý tứ chế nhạo hàm xúc mười phần.
Nhưng lời này nghe vào tai A Nghiên, lại nhưng lại giống như bùa đòi mạng, chặt đứt hi vọng cuối cùng trong lòng nàng.
Làm trâu không được? Làm ngựa không được? Kia nàng nàng nàng nàng, nàng nên làm cái gì?
trên má non mịn, rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt, cứ như vậy nằm sấp dưới chân hắn, tuyệt vọng sững sờ nhìn hắn, mắt to hắc bạch phân minh như bị mưa dội qua, trong suốt vô tội lại đáng thương hề hề.
Cửu gia thấy vậy, tâm tình cực tốt: “Hàn Đại Bạch từ nơi nào tìm được ngươi?”
Hàn Đại Bạch?
A Nghiên sợ tới mức đầu đã hỗn độn thành tương hồ, giờ này khắc này rốt cục lóe lên ánh sáng, nàng nhất thời tìm được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói:“Cửu gia, ta biết nấu ăn a, ta sẽ làm bảo loa tích tô (bánh cuộn có nhân), Cao Ly lí cao (bánh hạt dẻ), tô bì mật đường (bánh phủ mật mía), bánh nướng, thủy tinh tạo nhi (bánh có lớp vỏ trong suốt bên ngoài), tía tô cao (bánh tía tô), lệ chi cao (bánh quả vải), tuyết hoa tô (bánh bông tuyết), còn có thể làm cá muối hoàng tước, cua nhưỡng rượu chanh, ốc hương sào kiểu miền nam, lươn chiên hai mặt, cá mù tạt, gỏi tôm thủy tinh...”
Tô (酥): là các loại bánh xốp xốp mềm mềm…
Cao (膏): là các loại bánh sệt sệt đặc đặc
A Nghiên miệng nhỏ phách phách phách không ngừng, lệ chảy ào ào đọc lên một đống tên đồ ăn, điểm tâm.
Cửu gia nhíu mày cười: “Phải không? Ta làm sao không tin đâu?”
A Nghiên mắt mở to trong suốt sáng rực, chỉ trời thề thốt vô cùng chân thành: “Cửu gia, bây giờ ta có thể làm cho ngươi a, cam đoan làm được thiên hạ độc nhất vô nhị!”
Cửu gia cười ha ha, tiếng cười réo rắt: “Tốt, ngươi đã nói như vậy, ta cho ngươi một cơ hội, vậy làm đi.”
Nói tới đây, ngữ điệu hắn lại biến đổi, híp con ngươi, thanh âm lại trở nên âm lãnh thản nhiên nói: “Bất quá, nếu ngươi làm cái gì không hợp tâm ý gia, gia sẽ trực tiếp băm ngươi thành thịt vụn, ném cho chim ưng ăn.”
tiếng hắn vừa dứt, hắc ưng trên giá gỗ tử đàn bên cạnh thế nhưng đột nhiên mở hai mắt, tầm mắt sắc bén cứ như vậy thẳng tắp bắn tới.
Này quả thực là một cọng rơm cuối cùng đè chết A Nghiên, cả người nàng giật mình một cái, ai ai cầu xin: “Đừng, đừng ăn ta... Ta không được mấy lượng thịt... Ta nhất định sẽ làm ra đồ ăn khiến Cửu gia vừa lòng!”
Cửu gia vừa lòng gật đầu, nâng bàn tay ngọc trắng thon dài, nhẹ nhàng vỗ một cái.
Tiếng vang thanh thúy.
Theo tiếng vang kia, từ ngoài phòng khách, Mạnh Hán hông đeo trường kiếm khí thế hùng hổ đi đến.
Hắn tiến vào, quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Cửu gia.”
Cửu gia đến mí mắt cũng không nhấc lên một chút, thanh âm trầm thấp thản nhiên phân phó nói: “Đi, mang Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi đến.”
Mạnh Hán lên tiếng đáp rồi đi ra ngoài.
A Nghiên kinh hồn, cắn môi nhỏ, mày lá liễu nhỏ hơi hơi nhíu, mắt to trong trẻo ướt át ở chỗ đó thật cẩn thận trộm nhìn Cửu gia.
Đây rõ ràng là một ác nhân từ đầu tới đuôi, tà ác vô cùng, bản thân mình mỗi lần đều đều chết bởi hắn, mà hắn mỗi lần đều đi lên đế vị, mặt nhìn nam bắc, quan sát thiên hạ, thao túng tính mạng chúng sinh.
Cũng bởi vì người này qua bảy đời đều là mệnh đế vương, A Nghiên trải qua mười lăm năm coi như thoải mái, nàng luôn cho rằng trốn ở nông thôn chỗ này, cuộc đời mình vĩnh viễn không phải gặp vị sát tinh đòi mạng, mệnh cách đế vương này.
Đời hắn đến cùng là thế nào, thế nhưng chạy đến vùng tây nam hẻo lánh này, còn ẩn trong một tòa trạch viện như vậy?
A Nghiên tinh tế thưởng thức hai chữ “Cửu gia” này, toàn bộ cảm thấy không thích hợp.
Nhất thời lại nghĩ tới hai thị vệ kia, hai thị vệ vừa thấy đã biết không phải hạng người hời hợt, nhân vật như vậy, thế nhưng chịu làm thị vệ cho hắn?
một đôi con ngươi A Nghiên đen như đá sợ hãi chuyển a chuyển, lại cẩn thận liếc mắt xem xét hắn một lần, hắn, thực là một Cửu gia bình thường sao?
Cửu gia vốn đang hơi hơi khép mắt dưỡng thần, tóc dài của hắn đen như mực thoải mái tùy ý buông xuống, có một vài sợi thậm chí lướt trên khuôn mặt hắn tuấn mỹ dị thường, che nửa mặt hắn.
Ai biết hắn như vậy đột nhiên lúc đó lại mở mắt ra.
tầm mắt tinh chuẩn, ánh mắt lợi hại, thẳng tắp bắn về phía A Nghiên, vừa vặn bắt đúng lúc A Nghiên đang vụng trộm đánh giá hắn.
A Nghiên sợ tới mức lại giật mình một cái, môi nhỏ mềm mại theo bản năng run run, cuống quít cúi đầu, sợ hãi cẩn thận nằm phục tại chỗ, ngón tay để trên sàn nhà bằng đá bạch ngọc lạnh như băng.
”Ha ha...” Cửu gia cười khẽ một chút, cúi đầu nhìn tiểu cô nương phủ phục ở trước giường mình: “Mấy tuổi?”
Hắn thanh âm trầm thấp ái muội, dư âm hơi hơi giơ lên, có ý tứ hàm xúc khác.
A Nghiên con mắt vòng vo xoay chuyển, cứng ngắc không tình nguyện đáp: “Qua hai tháng linh ba ngày nữa là mười lăm tuổi.”
Cửu gia nghe thế, khóe môi giật giật, đạm thanh phân phó nói: “Đứng lên, đi vài bước, để gia nhìn xem.”
A Nghiên cũng không biết hắn muốn nhìn cái gì, bất quá nghĩ nghĩ, chính mình không thể đắc tội hắn, vì thế nàng cố lấy dũng khí, khởi động hai chân hư nhuyễn vô lực, giãy dụa đứng lên, lại cứng ngắc vụng về ở trong phòng khách qua lại đi hai bước.
Tà mâu cửu gia đánh giá nàng, thấy nàng vóc người không cao, bất quá đến bả vai mình thôi, xương cốt cũng tinh tế yếu ớt, không khỏi nhíu mi, thấp giọng trào phúng: “thân thể ngươi nhỏ thế, còn muốn làm ngựa cho ta.”
A Nghiên cúi đầu, dùng đầu ngón tay trắng noãn vặn vặn áo, nhỏ giọng cười làm lành: “Ta không phải là đã đổi sang làm đầu bếp nữ rồi sao!”
Cửu gia thấy nàng cúi đầu cắn môi đáng thương, nở nụ cười lành lạnh, ra lệnh: “Nâng hai tay lên, giơ cao hết cỡ.”
A Nghiên cũng không biết hắn muốn làm cái gì, bất quá nàng phi thường thành thật nghe lời làm theo.
Nàng làm như vậy rồi, nhất thời mặt đỏ lên.
Nàng minh bạch hiểu hắn muốn làm gì.
Nàng vừa nhấc nhấc tay lên như vậy, áo vải thô đơn bạc cứ như vậy bị kéo lên, vì thế thân hình nguyên bản bị quần áo dài rộng che lấp cứ như vậy lộ ra.
Nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, sắp mười lăm tuổi đâu, đã đến lúc có thể lập gia đình.
Nàng cắn môi, hoảng sợ nhìn Cửu gia.
Hắn, hắn muốn làm gì? Tiền dâm hậu sát?
Cửu gia có nhiều hưng trí đánh giá nàng, dáng người tinh tế linh lung, đánh giá quá nửa ngày, cuối cùng lắc lắc đầu, thở dài:
”Ngươi sợ cái gì, sợ gia ăn ngươi? xương cốt này của người, cho gia làm đệm thịt, gia cũng ngại.”
Nhìn A Nghiên kia vòng eo không đầy nắm tay, hắn ghét bỏ nhíu mi: “Chậc chậc chậc, gia vươn một đầu ngón tay có thể bẻ gãy ngươi, còn có ngươi trên mặt kia nước mắt nước mũi bẩn thỉu, quả thực làm cho người ta mất khẩu vị.”
Hắn nói khó nghe như vậy, A Nghiên lại nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đã chết bảy lần, nhưng chưa từng bị tiền dâm hậu sát, thiếu chút nữa cho rằng lần chết mới sẽ là kiểu này.
Cửu gia lúc này cũng lười nhìn nàng, nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần.
Ít lâu sau, Mạnh Hán trở lại, mang theo Hàn Đại Bạch cùng Hà Tiểu Khởi.
Hàn Đại Bạch mặt trắng như tờ giấy, thân thể béo trắng run run giống như mặt túi vải căng gió.
Hà Tiểu Khởi quật cường cắn răng không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.