Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 277: Tất cả đều đã qua




Y đã xuất gia. Y vốn nên rời xa hồng trần. Y cũng đã lục căn thanh tịnh.
Đồng thời, y cũng thích Văn Diệu.
Giờ khắc này, Ly Hận Thiên không thể kiên cường nổi nữa.
Y vẫn luôn phải sắm vai người mạnh mẽ kiên cường. Mặc kệ là có gặp được bao nhiêu khó khăn to lớn, thì y cũng sẽ không ngã xuống được. Bởi vì y là một người luôn sẽ phải tự mình mà đi đối mặt hết với tất cả mọi chuyện đang xảy ra.
Y vốn không có quyền lại càng không có thế lực. Y, cái gì cũng đều hoàn toàn không có.
Ly Lạc bọn hắn cấu kết với nhau lừa y. Ly Hận Thiên phẫn nộ. Bởi, chỉ còn một chỗ dung thân cuối cùng để y có thể trốn tránh, cũng đã bị bọn hắn phá hủy.
Ly Lạc nói, chùa miếu đã không dung chứa y nữa.
Đúng vậy, dù cho mọi người ở trong Phục Long tự, không ai biết  được chuyện xảy ra vào đêm đó, thì y cũng đã không còn xứng đáng để ở ttiếp chỗ thờ phụng thần Phật này nữa rồi.
Bọn hắn cũng đã nói, sẽ không ép y nữa, nhưng lại dùng phương thức này để buộc y trở về.
Bọn hắn rất quá đáng cũng vô cùng tàn nhẫn…
Y giận dữ, là bởi vì bọn hắn lừa gạt y và lợi dụng tình cảm của y dành cho bọn hắn. Chứ không phải là phẫn nộ bởi những lời lẽ mà Ly Lạc đã nói ra, giống như một hòn đá lớn vậy, được vung tay ném thẳng tới xuyên thấu qua mọi loại cảm xúc, trực tiếp va chạm mạnh xuống tâm bình lặng như mặt hồ của y….
Khiến y rung động không thôi.
Loại chuyện không thể nào ngờ tới, lại hoang đường đến cực điểm này, cư nhiên thật sự đã phát sinh ra…
Vẫn luôn xảy ra ở trên người của y.
Mỗi một phân trong tình cảm này, Ly Hận Thiên đều vô cùng quý trọng, đều hoàn toàn không bỏ xuống được. Cảm giác như cá mắc lưới, càng vùng vẫy càng không thể thoát ra nổi, không có đường để ra, càng không có đường lui. Nếu y không xuất gia, y không rời đi, y không là kẻ trước tiên lựa chọn buông bỏ xuống, thì còn có thể làm gì khác được sao…
Y thật sự không biết. Nếu muốn như vậy, thì chỉ còn có mỗi con đường duy nhất này là có thể chọn.
Đó là, có thể tất cả mọi người đều cùng nhau mà ở lại bên y. Bất kì là người nào trong bọn hắn, y cũng không thể bỏ rơi được.
Nhưng, bây giờ, sự nhượng bộ cùng quyết định này của bọn hắn, vốn là điều mà Ly Hận Thiên chưa từng dám hy vọng xa vời vào lúc trước….
Y thật sự, có thể, có được sao?
Nay, vừa nhìn thấy Văn Diệu, suốt cả buổi này, nghe hắn nói ra mấy lời lẽ này, mọi nỗi ủy khuất cùng với toàn bộ áp lực này, ở trong nháy mắt liền bộc phát ra. Lúc trước, y thống khổ mà đưa ra lựa chọn này, còn có nỗi tuyệt vọng khi nhìn thấy một màn tranh đoạt vớ vẩn kia, cùng với, nỗi khổ sở đau đớn khi y tự tay chặt đứt tình cảm của bọn hắn…
Chuyện tình yêu giữa hai người, ai là kẻ đưa ra lời chia tay trước, làm ra quyết định trước, mới là người phải thống khổ nhất. Nhưng còn y lại lập tức phải thừa nhận quá nhiều sự tổn thương đau khổ đến vậy…
Y đã làm người kiên cường quá lâu rồi, rốt cục cũng đã chịu đựng tới cực hạn, tâm can của y đều hoàn toàn đã vỡ nát đến tan tác hết rồi.
Chịu không nổi nữa, cũng không gồng gánh, giả bộ nổi nữa rồi…
Y tín nhiệm Ly Lạc, nhưng Văn Diệu cũng lại cho y nhận được sự ấm áp.
Ly Lạc là núi, để y có thể dựa dẫm vào mà không cần phải có gì để sợ hãi nữa cả. Nhưng, Văn Diệu lại là vào một ổ chăn ấm áp vào mùa đông lạnh lẽo. Mặc kệ, có là khi nào thì, cũng đều sẽ khiến cho y được thoải mái, cho y sự ôn nhu và bao dung đơn thuần nhất…
Hiện tại, Ly Hận Thiên nghĩ rằng, bây giờ y đã không còn là muốn tha thứ hay không, hoặc là so đo gì nữa rồi. Y đã không có cách nào lại bám vào lớp mặt nạ băng lãnh này được nữa rồi, để có thể cự tuyệt bọn hắn, lại lần nữa đuổi Văn Diệu đi.
Văn Diệu đã trở lại này, thì cũng đều đã quan trọng hơn so với bất kì cái gì nữa rồi.
Chỉ có trời mới biết, mỗi lần y nói ra mấy lời lẽ tuyệt tình đó, thì tâm can của y lại liền vỡ ra thêm một lần.
Sự kiên cường cuối cùng, sau khi nghe Ly Lạc nói ra quyết định của bọn hắn, cũng đã bị bào mòn đi, mỏng như cánh ve rồi đi…
Đã quá khó để chịu đựng tiếp nữa rồi, y thật sự làm không nổi nữa rồi, không thể lại tỏ ra vẻ lạnh lùng cự tuyệt, lại quyết tuyệt mà đẩy bọn hắn ra được nữa…
Hiện tại, y thầm muốn ôm lấy Văn Diệu, hảo hảo mà phát tiết một lần, cái gì gọi là tốt hay không cũng đều mặc kệ hết tất cả đi…
– Ngươi khó chịu, liền khóc ra đi.
Văn Diệu chậm rãi tỉ mỉ mà hôn lên đôi môi mím chặt của nam nhân. Trên c ánh môi mỏng manh đã sớm mất hết huyết sắc. Đó là do nam nhân liều mạng đè nén lại tâm tình. Văn Diệu nhìn thấy là đau lòng. Hắn muốn dùng nụ hôi này giảm bớt sự căng thẳng từ thân thể của nam nhân, còn có cả tâm can mà y vẫn chưa chịu thả lỏng ra nữa…
Hắn đã trở lại, sẽ luôn ở cùng y, về sau cũng sẽ không rời đi đâu nữa, cho nên y không cần phải lại lo lắng, càng không cần phải sợ hãi nữa.
Ly Hận Thiên lắc đầu. Y vốn rất muốn khóc. Trong lồng ngực, đã bị tích tụ lại từng chút một cảm xúc yếu ớt cần phải bộc phát ra. Nhưng mà, ngoại trừ đầu óc bị trướng lên đến phát đau, y lại không rơi ra nổi một giọt nước mắt nào cả.
Đôi mắt của y mở to, trợn trừng mắt lên, giống như là một cái xác chết không nhắm mắt vậy, giữa từng màn lóe sáng của sấm chớp bổ xuống vào ban đêm, bộ dạng bây giờ của y, gần như là dữ tợn …
– Không cần phải bày ra cái bộ dạng này, khiến cho ta rất đau lòng…
Ly Hận Thiên không khóc. Trái lại, Văn Diệu đã khóc ra. Bộ dạng này của y, còn không bằng là y gào khóc lên.
Phát tiết ra, thì đã tốt rồi.
Nhưng mà nam nhân này, chưa bao giờ như vậy, có bất cứ cái gì, cũng chỉ đều tự mình chịu đựng lấy, gánh vác một mình.
Không sảo không nháo, cũng không làm ra bất kì sự so đo nào…
Y tốt đến vậy, vì sao, hắn còn muốn thương tổn y…
Hắn dùng sức mà ôm chặt lấy nam nhân này, vươn bàn tay bắt lấy hai gò má của nam nhân, hơi dùng chút lực, bóp nhẹ hai gò má, khiến cho y hé miệng ra, ngay khi hai cánh môi kia vừa tách ra một khe hở nhỏ, Văn Diệu liền hôn sâu vào, cho y một nụ hôn môi nồng nàn…
Một nụ hôn mà có thể khiến y quên đi hết tất cả.
Bên ngoài phòng, từng giọt mưa rơi liên miên tầm tã không dứt. Trong phòng, cũng đã nhấc lên một trận cuồng phong mưa rào…
Văn Diệu giống như đã phát điên vậy, xé rách toàn bộ quần áo của y, vuốt ve thân thể y. Ly Hận Thiên cũng không né tránh, càng không có phản kháng, tùy ý để cho Văn Diệu đòi lấy…
Từng nụ hôn uớt át, đầu lưỡi nóng rực liếm láp đến mỗi một góc ngách ở trên người của y, khiêu kích dẫn dụ từng luồng khoái cảm kéo theo nhau mà đến. Thân thể mẫn cảm của Ly Hận Thiên đang phát ra run rẩy, là do quá hưng phấn vui thích….
Ngón tay của Văn Diệu đang mở rộng ở bên trong thân thể của y, hai chân của y bị đẩy lên, đè xuống trước ngực. Ngoại trừ, Ly Hận Thiên không nói cái gì, vẫn luôn mặc cho hắn đùa nghịch ở trong thân thể mình, thì vẫn không có bất kỳ phản ứng nào nữa. Nhưng, ngay khi nam căn của hắn dán lên trên người, đặt ở gần sát khe mông của y, thì nam nhân vẫn luôn trợn trừng mắt này, lại khàn khàn mà bật thốt lên…
– Văn Diệu…
Văn Diệu ôm lấy y, tự đưa bản thân mình đi sâu vào trong thân thể của y. Ngay từ một khắc, khi hai thân thể vừa kết hợp này, phảng phất như là, đến linh hồn cũng đều đã được hòa tan vào nhau vậy. Văn Diệu gắt gao ôm lấy bờ vai của y. Trong suốt quá trình trừu động, chỉ luôn miệng nói ra một câu duy nhất, đó chính là, “ta sẽ không lại rời khỏi ngươi nữa đâu…”
Không nên giải thích nữa. Bởi mỗi một lần giải thích, chính là đang nhắc nhở hắn đã cho Ly Hận Thiên những thương tổn nhiều đến thế nào. Việc Văn Diệu có thể làm bây giờ, chính là ở cùng với y, thẳng đến khi bạch đầu giai lão. Cả một năm qua, hắn đã phạm phải một cái tội lỗi quá sâu nặng rồi.
……
Chiếc giường nằm không lớn, hai người ôm thành một đoàn, thân mật mà ôm lấy nhau.
Ly Hận Thiên đang tỉnh lại ở trong lòng của Văn Diệu. Việc này không có chút bất khả tư nghị nào cả.
Y chớp chớp đôi mắt, hàng lông mi phất lên phất xuống, quẹt mạnh lên trên lồng ngực trần trụi của Văn Diệu. Văn Diệu vốn sẽ không ngủ say, ngực bỗng bị ngứa ngáy, hắn liền thổi ‘phù’ ra một tiếng mà bật cười lên.
Ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Văn Diệu vẫn là ôn nhu như cũ. Hắn chỉ là đã gầy đi một chút, lại còn đang mang theo một chút hương vị thỏa mãn vì đã được ăn no đủ vậy.
Một cái liếc mắt nhìn nhau này, dường như là đã trải qua mấy đời rồi vậy. Ngàn vạn suy nghĩ, cũng  đã tiêu tan, chỉ giống như mộng cảnh vậy….
Vừa nhìn qua, liền cúi đầu, y đã vô số lần đẩy bọn hắn ra. Nhưng lần này, Ly Hận Thiên không muốn.
Làm ầm ĩ lâu đến vậy, y cũng đã mệt mỏi, với lại cũng đã đủ rồi đi. Lần này, Văn Diệu cũng làm thực quá đáng. Nhưng mà Ly Hận Thiên đã không còn tinh lực để đi so đo nữa, mà tranh luận với hắn vốn là ai đúng ai sai, hoặc là tiếp tục giận dỗi nữa. Bởi vì, đây là hành vi tự tra tấn cả hai bên. Ly Hận Thiên cũng nếm qua đủ cái tư vị này rồi.
Sự quyết tuyệt của y đã dồn hết mọi dũng khí  vốn có được không dễ dàng gì, cũng đã sớm, bị bọn hắn hoàn toàn đánh rớt không còn gì nữa rồi.
Y thích Văn Diệu. Điều này hoàn toàn quan trọng hơn so với bất cứ cái gì.
Kỳ thật, đúng là do Văn Diệu may mắt. Ít nhất, khi Ly Hận Thiên sảng khoái mà dùng một dao sắc bén chém xuống đoạn tuyệt mối quan hệ giữa y và bọn hắn, phủ định hết tất cả, thì hắn vốn không có mặt ở đó. Tuy rằng hắn cũng không có trải qua giờ khắc đó, cũng đã ở một bên mà chịu đủ nội tâm tự dày vò chính mình, nhưng so với các huynh đệ còn lại của hắn, thì Văn Diệu thật sự xem như đã tự tránh thoát được một kiếp nạn đi.
Ở ngay thời khắc cuối cùng, Ly Hận Thiên đang yếu ớt bất lực nhất, buông bỏ sự giãy dụa xuống, thì hắn lại xuất hiện, nhân tiện chiếm cả tiện nghi, ba tên kia thiên tân vạn khổ trải đường lót gạch sẵn, lại vô tình, thành toàn cho hắn.
Từ sau khi thân phận của Ly Hận Thiên bị vạch trần, hai người họ cũng không có thật sự từng ở chung lại một lần nào cả. Nhưng, bây giờ, dù là đang trần trụi ôm nhau, lại cũng không cảm thấy xấu hổ hoặc là xa lạ nào cả, giống như là theo lý lẽ thường tình phải làm vậy, vẫn là theo thói quen như trước.
– Có muốn ăn chút gì không?
Ngày hôm qua, sau khi chạm mặt nhau ở trong lúc tế tự, bọn họ đều được mời ở lại Phục Long tự dùng cơm chay. Đây là buổi lễ long trọng của hoàng tộc, cho nên, trường hợp này càng náo nhiệt hơn rất nhiều so với hoạt động cầu phúc lúc trước. Nhưng, Văn Diệu vốn ở trong lòng có việc, mặc kệ là có bao nhiêu món ngon phong phú hoa lệ ở trước mắt, hắn đều hoàn toàn không có chút muốn ăn gì cả. Hắn chỉ luôn ôm ý nghĩ, sau khi chấm dứt buổi tiệc này, liền nhanh chóng đi tìm đến Ly Hận Thiên.
Nay, cả tinh thần lẫn thân thể đều chiếm được sự thoải mái và thỏa mãn. Mọi giác quan, cảm giác này nọ, tựa hồ như đã bãi công quá lâu rồi, cũng lại một lần nữa khôi phục trở lại. Văn Diệu vuốt ve tấm lưng trơn bóng của nam nhân, mà đề nghị.
– Ân, hảo.
Ly Hận Thiên gật đầu, cũng không phải là bởi vì đói bụng. Mà do, chung quy, cả hai không thể vẫn nằm ở trên giường tháp mãi được, để cho người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa. Văn Diệu vừa nói xong, Ly Hận Thiên cũng đã ngồi dậy.
Xung quanh giường, ở trước mặt, đều là mấy mảnh vải quần áo của y bị xé bỏ tán loạn, Ly Hận Thiên cũng không có nhăn nhó gì. Văn Diệu lõa thể tự nhặt lên quần áo của mình, tiếp theo, lại giúp nam nhân tìm ra một bộ quần áo sạch sẽ.
Khi quần áo được đưa qua, Ly Hận Thiên thực tự nhiên, vươn tay đến để tiếp lấy, tấm chăn trên thân đã sớm hoàn toàn trượt phủ xuống dưới bụng dưới và chiếc eo. Dù sao cũng sẽ phải mặc quần áo vào, nên y cũng lười kéo lên lại. Lúc này, Văn Diệu nhất thời cúi đầu, vừa vặn theo chiếc bụng bằng phẳng của nam nhân, thấy được cảnh đẹp ở phía dưới ẩn hiện bị bóng tối che phủ lên…
Hắn ngồi xuống, nắm lấy bả vai của nam nhân, thuận thế đẩy ra lớp chăn đang nửa che nửa đậy này ra.
Chỗ ở giữa hai chân của Ly Hận Thiên liền trực tiếp bị lộ ra ngoài hoàn toàn. Đêm qua, hắn đã cảm thấy có chút không thích hợp rồi. Nhưng do quá mức kích động, ánh sáng lại không đủ để nhìn rõ, cho nên hắn cũng chỉ liền vuốt ve qua loa, cái gì cũng chưa nhìn thấy rõ ràng.
Hiện tại, trong phòng ánh sáng đầy đủ, hắn cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vật nhỏ ở trên người của nam nhân vẫn đang lười biếng ngủ đông, không có gì khác so với ngày thường. Trái lại, là toàn bộ bộ lông bao lấy ở xung quanh nó đều đã hoàn toàn không thấy nữa, chỉ còn để lại một tầng lông ngắn ngủn không dài lắm.
Đây là lớp lông dạo gần đây, mới mọc ra, lúc ấy, Mộc Nhai đã cạo đến thực triệt để.
Bộ lông này của Ly Hận Thiên vốn không có quá dày. Nay, lại được cạo đến sạch sẽ, chỗ đó càng có vẻ phá lệ bắt mắt, thoạt nhìn trống trải hơn không ít, bộ dạng nhẵn nhụi này, cũng rất khả ái.
– Kỳ thật, rất đẹp mắt a.
Văn Diệu chọt chọt vào cái đầu đang rũ xuống nhỏ của tiểu gia hoả mềm mại này, nếu lớp lông ngắn củn này, cũng không có thì liền ngắm càng đẹp mắt hơn nha.
Ly Hận Thiên bị hắn khen, đến mặt cũng phải đỏ lên, lập tức liền  kéo quần đến trên lưng. Y cũng không biết chỗ đó, là vào lúc nào đã bị cạo đến sạch sẽ như vậy. Vào ngày đó liền bị sinh khí, chờ đến khi tắm rửa, y tự nhìn vào nơi đó của mình, liền sửng sốt trong một lúc rất lâu…
Còn có chút dở khóc dở cười.
Ly Hận Thiên không nghĩ nhiều, tự cho là, do bọn hắn đang đùa dai mà thôi.
Căn bản là không còn chú ý tới một tầng ý tứ sâu xa nào khác.
Nay, lại bị Văn Diệu vừa thấy được, càng nhiều hơn là, y quá ngượng ngùng, vừa mặc xong quần liền định xuống giường, lại bị Văn Diệu ôm lấy một phen.
– Cứ để như vậy, nhìn rất xinh đẹp a. Không bằng, từ nay về sau liền luôn cạo sạch như này đi, lại còn càng thêm mát mẻ nữa nha.
Văn Diệu là thật tâm rất thích bộ dạng nhẵn nhụi ở nơi đó của y, vừa nhìn thấy thôi, thật hận không thể cắn xuống một ngụm, ôm lấy eo của nam nhân eo, bàn tay cũng không thành thật mà mò vào trong quần của y mà xoa nắn, hắn còn chưa có sờ đủ a.
– Lăn. Muốn cạo liền tự đi mà cạo lấy chính ngươi ấy. Ngươi cũng tự mình mà mát mẻ đi. Ta không nóng đâu ha.
Ly Hận Thiên thật không hiểu nổi, ở trong đầu của mấy tên bọn hắn đều là đang chứa cái gì nữa, rõ ràng là xung đột với nhau, nhưng lại có một số thời điểm, chung quy, vẫn có thể thần kỳ mà thống nhất ý kiến, đến bàn bạc cũng không cần.
– Không lăn. Từ nay về sau cũng đều không lăn đi đâu hết. Chỉ, liền ở bên cạnh ngươi mà thôi.
Đã lâu rồi không được làm nũng, Văn Diệu ôm lấy y, dụi dụi lên trên người của y. Bắt đầu từ một khắc này, ở trong lòng của cả hai đều cảm nhận được, là đám mây đen che phủ bấy lâu nay đều đã tan hết, sống lại lần nữa mà bắt đầu lại từ đầu.
Rất muốn nói, rốt cục cũng đã kết thúc rồi.
Bóng tối của ban đêm đã rời đi, thay vào, một buổi sáng, bình mình bừng bừng chói chang…
Để cho người ta phải tràn ngập chờ mong.
……
Chuyện quay về, hai năm trước khi Ly Hận Thiên nhập vào thân thể này.
Trong các huynh đệ bọn hắn, Văn Diệu vẫn rất có cảm giác về sự đặc biệt được coi trọng, bởi vì cha của bọn hắn, đối xử với hắn là khác biệt.
Hắn quay trở lại Ly phủ, thái độ rất rõ ràng, hắn muốn trực tiếp dẫn kẻ nọ đi.
Tuổi trẻ khí thịnh, lại vẫn còn non nớt, Văn Diệu tự tin, đến mức khiến cho hắn quang minh chính đại mà bày tỏ, ra dáng vẻ yêu thích của bản thân mình với kẻ nọ.
Hắn xem kẻ nọ trở thành người yêu.
Còn muốn mang theo kẻ nọ, công khai mà rời khỏi bọn hắn.
Hắn mới không thèm để ý đến Mộc Nhai và Ly Lạc có suy nghĩ ra sao…
Nhưng mà, điều này ở trong mắt bọn hắn, chính là một chuyện đáng cười.
Bọn hắn làm sao có thể buông tha cho Ly Hận Thiên bỏ lại bọn hắn, rời đi cùng Văn Diệu, mà trải qua những ngày tháng an lành được a.
Bọn hắn ra tay ngăn cản. Văn Diệu cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, vô kế khả thi.
Cho nên, Văn Diệu vẫn chưa có thành công. Hắn lại chỉ có thể đi tìm Ly Hận Thiên, hứa hẹn với kẻ nọ, chỉ cần đợi thêm một đoạn thời gian ngắn nữa thôi.
Khi hai người họ đã lập ra ước định, phía sau ao sen đó, ở nơi bị che khuất đến tốt nhất, bên cạnh núi giả, đang có hai người khác, vừa nhìn, vừa không nói một lời nào, mà xem một tuồng diễn buồn nôn của hai người nọ.
Bọn hắn cũng thấy được, kẻ nọ mỉm cười với Văn Diệu, còn có cả cái ôm kia nữa…
Từ nhỏ, kẻ nọ đã luôn xem Văn Diệu là sự tồn tại khác biệt, thì ra, là vì như thế này…
Kẻ nọ thật ti tiện, cư nhiên, dám cùng với chính nhi tử của mình, phát sinh ra cái loại quan hệ này.
Trách không được, kẻ nọ lại đối xử với Văn Diệu, tốt đến như vậy…
Văn Diệu rời đi. Hắn đi vì kẻ nọ mà dốc lòng cố gắng. Trong cùng một lúc đó, Ly Lạc hỏi Mộc Nhai, “ngươi có dám nếm thử xem, mùi vị của kẻ đã từng ở dưới thân hầu hạ cho Văn Diệu một chút không…”
Dung mạo của kẻ nọ, rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ yêu thích của Mộc Nhai. Cho nên, hắn đã cười tà nịnh, hỏi lại Ly Lạc, “có gì mà không dám…”
Không chiếm được bất cứ thứ gì, liền phá hủy nó vậy…
Kẻ nọ không cần bọn hắn, lại chỉ cần Văn Diệu. Nếu đã như vậy, bọn hắn vốn không chiếm được, thì Văn Diệu, cũng đừng mơ tưởng có được.
Vậy thì, cứ kéo theo mọi người, cùng nhau, nhảy xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.