Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 274: Hoàn toàn lui bước




Tăng bào ở trong tay của Ly Hận Thiên đang nắm lấy, đã giống giống như là lớp vải vụn nhăn nhúm vậy.
Y bật dậy quá nhanh, bởi vì tình trạng của thân thể rất thiếu sức lại đau đớn, y thiếu chút nữa liền choáng váng đến té xỉu. Nhưng mà y không có ngất đi, thực kiên cường mà đứng vững vàng, đến một chút loạng choạng cũng đều hoàn toàn không có.
Y đang để trần nửa thân trên. Ly Lạc cũng là vậy. Bọn họ đều chỉ mặc độc mỗi một cái quần ở trên thân. Thân hình hoàn mĩ của Ly Lạc dưới ánh mặt trời tựa hồ như đang nhuộm lấy hào quang lấp lánh. Nhưng mà Ly Hận Thiên không có nhàn hạ để thưởng thức. Y tiến lên, vài bước đi đến trước mặt của Ly Lạc, không nói hai lời, giơ tay lên, liền quăng cho hắn một cái tát…
Đây là lần đầu tiên, Ly Hận Thiên đánh Ly Lạc. Cũng là lần đầu tiên Ly Lạc bị ăn một bạt tay từ người khác. Nhưng cả hai lại không hề có nỗi kinh ngạc hoặc là sự khập khiễng nào, phảng phất như, đây là việc thực bình thường…
Khi Ly Lạc tiến tới nơi này cũng đã chuẩn bị tốt để thừa nhận lửa giận này của nam nhân. Đừng nói là một cái tát, dù cho là y hung hăng xuống tay đánh hắn một trận, hoặc là ở trên người của hắn để lại hai vết thương đẫm máu, thì Ly Lạc cũng sẽ không chớp mắt một cái nào.
Bầu trời vẫn trong xanh, ánh nắng chói chang, đứng lâu bên dưới liền cảm giác nặng đầu. Khí chất đạm mạc của Ly Lạc cũng không có bởi vì một cái tát này, mà phát sinh bất cứ thay đổi nào, mặc dù là khóe miệng của hắn đã bị rỉ chút màu đỏ tươi…
Hắn cắn phải khoang miệng, vách thịt ở má trong bị rách đến chảy máu, chất lỏng tanh nồng có vị chát này, như là đang nhắc nhở sai lầm của hắn đã làm ngày trước…
Ly Lạc vẫn đang chờ đợi một trận tức giận phẫn nộ dữ dội từ Ly Hận Thiên giáng xuống, cũng không nghĩ tới, nam nhân này nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, chỉ nói câu,
– Các ngươi thật quá đáng.
Liền rời khỏi.
Nhìn nam nhân một đường đi thẳng ra cửa lớn, vừa ở một bên mặc lên cái áo tăng bào đã không nhìn ra bộ dáng gì nữa lên trên người mình. Ly Lạc không cần nghĩ ngợi liền cất cao âm lượng,
– Cha, ngươi cũng nên thành thực một chút đi. Lúc này đây, ta không phải là đang cầu xin ngươi thẳng thắn chân thành với bọn ta. Mà bọn ta chỉ muốn là, ít nhất, ngươi đừng tự mình đi lừa gạt chính ngươi nữa mà thôi. Ngươi vốn luôn biết rõ, bản thân ngươi muốn là cái gì. Còn có, ngươi có thể thử tin tưởng bọn ta lại một lần nữa có được không. Đừng lo sợ. Ngươi lại cho chúng ta có một cơ hội làm lại từ đầu, cũng chính là tự cho ngươi lại thêm một lần cơ hội….
Giọng nói của Ly Lạc, càng lúc càng xa. Ly Hận Thiên lại không có bất cứ chút dừng bước nào, trực tiếp đi thẳng trở về vườn rau của y. Mấy thửa rau dưa trồng trên đất vẫn còn tươi tốt, chỉ là y ở trong phòng phát hiện một chữ ‘điều’*.
Chữ viết đều hoàn hiện lên nét non nớt, là của tiểu hòa thượng hàng ngày vẫn đưa cơm tới, để lại cho y. Ý muốn là nói cho Ly Hận Thiên biết, nếu đã trở lại, thì trở về bên trong tự đi, ngày đại hôn của Hoàng Thượng đã sắp tới, y cần phải theo mọi người cùng nhau làm khâu chuẩn bị cuối cùng rồi.
Mặc dù y chỉ vừa mới xuất gia, nhưng Ly Hận Thiên cũng là một thành viên của Phục Long tự, cho nên, khi vào dịp tổ chức buổi lễ long trọng, Ly Hận Thiên cũng phải đi tham gia vào.
Như vậy cũng vừa đúng lúc, lại tạo ra một cơ hội, để có thể trốn tránh bọn hắn…
Sau đó, Ly Hận Thiên liền trở về gian thiện phòng ở trong Phục Long tự.
Một đêm trước đều đã bị bọn hắn khi dễ đến triệt để, sư huynh Vô Quá thấy bộ dạng của y thật vô cùng tiều tụy, dặn dò y vài câu  kêu y nhớ chú ý thân thể, cũng  không có truy cứu lí do vì sao đi cả đêm vẫn chưa về chùa. Qua ngày hôm sau, đau nhức vẫn còn, nhưng cũng không thể chậm trễ làm việc, Ly Hận Thiên liền cùng các tăng nhân khác bận rộn lên…
Mãi cho đến mùng tám, ngày đại hôn của Hoàng Thượng.
Sự kiện đáng chúc mừng khắp toàn đất nước, bầu không khí vui sướng lan tràn khắp nơi. Đế Đô lại càng so với ngày tết còn náo nhiệt hơn nhiều. Người đến kẻ đi, trên đường lớn, đám đông tụ tập ồn ào.
Đại hôn của Hoàng Thượng, điên cuồng vui sướng một ngày. Bầu không khí nhiệt liệt tăng cao, xua tan đi không ít, nỗi đau thương mà do một trận chiến tranh kia để lại. Sau khi lễ động phòng hoa chúc trôi qua, chính là vào quốc tự để làm lễ tế. Cũng chính là, Hoàng Thượng muốn dẫn hoàng hậu, đến Phục Long tự  để cầu mong tổ tiên thần linh tiếp nhận nàng, ttiếp theo là phù hộ cho Nam Triều mưa thuận gió cùng với việc hương khói của hoàng thất luôn luôn cường thịnh.
Đây là trình tự nghi thức của lễ tế. Phục Long tự thờ phụng các bức họa tổ tiên của Nam Triều, sau khi dâng hương xong hoàng thất đều đã đi nghỉ ngơi. Thì các tăng nhân lớn nhỏ ở trong Phục Long tự dựa theo sắp xếp từ  trước mà xếp hàng ngay ngắn mà tự niệm tụng kinh Phật, vì Hoàng Thượng mà cầu cho thần linh phù hộ, bảo hộ cho Nam Triều quốc thái dân an.
Ly Hận Thiên đứng trong các tăng chúng đông đúc, cũng không dễ gì nhìn thấy được. Vị trí của y cũng rất khuất, thấy không rõ hoàn cảnh đang diễn ra tế tự được. Nhưng mà tầm mắt của Ly Hận Thiên, thủy chung là nhìn chằm chằm về bên kia…
Y phục của Hoàng Thượng và hoàng hậu của ngày này có dáng vẻ ra sao, sau này có hỏi lại y, thì Ly Hận Thiên không hề có một chút ấn tượng nào. Bởi lực chú ý của y không hề để ở trên người của cặp đôi tân nhân uy nghi kia,  trái lại là dừng ở nơi trước cửa đại điện, chỉ có thể thấy được một đám quan viên ít ỏi ở đó…
Trong tự, bây giờ, chỉ có quan viên đã hơn nhất phẩm mới có thể tham dự vào, còn lại chỉ có đám kẻ hầu đông đúc của hoàng thấ, trong những người này, mấy tên nhi tử của Ly Hận Thiên, nổi bật đến đều có dễ dàng thấy được…
Hai chân đứng vững ở trên mặt đất, cả thân người đang khom xuống, tầm mắt đầu tiên của y, liền nhìn thấy được bọn hắn…
Mộc Nhai và Ly Lạc đứng ở hàng đầu tiên, mặc triều phục uy nghiêm. Khâm Mặc là thương nhân, hắn là thương nhân duy nhất có thể tham dự vào đại hôn của Hoàng Thượng, không biết vì sao lại tham dự vào lần lễ tế này. Có điều, việc này cũng thực bình thường. Nhưng khiến cho Ly Hận Thiên ngoài ý muốn là, y thấy được Văn Diệu…
Theo lý thuyết, Văn Diệu bị xem như là người của Đông Vạn. Hắn không nên tới nơi này. Nhưng nghĩ lại nhất thời nhớ đến, hôn sự này, chỉ sợ là nhờ hắn thúc đẩy, cho nên ông mối này phải đi theo trình diện, cũng không có gì không ổn…
Ngàn vạn suy nghĩ trôi nổi, Ly Hận Thiên vẫn theo tăng chúng làm tốt việc của mình. Ngày đó Phục Long tự làm trai thỉnh mọi người dùng chung, vẫn luôn trong không khí náo nhiệt. Nhưng Ly Hận Thiên không có tâm tư tham dự vào, hỏi qua ý sư huynh Vô Quá cho phép, y liền tự trở về vườn rau của mình.
Mấy ngày nay, đã quá mệt mỏi, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ nhớ tới chuyện của bọn hắn, cho nên thể xác và tinh thần của Ly Hận Thiên đều đã bị hành hạ đến kiệt quệ.
Y không biết bọn hắn, sau đó có lại đi vào trong vườn rau tìm y hay không. Nhưng, tóm lại, sau ngày đó, y và bọn hắn liền đã chặt đứt mối liên hệ. Nghĩ đến đây thì, đã tới buổi tối. Đại hôn của Hoàng Thượng vẫn đang trong trạng thái khí thế ngất trời. Bọn hắn hẳn là sẽ không từ phía sau mà lẻn tìm đến y. Vừa vặn thừa dịp cơ hội này, Ly Hận Thiên hảo hảo thả lỏng một chút. Mấy ngày nay, trong đầu óc, đủ loại suy nghĩ vẫn luôn vận chuyển liên tục, rốt cục cũng đã có thể nghỉ ngơi rồi đi…
Có một số việc, y cố ý không thèm nghĩ tiếp nữa, nhưng không có nghĩa là, y thật sự cái gì cũng không biết. Dù cho là y có lừa được ai đi nữa, thì ở trong lòng của y, chính y đều đã tự mình hoàn toàn thông suốt…
Tâm sự của y, y vẫn nghĩ rằng, vốn sẽ không có ai có thể biết được. Nhưng mà Ly Lạc lại ở trong lúc nhất thời, dùng mấy lời lẽ rời rạc liền đã nói toạc ra hết tất cả.
Sau khi thiên phạt kết thúc, trong khi y dưỡng thương, biểu hiện của bọn hắn đối với y. Ly Hận Thiên không dám tiếp nhận. Y không dám cùng với bọn hắn chơi nổi cái trò chơi tình cảm này nữa. Y thật sự sợ. Nếu lại phải chịu thêm một lần nữa, cái loại đau xót đến tận xương tủy này, y thật sự sẽ chịu không nổi.
Cho nên y mới dùng thái độ ba phải cái nào cũng được, để ứng phó.
Y vốn là sớm hay muộn gì thì cũng đều phải đi.
Nhưng mà dần dần, y phát hiện ra, lúc này đây, bọn hắn thật sự là đang chân thành thật lòng thật dạ…
Trong tất cả mọi chuyện này, có hiểu lầm, cũng có thương tổn, mà tình cảm của Ly Hận Thiên dành cho bọn hắn là vẫn có. Ở trên phương diện tình cảm, không có kẻ nào là người chiến thắng, tất cả đều là kẻ nhỏ mọn, ích kỉ, yếu ớt, cũng bé nhỏ. Ly Hận Thiên cũng không ngoại lệ.
Y thích bọn hắn. Ở trong lúc bọn hắn thật lòng đối xử tốt với y, thì mọi thương tổn kia, đều đã dần dần bị phai nhạt. Bởi vì thích, bởi vì yêu, cho nên y mới không cần phải ôm đồm lấy mọi tổn thương đó, y đã bỏ qua tất cả…
Nhưng rất nhanh, nan đề kế tiếp liền nhảy ra đến.
Y nên lựa chọn ra sao mới phải đây.
Tình cảm của y đối với mỗi người trong bọn hắn là khác nhau, cũng không phải là đồng thời mà có. Y lần lượt yêu từng tên trong đám bọn hắn, lại cũng từng bị mỗi một tên trong đám bọn hắn bỏ rơi. Nay, mọi khúc mắc đều đã được giải bày, cái gì cũng đều không có, kéo theo, tình cảm này cũng liền đều gia tăng theo…
Đến sau đó, Ly Hận Thiên phát hiện ra, một người nào trong bọn hắn, y cũng đều hoàn toàn không nỡ bỏ xuống được, cũng không đành rời đi.
Nhưng bọn hắn lại muốn y chọn, y lại không thể nào chọn ra được cả.
Lựa chọn, thì có nghĩa là, sẽ có người phải bị thụ thương, y có thể hiểu được cái loại  đau xót này, bởi vì y đã từng nếm thử qua.
Đồng thời, y cũng sợ lựa chọn lần này của y lại là sai lầm nữa thì sao đây. Y không còn đủ dũng khí, để lại có thể nếm tiếp tư vị bị từ bỏ một lần nào nữa…
Ngoại trừ một lần khắc khẩu đó, thì bọn hắn cũng không có bức y lần nào nữa. Nhưng sự ôn nhu đầy tình cảm của bọn hắn, sự chờ đợi của bọn hắn, còn có mọi ám chỉ lần lượt được biểu hiện ra kia, đều là đang bày khí thế bức nhân, Ly Hận Thiên hoảng loạn đến không có lối thoát…
Y không chọn ai cả.
Y thực khó xử, chỉ cần vừa nghĩ tới, đầu óc đều hoan toàn bị đau lên.
Cho nên, y chạy trốn…
Y không có cách nào, chỉ ở với một người cùng một chỗ, mà bỏ lại những người khác. Lòng bàn tay cũng là thịt, mà mu bàn tay cũng là nhục. Bên này lấy cũng không được, bên kia bỏ cũng không xong…
Nhưng mà, y không thể nào lại đều có được tất cả bọn hắn được. Một người, y cũng còn chưa thể lưu lại, đừng nói là một đám người này như bọn hắn….
Tương lai, là xa vời. Ly Hận Thiên không dám kỳ vọng.
Vì vậy, y buông bỏ xuống.
Y đã phải dồn hết biết bao nhiêu sự quyết tâm to lớn mới đưa ra được quyết định, mới có thể, đi vào Phục Long tự này. Y cũng đã  không biết dồn hết bao nhiêu là dũng khí to lớn, mới có thể, trong ngày đi vào Phục Long tự, nói ra những lời từ chối bọn hắn…
Y thích bọn hắn.
Vốn luôn là thật thích.
Cho nên trước khi rời đi, y mong muốn huynh đệ bọn hắn hòa thuận lại, cũng đã dùng tẫn mọi khả năng tốt nhất, khiến cho bọn hắn và Lang Đại Bảo gắn kết lại. Đây là việc cuối cùng mà y dùng hết bản lĩnh của mình làm ra là vì bọn hắn…
Giống như di ngôn vậy.
Nhưng mà, y lại ra đi tiêu sái không giống như trong tưởng tượng của y.
Không dễ gì dứt bỏ được, cũng không dễ gì chặt đứt được.
Y nhớ thương bọn hắn, cũng quan tâm bọn hắn…
Tựa hồ như còn có rất nhiều lời lẽ dặn dò còn chưa kịp nói ra, còn có rất nhiều chuyện, vẫn còn chưa có kịp làm tốt…
Nhưng mà, cứ như vậy, đã kết thúc rồi.
Không có tương lai …
Y nghĩ rằng, y sẽ buông xuống, không cần phải mệt mỏi nữ. Nhưng mà tình cảm này đã sâu đến vậy, đâu phải chỉ cần y nói đặt xuống liền có thể buông bỏ…
Nếu chỉ cần một hai lời nói, mà đã có một quyết định có thể khiến cho người ta có thể dễ dàng buông bỏ tình cảm mà mình yêu đến khắc cốt ghi tâm. Vậy thì không phải là tình yêu thật sự nữa rồi, đồng thời, cũng sẽ không có quá nhiều người phải đau khổ vì tình nữa rồi…
Khi một lần nữa nhìn thấy Khâm Mặc, nhìn thấy hắn tự cố tình kéo dài ra khoảng cách cùng với y. Nhìn thấy Mộc Nhai xem y trở thành người xuất gia mà đối đãi xa cách, kính trọng. Tim của Ly Hận Thiên như bị dao cắt….
Ở bên ngoài thì tỏ vẻ không có gì,  y tự nói cho bản thân mình biết, đây là kết quả mà y muốn, nhưng có bao nhiêu khó chịu, tự y mới biết rõ được.
Y có thể, làm sao, mà không bị gì được đâu…
Con đường này, là do tự mình y chọn lấy, một tháng bình tĩnh của y, cũng chỉ là thương tiếc cả đời mà thôi…
Bắt đầu từ một khắc Khâm Mặc xuất hiện, Ly Hận Thiên đã biết.
Y đã xuất gia, nên phân rõ ranh giới với bọn hắn. Nhưng mà, y không ngăn được bản thân mình. Y cam chịu, nghĩ, cho dù, chỉ là gần gũi nhiều trong chốc lát thôi, cũng tốt lắm rồi…
Y tham lam, muốn có nhiều thêm một chút hồi ức mà thôi.
Ngày sau, khi tưởng niệm tràn ra, cũng có thể dùng để tự an ủi bản thân mình.
Cho nên, Khâm Mặc lên tiếng yêu cầu, y lại ỡm ờ đồng ý…
Y biết Mộc Nhai sẽ đến.
Ly phủ ở cửa nam. Nhưng mà, hiện tại, hắn lại xuất ở bắc pha, cách xa đến vậy. Ly Hận Thiên biết dụng ý của Mộc Nhai. Chính là y giả bộ như không biết…
Y vẫn luôn đang tự lừa mình dối người, vọng tưởng có nhiều thêm một chút ôn nhu tồn tại.
Một ít sự ham luyến cuối cùng…
Nhưng mà bọn hắn lại làm ra đến loại chuyện này…
Nghĩ đến đây, y mở to mắt nhớ lại một màn kia, hai mắt của Ly Hận Thiên liền trắng bệch. Đúng là y không quên được bọn hắn. Nhưng mà y đã xuất gia, phàm là bọn hắn còn có một chút tôn trọng đối với y, cũng sẽ không nên làm ra cái loại chuyện vớ vẩn như vậy được.
Kí ức về đêm đó không quá nhiều, nhưng từng đoạn ngắn hình ảnh này, cũng đủ khiến cho Ly Hận Thiên muốn tự đánh mình mấy bạt tay rồi đi.
Bọn hắn, sớm đều bàn bạc bày mưu tính kế đến rất tốt rồi, chỉ chừa lại một mình y vốn chẳng hay biết gì, lừa y đi ra ngoài, lợi dụng tình cảm của y đối với bọn hắn…
Có lẽ, bọn hắn vốn đã nhìn ra ý nghĩ của y, mới cho y một nấc thang để bước xuống. Việc này, vốn chỉ mỗi một mình bọn hắn thì vốn chẳng làm nên cái gì, chẳng thể nào trách được kẻ khác…
Nhưng bọn hắn lại làm ra cái loại chuyện đại nghịch bất đạo này, muốn cho Ly Hận Thiên làm sao mới có thể tiếp nhận nổi đây…
Y là người xuất gia a.
Ban ngày là vạn dặm không mây. Nhưng vừa vào đêm, sau một lát,   bắt đầu nổi lên sấm sét bổ ngang dọc bầu trời. Ly Hận Thiên không sợ sét đánh. Chỉ có điều, tiếng sấm này lại cách y rất gần. Chung quy, y vẫn cảm thấy, liền đang nổ vang bên tai của y…
Một đống suy nghĩ loạn thất bát tao lại một lần nữa lũ lượt dâng lên lại rút đi, lưu lại một hơi thở dài thườn thượt cùng với cảm giác áp lực nặng nề, đè đến mức khiến y không thể thở nổi nữa…
Ly Hận Thiên kéo tấm chăn bao qua đầu mình. Trên chăn này còn có mùi của Khâm Mặc còn vương lại. Ly Hận Thiên không muốn để ý đến, lại không thể bỏ qua nổi, chung quy vẫn là cảm thấy, quanh quẩn bên hô hấp của y, đều tràn đầy mùi hương này ở trong khoang mũi…
Y mệt mỏi. Nằm trằn trọc, liền mơ mơ màng màng muốn thiếp đi. Tiếng sấm oanh đỉnh ở bên tai. Y nghe thấy, nhưng lại không còn sức lực nào để tự hỏi quá nhiều, liền tính là có bổ xuống ở trên đầu của y, thì cũng chỉ là lấy đi mạng của y mà thôi…
Y vừa mới ngủ. Một tia chớp liền bổ xuống, trên đỉnh đầu liền sáng lên. Trong nháy mắt, ánh sáng tràn vào trong phòng giống như ban ngày vậy. Ly Hận Thiên bị lóa mắt, liền khép chặt đôi mắt lại. Nhưng một tầng mí mắt này, căn bản không ngăn được thứ sáng quá mức chói lóa đó. Nam nhân bất mãn nhíu mày. Lúc này, giữa các tiếng sấm đánh xuống, hỗn loạn, cửa phòng của y ở trong từng cơn gió dữ dội quay cuồng lại bị mở ra …
Một bóng dáng, dưới ánh sáng của một tia chớp giáng xuống, liền nổi bật lên trong bóng tối, in lên chiếc bóng đen kéo dài đến đúng trước chiếc giường của nam nhân, tiếp theo ánh sáng này liền cấp tốc biến mất…
Gió lạnh luồn thổi vào trong, khiến cho bả vai của Ly Hận Thiên co rụt lại. Người nọ đóng kín cửa lại, trực tiếp bước đến trước giường của y, tiếp theo ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống trên mặt đất…
Ly Hận Thiên đã sớm xưa đâu bằng nay. Ngay từ khoảnh khắc người nọ tiến vào trong phòng, y đã liền cảm nhận được sự tồn tại của hắ. Ly Hận Thiên không hề động đậy. Y muốn biết được mục đích của đối phương. Đồng thời, y cũng nghĩ tới. Nếu là Khâm Mặc bọn hắn đến, thì y liền giả bộ ngủ đến cuối cùng, y không muốn lại cùng dây dưa với bọn hắn nữa…
Nhưng mà, người nọ lại đang quỳ xuống.
Y cả kinh, trực tiếp bật người ngồi lên.
Tia chớp lại đúng lúc giáng xuống, trong phòng sáng lên, khuôn mặt của Văn Diệu, ở trong mắt y, chợt lóe lên lại tắt đi.
– CHÚ THÍCH:
*Điều: là điều đi, trở về, di chuyển quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.