Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 260: Thật sự xuất gia




Chỉ là từ một đống kiến trúc này, chuyển sang ở một đống kiến trúc khác mà thôi. Sự biến hóa này, cũng là từ hồng trần bước vào cửa hư không.
Đây là hai loại cảnh giới.
Mối ràng buộc cùng khúc mắc giữa hai bên, còn có tình cảm này không thể, nói rõ hay không rõ. Cùng với cả nỗi đau đớn từng khiến y khổ sở nhói đau bén nhọn đến tê tâm liệt phế. Nay cũng đều đã hoàn toàn không hề hấn gì nữa rồi.
Đến hồi tưởng lại, cũng không lại có cảm xúc gì nữa.
Các loại tư vị, các loại tình cảm, Ly Hận Thiên đều đã trải qua tất cả, từ tầm thường đến biến hóa muôn màu muôn vẻ, cũng đã đủ, lại đáng giá rồi.
Sự lựa chọn này, y vốn không hối hận, cũng không phải giống như bị thượng một lần, mà bị buộc phải tiêu sái không có đường quay đầu lại lựa chọn. Đây chính là do y tự nguyện.
Kết quả này, y thực vừa lòng. Y không phải vì trốn tránh cái gì cả, cũng không phải mượn chuyện này là cái cớ để tránh né bọn hắn. Y là kiên quyết, cũng là chân thành. Y thật sự muốn, quy y Phật môn.
Tuy rằng tiến vào nơi Phật môn thanh tịnh, nhưng cũng không phải là hoàn toàn thoát li khỏi mối liên hệ đến thế tục. Bởi, bọn họ cũng sẽ đói bụng mà ăn cơm, buồn ngủ, còn có cả công việc…
Tựa giống như lúc trước, khi nhìn thấy tiểu hòa thượng tuổi không lớn hai tay nhỏ bé cầm lấy thân cây chổi cao hơn tiểu hòa thượng rất nhiều, đứng cùng bọn họ mà quét rác.
Ly Hận Thiên nhập tự vô cùng trễ, cho nên bối phận của y là thấp nhất, so với một số hòa thượng nhỏ tuổi còn thấp hơn. Nhưng đây là Phật gia, không có ỷ mạnh hiếp yếu, cũng không có người ỷ vào thân phận của bản thân mình cao hơn mà ức hiếp sư đệ. Đương nhiên, cũng sẽ không nhân nhượng trước thân phận của Ly Hận Thiên trước khi xuất gia, mà đối xử hay thái độ có điều bất đồng.
Y xuất gia, lục căn thanh tịnh, đã hoàn toàn cắt đứt hoàn toàn với tất cả mọi chuyện trước khi xuất gia, không liên quan gì nữa cả.
Các tăng lữ đều đối xử bình đẳng, Ly Hận Thiên ở trong này có thể cảm nhận được, chỉ có sự công bằng.
Dù trong lúc cầu phúc trước cũng đã ở trong này sinh hoạt một đoạn thời gian, nhưng một phân lòng hiếu kỳ cũng không có. Y cũng giống như mọi người, dậy sớm để gia nhập vào buổi tụng kinh sớm. Sau khi tụng kinh niệm phật, ăn cơm chay, tiếp theo lại tự làm phần công việc đã được phân của mình. Nay thân phận của y cũng không phải là trai khách do Phục Long tự mời đến, cho nên nơi y ở, là thiện phòng.
Cùng với các tăng nhân khác ở một chỗ, năm người chung một gian.
Dù sao Phục Long tự cũng là quốc tự, hoàn cảnh cũng không đến nỗi gian khổ. Tương phản, điều kiện vẫn rất tốt, không chỉ có sự cung phụng của hoàng tộc, nơi này còn cả tiền nhan đèn. Một nét bút cũng có thể tính ra con số khả quan, cho nên cuộc sống của các hòa thượng vô cùng không tệ.
Nằm ở trên ván giường vẫn rất thoải mái, tuy rằng đệm giường không dày cộm mềm mại giống như trong Ly phủ, nhưng cũng không phải là quá khó chịu,ngoại trừ bỏ đệm chăn vừa mới được tẩy sạch có mùi thơm ngát ra, còn có cả mùi thơm hương khói đặc hữu của bên trong chùa miếu. Hương khí thoang thoảng quanh quẩn trước mũi, không khó ngửi, ngược lại còn có tác dụng an thần.
Ly Hận Thiên ngủ rất tốt. Mỗi ngày cũng đều là như vậy.
Chỉ là không quá quen với việc cùng với những người khác ngủ chung. Phần lớn các thời điểm trước đến nay, y đều là ở một mình ngủ. Nay, ở trong phòng lại nhiều ra thêm rất nhiều người, lại chỉ nằm ở trên một tấm ván giường dài, y khó tránh khỏi chuyện không được tự nhiên. Bất quá, may mà ván giường đủ rộng. Sau khi ngọn nến được tắt đi, cũng không còn tiếng nói chuyện nào nữa, y liền nhích sát vào một góc khuất ở bên cạnh mà ngủ đi, dần dần cũng liền thích ứng.
Ly Hận Thiên thay thế tiểu hòa thượng kia, bắt đầu quét rác. Khi y vừa nắm vào tay cái thân chổi quen thuộc, trong lòng y còn nói thầm, y thực sự rất có duyên với thứ này đi, mỗi lần nghèo túng, đều sẽ gặp được nó…
Nhưng lần này không phải nghèo túng, mà là do chính y tự mình lựa chọn.
Cho nên, cơ hội này xem như, bắt đầu một cuộc sống mới đi.
Khởi đầu lại một lần nữa.
Cuộc sống ở Phục Long tự, bình tĩnh, tự nhiên. Mỗi ngày đều luôn đang lặp lại làm cùng một chuyện, lại cũng không cảm thấy nhàm chán nản lòng. Đương nhiên cũng sẽ không tìm được ở trong đó sự lạc thú, mà là tạo thành thói quen. Tựa giống như việc ăn cơm ngủ nghỉ vậy.
Thói quen ở trong hoàn cảnh thanh tịnh tự nhiên mà hình thành. Cả thói quen khiến cho tâm bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, ngoại trừ thần Phật ra, không còn suy nghĩ về cái khác.
Ly Hận Thiên không phải không nghĩ tới bọn hắn. Lúc ban đầu, vẫn thường xuyên nhớ tới. Nhưng dần dần, hình ảnh của bọn hắn cũng không lại thường xuyên xuất hiện như vậy nữa. Y tự nói cho bản thân mình biết, không nên nhớ tới, cũng không nên lại bị ảnh hưởng…
Từng được gặp qua bọn hắn thì đã rất tốt rồi.
Có lẽ sẽ phải trải qua một trận thống khổ. Nhưng mỗi một tên trong bọn hắn, một tên so với một tên đều sẽ lại kiên cường, khẳng định đều sẽ có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này. Hơn nữa, y không ở bên cạnh bọn hắn, cũng không có tâm tân niệm niệm ham muốn chiếm hữu cùng hy vọng. Hẳn là, bọn hắn hẳn là, rất nhanh sẽ quên được y…
Nghĩ đến, y sẽ bị bọn hắn quên đi, trước khi có cảm xúc kích động xuất hiện, nam nhân liền tự cảnh báo cho bản thân mình biết, không cần lại suy nghĩ tiếp nữa, tiếp theo niệm kinh văn trong đầu, dùng bận rộn để quên chuyện này đi. Sau đó, y từ từ liền giảm bớt số lần nhớ tới, cũng tự khiến cho bản thân mình, chân chính được giải thoát khỏi ma chú của bọn hắn….
Bất tri bất giác, thời gian hai tháng vội vàng trôi qua.
Đông đi xuân đến, luân chuyển vòng quanh, băng tuyết tan đi, cây cối nảy nở.
Mùa xuân này, vẫn hăng say như trước, mang theo niềm vui sướng hướng đến sự thịnh vượng, một cuộc sống mới đã bắt đầu. Có đôi khi, Ly Hận Thiên sẽ cầm chổi mà ngắm nhìn mỗi một sự biến hoá ở xung quanh. Ngay chỗ trũng ở bên ven Phật đường, đã bị đọng nước, kết thành khối băng đang từng chút một thu nhỏ lại. Trên mặt bùn đất màu đen sẽ nảy lên ít mầm cây non màu xanh nhạt. Ly Hận Thiên không thèm nhớ tới, nửa năm trước, giờ này y đang làm cái gì. Y chỉ cảm thán thời gian vội vàng trôi qua rồi biến mất, sự biến hóa nhanh đến mức, làm y phải líu lưỡi.
Đầu mùa xuân, nông gia bắt đầu cày bừa vụ xuân. Chỗ của Phục Long là ở Bắc Pha, vị trí xa xôi. Phần lớn ở gần đây, đều là nông hộ cày ruộng. Phục Long tự cũng có đất trồng của riêng mình. Các tăng lữ cũng tự mình trồng trọt. Trong phần lớn thời điểm, đều là tự cấp tự túc.
Đương nhiên cũng có lúc phải đi ra ngoài mua đồ ăn này nọ.
Ngày trước, Ly Hận Thiên cũng đã từng nghe nói qua. Y cũng từng nhìn thấy có vị sư huynh khiêng cái cuốc đi cày ruộng. Mấy thứ này vốn cách y rất xa, cũng không nghĩ tới, có một ngày, một sư đệ vô danh nhỏ bé như y, lại được sư huynh đột nhiên tìm đến.
Sư huynh này có pháp danh Vô Quá, hắn nói với Ly Hận Thiên, bắt đầu ngay hôm đó, để y chuyển đến vườn rau mà ở giữ vườn.
Ly Hận Thiên cũng không biết về việc cày bừa trồng trọt gì. Nhưng sau đó, sư huynh giải tỏa nỗi băn khoăn của y. Sư huynh Vô Quá giải thích cho y rằng, cày bừa vụ xuân đã chấm dứt. Nhiệm vụ của y cũng không gian khổ, chỉ là đúng giờ tưới nước, bón phân cho rau dưa, cụ thể cần phải làm gì ra sao, thì sẽ có người dạy cho y.
Về phần sau khi rau dưa chín tới ăn được rồi, thì cũng sẽ có người đến đó hái xuống, cho nên nhiệm vụ của Ly Hận Thiên, chỉ là trông coi vườn rau mà thôi.
Không để gia cầm hay dã thú phá hư là được.
Trước khi Ly Hận Thiên xuất gia, tuy là danh môn thiếu gia, nhưng cũng không phải là kẻ tay không trói gà không chặt, mà không hề có bản lĩnh gì khác. Sau khi trải qua thiên phạt, năng lực của y lại tăng lên vài phần cấp bậc. Mặc dù, nay y đã tiếp được Mộc Nhai công kích toàn lực, chỉ sợ là nếu nghênh diện trực tiếp được tiếp cũng chỉ sẽ vất vả một chút, chứ không hề bị thụ thương.
Y đã sớm xưa đâu bằng nay. Cho nên, việc canh chừng vườn rau đối với y mà nói, cũng hoàn toàn không phải là việc gì quá khó khăn. Đừng nói là gia cầm dã thú, ngay cả cường đạo nơi sơn dã, y cũng sẽ không để vào mắt.
Vườn rau nằm ở phía sau của Phục Long tự, có một nhà gỗ nhỏ biệt lập. Từ hôm nay trở đi, Ly Hận Thiên sẽ sống một mình. Kỳ thật, với sự an bài này nam nhân vẫn là thực thích. Tuy rằng đã thích ứng, nhưng y vẫn không quá muốn ngủ cùng với những người khác…
Ở một mình một người, cũng sẽ thanh tĩnh hơn.
Y có công phu trong người, cũng không sợ nguy hiểm. Cho nên Ly Hận Thiên vui vẻ nhận lời.
Người ban đầu được phân đến giữ vườn, tuổi xấp xỉ với y, nhưng luận về bối phận, Ly Hận Thiên vẫn kêu một tiếng sư thúc. Sau khi hai người giao tiếp đơn giản, Ly Hận Thiên liền mang theo tay nải chứa y phục của mình, đi vào ngôi nhà gỗ ở vườn rau để ở.
Nơi này không thể so với bên trong tự, hoàn cảnh này vốn đơn sơ hơn một ít. Nhưng ở trong phòng lại khô mát sạch sẽ, tiếp tục ở lại đây cũng sẽ không có bất cứ cái gì không thích hợp cả.
Y cũng không có bao nhiêu vật dụng cá nhân cả. Chỉ gồm có hai kiện tăng bào, cùng với vài món nội sam để tắm rửa, còn lại là vật dụng rửa mặt chải đầu. Nay, đầu cũng đã trơn nhẵn, cũng không cần lược, ngẫu nhiên khi sờ sờ lên cái đầu bóng loáng, cũng không phải là chuyện gì thất vọng hay không vui cả.
Có quyền được tiêu khiển.
Vị sư thúc kia đã dạy cho y các cách bón phân cho các rau quả này. Ly Hận Thiên thân cũng là người hiện đại. Tuy rằng chưa từng sống ở nơi này nhưng lý luận tri thức vẫn phải có. Dưới sự chỉ điểm của sư thúc, y liền nhanh chóng hiểu ra. Mặc dù là chỉ mới bắt đầu làm, lại thuận buồm xuôi gió…
Vì vậy, Ly Hận Thiên liền an tâm mà tiếp tục ở lại vườn rau.
Bầu không khí vào đầu mùa xuân mang theo chút ẩm ướt. Nhưng ở trong phòng nhỏ, lại dị thường khô mát, ngay cả đệm chăn cũng không mang thêm một chút hơi ẩm. Khi Ly Hận Thiên không có việc gì làm, liền ung dung ngồi xuống, nhìn xem kinh thư, hoặc là nghỉ ngơi trong chốc lát.
Y thực cần cù chăm chỉ. Vườn rau đều được y dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Y vừa tiếp nhận trong mấy ngày này, không tìm ra một chút sơ sót nào. Sư huynh đối với việc này thực vừa lòng. Cho nên công việc này, liền tự nhiên thoải mái giao cho y. Hiện tại, liền tính Ly Hận Thiên yêu cầu quay về trong tự, sư huynh Vô Quá cũng sẽ không đồng ý.
Tăng nhân ở trong tự đều đã được an bài hợp lý, trừ phi Ly Hận Thiên có lí do chính đáng. Nếu lúc trước ở trong tự, không có trao đổi, thì y cũng không có cách nào rời khỏi vườn rau.
Ly Hận Thiên cũng vui vẻ thoải mái chấp nhận.
Cứ như vậy lại tốt hơn.
Dưới một tháng cố gắng, thời hạn ‘thử việc’ của y đã vượt qua. Tất nhiên là Ly Hận Thiên không cao hứng thì không thể được rồi. Tâm tình của y sung sướng liền càng hầu hạ chăm sóc vườn rau dưa này, càng thêm sinh cơ bừng bừng. Mỗi một nơi ở trong v ườn rau này đều tốt cả, chỉ có một chút, không quá thuận tiện.
Đó chính là phải đi lấy nước.
Bên cạnh thửa ruộng chỉ có một cái giếng, bất luận là tăng nhân ở Phục Long tự hay là nông hộ gần đó, đều đến chỗ đó lấy nước, cũng cách vườn rau của Ly Hận Thiên một khoảng cách nhất định, so với canh giữ vườn rau, thì đây chính là việc nặng.
Loại công việc gánh nước này, y chưa từng trải qua, liền tính là ở trong quá khứ đi nữa, cũng chỉ là đi làm bình thường mà thôi, đã sớm cách xa khỏi loại việc nặng này, cho nên y vẫn không quá thích.
Nhưng y cũng không có bởi vì vậy mà tỏ ra cái vẻ gì bất mãn, mỗi một lần không có người nào là không cần phải giải quyết tình trạng thiếu nước tưới rau dưa.
Ngày này, vừa lúc ánh mặt trời rạng rỡ, ánh sáng ấm áp đồng loạt soi rọi hong khô một mảng đất rộng lớn ẩm ướt. Ly Hận Thiên cũng không dùng đòn gánh, liền một tay xách theo thùng nước đi tới chỗ giếng để múc nước
Con đường này, y đã sớm đi qua rất nhiều lần. Vốn ngựa quen đường cũ, cho nếu vừa ở một bên ‘hừ’ tiểu khúc, vừa ở một bên múc nước đầy xong xuôi, tiếp theo đi lại đường cũ trở về.
Bất quá, đây lại là chuyện bình thường mà thôi, nhưng mà hôm nay, lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Ly Hận Thiên dẫn theo thùng nước nặng nề, đang chuẩn bị quay về vườn rau. Không biết là ai, lại ném một hòn đá nhỏ vào trong thùng nước, thủ pháp của đối phương cực kỳ tinh mắt chuẩn xác, một hòn đá lớn bằng nắm tay rơi xuống bên trong mặt nước ‘bùm’ một tiếng, tuy không khiến cho nước kia hất ra ngoài quá nhiều, nhưng mà cũng khiến nước ở trong thùng đều văng lên rơi xuống khắp nơi đều ướt sũng….
Một tay của Ly Hận Thiên xách thùng nước này, cách y rất gần. Nay, nhất thời nước bị văng lên tung toé, thân người y tự nhiên là trốn không thoát…
Lớp vải tăng bào màu xám, lập tức liền dính dấp ướt át …
Tuy rằng tháng năm đã chuyển tiết, không khí đã ấm áp, nhưng vẫn còn mang theo không khí mát mẻ, hòn đá lớn như vậy, khẳng định sẽ không thể nào là từ trên trời rơi xuống, có kẻ đang đùa dai vậy…
Chút đánh chút nháo thì không ảnh hưởng toàn cục, nhưng hành vi này, còn có chút quá đáng.
Khuôn mặt của Ly Hận Thiên bình tĩnh, chuyển về hướng xuất phát ra hòn đá này, mà khi ánh mắt bắt giữ đến một bóng dáng, khiến cho nam nhân nhất thời ngây ngốc….
Sự phẫn nộ, cũng bị nỗi kinh ngạc thay thế vào.
Y liền cứ giữ tư thế ngây ngốc dùng tay xách thùng nước, dưới tình trạng quần áo ướt át phân nửa, bắt đầu ngây người….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.