Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 243: Lưu lại




Kết quả cuối cùng, chính là tan rã trong không vui.
Ngay sau khi Ly Hận Thiên trực tiếp bày tỏ quyết định của bản thân, y không muốn đi, bầu không khí giương cung bạt kiếm, bọn hắn đang bị vây trong trạng thái đối địch, lập tức đứng ở cùng một trận chiến tuyến.
Mà mặc kệ y có đáp ứng đi cùng ai đi nữa, tóm lại trước tiên, cứ bắt y phải đồng ý đã. Từ nay về sau, lại chậm rãi bàn bạc tiếp.
Cơ hồ như là lập tức, mấy tên này liền đạt thành chung một ý định, chưa từng thương lượng qua, đến trao đổi qua ánh mắt cũng không có.
Đối với nam nhân, loại ăn ý này, tựa hồ như đã sớm hình thành.
Ban đầu, không có bất cứ hiệp nghị nào, cũng không có ước định gì, ngoại trừ Văn Diệu ra, bọn hắn cũng chưa từng phải nghĩ tới muốn độc chiếm nam nhân này đến như vậy, như là quy tắc bất thành văn vậy, bọn hắn cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Khi bọn hắn cần, nam nhân này sẽ bồi ở bên người bọn hắn.
Ly Hận Thiên thực thông minh lại biết điều, quan tâm lại biết thông cảm cho bọn hắn, cũng không sợ phiền toái, càng sẽ không khiến cho bọn hắn cảm nhận được phiền lòng. Cho dù là ở bên ngoài có gặp phải chuyện gì không vui, thì ở nơi này của nam nhân, vĩnh viễn đều vẫn sẽ là tổ ấm nhỏ để tránh gió che mưa, khiến cho người an tâm.
Cho nên, mới không chán ghét hay cảm thấy phiền khi cùng y ở một chỗ.
Khi đó, chỉ cần nam nhân đối xử công bằng, như vậy thì đã đủ rồi.
Về phần chuyện của những kẻ khác, bọn hắn căn bản cũng không thèm để ý.
Hiện tại, bọn hắn phát hiện ra, lúc ban đầu bản thân mình đã làm ra mấy chuyện trước đây có bao nhiêu ngu xuẩn.
Ý nghĩ hối hận cuồn cuộn đến phát điên.
Lại hận không thể, trói nam nhân chặt chẽ vào bên người của bản thân mình vậy. Đừng nói là chia sẻ người này cùng ai. Chỉ cần kẻ nào khác liếc nhìn y nhiều hơn một cái thôi, cũng đều cảm thấy ở trong lòng giống như có móng vuốt nhỏ của mèo cào lên…
Ý nghĩ của Văn Diệu muốn bài trừ dị kỉ, bây giờ, bọn hắn rốt cục cũng đã lý giải được rồi. Cũng hiểu được vì sao Văn Diệu lại có sẽ vì y, làm ra đến cái loại tình trạng này.
Nay, bọn hắn cũng muốn như vậy.
Không từ thủ đoạn, bất chấp hậu quả.
Chỉ muốn nhìn thấy ngoại trừ bản thân mình ra, thì bất cứ kẻ vây quanh bên người của Ly Hận Thiên. Tư vị ghen tị này, đều phải khiến bản thân chìm sâu vào cảm xúc đó, cũng đều khắc cốt ghi tâm hơn so với bất cứ một loại đau đớn nào có được ở trên thế gian này đi.
Cho nên, bọn hắn đang tự dùng phương thức của bản thân mình, bày tỏ tình cảm ra cho nam nhân này cảm nhận được, tranh thủ có được y, chiếm trọn được tâm y.
Không thể cùng hợp tác chung đụng được, mà cần phải tự dùng bản lĩnh của bản thân mình mà tranh giành.
Nhưng mà, xem xét chuyện đã xảy ra vào hôm nay, khiến cho bọn hắn phát hiện ra mối nguy cơ tiềm tàng. Bởi mỗi một người trong bọn hắn ở trong lòng Ly Hận Thiên, đều có vị trí ngang bằng nhau. Muốn làm cho y xem một ai trong bọn hắn trở thành người đặc biệt, đúng là không dễ.
Đặc biệt là khi Ly Hận Thiên đã trải qua vài lần bị tổn thương, nên dưới tình huống này lại cũng thêm cẩn thận.
Y cũng sẽ không dễ dàng giao tâm ra đi.
Bọn hắn phải đối mặt là khốn cảnh cùng gian nan trước nay chưa từng có. Còn có, không chỉ có mỗi một đối thủ cường đại mà thôi.
Thầm nghĩ phải làm sao mới có thể thu phục được tâm của nam nhân này, mà không đi để ý kẻ khác, chính là hành vi mù quáng lại ngu xuẩn….
Muốn cho nam nhân chấp nhận bản thân mình thôi còn chưa đủ, cũng muốn diệt trừ cả đối thủ nữa.
Đồng thời, bản thân mình tự cố gắng, không cho bọn hắn có một chút cơ hội.
Khâm Mặc và Mộc Nhai, sớm đã có hành động. Nhưng Ly Lạc vẫn chậm chạp không hề động một ngón tay. Hắn cũng không phải là không muốn, lại càng không phải là do quá mức tự tin, mà là thời cơ không đúng.
Lấy tính cách của Ly Lạc, không thể hành động phô trương giống như hai tên kia được. Hắn vốn định thừa dịp hoạt động cầu phúc ngàn năm một thuở mới có được này, mang nam nhân ra khỏi Ly phủ, dưới hoàn cảnh không có ai tới quấy rầy, lại vì bản thân mình mà tranh thủ.
Lúc đó, giữa hai người họ đã nảy sinh ra ngăn cách, không phải chỉ cần hắn nói hai ba câu, vài lời hay là có thể gương vỡ lại lành. Bằng không, đến cuối cùng nam nhân này cũng sẽ không kiên quyết rời khỏi hắn như vậy.
Hắn cần chậm rãi chữa trị vết nứt tình cảm giữa hai người họ, tuy không có quá nhiều thời gian, nhưng mà như vậy là đã đủ rồi.
Ly Lạc biết, Ly Hận Thiên vẫn còn có tình cảm đối với hắn. Ngày trước, thứ y muốn, Ly Lạc không giao ra được. Nhưng mà hiện tại, Ly Lạc muốn cho y biết, không có gì quan trọng hơn so với y. Chỉ cần là y muốn, cho dù muốn ngồi trên long ỷ ở Kim Loan điện, thì hắn cũng sẽ cướp về đặt vào trong tay cho y…
Chỉ cần, y vẫn là Ly Hận Thiên ngày trước luôn thích hắn mà thôi.
Mục đích tới đây của đêm nay tới đây, tuy vô cùng trái ý người, nhưng mà cũng chưa tính tính là không có đạt thành.
Vừa nãy, Ly Hận Thiên đã đồng ý với Khâm Mặc rồi, câu nói kế tiếp của y, cũng đã bị mấy tên bọn hắn tự động bác bỏ. Xem như, ai đều chưa từng nghe qua. Chỉ là khi đang đi, đều dặn y biết, chuẩn bị sẵn sàng, ngày trừ tịch đi Phục Long tự…
Ai cũng mặc kệ sự cự tuyệt của y.
Về phần nam nhân lộ ra ngượng nghịu, muốn cò kè mặc cả, bọn hắn hoàn toàn trở thành mắt điếc tai ngơ không có nhìn thấy…
Ly Hận Thiên thật là không muốn đi. Đặc biệt là dưới tình cảnh bọn hắn đều cùng ở một chỗ với nhau, nhưng mà y chỉ đành trơ mắt nhìn thấy bọn hắn từ địch nhân biến thành chiến hữu, lại một lần nữa ăn ý cùng nhau xem nhẹ ý muốn của y…
Giống như nhất thời vừa gặp phải loại chuyện có liên quan đến y, thì bọn hắn liền lập tức đứng cùng chiến tuyến có chung một mối thù vậy, bày ra bộ dáng chiến hữu tốt, huynh đệ tốt, vô cùng thân mật khăng khít.
Ly Hận Thiên muốn nói lại thôi. Y còn chưa có tìm được lí do thích hợp để thoái thác. Thì mấy tên bọn hắn liền nối đuôi nhau mà đi ra, để lại cho y, chỉ có ba cái bóng lưng mà thôi….
Bọn hắn là không cho y có cơ hội để cự tuyệt.
Nam nhân thở dài.
Nhưng ngay trong khi Mộc Nhai đang đóng cửa lại, dặn y hảo hảo nghỉ ngơi, đều đã hoàn toàn xoay người đi, thì Ly Hận Thiên đột ngột tiến đến mấy bước dài lẻn đến trước cửa, lướt qua Mộc Nhai, nhìn về phía Ly Lạc đã đi xa cách cửa phòng y một khoảng cách nhất định rồi….
– Cái kia, Ly Lạc, nếu ngươi không vội vàng để trở về mà nói, hai ta tâm sự một chút được không?
Bầu không khí, trong nháy mắt liền thay đổi.
Người mà Ly Hận Thiên đang nhìn là Ly Lạc. Nhưng tiếng nói vừa dứt, y lập tức cảm nhận được hai đường ánh mắt cường liệt lia tới đây. Y biết Mộc Nhai và Khâm Mặc đang đối với y vô cùng bất mãn. Y không nhìn thấy hai người bọn hắn, nhưng cũng biết chắc chắn khuôn mặt của hai đều là đen.
Lúc này, y muốn Ly Lạc ở lại, khẳng định sẽ khiến cho hai người bọn hắn nghĩ nhiều.
Giống như là y muốn cùng Ly Lạc làm cái chuyện gì không tốt vậy.
Trên thực tế, y chỉ là do ý nghĩ bị bộc phát mà thôi.
Việc Hà đại nhân ghé vào buổi trưa. Y không thể trở thành xem như chưa từng xảy ra được. Dù cho là có nói ra sao đi nữa, y cũng đều cần phải nhắc nhở Ly Lạc một câu. Y không phải là muốn khuyên bảo gì Ly Lạc, cũng không phải muốn biết ý định gì của hắn. Y chỉ là nhắc nhở liệu mà ở trong lòng hắn nên tự có tính toán trước mà thôi.
Dù cho y không nói, thì Ly Lạc sớm hay muộn gì thì cũng sẽ biết, nhưng mà nam nhân cảm thấy, tự mình nói cho hắn biết vẫn tốt hơn.
– Ân.
Ở trước mặt hai gã còn lại, Ly Lạc lập tức đi vòng vèo trở lại.
– Vậy ngươi chờ ta một chút đã, ta đi lấy cái áo choàng, rồi chúng ta cùng đi dạo hoa viên một chút.
Nam nhân nhanh nhẹn gật đầu, trở về phòng lấy thêm một áo choàng bông. Tuy rằng vội vàng, cũng không quên bọc kín lấy thân thể mình. Khi nam nhân đang ở bên trong mặc thêm áo, ba người ở bên ngoài, lại bắt đầu đăm chiêu tự đuổi theo suy nghĩ của riêng mình…
Ly Hận Thiên đưa ra ý tứ muốn đi hoa viên, liền chứng minh rằng, y thật sự là có lời muốn nói. Nội dung của chuyện này, thì tạm thời không cần suy xét. Nhưng khẳng định, y không phải muốn cùng Ly Lạc ‘một mình ở chung’, khiến cho hai người còn lại yên tâm. Nhưng mà ở trong lòng Ly Lạc đã có chút cảm giác không biết phải nói là tư vị gì nữa….
Y tình nguyện đi ra bên ngoài lạnh lẽo để nói chuyện, cũng không nguyện ở một mình với hắn tại trong phòng ấm áp.
Mặc kệ cả việc bản thân y sợ lạnh.
Nam nhân cố ý kéo dài ra khoảng cách với hắn. Loại cảm giác xa cách này, hắn thực không quen.
Ngày trước, không phải là chưa từng có, nhưng hắn thủy chung luôn cho rằng, đó là do nam nhân vẫn còn đang giận dỗi hắn mà thôi, chỉ là đang cáu kỉnh chút thôi…
Nhưng mà hiện tại, hắn trực tiếp cảm giác được rất rõ rệt, giữa nam nhân và hắn bị bởi một bức tường đỏ.
Là do hắn một tay tạo thành, còn nam nhân lại tiến hành củng cố bức tường này.
Thì ra, tư vị cô đơn, lại khó chịu đến vậy…
– Đã mặc tốt lắm rồi,
Nam nhân cài lại nút thắt ở cổ áo, đi ra, vừa nhấc đầu ngước lên, phát hiện ra Mộc Nhai và Khâm Mặc vẫn còn chưa có rời đi. Ly Hận Thiên “di” một tiếng, bất quá tiếp theo lại tự nhiên phân phó một câu,
– Không phải cũng không có việc gì phải làm sao? Vậy hai người ccác ngươi, cũng nên về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Vốn là có chút không tình nguyện, nhưng nhìn thấy thái độ này của nam nhân này, bọn hắn cũng không có gì phải lo lắng nữa. Hai người lần lượt gật đầu, tiếp bốn người liền đồng thời xoay người, đều tự hướng đích đến của bản thân mà đi.
Ban đêm vào mùa đông rất lạnh. Nhưng do nam nhân mặc vô cùng dày, tuy rằng vừa hé miệng nói ra, thì hơi thở liền lập tức bị chuyển hóa thành sương khói bây lên lượn lờ, nhưng y cũng không có cảm giác được quá mức lạnh lẽo. Lúc này, phần lớn đám hạ nhân đều đã hoàn thành xong công việc đều đang đi trở về phòng để nghỉ ngơi, ngẫu nhiên có thể gặp được một hai bóng người vội vàng đi qua. Toàn bộ Ly phủ, đều chỉ có hai người họ, lững thững bước đi, nhìn chiếc bóng của của mình kéo dài trên mặt sân, tiếp lại lại thu ngắn lại, quanh quẩn lặp lại…
– Hôm nay, có một người quan viên họ gì đó đã tới tìm ta…
Không có quanh co lòng vòng, Ly Hận Thiên trực tiếp đi vào chủ đề. Y vừa nói xong, Ly Lạc liền gật đầu, hẳn là hắn đã biết được thân phận của đối phương, cũng đoán được lão tìm đến Ly Hận Thiên, đã gây nên chuyện gì,
– Suy nghĩ của ngươi, ta vốn không muốn can thiệp vào. Nhưng chuyện này, chung quy vẫn không thể cứ gác lại như vậy mãi được. Dù sao đối phương cũng là công chúa Đông Vạn, hôn sự này cũng đã chính thức tuyên bố ở khắp nơi, mọi người đều biết đến. Cuối cùng thì cũng không thể nào cứ để vậy mà sống chết mặc bay được. Ngươi là nam nhân, làm vậy, thì thể diện của cô nương của nhà người ta, còn biết để ở nơi nào nữa.
– Ta hoàn toàn đều làm việc có đúng mực.
Đây là căn nguyên gây nên mâu thuẫn giữa hắn và nam nhân. Ly Hận Thiên để ý chuyện này. Nếu có thể, Ly Lạc hy vọng y đã quên sạch chuyện này đi, mà không muốn y lại bắt đầu nhắc lại.
Nhưng lại không có cách trốn tránh, hắn thủy chung vẫn là muốn giải quyết dứt điểm chuyện này.
Rắc rối này là do bản thân mình gây ra, Ly Lạc cần phải tiếp tục gánh vác.
Có chút kéo dài, vốn định đợi đến khi diễn ra hoạt động cầu phúc, lại chậm rãi nói chuyện cùng nam nhân. Nhưng nếu hôm nay đã nhắc tới, sợ là không có cách nào tiếp tục đợi thêm nữa….
Ly Hận Thiên vốn là bởi vì chuyện này, mà tâm tồn khúc mắc. Nếu hắn lại tiếp tục trầm mặc, thì chỉ sợ là hắn và nam nhân, cả đời này đều sẽ không có cơ hội đến với nhau nữa…
Đầu tiên hắn cần phải giải thích rõ ràng, khiến cho nam nhân hiểu rõ ý nghĩ hiện tại của hắn, tiếp theo, mới có thể tiếp tục bù đắp lại …
Bằng không, sẽ càng mắc thêm lỗi lầm nữa, nam nhân đối với hắn, cũng sẽ càng ngày càng thất vọng đau khổ…
Cuối cùng, cũng sẽ hoàn toàn buông tay.
– Vậy là tốt rồi,
Ly Lạc nói như vậy, liền chứng minh hắn tự có thể nắm chắc cách để xử lý tốt chuyện này, Ly Hận Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ yên tâm,
– Còn có, ta nghe nói, ngươi đến Hoàng Thượng nói cũng không nghe. uy rằng hắn chỉ vừa mới đăng cơ, thoạt nhìn còn non nớt, nhưng mà một khi là thiên tử, sớm hay muộn gì thì cũng muốn thống lĩnh toàn bộ Nam Triều này. Đối nghịch cùng Hoàng Thượng, là việc không hề sáng suốt.
Đối với chuyện này, Ly Hận Thiên so sánh lại để ý, dù sao Ly Lạc cũng là kẻ làm thần tử, chọc giận Hoàng Thượng, hậu quả cuối cùng vốn sẽ không tốt.
Tựa như năm đó trong lúc Khang Hi chẳng phải bày mưu lập kế xử tử Ngao Bái hay sao.
– Ta hiểu được.
Ly Lạc trả lời ngắn gọn vẫn như cũ.
– Vậy thì, ta đây cũng sẽ không có cái gì để phải lo lắng nữa rồi.
Lời Ly Hận Thiên muốn nói, cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi. Nhưng việc này đối với Ly Lạc mà nói, không phải là nhỏ, cho nên y không thể ở trước mặt Mộc Nhai bọn hắn mà trực tiếp nói ra, chỉ có thể gặp riêng Ly Lạc mà nói thôi.
Vì kiêng kị né tránh, nên y cũng không thể để Ly Lạc ở lại trong phòng của y được.
Ly Hận Thiên tình nguyện làm điều thừa, cũng không mong muốn lại phát sinh ra chuyện gì nữa, khiến y hối tiếc không kịp.
Chỉ một lần sát súng ra hoả cùng với Khâm Mặc, là đã đủ lắm rồi.
– Những lời ta muốn nói, đều đã nói xong rồi. Trời lạnh như thế, cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Mới nhìn thấy ao se ở bên cạnh núi giả, nam nhân liền chuẩn bị theo đường cũ quay trở về. Y vừa nói xong liền xoay thân, nhưng mà người ở phía sau, lại không nhúc nhích…
Chóp mũi của Ly Hận Thiên, lướt qua ngực áo của Ly Lạc, xúc cảm trơn mịn kia, khiến y có nhất thời hoảng hốt…
Hai người họ tựa hồ như đã rất lâu rồi, không cách nhau gần đến vậy…
Ở trên người Ly Lạc vẫn còn tỏa ra hương thơm thản nhiên từ trà, lại lượn lờ xông vào xoang mũi….
Ly Lạc vẫn không có xoay người, hắn dùng cặp mắt đạm mạc này, lẳng lặng nhìn Ly Hận Thiên…
Biểu tình ạnh nhạt, với khí chất lạnh lùng từ trên xuống dưới trên thân hắn, cùng hòa hợp thành một thể vào trong bóng đêm lạnh lẽo này…
Ly Hận Thiên bị hắn nhìn, đến phải đánh một cái rùng mình……
Ở trong mắt của Ly Lạc, không có biểu tình cự nhân ngàn dặm, cũng không có tia phẫn nộ nào, nguyên nhân làm cho y rùng mình, không phải đến từ thân thể, mà là, từ trái tim sâu trong lồng ngực, đang rung động…
Ly Lạc nhìn y như vậy. Y thật sự rất muốn trốn tránh.
Ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.