Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 234: Đi trước một bước




Ly Hận Thiên chờ đợi, là sự chất vấn của bọn hắn, cũng không nghĩ ra, sẽ là hai loại kết quả hoàn toàn khác nhau….
Đối với chuyện mà Ly Hận Thiên gây nên, bọn hắn vẫn sinh khí, cũng có tức giận, nhưng càng nhiều hơn, là áy náy.
Không có những tổn thương do bọn hắn gây ra, thì nam nhân này vốn không có chỗ nào dung thân cũng sẽ không đến mức quyết tuyệ đến mức phải rời khỏi Ly phủ này.
Còn việc y cứu Vô Huyên, Ly Hận Thiên cũng là đã quyết định không muốn để ý đến bọn hắn nữa rồi. Bởi điều kiện tiên quyết là vì, bọn hắn đã bức y con đường cùng, nên y đến mạng cũng không muốn sống nữa, còn có tâm tư nào mà bận tâm đến những cái khác nữa hay sao…
Bọn hắn còn có cái tư cách hay bản lĩnh nào mà dám đi chất vấn nam nhân nữa đâu, lại có cái thể diện gì mà đi yêu cầu nam nhân nói ra sự thật…
Nếu không phải là do bọn hắn, thì chuyện này vốn sẽ không có phát sinh ra, cho nên, khi trước khi chất vấn nam nhân, thì trước tiên, bọn hắn vẫn là nên cần phải tự kiểm điểm bản thân, kẻ sai, chính là bọn hắn…
Cho nên hiện tại, việc bọn hắn phải làm, không phải là phải chất vấn ra sao, mà là tỉ mỉ che chở, cùng áy náy bù đắp lại cho y…
Điểm ấy, Ly Hận Thiên không hề nghĩ đến.
Y càng không nghĩ tới là, giữa bọn hắn đã lập nên ‘ ước hẹn quân tử’…
Bất quá, sau khi nghe thấy lời tuyên bố của Vô Huyên liền đã bị đánh vỡ, Khâm Mặc đã quyết định, nên đi trước một bước…
Khâm Mặc là thương nhân, không phải là quân tử, vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, không chỉ có trong kinh thương của hắn, mà đây cũng là chuẩn mực làm người của hắn …
Ngày này, lại đến phiên Khâm Mặc chăm sóc nam nhân.
Miệng vết thương của Ly Hận Thiên đã kết thành một lớp màng mỏng manh. Làn da mới phủ lên trên miệng vết thương, nhạt hơn so với màu da ban đầu rất nhiều, là một màu hồng nhạt mỏng. Lúc vẫn đang mặc một lớp quần áo mỏng mà từ ngoài nhìn vào, chỉ là cộm lên những vết thương lớn nhỏ không đồng nhất. Nhưng một khi y cởi bỏ quần áo, vừa nhìn thấy, lại liền là một loại cảnh sắc khác…
Cầm thuốc mỡ, Khâm Mặc nhìn tấm lưng trần trụi của nam nhân, qua một lúc lâu, cũng không có làm ra động tác tiếp theo.
Là quên mất.
Bị kinh sợ.
Quanh thân thể y, đều phủ đầy miệng vết thương nhạt màu, rất tương xứng với màu da trắng nõn của nam nhân, như là đang vẽ lên trên đó một loại hoa văn trang thứ đặc biệt vậy, không chỉ có sự xinh đẹp không thôi, mà còn là cả nỗi kinh diễm không nói nên lời…
Những hoa văn này, thoạt nhìn như được vẽ lên, giống như vằn vện ở trên thân hổ vậy, nhưng nhìn kĩ lại chỉ mang theo ấn kí thuộc về riêng của y…
Không thuộc về loài hổ ở nhân gian…
Lại cao quý, hoa lệ, gợi cảm, cũng mê người…
– Làm sao vậy? Dọa ngươi sợ rồi sao?
Y đã bị thương khắp thân thể, cho nên không có cách nào quấn lên băng gạc nữa, chỉ là ở các chỗ đang bị thương, đều dán lên một lớp vải bông thông khí, có thuốc mỡ ở đây, Ly Hận Thiên cũng không thường động đến đó, liền vẫn luôn duy trì như vậy.
Hiện tại miệng vết thương của y đã kết vảy, sẽ không cần thiết phải đắp lên lớp vải bông này nữa. Trái lại, đối với sự khôi phục này sẽ không tốt. Ly Hận Thiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể bị thương của mình, các vết thẹo đều hoàn toàn bao phủ lên khắp bề mặt, khiến cho y cũng thật hoảng sợ. Sau một lúc lâu, y mới hồi phục tinh thần lại, chờ đến khi y nhớ tới Khâm Mặc, người sau liền cầm lấy thuốc mỡ, vẫn không nhúc nhích, đến đôi con ngươi ở trong mắt, cũng mảy may chưa từng di chuyển đi chút nào.
Không phải là xấu xí, mà là miệng vết thương liền da rồi, để lại từng cái thẹo dữ tợn. Nên Khâm Mặc nhất định cũng cảm thấy thực ghê tởm, chính y còn có chút không thể tiếp thụ nổi mà. Nam nhân ngượng ngùng nhặt quần áo lên, muốn che đi thân thể, ngay trong khi Ly Hận Thiên khoác quần áo lên trên vai, Khâm Mặc mới từ trong sự kinh diễm quá mức mà  phục hồi tinh thần lại…
– Vì sao lại mặc vào, còn chưa có thoa thuốc đâu.
Khâm Mặc từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy giữ lại nam nhân, ngăn cản y tiếp tục che phủ lại thân thể của mình, ở khoảng cách gần sát bên mà xem miệng vết thương, cùng với cảm giác vừa rồi hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không khó coi, chỉ là khiến người nhìn nhịn không được, mà muốn hôn lên trên mỗi một vết thẹo này đây,
– Những vết thẹo này nhìn rất được. Sợ là hoạ sư chuyên vẽ thứ trang tốt nhất giỏi nhất đi nữa, cũng không thể vẽ ra được thứ trang rung động đến vậy đi.
Thứ trang không khách gì với hình xăm ở hiện đại, ở khắp đại lục bốn phương, nữ tử vốn là người của của gia đình phú quý, thích ở giữa ngạch gian của mi tâm sẽ được xăm lên một đóa rất khác biệt, hoặc là một vài  hoạ tiết hoa văn đơn giản, đây là kí hiệu tượng trung cho thân phận. Mỗi đóa hoa đều khác nhau, cũng có ngụ ý khác nhau, cho nên thứ trang đối với các nữ nhân mà nói là rất trọng yếu, cũng không phải ai, cũng đều sẽ có được loại vinh hạnh này….
Cũng không phải nữ nhân nào cũng đều thích hợp với thứ trang này. Nếu không có quốc sắc thiên hương, trái lại, khi điểm lên thứ trang sẽ càng có vẻ càng thêm khó coi, chẳng ra cái gì cả.
Cho nên thứ trang, cũng là chuyện cực kì cẩn thận tỉ mỉ.
Y không phải là nữ nhân, thứ trang cũng không có liên quan gì đến y. Nhưng mà Ly Hận Thiêb lại hiểu  được ý tứ của Khâm Mặc, y cũng cảm ơn lời lẽ an ủi động viên của hắn. Thân thể của bản thân mình bị biến thành bộ dáng gì, y vẫn biết rõ.
Ly Hận Thiên cũng không cảm thấy khổ sở. Bởi vì trên thân nam nhân nào lại không có một ít vết sẹo. Tuy rằng y lại có nhiều hơn một chút, nhưng quần áo mặc vào người lập tức đã che phủ lại thân thể, cái gì cũng đều sẽ nhìn không thấy được. Ban đầu đột ngột bị đập vào tầm mắt, y chỉ là bị mấy vết thương này khiến cho có chút hoảng sợ mà thôi. Nay, hòa hoãn tinh thần lại, cũng chỉ cảm thấy, không sao cả, giơ tay phất đi, nở nụ cười một chút.
Tự cười vào sự ngạc nhiên của bản thân mình, lại đang nói Khâm Mặc chỉ là nói đùa mà thôi…
Không cần thiết phải an ủi y đâu.
– Cha, ta giúp ngươi thoa thuốc.
Khâm Mặc vẫn duy trì tư thế ôm lấy y từ phía sau, cánh tay của hắn tự nhiên từ dưới sườn cánh tay của nam nhân giương qua, trên đầu ngón tay còn dính một lớp thuốc mỡ. Hắn cũng không yêu cầu nam nhân lại cởi quần áo lại lần nữa, liền cứ như vậy, cằm khoát lên trên vai của nam nhân, mí mắt rũ xuống,  bắt đầu giúp nam nhân thoa thuốc lên.
Không biết là có phải là do tác, dụng của tâm lý hay không, từ sau khi y tỉnh lại, cũng không có nghe bọn hắn gọi y là cha được vài lần, không nhịn nổi mà nhớ đến chuyện cũ. Ly Hận Thiên tổng cảm thấy, xét theo dĩ vãng, thì một từ xưng hô này vốn không có mối liên quan chặt chẽ nào đến hoàn cảnh bây giờ cả ….
Giống như sắp có một chuyện không hề tốt đẹp gì xảy ra vậy…
Đang nghĩ tới đây, thuốc mỡ liền chạm vào trên làn da, xúc cảm lạnh lẽo lan ra, khiến nam nhân nhịn không được ‘tê’ một tiếng, theo bản năng liền trốn về phía sau một chút, tiếp theo Khâm Mặc nhìn thấy, trên thân nam nhân nổi lên một tầng da nổi cộm lên nho nhỏ nhợt nhạt đáp lại…
Hắn thoa đến chỗ này, là có viên tròn nho nhỏ nổi lên ở trước ngực ở xung quanh còn đường viền một vòng tròn cùng màu nhưng nhạt hơn một chút, bị thuốc mỡ lạnh lẽo kích thích, đầu nhũ lập tức, liền nổi cộm lên, thực cứng rắn, quả chín mọng như là chờ người ngắt lấy vậy…
Khâm Mặc đứng ở phía sau y, cho nên Ly Hận Thiên không có phát hiện ra, cặp mắt của Khâm Mặc, đang vụt sáng lên…
Tiếp theo, hắn không dấu vết mà nuốt nuốt nước miếng…
Bàn tay kia, cũng bắt đầu chậm rãi mà tiếp tục vẽ loạn thuốc mỡ lên vết thương…
Chỉ là, động tác của hắn lại phá lệ chậm, bụng của ngón trỏ liền ở trên miệng vết thương cách đầu nhũ gần nhất mà ở lại bồi hồi. Thuốc mỡ dưới nhiệt độ của cơ thể của hai người mà bị tan ra, còn cộng thêm dưới tình huống Khâm Mặc không ngừng ma sát, rất nhanh liền càng mau chảy ra nhiều hơn nữa, chất dính dấp gì đó, hiện tại càng trở nên giống nước hơn, từ trên ngực  của nam nhân, trượt dài nhiễu đến bụng….
Làm quần cũng bị ướt theo.
Khâm Mặc thấy được đầu nhũ ia được phủ một lớp nước tròn suốt như phát sáng long lanh lên…
Nếu là ngày trước, hắn sẽ thật khinh thường ý nghĩ này, thậm chí là ghê tởm. Nhưng mà hắn ở hiện tại, nhìn lớp nước trong suốt lấp lánh ở trên đầu nhũ, cư nhiên lại có loại suy nghĩ này, nếu nước kia, thì thật sự là nước do đầu nhũ của nam nhân này tiết ra…
Nếu là của y, thì hắn khẳng định lập tức hút lấy uống xuống.
Nghĩ đến cái loại hình ảnh khiến cho người ta cảm thấy sôi trào, bụng của Khâm Mặc liền căng thẳng, dưới thân liền thẳng tắp liền giương lên…
Một chút cũng không cảm thấy có gì không ổn cả.
Ở trong nước đông lạnh, ngâm lâu như vậy, may cho hắn là tiểu Khâm Mặc ở phía dưới cũng không bị ảnh hưởng đến. Nếu tên Vô Huyên kia hại hắn không thể hưởng được tính phúc ngày sau này, thì Khâm Mặc đã mặc kệ lao lực bao nhiêu trải qua trắc trở, thì cũng sẽ giết chết hắn …
Sợ Ly Hận Thiên phát hiện ra dị trạng của hắn, Khâm Mặc vội vàng rụt thân thể về phía sau này một chút, khiến cho bụng hắn rời đi cách xa nam nhân một chút, nhưng mà hiện tại yết hầu đã bắt đầu khát khô, đôi mắt cũng có chút đăm đăm…
Hắn chỉ sợ, sẽ không kiên trì lâu được nữa.
– Khâm… Khâm Mặc, nơi này đã thoa như vậy, đã được rồi.
Khâm Mặc vẫn vây quanh chỗ nọ mà ngón tay đảo tới đảo lui, Ly Hận Thiên khó tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.  Y ban đầu không định ngăn lại. Dù sao thoa xong chỗ này, thì Khâm Mặc cũng sẽ lại thoa lại chỗ khác, nhưng mà tên kia căn bản là không rời khỏi chỗ nọ, vẫn còn luôn thoa lên, hoặc nên nói là, lấy ngón tay dùng sức ấn.
Y nhịn không được lên tiếng ngăn trở, nhưng Khâm Mặc giống như bị nghiện vậy, vẫn còn đuổi theo chỗ nọ của y không dừng. Ngón tay di chuyển ở trên phạm vi cũng lớn hơn rất nhiều, đang dần dần hướng đến đâu nhũ của nam nhân mà thoa, móng tay của hắn, cũng rất nhanh chạm phải một vật tròn nho nhỏ cứng rắn gì đó…
Lúc này, Khâm Mặc dùng sức quá mức, mà ngón tay liền vừa trượt về phía trước, hắn trực tiếp liền đặt lên bên trên vật cộm đó…
Khí lực rất lớn, Ly Hận Thiên nhịn không được, liền bật lên một tiếng ‘ngô’…
Chính là một tiếng này, khiến cho dây thần kinh đang căng như dây đàn của Khâm Mặc trong nháy mắt liền đứt đoạn, quên mất cả bản thân hắn vốn là đang làm cái gì, cũng quên mất bản thân hắn đã tự nói rằng, cần phải tiến hành kế hoạch chinh phục trái của y, từng chút một công hãm nam nhân này…
Không có cách nào khác cả. Đừng nói là, lúc này, hắn chỉ vừa mới quyết định phải theo đuổi được nam nhân này. Cho dù đổi lại là ở dĩ vãng, nhìn thấy hình nahr hương diễm như thế, Khâm Mặc cũng sẽ cầm lòng không nổi nữa là…
Hắn vốn luôn rất có định lực, nhưng mà màn này trình diễn ở trước mắt, cộng thêm người trình diễn là Ly Hận Thiên, đều chỉ là đang nói suông mà thôi…
Chỉ là thứ trang trí mà thôi.
Ngày trước, hắn thực chán ghét nam nhân này, nhưng mặc dù là chán ghét, nhìn thấy y thôi cũng sẽ khiến hắn lập tức dấy lên cỗ xúc động liều lĩnh. Nam nhân này chính là khắc tinh của hắn, là yêu tinh khiến hắn trầm luân cùng mê đắm…
Thầm nghĩ muốn, phải hung hăng ôm lấy y.
Thuốc mỡ ‘ba’ một tiếng đánh rơi xuống trên mặt đất, cùng lúc đó, bàn tay của Khâm Mặc đã đặt ở trước ngực của nam nhân….
Một bên vươn ngón tay, kẹp lấy đầu v*, giống như nhéo nhẹ, dùng sức tiếp tục nhéo nó nổi lên…
Khí lực của Khâm Mặc rất lớn, nắn véo đến chỗ nọ của nam nhân đều thay hình đổi dạng, ở giữa càng bị kéo cao lên, lại càng lộ ra vẻ đáng thương khi bị chà đạp. Ly Hận Thiên ăn đau liền cong eo lưng lên, nhưng y liền co về phía sau nhất thời dựa vào, khe mông vừa vặn dán lên trên dục vọng đang ngạo nghễ đứng thẳng của Khâm Mặc….
Nam nhân sửng sốt một chút.
Bây giờ, Khâm Mặc đã bắt đầu cắn cắn lỗ tai của y…
– Thật lớn, sờ thật đã, so với nữ nhân còn sờ còn thuận tay hơn rất nhiều.
Khâm Mặc ngậm lấy vành tai của nam nhân, phả cả hơi thở nóng ẩm lẫn tiếng nói thẳng vào bên trong lỗ tai của nam nhân. Nhiệt khí này khiến cho Ly Hận Thiên quả thật chỉ muốn trốn mà thôi, nhưng Khâm Mặc cũng vẫn không có buông tha cho y, xoay theo phương hướng y trốn tránh, đầu lưỡi của hắn liền trực tiếp tiến vào trong lỗ tai của nam nhân này, liếm láp làm ẩm ướt cả ốc nhĩ, có ý đồ muốn chui vào sâu vào bên trong…
Nam nhân này thực mẫn cảm, chạm vào nơi nào, y cũng đều sẽ khó nhịn kêu lên…
Đặc biệt là lỗ tai…
Nam nhân mẫn cảm đến mức cổ cũng đều co rụt lên, nhưng Khâm Mặc chính là không chuẩn bị buông tha cho y. Hắn ở một bên càng thêm thô lỗ xoa hai khối thịt ngực hơi nhô lên của nam nhân kia, ở một bên liếm lên trên lỗ tai của y. Chỗ nhũ tiêm bị hắn niết đến sung huyết, càng sưng lên thành màu đỏ tươi hơn nữa, mà lỗ tai, càng là phát hồng lên, ở chỗ bên kia vẫn không có bị chạm tới, cũng giống như thế…
Khi ở trong quỷ phủ, có làm cũng là do bị tra tấn, thân thể cùng tinh thần đều song song bị tra tấn trầm trọng. Nam nhân đã thật lâu vẫn không có làm chân chính đúng nghĩa. Một lần cuối cùng, cũng là lúc trong khách sạn, tự mình lấy tay làm ra.
Nay, Khâm Mặc liền xoa nắn chạm vào như vậy, dục hỏa của Ly Hận Thiên cơ hồ như là lập tức đã bị châm lên…
– Cha, vú của ngươi thật lớn, bên trong có phải cũng sẽ có sữa hay khong đây. Cho ta mút thử một cái được không. Ta muốn nếm thử hương vị của ngươi, khẳng định sẽ rất thơm…
Khâm Mặc vừa nói xong, liền vươn thân trên vượt lên, cúi người về phía trước, bày ra một bộ dáng sắp ngậm vào đầu nhũ của nam nhân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.