Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 228: Nói chuyện sau đó




Bộ dáng của Ly Hận Thiên, vô cùng không ổn, một thân quần áo trên người, đều bị thiên phạt làm cho rách nát, như là bị lợi khí chém xẹt qua vậy, để lại lỗ hỏng lớn nhỏ không đồng nhất.
Bề mặt cũng không có vết thương lớn, chính là gần sát bên sườn lỗ tai có một chút điểm dấu vết bị tổn thương, bất quá cũng không phải là thực nghiêm trọng, không cần sát dược cũng có thể lành lại.
Bọn hắn lo lắng, không phải là y có bị thiên phạt hủy đi dung mạo hay không, mà là, trên khuôn mặt, hiện tại đã không có một chút biểu tình nào nữa cả.
Sắc mặt của Ly Hận Thiên đã trắng bệch ngã vào trong lòng của Vô Huyên. Muốn chạm vào, lại không dám chạm. Muốn kêu y, lại sợ không nghe được tiếng đáp lại…
Liền cứ vây quanh, mà ngây ngốc, thẳng đến khi người ở trong lòng Vô Huyên, tự giật mình…
Ly Hận Thiên suy yếu mở mắt, thân thể y dược Vô Huyên gắt gao ôm vào trong ngực, cho nên tầm mắt đầu tiên, y nhìn thấy được, đó chính là khuôn mặt của Vô Huyên…
Không phải là chiếc mặt nạ bằng gõ, mà là máu thịt chân chính.
Nam nhân có chút phản ứng không kịp. Y mờ mịt nhìn Vô Huyên qua một lúc lâu. Y nghĩ rằng, bản thân y đã chết, đã trở về tới thế giới ban đầu, hoặc là lại đi đến một thế giới khác. Y còn đang muốn hỏi, đây là nơi nào, liền thấy được mi gian có chu sa chí của Vô Huyên…
Lại ngây ra, tiếp theo lại giật mình như nhớ ra cái gì.
– Di?
Nam nhân phát ra một âm thanh nghi hoặc, một tiếng vang lên ngắn gọn này của y, khiến cho tâm mấy người bọn hắn, đều treo lên cao. Rất nhanh, nam nhân nghiêng người xuống, như là đang nghiên cứu diện mạo của Vô Huyên, sau một lát, y nói ra một câu đầu tiên sau khi vừa tỉnh lại, không đầu không đuôi, không có chút ý nghĩa nào,
– Nguyên lai, khuôn mặt của người trưởng thành lại là như vậy. Cũng không xấu a. Lại còn bày đặt che kín mặt mình như vậy, chẳng lẽ không che lại, là do sợ có quá nhiều kẻ theo đuổi tự gây cho  bản thân mình một đám phiền toái đi? Bất quá, trái lại, không giống với Khâm Mặc một chút nào cả, ha ha…
Khâm Mặc là hấp thu hết những ưu điểm về dung mạo của cha và mẹ mà sinh ra, mà Vô Huyên, càng giống với Khâm Nguyệt Uyển hơn một chút đi.
Ly Hận Thiên không biết dáng vẻ của Khâm Nguyệt Uyển là ra sao. Chỉ là nhìn Vô Huyên một cách đơn giản, liền đã biết mẹ của hắn, khẳng định là một đại mỹ nhân rồi. Tuy rằng giống hệt mẹ, nhưng cũng không nhìn thấy Vô Huyên lộ ra một chút âm nhu nào cả, chỉ có phong thái tuấn lãng phi phàm, khiến người nhìn điên cuồng mà thôi…
Có lẽ là do hắn đã ở với Quỷ Vương cùng một chỗ quá lâu, giữa ánh mắt còn mang theo ý tứ lười biếng, cùng với cảm giác tà nịnh có chút như có như không lẫn lộn ở trong đó. Còn có một chí mang màu đỏ tươi như chu sa. Cũng không hề, hiện ra chút nữ khí nào, trái lại càng tô đậm theo khí chất tà ác của hắn đến vô cùng nhuần nhuyễn…
Nếu như Vô Huyên vẫn sống ở trong Ly phủ, tuyệt đối chính là một tên công tử giàu có làm chết mê chết mệt vô số người, không biết là phải có bao nhiêu thiếu nữ vô tri, sẽ chìm sâu vào cái hố tình cảm say mê đến vạn kiếp bất phục nữa đây…
Tên này, tuyệt đối, là có duyên với cái nghiệp làm yêu nghiệt a. Khuôn mặt này, đều mang theo nghiệp chướng nặng nề mà.
Mệt cho Ly Hận Thiên ban đầu còn nghĩ rằng, Vô Huyên mang mặt nạ, bởi vì hắn là một kẻ xấu nhất trong đám nhi tử này, hoặc là, trên mặt có cái gì đó khiến cho người ta nhìn không nổi, nhìn không ra người. Tỷ như Quỷ Vương giống như mẹ ghẻ, mà ở trên mặt hắn đâm vào cái, để hắn thay thế mà trút lấy hận thù…
Quả nhiên chỉ là do y nghĩ quá nhiều mà thôi. Chiếc mặt nạ này, khiến cho y đoán vô số lần, cũng đã trở thành vật để y tiêu khiển trong khi bị nhốt. Nhất thời nhớ lại ý nghĩ đáng cười này ở lúc trước, Ly Hận Thiên nhịn không được liền bật cười, bất quá mới cười hai tiếng, nụ cười kia lập tức liền cứng lại rồi….
Y nhanh chóng nhìn tới bên cạnh, bốn khuôn mặt còn lại đồng loạt xoát xoát in vào tròn ánh mắt của y, khoé miệng của nam nhân, trực tiếp co rút hai cái…
– Ta, không chết?
Y cũng không biết là đang hỏi ai, liền cứ há miệng vừa hỏi ra.
– Ân, không chết.
Khâm Mặc gật đầu, sau cảm xúc căng thẳng quá độ, hiện tại, cảm xúc của mấy người bọn hắn đều đã tăng vọt, thực kích động, trong giọng nói cũng hỗn loạn, là niềm vui sướng nhảy nhót không thể nói thành lời được.
Thấy nam nhân tỉnh lại, còn có thể cười ra, mới từ trong trạng thái cực độ bi thương, trực tiếp ngoi lên chuyển tới trạng thái cực độ hưng phấn, trong lúc nhất thời loạn thất bát tao gì đó đều dâng trào lên, nhưng đều là cao hứng. Bọn hắn có rất nhiều muốn nói cùng với nam nhân, nhưng ở trong một chốc lại tìm không thấy được từ ngữ thích hợp nhất. Liền cứ lộ ra ánh mắt sáng quắc mà nhìn chăm chú, giống muốn ăn tươi nuốt sống nam nhân này vậy. Bọn hắn vừa mới sắp sửa lộ ra nụ cười, thì  nam nhân vừa sau khi nghe thấy Khâm Mặc trả lời, mặt y đều hiện lên vẻ như vừa mới ăn phân vậy, tiếp theo, đầu nhất thời lệch qua, hai mắt nhắm tịt lại, hai chân duỗi ra, liền ngất xỉu mất…
Khiến cho mấy cái khoé môi còn chưa kịp hoàn toàn lộ ra nụ cười, lập tức đã bị chết non.
Y ngất xỉu!
Y chính là, cư nhiên dám ngất xỉu!
Bọn hắn thề. Biểu tình cuối cùng của Ly Hận Thiên lộ ra không phải là kích động, cũng không phải là cảm thấy may mắn vì được sống sót, mà chính là vẻ mặt khó mà tin được…
Bộ dáng của y ban đầu vốn đang còn thoải mái, sau khi vừa nhìn thấy bọn hắn, liền giống như thấy quỷ vậy.
Sau đó liền bị dọa đến ngất đi.
Y tựa hồ như là, không muốn tỉnh lại nữa. Y tựa hồ như là, không muốn nhìn thấy bọn hắn, cũng tựa hồ như là, rất muốn chết đi…
Mà y ngất xỉu mất, có lẽ là bởi vì bị kích thích quá lớn, thừa nhận đả kích rằng, y không thể nào mà chết đi được…
Y cũng không nói gì, trong nội tâm lại rống giận, y vì sao lại phải còn sống hả?!
Nam nhân này, quả nhiên thực thiếu bị đòn.
Khóe miệng của Mộc Nhai run rẩy. Biểu tình của những tên còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nếu không phải do đang ở trong tình huống không đúng, thì bọn hắn thật muốn đánh cho y một trận đòn…
Không phải chỉ có Mộc Nhai nghĩ như vậy, mà là mỗi tên, trong đầu mấy tên huynh đệ của bọn hắn, lần đầu tiên lại ăn ý đến vậy.
Một trận quần ẩu.
Bất quá, so sánh một chút, thì về sau vẫn còn có rất nhiều thời gian, cũng không cần phải manh động lúc nhất thời này. Tuy rằng Ly Hận Thiên không chết, nhưng bị thương cũng không nhẹ. Mấy tên huynh đệ này đều luống cuống tay chân nâng y lên, cũng không để ý đến hoàng cung đã loạn thất bát tao này nữa, mà trực tiếp trở về Ly phủ
Trước mắt, không có cái gì, quan trọng hơn so với nam nhân này.
Về phần đệm ra một khúc nhạc dạo đầu này, cũng đã khiến cho f
Tâm tình khẩn trương mà hỗn loạn của bọn hắn, đều đã được bình tĩnh không ít. Nam triều cũng không bởi vì Hoàng Thượng đã mất đi mà đại loạn. Tiên Hoàng vừa mất, Thái Tử lập tức lên ngôi. May mà, hoàng tử đều có đầy ra đó, sức mạnh của hậu phương chuẩn bị cũng rất mạnh, nên ảnh hưởng cũng không phải là quá lớn.
Mộc Nhai lấy lí do trọng thương để xin nghỉ, về nhà tĩnh dưỡng.
Mộc Nhai chỉ phụ trách sự an toàn cho Nam Triều, còn về phần hoàng cung bị phá hủy đến hầu như không còn nguyên vẹn, liền không có liên quan gì đến hắn cả. Địa tinh kị binh bị tổn thất bị thương, hắn cũng đều tạm thời giao lại cho phó tướng thủ hạ. Người bị thương nhân là lớn nhất, du cho hiện tại có Thiên Vương lão tử phái xuống đây, hắn cũng sẽ không rời khỏi Ly phủ.
Mộc Nhai xin nghỉ, Ly Lạc cũng lấy lí do chăm sóc Mộc Nhai, không vào trong cung được. Tuy rằng, tất cả mọi người đều biết hai huynh đệ bọn hắn bất hòa,  nên Ly Lạc căn bản không thể bởi vì Mộc Nhai không tiến cung được, nhưng mấy tên huynh đệ của Ly gia này, đều là công thần bình loạn trong cuộc chiến lần này, cho nên Hoàng Thượng đối với bọn hắn đều cho qua.
Mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao lí do mà bọn hắn cho ra cũng không phải là không có lí có tình.
Hơn nữa, lấy năng lực hiện tại của Hoàng Thượng, cũng không phải là đối thủ của bọn hắn, ngay cả Tiên Hoàng đối với bọn hắn cũng phải kiêng kị vài phần, chứ đừng nói là tiểu hoàng đế mới vừa lên ngôi.
Về phần thân phận của Vô Huyên, cũng chỉ có mấy người ở đây biết được. Cảnh tượng lúc ấy lại quá hỗn loạn, cũng không có ai chú ý đến chi tiết cụ thể. Tuy rằng, nghe thấy Vô Huyên kêu Ly Hận Thiên là cha, nhưng mà tất cả mọi người đều cho rằng, Lang Đại Bảo mới là cha của Vô Huyên. Dù sao một màn thâm tình cùng chân thành khuyên bảo, đều để lại ấn tượng khắc sâu ở trong lòng người.
Dưới ánh hào quang Ly gia lập được công lớn, liền bao phủ lên che lấp lại chuyện của Vô Huyên, sau đó cũng không có ai nhắc đến nữa.
Tuy rằng Hoàng Thượng chết ở trong tay của Vô Huyên, trận chiến loạn cũng là do hắn dấy lên, nhưng ước định của Cửu Minh tộc cùng Yêu Hoàng và Quỷ Vương đều đã hoàn toàn chấm dứt ở đây. Tai hoạ ngầm nhiều năm như vậy, đã được giải quyết ổn thỏa, hy sinh rất lớn, lại chiếm được thái bình vĩnh viễn, cho nên mới có bầu không khi vui mừng lớn hơn nỗi buồn bã gì đó.
Hậu duệ của Cửu Minh tộc, cũng không có người nào lại đi đuổi giết. Nếu lúc trước, tựa như hôm nay mà chọn cách giải quyết hòa bình như vậy, thì hậu quả về sau này, liền sẽ không có cục diện hôm nay đã có biết bao người vô tội đã uổng mạng, dưới Địa Ngục âm trầm chen chúc, cũng sẽ không tích tụ quá nhiều oán khí không thể tiêu tan hết được…
Chấp niệm của Vô Huyên cũng đã hóa giải. Yêu Hoàng cũng không có tâm tình để tiếp tục ước định giữa bọn họ. Mối quan hệ cân bằng bị quấy rối, dĩ nhiên đã không thể vãn hồi được nữa.  Mặc dù đám oan hồn này có không cam lòng đi nữa, cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhận lời, làm theo phân phó của Minh Đế, bọn họ nhập luân hồi sống lại cuộc đời khác, trong vòng ba kiếp sau đều sẽ đại phú đại quý. Đám oan hồn này chung quy cũng buông tha chấp niệm. Một lần nữa lại đầu thai đi làm người.
Minh Giới yên ổn, nhân giới cũng đang từng chút một, một lần nữa đi vào quỹ đạo, về phần Thần Giới…
Tội ác của Vô Huyên quá sâu nặng, cố gắng gây ra đến khi bị thiên phạt. Từ cổ đến nay, không có ai có thể tránh được thiên phạt, giữ lại được tánh mạng.
Vô Huyên có thể sống tiếp, cũng nhất định là có liên quan đến Thủy Ngân.
Hắn là kẻ chấp pháp, nhưng không có toàn lực mà phóng ra sức mạnh, ở ngay khoảnh khắc cuối cùng, hắn đối với Vô Huyên lưu lại cái tình…
Sức mạnh của thiên phạt, đã bị hắn âm thầm suy yếu.
Bằng không, Ly Hận Thiên và Vô Huyên, sớm đều đã hồn phi yên diệt.(*)
Phong Vô ở ngay tại thời điểm cuối cùng, kiệt lực thay hai người họ cản trở lại một chút. Hắn cơ hồ như là dùng hết toàn lực. Sau khi kiệt sức quá độ, mới có thể nôn ra một ngụm máu, suýt nữa thì đã bị chết bất đắc kỳ tử.
May mà, Thiên Tà đã mang hắn đi.
Đương nhiên, Ly Hận Thiên là do toàn bộ phệ linh cổ phát lên tác dụng. Y đã hấp thu phần lớn sức mạnh của thiên phạt lên trên người của bản thân y, cũng đã hoá giải phần lớn thương tổn. Bằng không, nếu chỉ trông chờ vào việc Thủy Ngân nương tay, cùng với việc Phong Vô dốc sức ngăn chặn cho cả hai, thì làm sao lại có thể khiến cho Vô Huyên chỉ là bị thương mà thôi, thân thể cũng không hề lưu lại vết thương nặng nào.
Không thiếu mất cánh tay hay cái chân nào, mà biến thành người tàn tật.
Nói tóm lại, chuyện này đều đã được giải quyết viên mãn. Về phần Thủy Ngân trở lại Thần Giới, phải xử lý ra sao, sẽ không có ai biết được. Hắn một mình tự tiện giảm hình phạt, chỉ sợ là sẽ không thể nào lãnh phạt nhẹ như vậy được. Nhưng Thủy Ngân cũng vui vẻ, bởi mầm mống tai vạ, dù sao cũng do hắn gây nên, hắn bị phạt cũng là cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần tai hoạ ngầm này, đều đã có thể hoàn toàn được giải trừ.
Tam giới thái bình.
Nguyên nhân lúc đầu gây nên tai họa là do bọn họ, cũng đã được bọn họ tự tay kết thúc.
Sau đó, Quỷ Vương cùng Yêu Hoàng lại xuất hiện tại Ly phủ, không phải là vì trả thù, mà là vì muốn thu hồi lại một hồn một phách của chính mình.
Văn Diệu đưa quốc tỉ cho Vô Huyên, ngay khi khối ngọc thạch nặng nề này, cuối cùng, cũng đã thật sự biến thành một cục đá đơn giản, không hề có linh lực bảo vệ. Rốt cục cũng đã đặt một dấu chấm tròn, kết thúc cho một đoạn loạn lạc này rồi.
Vô Huyên đập nát quốc tỉ, Cửu Minh tộc liền từ đó thật sự hoàn toàn biến mất, trở thành lịch sử.
Ly Hận Thiên hỏi tình trạng của Phong Vô, y lại nghe được Thiên Dật nói là, Phong Vô cuối cùng đã bị Yêu Hoàng mang đi, nhưng mà Thiên Tà lại cái gì cũng không chịu nói, lại càng không trả lời câu hỏi của Ly Hận Thiên, thu hồi xong hồn phách lại không hề xuất hiện. Nếu có cơ hội, Ly Hận Thiên rất muốn nhìn thấy Phong Vô. Ở khoảnh khắc cuối cùng, y cảm giác được sức mạnh của Phong Vô đang lẫn lộn vào lực lượng thiên phạt đang giáng xuống kia. Y cũng biết, Phong Vô là đang giúp bọn họ. Y thầm nghĩ muốn cảm ơn hắn. Dù sao.ngày trước, đối với hành vi của Phong Vô, y vốn không thể chấp nhận được, cũng không thể thông cảm nổi. Y đã hiểu lầm hắn. Bất quá, trái lại là, sau đó, Ly Hận Thiên cũng chưa từng thấy lại Phong Vô nữa, cũng không biết tình huống của hắn ra sao rồi.
Sự xuất hiện ngày đó của Thủy Ngân, Phong Vô thủy chung đều không hề hiện thân, sợ là hắn đã buông xuống tình cảm của quá khứ, cũng sẽ không lựa chọn đắc đạo thành tiên. Nếu sống, liền làm một tiên nhân lưu lạc nhân gian nhàn tản. Điều này cũng không tệ, là chuyện tốt đẹp đi.
Đương nhiên, chuyện này đều là để nói sau đi. Hiện tại, nếu muốn nói là phải nói về Ly Hận Thiên…
Chuyện diễn biến, sau khi y té xỉu. Bởi nghe thấy tin, bản thân y không chết. Tin đó quá mức khiếp sợ, quá độ thương tâm, lại bị bọn hắn khiến cho kinh hách quá độ …
-CHÚ THÍCH:
(*) Hồn phi yên diệt: là tan hồn nát phách không được siêu thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.