Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 212: Hành động khó hiểu




Từ nơi nhốt Khâm Mặc trở về, Vô Huyên ném y trở về phòng ngủ, liền rời khỏi.
Ly Hận Thiên biết là hắn đang đi tìm quốc tỉ. Nam nhân lo sợ bất an, một lòng nóng như bị ném vào lửa đốt vậy, thực khó chịu.
Y lo lắng cho Khâm Mặc, lại cái gì cũng đều không thể làm được…
Khâm Mặc làm như vậy, là vì muốn bảo vệ cho y, lại tự hại chính bản thân hắn.
Nếu lấy được quốc tỉ, Vô Huyên càng sẽ không cần gì phải khách khí nữa, lấy đó làm điều kiện trao đổi để y chạy thoát khỏi đây. Nhưng mà, Khâm Mặc lại sẽ phải chết.
Y rất muốn mắng Khâm Mặc đã làm ra việc thật hồ đồ. Những trừng phạt kia dù gì chịu thì cũng đã chịu được hết đến tận bây giờ rồi rồi, vì sao lại không nhẫn nhịn được tiếp nữa, lại ở trong lúc nhất thời…
Có lẽ còn có hy vọng thì sao, hắn làm sao lại có thể buông tay trước như vậy…
Vô Huyên muốn có quốc tỉ. Ly Hận Thiên lại chính là điều kiện để trao đổi tốt nhất. Khâm Mặc nghĩ vậy, cho nên mới nói cho hắn biết nơi cất giấu của quốc tỉ. Như vậy, Ly Hận Thiên có thể trở về trong thành Đế Đô, khiến Mộc Nhai nghĩ cách phá thế tiến công của Vô Huyên.
Ly Hận Thiên hiểu rõ. Nhưng y lại không yên lòng nhất, là Khâm Mặc.
Tên Khâm Mặc này, không phải là đang tự tiện đi tìm đường chết rồi hay sao đây…
Trên người vẫn đang mặc bộ quần áo ướt sũng, nhưng mà nam nhân đã không còn có tâm tư để đi thay đồ nữa. Nhìn lên bầu trời tối đen đến vô tận như trước, Ly Hận Thiên bàn tay dính đầy nước lạnh lẽo ướt sũng, siết chặt lại thành nắm đấm, bọt nước ở trong lòng bàn tay liền vỡ tan…
Vô Huyên đối với chiến thắng này, hiện tại đang rất đắc chí. Hắn muốn biết rất rõ, Đế Đô thành đã bị hắn bao vây. Liền tính, có đưa Ly Hận Thiên trở về đi nữa, y trốn cũng không thoát.
Sớm hay muộn gì, đều là của hắn.
Sau khi phá thành, nam nhân này sẽ trở lại vào trong tay hắn, cho nên hắn đến do dự cũng đều hoàn toàn không có, thì đi tìm Mộc Nhai làm giao dịch.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, khi nghe được tin tức quốc tỉ, thì sẽ là từ trong miệng của Khâm Mặc…
Hắn nghĩ rằng, nam nhân này sẽ chịu không nổi. Bởi lúc trước đã bị hắn tra tấn đến mức thành bộ dạng như vậy. Tiếp theo, lại gặp được bộ dạng hấp hối của Khâm Mặc, phòng tuyến tâm lý của y, hẳn là đã bị phá vỡ đến tan tác, nhưng mà…
Y thật đúng là kiên cường.
Sau khi Vô Huyên từ chiến trường trở về, ngoài ý muốn lại phát hiện ra, có nhiều ra thêm một ‘người khách’, ở trong quỷ phủ…
Chính là một kẻ trong hai tên lúc trước đã hợp lực phong ấn Thiên Tà, Phong Vô đại đệ tử trong bảy đệ tử trấn môn của Vô Ưu cốc….
Tên gia hỏa còn lại, đã sớm lợi dụng vào chuyện này để thăng làm tiên mất rồi.
Vô Huyên đối với Phong Vô vốn không có hảo cảm, cũng sẽ không để ý tới, nhưng mà tên Phong Vô, đi cùng một đường với hắn. Phong Vô cũng là đi tìm đến Ly Hận Thiên.
Nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh hỉ lại kích động của nam nhân này khi vừa nhìn thấy Phong Vô, Vô Huyên cảm thấy hắn trừng phạt y vẫn chưa đủ. Bằng không, nam nhân này, làm sao mà vẫn còn có tinh lực đến như thế, nở nụ cười tươi như vậy hướng về phía nam nhân khác…
Nhìn thấy bộ dạng của Ly Hận Thiên tiều tụy đến như vậy, Phong Vô cũng phải cả kinh. Bởi, nói ra sao thì Vô Huyên cùng với y, cũng là phụ tử. Phong Vô không nghĩ tới, Vô Huyên sẽ lại tâm ngoan thủ lạt đến mức này, đến phụ thân của hắn, cũng đều có thể xuống tay nặng đến như vậy…
Hai người kia, tầm mắt dính chặt gắt gao ở cùng một chỗ, hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của Vô Huyên. Vô Huyên vốn đang vô cùng khó chịu, loại trường hợp này, càng là nhen nhóm lên một ngọn lửa vô danh trong nháy mắt bùng cháy lên….
Hắn sải bước đi đến trước mặt của Ly Hận Thiên, trực tiếp liền kéo thân thể hắn vào bên trong. Phong Vô muốn theo sau, Vô Huyên lại dùng thân thể của hắn chặn lại tầm mắt của Phong Vô.
– Làm sao vậy, thần tiên đại nhân, ngươi đối với cha ta cũng có hứng thú sao? Cha ta phải thay quần áo, ngươi cũng liền đi theo vào để nhìn sao? Nếu cha ta thật sự có sức quyến rũ đến vậy. Thì ngươi xem như vậy có được không. Ta cho ngươi thượng hắn một lần. Ngươi liền gia nhập vào chiến tuyến của bọn ta, cùng nhau tấn công Nam Triều.
Lời lẽ hoang đường, vớ vẩn đến cực điểm.
Phong Vô liếc mắt nhìn Vô Huyên một cái, cũng không nói thêm cái gì nữa, xoay người liền rời khỏi.
Chuyện này trong lúc đó, Phong Vô không tốt để tham dự vào.
Phong Vô vừa đi. Vô Huyên lập tức bắt đầu thu lại nụ cười. Khuôn mặt của hắn căng chặt, đến đường cong của chiếc cằm cũng đều hoàn toàn theo đó mà bị buộc chặt lên. Hắn trực tiếp xé rách quần áo của nam nhân. Hắn đi bao lâu, thì nam nhân này cũng đã mặc quần áo ướt sũng này đợi bấy lâu.
Nay, quần áo này cũng đã khô đi phân nửa. Loại tình huống này trực tiếp khiến cho thân thể của nam nhân đã lạnh càng thêm lãnh lẽo như băng. Hơn nữa, làn da đều bị ngâm nước đến có chút trắng bệch, làn da này đều luôn có tính cực kì đàn hồi. Hiện tại ấn nhẹ xuống, nơi đó ngoại trừ trở nên càng trắng thêm ra, căn bản lại không giống như lúc trước nữa, lưu lại một dấu ấn thản nhiên, rất nhanh lại đàn hồi lại. Bây giờ đã không có xúc cảm gì nữa rồi.
– Ngươi là chuẩn bị để bị lạnh lẽo đến chết đi đúng không? Hay là muốn bị một trận bệnh nặng? Ly Hận Thiên, kỳ thật ngươi muốn cùng Khâm Mặc tự tử chết đi, đúng không? Biết hắn đã muốn chết, mà ngươi cái gì cũng đều không làm được. Nên ngươi dùng phương thức này, để được cùng hắn ở một chỗ. Ngươi cũng thật là tiện. Ngươi có làm như vậy thì người ta sẽ phải cảm kích mà nhận lấy sao. Còn không nhất định đâu. Ngu ngốc!
Thân thể trần trụi của nam nhân bị hắn ném lên trên giường. Đỉnh đầu bị bóng tối u ám phủ lên. Nhưng mà chủ nhân của một đoàn bóng đen này không phải là Vô Huyên, mà là một đống quần áo sạch sẽ …
Ly Hận Thiênphản kháng một chút. Động tác này khiến đống quần áo rơi ‘phịch’ vào người y giống như là mới khi nãy, bị ném vào nước, đầu gối va vào trong nước vừa kêu cứu mạng vậy.
Sửng sốt một chút, một loạt hành động này của Vô Huyên, đối với Ly Hận Thiên mà nói, cùng với việc y đột ngột biến thành nữ nhân, cũng không có gì bất đồng…
Tên này, đây là bị làm sao vậy…
Bất quá y cũng không có chần chờ, vội vàng liền mặc quần áo vào, y sợ Vô Huyên đổi ý.
Nhưng đai lưng còn chưa kịp buộc chắc, Vô Huyên liền vươn ra một tay kéo y xuống đến giường. Tâm của Ly Hận Thiên nói, tên này quả nhiên không dễ dàng buông tha y như vậy a. tên kia quả nhiên sẽ không khinh địch như vậy buông tha hắn, cũng không tưởng. Vô Huyên tùy tay kéo lấy một cái áo nội sam, mà để y ngẩng đầu mà bắt đầu lau chùi mái tóc ẩm ướt của y…
Nam nhân triệt để ngốc rớt.
Cũng không phản kháng.
Đến khiếp sợ, cũng đều hoàn toàn quên.
Chiếc cổ bị động tác thô bạo của Vô Huyên, làm đến cho ‘rôm rốp’ rung động. Cái đầu của y cứ liên tục bị đẩy trái kéo phải, sắp bị Vô Huyên lay động đến sắp rớt ra…
Vô Huyên không giống như là đang lau tóc cho y, mà là muốn vặn gãy cổ y. Đây là do tâm của Ly Hận Thiên nói.
Chờ hắn lau tóc khô rồi, cái cổ của Ly Hận Thiên cũng đau đến chịu không nổi nữa. Đồng thời, một đầu tóc mềm mại ban đầu, cũng đã biến thành bánh bột ngô rồi…
Rối rắm thành một đoàn, rất khó coi, muốn gỡ ra, giống như không phải quá dễ dàng đi…
Bất quá, càng nhiều hơn vẫn là do y còn đang kinh ngạc hành động của Vô Huyên.
Nhưng rất nhanh, y cũng tự nói cho bản thân mình biết. Vô Huyên chỉ là chơi đùa y chưa đủ thôi. Hắn không muốn để y chết sớm quá mà thôi.
Một thân quần áo ướt sũng đã được thay đi, cả người đều thoải mái lên không ít. Đỉnh đầu cũng không còn có cảm giác nặng trịch kia nữa. Ly Hận Thiên vươn tay ra tự sửa sang tốt lại quần áo của bản thân, lúc đang buộc chặt lại đai lưng, y nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện với nhau…
Y dừng lại một chút, lập tức nhìn về phía Vô Huyên, biểu tình phía sau lớp mặt nạ, y nhìn không ra, nhưng mà y biết Vô Huyên cũng nghe thấy giọng nói đó.
Vô Huyên không định để Ly Hận Thiên nhìn thấy Phong Vô. Nhưng mà hắn lại không ngăn được, sức mạnh của Phong Vô tương đương với Thiên Tà, hoặc là so với tu vi của hắn còn cao hơn rất rất nhiều. Bởi vì Phong Vô đã muốn thành tiên. Cho nên nơi quỷ phủ nhỏ bé này, là không ngăn nổi Phong Vô.
Liền tính hắn có ngăn cản được đi nữa, nhưng vào lúc hắn không ở đây, thì Phong Vô vẫn có cách gặp được Ly Hận Thiên. Cùng với tình huống như vậy, còn không bằng, hắn có mặt ở đây để nhìn xem tên thần tiên hỗn đản kia tìm đến nam nhân này rốt cuộc là có chuyện gì.
Trong lòng của Vô Huyên đều biết rõ, Phong Vô khẳng định không phải tìm gặp nam nhân này thì sẽ không rời đi.
Nếu Phong Vô muốn cứu y đi, thì sẽ không cần đợi đến tận bây giờ.
Có đôi khi, ý nghĩ của Phong Vô, Vô Huyên cũng thật không hiểu nổi…
Đối với hành động của bọn hắn, tựa hồ như Phong Vô một chút cũng không để ý, việc nhân gian bị rung chuyển, giống như cũng không có liên quan gì đến hắn….
Ngoài cửa, là Thiên Tà đã mấy ngày không thấy, còn có cả Minh U.
Minh U kéo theo bước chân lười biếng của gã, gã vẫn đang vươn tay quạt chiết phiến trong tay như cũ. Mà Thiên Tà lại cùng Phong Vô đứng ở đó, mặt đối mặt. Ly Hận Thiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt chân chính của nam nhân tên Thiên Tà này. Tuy rằng đã nhìn thấy rõ bộ dáng ngày thường của gã rồi, lại không chỉ gặp qua một lần. Nhưng Ly Hận Thiên tổng cảm thấy, giống như từ đó cho tới nay, y không khi nào, thật sự từng nhìn thấy qua, bộ dạng của gã khi là Yêu Hoàng.
– Phong Vô huynh tới nơi này, là vì muốn khuyên bọn ta thu binh lại, hay là ngươi quyết định thay thế sư đệ của ngươi, hoàn trả lại món nợ ngày xưa cho bổn tọa đây.
Giọng nói trầm thấp, lại giàu từ tính, ở trong đó, còn có sự tà mị không che giấu nổi. Yêu Hoàng kia, bất luận là ở cái thời điểm gì, chung quy cũng sẽ có thể cho người khác có cảm giác rất mạnh mẽ, còn có, cảm giác như gã mới là nam nhân chân chính vậy.
– Ta là tìm đến y.
Phong Vô thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Ly Hận Thiên ở phía sau Vô Huyên, đối với cảm giác áp bách của Thiên Tà cảm, coi như là không có gì.
– Phải không?
Nhếch môi, mỉm cười nhợt nhạt. Nụ cười này, mang theo mị hoặc, còn có một tia tà ác. Lần đầu tiên của Ly Hận Thiên nhìn thấy Thiên Tà cười. Hiện tại, y rốt cục cũng đã biết được, vì sao lúc trước Thủy Ngân lại sẽ bị dao động, còn có Phong Vô là một nam nhân tốt như vậy, lại có thể bị Thiên Tà đả động. Xem ra, việc này không phải không có đạo lý,
– Bổn tọa còn tưởng rằng, ngươi vẫn còn muốn khuyên bổn tọa buông…
– Nếu có thể có kết quả như mong muốn, thì Phong Vô chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục khuyên bảo.
Mặc dù là đang ở tại quỷ phủ âm trầm, trước mặt là hai tên gia hỏa khiến người khác e ngại, Phong Vô lại vẫn có thể bảo trì sự bình thản, lẫn vẻ mặt không đổi.
– Bổn tọa không phải đã nói, không ngại ngươi thay thế sư đệ của ngươi rồi hay sao. Thay hắn tiếp tục hầu hạ bổn tọa, hầu hạ tốt đi. Rồi thì, bổn tọa cũng có thể suy xét đến đề nghị của ngươi.
Khi Yêu Hoàng vừa trọng sinh, trước tiên là Phong Vô đi gặp gã, Ly Hận Thiên không hai người họ đã nói qua việc gì, nhưng mà nghe giọng điệu của Yêu Hoàng, tựa hồ như là gã muốn cho Phong Vô thay thế Thủy Ngân……
Gã đang đùa giỡn Phong Vô, cũng là vũ nhục hắn.
Loại chuyện này, làm sao lại có thể thay thế được chứ.
Hơn nữa, lúc trước kẻ phụ tình của gã, cũng không phải là Phong Vô…
Ly Hận Thiên ở trong lòng thay Phong Vô nói mấy câu, mà trong khi đo đương sự cũng không lộ ra vẻ mặt chịu nhục hoặc là xấu hổ, biểu tình vẫn vân đạm phong khin như cũ, thậm chí còn mỉm cười nhàn nhạt một chút,
– Ta cũng từng nói qua. Nếu Yêu Hoàng hiền đệ, không ngại ở mặt dưới mà nói, thì ta đây cũng không ngại dùng phương thức này để khuyên bảo ngươi thay đổi chủ ý. Tuy rằng đã rất nhiều năm vẫn chưa làm lại loại chuyện này. Nhưng Phong Vô, sẽ không khiến Yêu Hoàng hiền đệ thất vọng đi.
Ý tứ của Phong Vô là, kỹ xảo của hắn rất tốt.
Ly Hận Thiên bị đối thoại giữa hai người họ làm cho triệt để ngốc rớt. Ngược lại là Minh au ở bên kia, thổi ‘phù’ một tiếng bật cười, chiết phiến kia bị gã niết ở trong tay, thiếu chút nữa sẽ gãy làm đôi,
– Tà, thần tiên đại nhân đây đang mơ ước đến cái mông của ngươi đi. Hắn cũng không có hẹp hòi gì mà, chấp nhận bán đứng cả sắc tướng của bản thân. Ngươi cũng đừng chần chờ nữa, để hắn khuyên bảo mà thu phục đi. Ngươi sẽ thích đến cao trào kìa, để cho thần tiên đại nhân khai bao cho ngươi đi, phốc ha ha…
Minh U cười đến không thể ức chế nổi. Mấy câu nói này đều bị đứt quãng. Sau khi nói xong, rõ ràng ôm lấy bụng cười đến eo cong lại. Trái lại, Ly Hận Thiên cũng không biết, chỉ có như vậy thôi thì có gì đáng cười chứ. Y chính là vô cùng bội phục sự can đảm của Phong Vô…
Thiên Tà trêu đùa hắn, hắn lập tức trêu đùa lại…
Còn nói, đến trắng trợn như vậy…
Y thật sự không tin nổi vào lỗ tai của mình nữa.
– Yêu Hoàng hiền đệ, ngươi không ngại hảo hảo suy xét một chút xem. Phong Vô tạm thời cần phải ở lại đây quấy rầy một thời gian vậy, đến lúc đó người quyết định lại, cũng không muộn.
Hắn nói xong, liền nhìn về phía Minh U, người sau ở một bên cười, lại vừa ở một bên ném ra một câu “tùy ý”. Dù sao nơi này rộng lớn buồn chán đến vậy, mỗi ngày sau sắp có náo nhiệt để xem, Minh U khẳng định sẽ không cự tuyệt. Chiếm được sự cho phép của chủ nhân, Phong Vô lại chuyển tầm mắt về hướng vẻ mặt đang kinh ngạc của Ly Hận Thiên,
– Chúng ta mượn một chỗ để nói chuyện trước đã.
Phong Vô lên tiếng, cũng không để ý đến Vô Huyên.
Bị điểm tên, nam nhân rất nhanh liền bước đến bên cạnh Phong Vô. Phong Vô nhìn Thiên Tà thản nhiên mỉm cườ một chút, tựa hồ như đang tạo lại ấn tượng tốt để gã hảo hảo châm chước đến đề nghị của hắn một chút. Tiếp theo mang theo nam nhân, ở trong tầm mắt của ba người liền tiêu thất…
Minh U cười ra nước mắt, còn Vô Huyên lại là nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, nhìn không ra cảm xúc.
Về phần Thiên Tà…
Đôi mắt của gã thong thả chớp xuống, từ xưa cho tới nay, khi không có ai dám nói chuyện với gã như vậy…
Gã và Phong Vô, tuy rằng có biết sơ, nhưng không quen. Gã chưa bao giờ biết, tính tình của tên kia, lại thú vị đến vậy.
Thượng một lần cũng được a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.