Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 210: Nói ra




Ly Hận Thiên lập tức nhớ tới, khi y sinh bệnh, Khâm Mặc lấy lí do danh chính ngôn thuận này đây…
Mà làm cái loại chuyện này, liền sẽ không lạnh, rất nhanh sẽ nóng ấm lên.
Sau đó, Khâm Mặc bị Mộc Nhai vạch trần, y chỉ là cần linh lực mà thôi, căn bản không cần mỗi ngày đều phải làm chuyện kia…
Khâm Mặc đã luôn luôn lừa y, cư nhiên y vẫn còn chưa phát hiện ra, nhớ tới hình ảnh triền miên giữa hai người họ hàng đêm, lại đang ở tại nơi đây còn lâm vào trong loại hoàn cảnh âm lãnh. Trên mặt của nam nhân, thế nhưng lại cảm nhận được một chút nong nóng…
Ly Hận Thiên muốn nói, loại thời điểm này không cần phải nói đùa bậy bạ. Nhưng mà Khâm Mặc lại bày ra biểu tình nghiêm túc, một chút ý tứ vui đùa đều không có, khiến nam nhân trách cứ không nổi…
Lại làm không được.
Y làm sao có thể, chủ động đi làm cái loại chuyện này…
Bất quá Khâm Mặc nhắc tới, trái lại là khiến y nhớ tới một điều. Y không phải là cũng có thể dùng linh lực giúp hắn xua đi cái lạnh hay sao, tự mắng bản thân y phản ứng trì độn. Ly Hận Thiên vội vàng điều động tập trung linh lực, dưới chuyển hoán của phệ linh cổ, linh lực rót vào thân thể của mỗi một tế bào, lấp đầy toàn bộ thân thể khiến mọi chỗ cũng ấm hơn hẳn.
Có linh lực, hàn ý ban đầu lập tức giảm bớt không ít. Nam nhân lại tự mắng đầu óc của chính mình thật không đủ dùng. Nhưng đồng thời, cũng không quên mất việc giúp Khâm Mặc sưởi ấm……
Eo cùng chìm vào trong nước, nam nhân ôm lấy Khâm Mặc.
Y muốn dùng linh lực giúp Khâm Mặc xua lạnh. Nhưng mà y vốn không phải là minh tôn, Khâm Mặc cũng không có năng lực hấp thu linh lực…
Cho nên ấm lên, chỉ có một mình.
Khâm Mặc vẫn đều không cảm nhận được như cũ.
Bất quá cứ như thế này, hai lồng ngực kề sát ở cùng một chỗ, cũng đã khiến cho Khâm Mặc cảm nhận được sự ấm áp…
Không phải thân thể, mà là ở trong lòng…
– Cha, ngươi hôn ta một cái thôi, có được không?
Khâm Mặc cũng không nhắc cái người đần độn kia rằng, linh lực này vốn cũng vô dụng đối với hắn mà thôi. Cứ ôm thế này, hắn thực hưởng thụ. Dưới nhiệt độ quá thấp của cơ thể, hắn cũng không có cảm giác được quá rõ ràng, hi hữu lắm mới có thể cảm nhận được thân thể của nam nhân, nhưng muốn nhiều hơn, vốn là không có cảm giác gì nữa cả.
Hình dáng, hay là cảm giác, cũng không.
Ly Hận Thiên không nhúc nhích.
Khâm Mặc cười khẽ lên, rõ ràng cảm thấy nam nhân này thực hạ lưu, không biết xấu hổ mà luôn ở khắp nơi câu dẫn người, nhưng mà cố tình da mặt của y lại mỏng đến vậy. Trong đoạn thời gian hai người họ ở cùng một chỗ, phần lớn thời gian làm chuyện đó thì nam nhân này đều là không tình nguyện. Nhưng chính là do hắn chủ động, là do hắn cố sống cố chết, dùng hết thủ đoạn lừa y lên giường…
Nếu không phải do Mộc Nhai nhắc nhở, thì chỉ sợ y sẽ bị gạt cả đời đi…
Đồ ngu xuẩn.
– Chỉ cần hôn một cái thôi. Nói không chừng, từ đây về sau cũng sẽ không còn có cơ hội để hôn nữa đâu. Xem như là nguyện vọng khi ta còn sống, không được sao, ngươi…
Nói còn chưa dứt lời, nam nhân liền buông hắn ra, trong ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ, còn có trách cứ,
– Ngươi sẽ không chết, nói bậy bạ gì đó.
Bị cảnh cáo.
– Ân, cha sẽ không để ta chết. Cho nên, hôn ta một cái thôi mà.
Bị xích sắt trói chặt, Khâm Mặc không thể động đậy, nhưng vẫn hướng nửa người trên dựa dẫm gần về phía trước, mấp máy môi, như là hài tử nghịch ngợm. Nhưng mà Khâm Mặc làm động tác này, ở trong mắt của Ly Hận Thiên, cũng chỉ có cảm tính mà thôi…
Hầu kết trượt lên xuống, y muốn kêu Khâm Mặc lùi người trở về, không cần quậy, nhưng còn chưa kịp nói không ra miệng…
Đôi mắt của Khâm Mặc liền khép hờ lại, duy trì cái tư thế kia, mà chờ đợi y…
Thật là chịu không nổi mà.
Động tác này giống như là làm xấu vậy, Ly Hận Thiên thật đúng là không biết, từ khi nào thì Khâm Mặc lại trở nên ngây thơ như vậy, biểu tình sẽ giống như tiểu hài tử đang cáu kỉnh vậy…
Bất đắc dĩ, nam nhân không tiếng động mà thở dài, sau đó đối với đôi môi đang chu ra mấp máy, nhẹ nhàng ấn xuống một chút, nhưng mà mới dán lên trên, đầu lưỡi của Khâm Mặc liền dò xét đi tới, động tác thuần thục, trườn vào bên trong khoang miệng của nam nhân….
Ly Hận Thiên muốn tránh đi, nhưng mà ngay sau đó đã bị cuốn lấy chặt chẽ…
Khâm Mặc bị trói thực chặt, nhưng lại cố ý ra sức mà đưa đầu hướng về phía trước dựa tới. Ly Hận Thiên nhìn thấy sợi xích sắt kia đang dần siết chặt hằn sâu vào trên miệng vết thương đã muốn thối rữa của hắn, động tác ban đầu muốn lùi về phía sau, cũng liền chần chờ …
Y nhích gần về phía trước, để xích sắt đang trói lấy Khâm Mặc liền không phải siết chặt lấy như vậy nữa, động tác này, cũng làm cho Khâm Mặc hôn, càng sâu …
Cánh tay không dùng được lực, Khâm Mặc chỉ có thể lần nữa gia tăng nụ hôn này, sâu đến mức đầu lưỡi của hắn, đều có thể liếm đến tận đến gốc lưỡi của nam nhân…
Thân thể không thể động, nếu thật sự muốn cho nụ hôn này được thành công, liền cần hai bên phối hợp với nhau…
Khâm Mặc thao túng quyền chủ động, trêu chọc nam nhân. Ban đầu, nam nhân này không muốn đáp lại, nhưng mà hôn một lúc, thân thể không tự chủ được phải dựa vào phía trước, chủ động ôm cổ Khâm Mặc…
Khâm Mặc vốn cao hơn Ly Hận Thiên một chút. Nên động tác này, nam nhân đứng vậy, vốn có đôi chút phải ngửa đầu lên. Hai thân thể của họ kề sát lại ở cùng một chỗ. Bốn cánh môi cũng vậy. Khâm Mặc hôn đến phát ra âm thanh ‘chậc chậc’, hỗn hợp nước miếng từ khóe miệng của nam nhân chậm rãi chảy xuôi xuống, là do y đã nuốt không kịp…
Bởi đầu lưỡi của y đang vội vàng phối hợp với Khâm Mặc, để mặc cho hắn mút lấy, bồi cùng hắn mà dây dưa lẫn nhau, ngẫu nhiên cũng sẽ vươn lưỡi ra đáp lại đi, mặc cho người kia nhấm nháp…
Nụ hôn này, giằng co ở trong một lúc rất lâu, ngay sau khi Khâm Mặc buông y ra, Ly Hận Thiên cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí…
Lưu luyến rời môi đi, nhưng vẫn chưa có hoàn toàn tách ra, cánh môi bên trên vẫn còn dính liền cùng một chỗ, ở trong lúc nam nhân đang thở dốc, Khâm Mặc nhịn không được mà vươn đầu lưỡi ra, liếm đến hàm răng trắng đều đang thấp thoáng ở giữa hai cánh môi đang hơi hơi hé mở của y…
– Cha, chuyện ngày trước, nếu có cơ hội rời khỏi nơi này, ta sẽ hoàn lại …
Đầu tựa vào chiếc trán của nam nhân, Khâm Mặc cười nhẹ nói.
Nụ cười này, khiến cho Ly Hận Thiên cảm nhận được nỗi kinh sợ, giống như là sắp phải đối mặt với sinh tử phải biệt li vậy…
Khâm Mặc sẽ không chết. Mộc Nhai khẳng định sẽ có cách để cứu ra hai người họ ra…
Muốn để cho Khâm Mặc im miệng lại, nhưng mà Khâm Mặc đã mau hơn y một bước, tiếp tục nói,
– Có hi vọng là chuyện tốt. Nhưng mà vẫn cần phải đối mặt với hiện thực. Nếu bọn họ không đủ cường, thì làm sao lại có thể để cho Cửu Minh tộc độc bá trong một thời gian dài như vậy. Có Mộc Nhai có thể chống lại đám người đó. Nhưng tinh kị binh có phải là đối thủ của đám yêu quỷ này hay không. Đáp án, chính là không biết. Tình trạng bây giờ của Đế Đô thành, ta ở đây vốn không biết quá rõ ràng. Bất quá khẳng định là đang lâm vào hoàn cảnh không tốt. Cũng không biết, Mộc Nhai có phải có thể bước qua được một cửa này hay không đây.
Ly Hận Thiên chỉ đi đến chiến trường một lần. Vô Huyên cũng chưa hề nhắc đến tình trang nơi chiến trường, ngoại trừ vừa rồi nhắc đến Mộc Nhai ra. Thì mấy ngày nay, hắn ngoại trừ tra tấn y, cái gì cũng không có làm.
Nay, lại nghe được Khâm Mặc nói ra mấy lời này, khiến cho tâm của y nhất thời lạnh đi hơn phân nửa. Y không nghĩ đến, Mộc Nhai sẽ bị đánh bại…
Tên kia, tự tin đến như vậy.
Việc này đối với y mà nói, giống như là nói nhảm mà thôi.
Nhưng mà Khâm Mặc nói rất đúng…
– Ta là thương nhân, so với việc đánh cược may rủi, ta càng thích cảm giác nắm chắc thắng lợi ở trong tay mình hơn.
Khâm Mặc nói đến đây, dừng một chút, sắc mặt trắng bệch của hắn, khi đang nói đến đạo lí kinh thương, ẩn ẩn lộ ra một tia thần thái.
Hắn cách nam nhân vẫn là rất gần. Âm lượng cũng không lớn, khi đang nói đến câu nói kế tiếp, hắn lại trực tiếp diêu đầu hướng về phía trước dựa đến, Ly Hận Thiên hiểu được ý muốn của hắn, đành phải dựa tới trước.
Đôi môi của hai người lại lần nữa dính lại ở cùng một chỗ. Bất quá lần này, lại không phải là hôn môi. Khâm Mặc nhẹ nhàng ấn lên trên vài cái. Hắn làm động tác hôn môi, nhưng mà lại nhỏ giọng nói với nam nhân gì đó.
– Ngày ấy, ta ở trong khách sạn, trực tiếp bị bất tỉnh nhân sự, trong lúc đó đã xảy ra cái gì, ta cũng không biết quá rõ ràng. Bất quá, ta có thể khẳng định là, chúng ta không phải chỉ ngủ một đêm, mà đã qua một thời gian rất lâu rồi.
Tuy ở trong đầu không có kí ức gì, nhưng mà thân thể đã nhớ rất tốt. Khi Khâm Mặc quá mức bận rộn, thường xuyên thức trắng đêm không ngủ. Đến khi bận bịu qua rồi, trong lúc nhàn hạ, hắn cũng sẽ để cho bản thân mình có cơ hội để lười biếng. Vì vậy, ngày đó vừa tỉnh, cảm giác của thân thể, giống như là đã được ngủ vài ngày, hoặc là đã lâu hơn nữa.
Hơn nữa vừa thức dậy, lập tức liền vô cùng đói bụng.
Khi hắn hôn mê, hẳn là có ăn chút gì đó vào vào người, nhưng số lượng không nhiều, chỉ sợ là chỉ để duy trì cho hắn không chết đi mà thôi.
Tình trạng của Ly Hận Thiên, hắn không cần hỏi cũng biết, y cũng không khác gì hắn. Bởi vì sau khi hắn tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy chính là nam nhân này đang nằm trên mặt đất, cũng đang bị hôn mê.
– Mục đích mà đám người này làm như vậy, hẳn là không muốn để chúng ta biết được đường đi, hoặc nên nói là, không muốn chúng ta gây nên phiền toái. Ta tính một chút, kết quả là, nếu chúng ta hôn mê gần nửa tháng. Thì bao nhiêu đó thời gian, nếu quất roi thúc ngựa chạy nhanh mà nói, hiện tại chúng ta, hẳn là đã trở lại Đế Đô rồi.
Ly Hận Thiên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này. Tìm cách ối phó với Vô Huyên cũng đã chiếm cứ hết toàn bộ tư duy của y rồi. Đầu óc của y, đều bị phẫn hận lấp đầy, tựa hồ như đã thật lâu rồi vẫn chưa từng có hoạt động suy nghĩ đến…
Quả nhiên cảm xúc là sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến năng lực tư duy của con người ta, Khâm Mặc so với nam nhân này đã bị Vô Huyên liên tục làm đến thời gian tự hỏi cũng không có, thì quả thật thanh tỉnh hơn rất nhiều.
– Vì sao đám người này lại có thể nhanh như vậy mà đánh bất ngờ đến Đế Đô? Liền tính là yêu quỷ đi nữa, cũng sẽ phải cần chỗ để ẩn thân, nếu ta không có đoán sai mà nói, thì vị trí hiện tại mà chúng ta đang ở, liền ở ngay bên dưới Đế Đô thành,
Khâm Mặc nhìn thoáng qua mặt nước đang dao động phía dưới, không cho nam nhân có thời gian kinh ngạc, tiếp tục nói,
– Hoặc nên nói là, quỷ phủ này vốn là vật thể tự di chuyển, tóm lại, khẳng định là nó sẽ không cách Đế Đô quá xa. Ngẫm lại mối quan hệ của Quỷ Vương cùng Cửu Minh tộc, ta cảm thấy đây loại khả năng duy nhất lại có tính khả thi khá lớn.
Loại suy đoán lớn mật này của Khâm Mặc, khiến Ly Hận Thiên thật sự là nghẹn họng nhìn trân trối. Y muốn nói một chút gì dó đến chen vào cũng hoàn toàn đều không có. Để mặc cho Khâm Mặc ở một bên hôn y, vừa ở một bên phân tích.
Bất quá hi hữu là y cảm thấy lời lẽ của Khâm Mặc vừa nói rất có đạo lý. Vô Huyên vừa đi đến chiến trường, lại trở về đều rất nhanh…
Tuy rằng không phân biệt được canh giờ nào, nhưng tuyệt đối thời gian đi và về không có lâu lắm. Nơi này, hẳn là cách chiến trường rất gần.
– Đám người này lại không có trực tiếp vào bên trong thành mà đánh chiếm, mà lại ở bên ngoài để tấn công thành. Nguyên nhân chỉ sợ là cửa thông hành của quỷ phủ đến bên trong thành đã bị phá hỏng, hoặc là ở bên trong thành vẫn có cái gì đó khiến cho đám người này phải kiêng kị. Việc này, chúng ta cũng không cần thiết phải biết. Ngươi phải nhớ kỹ là, nếu có thể rời khỏi nơi này, liền đem chuyện này nói cho Mộc Nhai biet, để hắn tìm được cửa thông hành đi vào quỷ phủ. Có lẽ chuyện này, sẽ có cơ hội để xoay chuyển. Đương nhiên, nếu còn kịp, thì ta cũng sẽ được cứu ra thành công.
Loại lời lẽ bi quan này, Khâm Mặc đã nói ra đây, đã lần thứ ba rồi. Rất chói tai, Ly Hận Thiên muốn phản bác, thì cửa sắt ra vào kia, đã bị người kéo ra …
Âm thanh va chạm của thanh sắt gỉ sét, lại lần nữa khiến y phải nổi lên một thân da gà.
Vô Huyên như quỷ mị bày ra tư thế sừng sững đứng ở trước cửa, mặt nạ gỗ đã che lấp đi vẻ mặt thật của hắn, nhưng mà hắn đường môi nhếch lên, cũng để lộ ra, tâm tình không vui của hắn…
– Thật xin lỗi, nương tử. Nước này lạnh đến như thế, ngâm ở trong này quá lâu, chỉ sợ là đối với thân thể ngươi có ảnh hưởng không tốt. Trở về thôi. Ngày khác, chúng ta lại đến xem ca ca đi.
Đối với xưng hô của Vô Huyên, Khâm Mặc rũ xuống mi mắt, nhưng hắn lại không có bất kì tỏ vẻ nào khác, chỉ là dời tầm mắt, chuyển qua trên mặt nạ khô khan kia,
– Ngươi, không phải muốn có được quốc tỉ sao?
Trong lòng nhất thời kinh sợ, Ly Hận Thiên vừa định tiến tới bịt lại miệng của Khâm Mặc. Nhưng Vô Huyên giơ tay lên, đáy nước đột ngột nổi lên hai luồng tóc, từng luồng tóc bò trườn quấn quanh cánh tay của nam nhân, kéo y cách xa khỏi Khâm Mặc.
Trong khi Ly Hận Thiên giãy dụa, nhìn thấy một cái mặt không có ngũ quan, chỉ có thấy màu trắng bệch thấp thoáng. Nếu đoán không đsai, đây là thủy quỷ mà lần trước y đã từng gặp qua…
Nhưng lần này, thủy quỷ là thật sự ở trong nước.
Cố gắng không sợ hãi, y giãy dụa muốn chạy về phía Khâm Mặc, nhưng ở trong nước, khí lực của thủy quỷ lại quá mức lớn, sự giãy dụa của y, bất quá cũng chỉ là một sức lực quá non nớt…
Lúc này y nghe thấy Vô Huyên dùng giọng nói mang theo tiếu ý, “ừ” một tiếng…
– Ngươi đi tìm Mộc Nhai đi. Hắn biết, quốc tỉ là đang ở nơi nào.
Nam nhân mãnh liệt hít vào một ngụm khí lạnh. Vì muốn bảo vệ giữ lại mạng cho Khâm Mặc, y đã cực lực che giấu, đang kéo dài thời gian, tự nguyện cam chịu sự tra tấn của Vô Huyên…
Bởi vì, y không muốn Khâm Mặc phải chết.
Lấy được quốc tỉ, Khâm Mặc hẳn sẽ phải chết là việc không thể nghi ngờ gì. Y mặc kệ Vô Huyên có mục đích gì, y chỉ là muốn bảo vệ Khâm Mặc mà thôi…
Đi tìm Mộc Nhai, Mộc Nhai hiểu ý liền khẳng định sẽ đi tìm Lang Đại Bảo, quốc tỉ kia rơi vào tay Vô Huyên, còn Khâm Mặc thì phải làm sao đây…
Cho nên, hắn mới nói ra mấy lời lẽ bi quan như vậy….
Hắn sớm đều, đã có quyết định tốt nhất rồi..
Sinh tử biệt li.
Khâm Mặc không muốn phải nhìn tiếp nam nhân ngu xuẩn này, vẫn cứ bị Vô Huyên lừa gạt, thay hắn chịu phạt…
Không đành lòng.
Có lẽ ngày trước, Khâm Mặc cũng chưa từng nghĩ qua, hay cảm thấy, bản thân mình thật ích kỷ, nhưng mà khi vừa nhìn thấy Ly Hận Thiên, trái tim lạnh lẽo như băng, cư nhiên sẽ nhói đau…
Hắn muốn cho nam nhân này, sống thật tốt.
Nghe thấy được đáp như mong muốn, Vô Huyên cũng không ở lâu, thủy quỷ kia kéo nam nhân hướng tới sát cửa sắt, tay của Ly Hận Thiên, không còn nắm được bàn tay của Khâm Mặc nữa.
Trước khi rời đi, Khâm Mặc nhìn khuôn mặt nôn nóng của nam nhân, dùng giọng nói bình tĩnh như cũ nhìn y mà nói…
– Nếu ta được ra khỏi đây, ta sẽ hoàn trả lại tất cả cho ngươi. Hãy cho ta một cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.