Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 194: Nhìn thấy mặt




– Muốn hay không, hòa cùng ta hợp làm một thể nha, ca ca…
Khi Ly Hận Thiên tỉnh lại lần nữa, thị lực còn chưa khôi phục, khung cảnh ở trước mắt vẫn còn mơ hồ như cũ. Câu đầu tiên y nghe được, chính là một lời nói ái muội không rõ…
Điều này làm cho đầu óc vốn vẫn chưa thực thanh tỉnh, càng thêm hỗn độn, thậm chí y nhất thời đờ đẫn một lát, không thể suy nghĩ nổi trước khi y ngất đi đã phát sinh chuyện gì…
Y động đậy cũng chưa có, liên đôi mắt cũng chưa chớp. Phản ứng của y vừa mới tỉnh lại có chút trì độn. Nhưng mà rất nhanh, trong đầu khó tránh nhớ ra, một màn hình ảnh kinh dị xảy ở bên trong khách điếm. Nam nhân cả kinh, liền kêu một tiếng “Khâm Mặc”, lập tức bật người ngồi dậy…
Y bừng tỉnh, cũng khiến cho hai người khác có mặt ở trong phòng chú ý đến…
Đây là nơi nào, Ly Hận Thiên căn bản chưa kịp nhìn, y bắt đầu ngồi dậy, tầm mắt đã bị hình ảnh ở phía bên cạnh, hấp dẫn tới…
Cảm giác tồn tại của hai người họ, nổi bật lên vượt qua tất cả, mặc dù là không cần nhìn quanh quẩn tìm kiếm, Ly Hận Thiên vẫn có thể cảm nhận được rất chính xác…
– Khâm Mặc…
Ngồi ở trên nền đá lạnh lẽo như băng, y theo bản năng niệm ra tên Khâm Mặc, ngoại trừ kêu ra một tiếng như vậy. Y đã không còn biết bản thân y, còn có thể làm chút gì đó khác nữa…
Ly Hận Thiên chưa từng tin được mà tưởng tượng nổi. Tình cảnh của hai huynh đệ ruột thịt bọn hắn gặp lại nhau, sẽ là cái loại hình ảnh này, sẽ là một loại khung cảnh…
Thân thể của Khâm Mặc bị xiềng xích bằng sắt, trói chặt vào cọc gỗ hình chữ thập. Tư thế như vậy, có chút giống với hình ảnh Chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thập tự giá. Nhưng việc duy nhất không giống là, Khâm Mặc không  được treo đứng lên hoàn toàn, mà là bị trói đứng lên.
Tên gia hỏa mang mặt nạ kia, đang ngồi nửa quỳ nửa ngồi, ở trước mặt của Khâm Mặc. Hắn thực tùy ý đứng, chân hơi hơi khuỵ xuống, cánh tay khoát lên trên vai của Khâm Mặc, một bàn tay khác, đặt ở trên ngực của Khâm Mặc. Hình ảnh như vậy, không chỉ có là sự thân mật vô cùng, còn có nổi lên một tia ái muội…
Vừa rồi, là hắn đang nói chuyện với Khâm Mặc, bọn hắn cách nhau rất gần, gần đến mức chóp mũi của Khâm Mặc, đều chạm vào chóp mũi của hắn, vừa phát hiện ra nam nhân tỉnh lại. Cả hai đều đang nói dở cái gì đó, đều cùng nhau nhìn qua bên này…
Một hình ảnh vô cùng đẹp mắt, cảm giác giống như là hai ngôi sao điện ảnh soái ca chói mắt đang thì thầm với nhau, vừa nghe thấy phóng viên la to tên mình, lập tức mà cùng nhìn một lúc mà nhìn về phía ống kính vậy…
Hoàn mỹ, không có một tia cảm giác bất hòa nào cả.
Vẻ mặt lạnh lùng của Khâm Mặc, vẫn luôn không có biểu tình gì, nhưng vừa thấy y, lại miễn cưỡng mỉm cười. Hình dạng đôi môi cùng cằm giương lên nhìn rất đẹp mắt, khiến cho người nhìn nhịn không được hiếu kì, kẻ còn lại ở bên cạnh, sau lớp mặt nạ gỗ kia, đến tột cùng là có bộ dáng gì…
Đúng vậy, tên kia, vẫn còn đeo mặt nạ.
Giờ khắc này, đã xuất hiện ở đây.
Nam nhân cũng chưa từng quên mất hắn. Sau khi biết được thân thế của hắn, nhớ đến lời lẽ mà hắn đã uy hiếp y vào ngày ấy ở trong sơn động tại Đông Vạn. Nào là, hắn gọi đây là một loại trò chơi. Nam nhân liền không thể không chú ý đến. Y biết, sớm hay muộn gì thì hắn cũng sẽ tìm đến y. Nhưng lại không tưởng tượng ra nổi càng không thể tin nổi, lần gặp mặt này, sẽ là loại hoàn cảnh này, còn muốn kéo Khâm Mặc, liên lụy tiến vào trong đống rối ren này…
– Nương tử, thật sự là đã lâu không gặp rồi. Ngươi có chút nhung nhớ đến vi phu đây hay không a?
Thấy nam nhân vừa tỉnh lại, kẻ nọ liền buông Khâm Mặc ra, liền đứng lên bước về phía Ly Hận Thiên, tựa hồ như thực thích cười. Nhưng mà mỗi lần hắn cười, Ly Hận Thiên đều hoàn toàn không cảm nhận được một chút ấm áp, mà lạnh lẽo như băng thấu đến tận xương tủy.
Khâm Mặc bị trói, nhưng Ly Hận Thiên thì không có. Chỉ thân thể y khi ngất xỉu là bị ném xuống tảng đá lạnh lẽo mà thôi. Thấy kẻ nọ đi tới, Ly Hận Thiên cũng không có bối rối mà định chạy trốn, mà là gắt gao dõi theo hắn, như đang chuẩn bị tốt tinh thần, tùy thời đều nghênh đón chiến đấu đào thoát…
Biểu hiện ở trong đôi mắt của Ly Hận Thiên, khác với ngày trước, luôn thường trực nỗi lo lắng, thì bây giờ lại mang thần thái sáng láng. Không giống như ngày trước, vừa thấy hắn đến, chính là nổi lên khẩn trương, còn có kích động…
Liền trực tiếp chính là muốn chạy trốn.
Liền tính là đã được trấn định đi nữa, cũng không giống như bây giờ, tràn ngập tự tin.
Sự tự tin của Ly Hận Thiên là đến từ nơi nào, hắn vốn đã biết rõ…
– Xem ra, Phong Vô đã đưa cho ngươi thứ gì đó, thật sự cũng có chút tác dụng nhỉ. Ngươi so với trước đây, càng thú vị hơn…
Nghe thấy tên Phong Vô, Ly Hận Thiên khựng lại một chút. Phong Vô cứu y, lại cho y một quyển bí tịch, khiến cho thân thể vô dụng ban đầu của y vốn không thể làm gì khác, cũng đã có thể học bí tịch mà tu luyện.
Thái độ của nam nhân đối với Phong Vô, vốn thực tôn trọng. Nhưng mà sau khi đối mặt với người này ở trước mặt y nói ra cái tên nọ, trong đầu Ly Hận Thiên, nhất thời khó tránh khỏi liền nảy ra vô số loại giả thiết…
Hai người này, vốn là có quan hệ gì?
Phong Vô đi tìm y, là có liên quan đến người này sao…
Người này nhìn ra nghi hoặc của Ly Hận Thiên. Nhưng hắn lại không có tâm tình mà thay nam nhân giải đáp nghi vấn này.
– Đoạn thời gian này, ta thật không tốt, vì đã luôn lơ là ngươi rồi, bởi ta vẫn luôn phải bận rộn. Ta nhớ, ngươi vốn cũng biết. Ta đây là đang bận cái gì. Chính là đang tích góp binh lực, chờ đến khi thời cơ chín mùi thì tự tay ta sẽ đoạt lại tất cả mọi thứ đã bị mất đi, mà vốn phải chỉ thuộc về Cửu Minh tộc.
Người này đối với Ly Hận Thiên toàn thân đang đề phòng, áy náy mỉm cười cười. Biểu hiện như vậy, tựa như một trượng phu, đang nói lời hối lỗi  với thê tử lâu nay đã bị vắng vẻ vậy. Hắn bề bộn nhiều công việc, cho nên không thời gian đi tìm y, để ‘săn sóc’ y.
Nhưng mà, việc này vốn không có nghĩa là, cái gì xảy ra xung quanh y thì hắn lại không hề không biết được.
Dù không phải, là toàn bộ nhất cử nhất động của Ly Hận Thiên đều ở trong mắt của hắn. Nhưng hắn cũng đã biết được bảy tám phần, hắn lại có được năng lực thông linh. Liền tính có không thể nhờ Yêu Hoàng và Quỷ Vương, thì hắn cũng có thể sai khiến tiểu quỷ đi theo dõi. Mấy thứ này, nếu hắn không muốn hiện thân ra, thì sẽ không có kẻ nào có thể phát hiện ra hắn.
Vô hình, vốn không thể bị công kích, cả u hồn cũng phải kiêng kị.
Hơn nữa bây giờ, kẻ chuyên trảo quỷ hàng yêu, vốn đã không còn quá nhiều.
Trong lúc đó, hắn chỉ bỏ lỡ một chuyện, cũng lại là một chuyện quan trọng duy nhất từ trước đến giờ.
Chính là về ngày đó vào lúc, Lang Đại Bảo nói ra thân thế bí mật.
Từ đầu tới cuối, hắn vẫn còn chưa biết.
Bởi vì trong thời gian đó, cũng chính thời điểm cuối cùng để chuẩn bị phần quan trọng nhất, nên ngay sau khi chuyện kia đã trôi qua rồi, thì hắn ở bên này, cũng đã có thể tùy thời mà khai chiến….
Nhưng mà, hắn vẫn còn khuyết thiếu hai thứ.
Một trong đó, chính là nam nhân này.
Hắn muốn cho y, phải tận mắt mà chứng kiến hết tất cả các diễn biến này, bắt đầu từ giờ trở đi, nhìn thấy mỗi một chuyện…
– Ta biết, ngươi của bây giờ đã lợi hại hơn rồi, đến sức mạnh của yêu quỷ, đều hoàn toàn có thể hóa giải được nữa là. Vì vậy, nếu ta muốn giống như trước mà khống chế bắt ngươi phục tùng, thì có vẻ quá hách dịch không quá khách sáo với ngươi rồi. Bất quá, không phải là hoàn toàn không thể. Chỉ là vi phu đau lòng, không muốn khiến ngươi phải bị thương. Nương tử, chớ trách vi phu lắm miệng. Ngươi nên tuân thủ theo ‘nữ tắc’ đi. Vốn từ xưa đến nay, không có nương tử nhà ai, lại muốn phản kháng vị hôn phu của mình cả…
Hắn nói năng ân cần giống như kiểu khuyên bảo giảng đạo lí, đối đối với nam nhân mà mở miệng.  Hai bàn tay của Ly Hận Thiên siết chặt lại thành nắm đấm.  Y thầm nghĩ, muốn cho cái tên gia hỏa đang nói năng bậy bạ hồ ngôn loạn ngữ này, hung hăng giáng xuống một quyền, đánh cho hắn tỉnh, xem hắn còn dám nói tiếp mấy lời vô nghĩa nào nữa không…
Y là nam nhân, là cha của hắn, càng không phải phải học theo cái gì mà nữ tắc!
– Kẻ không biết nghe lời, là đang muốn bị giáo huấn. Nương tử, vi phu, cũng không muốn trách phạt ngươi…
Một đường này, hắn bước đi cực kỳ chậm, lời nói cũng chậm rãi theo, khi hắn nói tới đây, thì cũng vừa vặn đi đến trước mặt nam nhân. Ly Hận Thiên vẫn còn ngồi dưới đất chưa đứng lên. Hai người đang ở hai vị trí khác nhau. Người này cũng không có nhìn xuống y, mà là thân thể hơi hơi cúi xuống, theo thói quen, mà bắt lấy cằm của nam nhân nâng lên.
Giống như, quan hệ giữa hai người họ, đúng theo như lời của hắn vừa nói khi nãy, giọng điệu vô cùng thân mật.
Ly Hận Thiên muốn hất ra, nhưng mà người này lại siết chặt lại, y đang muốn dùng sức, lại nghe thấy người này thì thầm nói…
– Ta nghĩ. Lúc trước, mẹ của ta mất đi, ta khẳng định nàng đã không nói bí mật vô cùng quan trọng của Cửu Minh tộc cho ngươi biết. Nếu không, hắn đã sớm bị ngươi che giấu kín kẽ lại rồi, làm sao lại có thể tạo nên một thân phận ở Khâm gia nắm giữ gia sản, rêu rao ở khắp nơi… Như vậy cũng tốt, lại thành toàn cho ta. Hoặc nên nói là, mẹ ta, vì bảo toàn cho ta, nên mới lén gạt Khâm gia đi.
Là bí mật vô cùng quan trọng…
Y đã nghe qua rất nhiều bí mật, về Cửu Minh tộc, cũng không thiếu bất cứ cái nào. Nhưng mà bí mật có liên quan đến Khâm Mặc, ngoại trừ hắn và người này là huynh đệ song sinh ra thì tái vốn không có cái bí mật nào khác…
Từ nãy đến giờ, nỗi kinh hãi vốn chưa hề tồn tại. Nhưng mỗi lần ở cái loại thời điểm này, dự cảm được việc không tốt, sự kinh hãi đều sẽ nảy ra mà lủi thẳng lên, lần này, cũng không ngoại lệ……
– Ta sẽ không gạt ngươi, đừng nhìn ta như vậy…
Thấy nam nhân gắt gao dõi theo hắn, tâm tình của người này liền vô cùng tốt mà bật cười. Hắn vẫn  nắm lấy cằm của nam nhân, còn nhẹ nhàng lung lay chiếc cằm trên tay mình hai cái, giống như là đang nói, ‘ta không cần phải nói xạo để trêu chọc ngươi đâu’,
– Song sinh Cửu Minh, dị linh giống nhau; một thai hai tử, quang tử làm chính, ảnh tử làm phụ… Người trên trán mang chu sa là quang tử, bởi kế thừa năng lực thông linh. Nhưng không phải cứ là kẻ sở hữu được sức mạnh này, thì đều có thể trở thành kẻ đứng đầu Cửu Minh được, hay có thể cầm lấy quốc tỉ mà khống chế quỷ thần được. Đế vương được lựa chọn chỉ có một, mới có thể cầm được quốc tỉ điều động được yêu ma quỷ quái. Mà một trong những chuyện để được trở thành đế vương. Việc đầu tiên phải làm, đó chính là chặt bỏ thất tình lục dục, lương tri nhân từ của con người tầm thường. Hay nói cách khác, kẻ thành công khống chế được quốc tỉ, thì cũng đã, không phải là con người nữa rồi, không có tình, cũng không có tâm… Các hoàng tử, đều phải trải qua một cuộc chiến tranh giành tàn khốc như thế, sau đó mới được chọn ra một kẻ ưu tú nhất ở trong đó mà lập thành đế vương.
Khi người này nói ra những lời lẽ này, ánh mắt nheo lại. Nhưng mà Ly Hận Thiên nhìn không thấy, đều giống như mọi lần trước vậy, y chỉ có thể nhìn thấy, chỉ có mỗi một cái mặt nạ gỗ khô khan mộc mạc. Nhưng mà y có thể cảm nhận được, vẻ mặt lúc này ở sau lớp mặt nạ chắc chắn là biểu tình nghiêm túc, bởi vì nụ cười kia, phai nhạt đi rất nhiều…
– Ảnh tử, tuy không phải là không dùng được. Trái lại, hắn vẫn có tác dụng mang tính quyết định…
Người này buông Ly Hận Thiên ra, nhìn dấu ấn đang hằn lê trên cằm của nam nhân, trong giọng nói toát lên tia nghiền ngẫm, tia biếng nhác dĩ nhiên đã bị rút đi, chỉ còn lại băng lãnh cùng nghiêm túc,
– Tâm của ta, vốn là không có hoàn chỉnh. Một nửa còn lại của ta, vẫn đang ở bên trong ngực của hắn. Muốn trở thành kẻ hoàn toàn vô tình, thì nhất định phải, ghép tâm của ta lại, để biến thành một thể đầy đủ. Đồng thời, cũng triệt để chặt đứt chữ tình, vì như vậy, mới có thể cầm lên quốc tỉ mà thao túng tất cả.
Thật kinh khủng, quá mất nhân tính…
Ly Hận Thiên thiếu chút nữa liền kinh hô lên. Y muốn nói, đây là cái thuyết pháp chó má gì, một đám Cửu Minh tộc này đều là một đám bị bệnh điên. Y muốn nói hắn bị lừa rồi. Nhưng mà y biết, vốn không phải.
Người này thực nghiêm túc.
Những lời này, hẳn là Quỷ Vương nói cho hắn biết.
Quỷ Vương sẽ không lừa hắn, bởi vì việc này có liên quan chặt chẽ đến lợi ích của Quỷ Vương.
Đây là, điều cuối cùng mà lúc trước Khâm Nguyệt Uyển che giấu, không có nói cho Ly Hận Thiên biết, cũng là bí mật vô cùng kinh người.
Đây là, phương thức để được thừa kế ngôi vị cùng quyền lực, tàn khốc của Cửu Minh tộc.
Kẻ muốn thành công thì phải hủy diệt toàn bộ chướng ngại vật, làm việc lớn thì không thể câu nệ tiểu tiết.
Cửu Minh tộc, đều sẽ từ bỏ, những điều cơ bản nhất của một con người.
Cho nên, kết cục Cửu Minh tộc bị thua trận diệt tộc, có lẽ, là đã sớm đã có quyết định chắc chắn.
Trời cao, sẽ không cho phép loại phương thức tàn khốc này, được tiếp tục lưu truyền.
Đã đi ngược lại với thiên lý.
Chính như theo lời hắn nói, nếu Ly Hận Thiên đã biết, thì sẽ không để Khâm Mặc nổi danh đến rêu rao như vậy, y đã sớm che giấu đi Khâm Mặc…
Nhưng mà, huynh đệ song sinh vốn có năng lực cảm ứng, mặc kệ Ly Hận Thiên có giấu Khâm Mặc đến nơi nào đi nữa, hắn đều vẫn có thể tìm được…
Trừ phi, ngày trước Quỷ Vương không thể cứu hắn từ trong tay của Thương Nhất Hoành ra, hắn đã không ở nhân thế này nữa…
Toàn bộ chuyện này, đã một lần đầu tiên bước sai thì cả con đường này đều đi sai rồi, cũng đã đi đến bước không thể vãn hồi nữa rồi.
Mà ả nữ nhân kia, lại là người thắng, cuối cùng.
Khâm Nguyệt Uyển không nói ra. Bởi vì nàng hiểu rõ. Nếu nàng nói ra, thì Ly Hận Thiên khẳng định sẽ không lưu lại đứa nhỏ này. Sớm hay muộn gì, đều sẽ có một đứa bị giết chết, còn muốn cả thiên hạ này cùng bồi táng chung. Ly Hận Thiên dù có bận tâm đến phân tình cảm cũng sẽ không đồng ý…
Ích kỉ đến quá đáng.
Cũng là đang khiêu chiến với số mệnh.
– Ngươi có muốn biết, cần phải làm sao, ta mới có thể thu hồi nửa trái tim còn lại, vào thân thể hay không a?
Người này nhìn về phía nam nhân như đang lộ ra một loạt răng nanh trắng sắc nhọn lấp lóe, hắn cười, vô cùng âm hàn,
– Thì phải là, xé mở lồng ngực của hắn, ở trước mặt hắn, bắt lấy khối cơ thịt đỏ tươi vẫn còn đang đập, cắn xé ra từng miếng nhỏ mà nhai nuốt vào từng ngụm một, tiếp theo ăn hết cả trái tin đó vào người.
Nghĩ đến cái loại hình ảnh này,  thiếu chút nữa, nam nhân liền nôn ra.
Y muốn nói là, vốn hắn chỉ là đang nói đùa mà thôi. Nhưng mà, người này lại thật sự vô cùng nghiêm túc…
Việc này không phải là quyết định của riêng hắn, mà là quy luật  vẫn luôn truyền thừa của Cửu Minh tộc, đây là việc mà đế vương chân chính phải làm…
Ăn luôn cả trái tim của ảnh tử, song sinh huynh đệ của chính mình
Phàm là hoàng tử kế thừa ngôi vị, đều sẽ phải làm như thế.
Từ đó về sau, liền đoạn tuyệt tình cảm lẫn dục niệm…
Đây là tác dụng chân chính của ảnh tử.
Nam nhân nhìn về phía Khâm Mặc, người sau trầm mặc. Nhìn bộ dáng của Khâm Mặc như vậy, ở trong lúc y ngất đi, người này, đã nói hết cho Khâm Mặc biết cả rồi…
Ở trong lúc vạn sự đều đã chuẩn bị chu toàn, người này bắt hai người họ đưa đến đây, vì muốn tìm tung tích không rõ của quốc tỉ, cũng là vì, để hắn thành công trở thành kẻ vô tình sao…
Y nghĩ rằng, Khâm Mặc là bị liên lụy vào, lại không nghĩ ra mọi chuyện lại như vậy….
– Nương tử, ngươi đừng  quá lo lắng. Tạm thời, ta sẽ không thu hồi lại cái mạng của hắn. Nhưng mà, điều này, tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi thôi….
Người này cười, vô cùng ái muội…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.