Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 192: Xảy ra chuyện




Không gian ở bên trong khách điếm, đều không có gì khác thường. Chỉ là ở giữa lúc này, bầu không khí so với lúc Ly Hận Thiên vừa vào ở khác hơn một chút.
Mỗi một nơi vẫn như cũ đều là kiến trúc làm từ gỗ. Cái đầu gỗ nhô ra, đến góc nhọn, đều không có quên gọt tròn nhẵn lại.
Hoàn cảnh ở nơi này rất tốt, làm cho người ta cảm giác được sự thanh tao yên tĩnh lại sạch sẽ, nhưng mà bây giờ, phần yên tĩnh này, tựa hồ như đã thay đổi hương vị…
Âm trầm lại quỷ dị.
Cảm nhận này không phải là tác dụng của tâm lý, mà là cảm giác đã thật sự thay đổi.
Ánh nến u ám, không tiếng động lập lòe lay động, chiếu sáng hành lang trống rỗng, có thể nhìn thấy rõ đến cuối lối đi, nhưng lại khiến cho người nhìn cảm thấy hành lang này là lối đi cho người chết kéo dài vô tận, điểm đến phía bên đầu còn lại, chính là điện Diêm La..
Lúc vừa đến, y không cảm thấy dẫm lên sàn nhà có phát ra thanh âm nào cả. Nay, khung cảnh này quá mức yên tĩnh, từng bước chân dẫm lên mặt trên sàn, liền phát ra ra tiếng vang khiến da đầu của nam nhân từng đợt run lên…
Kẽo kè, kẽo kẹt, quanh quẩn, lặp đi lặp lại …
Ổn định lại hô hấp đè nén xuống thấp nhất, nam nhân toàn thân căng thẳng đề phòng, chỉ cần nhất thời có biến hóa gì. Y lập tức sẽ làm ra phản ứng. Y tận lực đặt nhẹ xuống từng bước chân, khiến cho âm thanh còn sót lại, cũng được giảm xuống mức thấp nhất…
Bình tĩnh mà xem xét, lần trước cũng đã trải qua khung cảnh này ở Vân Hoài cổ thành, khiến cho nam nhân đối với khách sạn vẫn thực có cảnh giác. Mặc dù không có cố ý suy diễn, nhưng hình ảnh lúc ở độ, vẫn sẽ thỉnh thoảng nhảy ra. Ngày thường thì hoàn hảo nên không nói tới. Chỉ là chợt lóe lên rồi qua, cũng rất nhanh chóng liền quên đi, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đó. Nay, cảnh tượng đó lại xuất hiện ở trong đầu, muốn vứt đi cũng không được …
Điều này khiến cho nam nhân, càng thêm khẩn trương.
Tuy y đã biến cường, có thể tiếp được các loại công kích. Nhưng mà, điều này không có nghĩa là, nam nhân không sợ loại yêu ma cảnh tượng kinh khủng này nọ…
Giống như là ở Vân Hoài thành cổ ngày ấy, tuy đám người xác sống đó sẽ không đả thương người. Nhưng mà y vẫn sợ hãi.
Ly Hận Thiên nghĩ rằng, dù cho có được một ngày, y chinh phục được toàn bộ thế giới này đi nữa, thì vừa đụng tới cái loại khủng bố tinh thần như này, y cũng vẫn sẽ thét chói tai…
Đương nhiên, đã gặp qua vài lần, lá gan cũng đã hoàn toàn lớn ra một chút. Nếu không, thì làm sao bây giờ y còn dám một mình, đang ở này mà bước đi trên hành lang quỷ dị như vậy…
Y vừa ra khỏi cửa, liền cảm giác được có gì đó không đúng. Nếu là ngày trước, thì y đã sớm xoay người, nhanh chóng trở lại trên giường giả thành đà điểu.
Nhưng do cả một ngày hôm nay y đều trải qua trong tình trạng hoàn toàn hoảng hốt, Ly Hận Thiên cũng chưa nói chuyện với Thất được vài câu, thậm chí đến phòng ngủ mà Thất đang ở cũng không biết…
Y không dám mạo muội đi đẩy cửa. Y tự dặn bản thân, là y không muốn quấy rầy đến người khác. Nhưng thực chất, là y sợ hãi khi y vừa đẩy môn, sẽ nhìn thấy một màn kinh dị có vài thứ sẽ giống như ở Vân Hoài cổ thành kia…
Muốn kêu ai đó, nhưng mà ở trong loại bầu không khí này, đừng nói là hé miệng nói chuyện, đến hô hấp, y cũng không dám quá dùng sức.
Y thử phát ra âm thanh, lại như là bị ai đó bóp lấy cổ họng……
Rất nhanh, đã đi đến cuối hành lang. Ở giữa sân khách điếm này có một ao to, bên trong được nuôi rất nhiều cá chép, vì để thuận tiện ngắm cảnh, cũng là vì giúp cho khách nhân được tiêu khiển tốt hơn. Cho nên khách sạn này, không chỉ có mỗi một thang lầu, mà còn có một hành lang bên ngoài.
Hai loại lối đi này vốn thông nhau, giống như là phòng thang lầu bị hoả hoạn vậy.
Hành lang ở trong lại có khung cảnh áp lực, khiến Ly Hận Thiên thực không thoải mái. Cho nên y rẽ ngoặc, đi đến hành lang ở bên ngoài. Y cân nhắc đến bên ngoài, gió lạnh thổi lên từng cơn, ngắm nhìn ánh trăng, có thể cảm giác sẽ tốt hơn một ít. Nhưng mà sau khi y đi ra ngoài mới phát hiện ra, dù ở trong hay bên ngoài, bầu không khí đều giống nhau…
Vẫn trầm mặc như cũ, còn có, sự im ắng.
Sự im lặng kéo dài đến mức tưởng chừng như là vô tận đến vĩnh hằng.
Phảng phất, như nơi này chỉ có mỗi một mình y vậy.
Không có âm thanh nào cả, đến tiếng côn trùng kêu vang đều không hoàn toàn được nghe thấy, tĩnh lặng đến mức khiến người hốt hoảng, lại sợ sệt…
Ngày đó, cả bầu trời trong đều đã bị mây đen dày đặc che phủ đến kín kẽ. Đừng nói là ánh trăng, đến một ngôi sao nhỏ xíu, y cũng hoàn toàn nhìn không thấy. Khoảng cách từ đây đến mảnh sân rộng ở ngoài kia đều tối đen. Ao cá chép im ắng giống như là không tồn tại vậy. Mặt nước gợn nhẹ lăn tăn, nhưng lại không thấy một tia ánh sáng phản chiếu trong suốt nào. Bầu không khí trầm lặng, phảng phất như tùy thời đều sẽ có yêu quái từ giữa mặt nước kia đột ngột trồi lên vậy…
Trong hay ngoài đều có áp lực giống nhau. Trong lồng ngực giống như có cái gì đó, nặng nề đến không thở nổi vậy.
Ly Hận Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không muốn lại nhìn tiếp nữa. Y nhấc chân bước dài ra, đi nhanh hơn, tấm ván gỗ ở dưới chân bị y dẫm lên chấn động mà phát ra tiếng ‘kẽo kẹt ‘ vang vọng. Nhưng bây giờ, y không còn cố gắng đè nén hay để ý được nhiều nữa, có chút âm thanh, trái lại sẽ khiến y thoải mái hơn một chút……
Y cũng muốn khiến cho người khác chú ý đến, cảm giác chỉ có một mình, rất không xong.
Nhưng mà, y lại kêu không ra tiếng.
Mặc kệ là làm cái gì, bên người y cũng đều có người theo cùng. Nay, y vô cùng nhớ về mấy tên gia hỏa kia, ở bất cứ khi nào, bọn hắn cũng chưa từng bỏ rơi y lại…
Nếu bây giờ, có Mộc Nhai ở đây, thì khẳng định hắn sẽ mang theo vẻ mặt ngạo mạn mà nắm tay dắt y đi, cũng sẽ cười nhạo y nhát gan. Nhưng mà, Mộc Nhai khẳng định sẽ không buông tay y ra…
Ly Lạc cũng vậy. Ngay cả có là Văn Diệu không muốn để ý tới hắn, cũng sẽ không ở trong loại thời điểm này mặc kệ y được…
Nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ tới Khâm Mặc. Tuy rằng hắn đã đi xử lý công việc, nhưng mà vào buổi tối, y khẳng định là hắn vẫn muốn quay về nơi này để ở qua đêm. Khâm Mặc hẳn là, liền đang ở tại một trong các phòng của khách điếm này…
Y cần phải nhanh chóng tìm được hắn.
Nhìn thấy Khâm Mặc, y liền có thể an tâm rồi…
Không những, giảm bớt được loại áp lực luôn khiến người ta áp lực ở trong hoàn cảnh này, càng nhiều hơn là, y sợ Khâm Mặc gặp chuyện không may.
Nghĩ vậy, tốc độ bước đi của nam nhân lại nhanh hơn một ít. Phòng mà Khâm Mặc ở, khẳng định là căn phòng tốt nhất ở chỗ này. Mục tiêu của Ly Hận Thiên, chính là dãy phòng chữ thiên ở nơi này…
Bất chấp sẽ quấy rầy đến người khác, cũng không để ý bên trong sẽ có cái gì. Nam nhân đến mỗi một căn phòng đẩy cửa ra, hai bên cánh cửa mở toang ra theo quán tính lên va đập ‘rầm rầm’ vang lên, nhưng mà ở trong tất cả phòng này, đều hoàn toàn không có người…
Trống rỗng.
Không biết là do không có người vào ở, hay là, người ở đây đều đã không biết đi đâu rồi vậy…
Càng đẩy ra thêm một cánh cửa nữa, thì tâm y càng lạnh. Tần suất hô hấp của nam nhân cũng theo đó mà dồn dập hơn. Y vẫn chưa nhìn thấy một người nào cả, giống như ở trong toàn bộ khách điếm này, thật sự chỉ còn có mỗi một mình y vậy…
Coi như sức chịu đựng của y sắp bị khung cảnh này, cho tới lúc này đã sắp hoàn toàn bị phá vỡ, thì ở chỗ ngã rẽ ở trên cầu thang ở bên ngoài, y thấy được một người.
Là một tiểu nhị.
Lồng ngực của nam nhân phập phồng rất nhanh, như là vừa làm xong một vận động kịch liệt vậy. Nhìn thấy kẻ nọ, trái tim của y đập nhanh thêm vài phần. Trên mặt lại che giấu không nổi biểu hiện kinh hỉ, y vội vàng bước qua đó, y không để ý mà nhận ra có gì khác lạ hay không, lại càng không biết gì đến xung quanh nữa, chỉ cần có người ở đây, trong lòng y liền có thể kiên định hơn một chút…
Kẻ nọ đang ngồi xổm ở bên góc thang lầu, mặt hướng về phía bên ngoài. Nếu là ngày thường, thì Ly Hận Thiên khẳng định sẽ phát hiện ra có cái gì đó không thích hợp, nhưng mà ở trong lúc này, đột nhiên nhìn người xuất hiện trong tầm mắt, vui mừng, đến mức hòa tan hết tất cả …
– Tiểu nhị ca, ngươi có biết rõ…
Nam nhân đang mừng rỡ như điên nên liền trực tiếp vỗ lên đầu vai ở kẻ nọ một cái. Y muốn hỏi kẻ nọ là có biết Khâm Mặc đang ở nơi nào hay không. Một cái vỗ này của y, đối phương lập tức động đậy, nhưng mà cái đầu kia, không phải chậm rãi mà xoay về phía y, mà là ‘bộp’ một tiếng, rơi xuống dưới đất…
Máu trong thân thể hoàn toàn ngưng trệ, thiếu chút nữa, nam nhân đã thét lên…
Cái đầu kia giống như quả dưa hấu vậy, lăn lông lốc đi rất xa, ở trong bầu không khí cực độ im lặng, chỉ có tiếng động khi cái đầu va chạm với mặt đất mới phát ra, tiếp theo cái đầu theo quán tính mà xoay vòng vài lần, mới ngừng lại hẳn. Chờ đến khi đầu kia dừng lại, khuôn mặt quay về phía đối diện y, biểu tình chất phác của tiểu nhị vẫn còn đọng lại, đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự vẫn đang mở to trừng trừng, khóe miệng có chút như có như không mà mang theo một tia cười đã cứng ngắc….
Kẻ nọ ở trên mặt đất nhìn y, như là đang cười nhạo Ly Hận Thiên vậy.
Hai khoảng cách này…
Sống hay chết đều ở tại trong lúc đó …
Lúc này, nam nhân lẫn thân thể của y đã cùng nhau mà cứng còng lại rồi, bàn tay vươn ra vừa hạ xuống chạm vào, vẫn chính là thân thể của con người, nhưng mà cái loại tình trạng cứng ngắc của thân thể kia phảng phất như đang tuyên bố rất rõ ràng, hai người họ đã không còn giống nhau nữa rồi…
Băng lãnh, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Ly Hận Thiên giống như bị điện giật, mạnh mẽ giật tay lại. Y nắm tay lại vẫn còn lưu lại một hơi khí lạnh lẽo kia. Đôi mắt hoảng sợ, từng chút một xoay mặt đối diện với thân thể mất đầu đang ngồi….
Cổ của tiểu nhị cổ, là đã bị kẻ nào đó hung bạo vặn gãy.
Bề mặt của vết đứt lìa tuyệt đối không hề chỉnh tề một chút nào, máu thịt nhầy nhụa mơ hồ …
Xương cổ vỡ vụn, còn có dây gân mạch máu cùng cơ thịt lồi lõm đỏ tươi không hề sót lại chút da bày ra rõ rệt, vẫn còn dính liền ở xung quanh cổ của kẻ nọ, thực ghê tởm, khiến cho dạ dày của người nhìn cuồn cuộn bốc lên từng trận khó ở….
Lúc này, Ly Hận Thiên mới chú ý tới, bên trong không khí ở khách điếm này, đang tràn ngập một mùi vị, là mùi máu tanh bốc lên thoang thoảng…
Lúc nãy y không có để ý đến, nhưng mà vừa nhìn thấy cái xác tiểu nhị kia máu thịt lẫn lộn, hắn đột ngột nghĩ đến…
Mùi vị này tương tự giống như đã từng ngửi thấy qua đâu rồi, ở tại Vân Hoài cổ thành, chắc chắn y cũng đã từng ngửi qua một lần rồi.
Tiểu nhị nọ, vẫn còn đang hướng về y mà mỉm cười. Nụ cười cứng ngắc khiến cho da đầu của nam nhân run lên từng đợt. Y lui về phía sau hai bước, cũng không quay đầu lại mà chạy về hướng phía dưới lầu, mãi cho đến đến sảnh lớn.
Lúc này, y nhìn thấy rất nhiều người…
Những kẻ đó, đều đang nhìn y.
Đều là dùng cùng một tầm mắt chất phác lạnh lẽo như băng, đến chớp mắt cũng không chớp lấy một cái.
Máu chảy tràn ra đầy mặt đất, trên bàn, trong chén dĩa, còn có ở trên người bọn họ…
Đầu của bọn họ, đều bị kẻ khác tàn bạo mà vặn gãy.
Tuy rằng đầu và cổ tách ra, miệng vết thương so le không đồng đều vẫn đang dính lại với nhau, nhưng mà đã bị đứt lìa, chỉ là bây giờ vẫn còn đặt ở trên cổ đó mà thôi.
Một lượng máu lớn chảy ra vấy ra thấm ướt cả thân thể của tất cả bọn họ, nhưng mà ở trên mặt của bọn họ lại thần kỳ sạch sẽ, trên khuôn mặt, thậm chí còn có biểu tình khác nhau…
Mang dáng vẻ, hoặc là đang cao hứng bàn tán khoác khoát luận bàn, hoặc là nhíu mi suy ngẫm. Có kẻ, thậm chí vẫn còn cầm lấy chén rượu, chỉ là khi thân thể kia bị giết chết, đã bị rơi xuống ở sai vị trí rồi, mặt của kẻ này cùng lưng, hướng về cùng một phương hướng, kia chén rượu cũng đã nghiêng lệch mà chứa máu hòa rượu…
Bất quá, các xác chết này đều có tư thế khác nhau, nhưng lại đều đang cùng làm một việc, đó chính phải là, toàn bộ các đôi mắt đó đều đang nhìn chằm chằm Ly Hận Thiên…
Nhất thời vừa bước xuống lầu, liền bước đến đây, nam nhân một chút tâm lí chuẩn bị cũng đều hoàn toàn không có, tiếp đón y, lại là ‘ đại lễ rửa tội’ từ tầm mắt của mọi người chú mục đến…
Tất cả mọi người đều đang dùng cặp mắt trống rỗng vô thần kia, mà gắt gao nhìn chăm chú vào y…
Ở trong nháy mắt đó, thần kinh tột độ căng thẳng của nam nhân bị vặn gãy, thiếu chút nữa, y liền than lên một tiếng mà té xuống ngồi bệt trên đất….
Không động đậy, đôi chân đến khí lực nâng lên cũng không nổi…
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau…
Không thuộc về y, bước chân thong thả, không nhanh không chậm…
Âm thanh kia, chính là đi về phía y….
Tâm của y vẫn chưa kịp buông xuống, lại bị nhắc cao lên, Ly Hận Thiên vẫn nghe thấy tiếng bước chân kia càng ngày càng tới gần, vẫn không có một chút phản ứng nào…
Rất nhanh, âm thanh liền vang lên ở bên tai, thậm chí y có thể cảm giác được, tấm ván gỗ ở dưới chân bị chấn động…
Tiếp theo, y thấy được một bóng dáng…
Đầu và thân thể, vẫn còn dính liền ở cùng một chỗ.
Hô hấp của nam nhân đột ngột ngưng thở, lúc này người nọ vừa xoay người cúi thấp, trực tiếp đứng ở trước mặt y…
Ly Hận Thiên dừng lại một chút, nhưng trong một cái chớp mắt tiếp theo, huyết sắc ở trên mặt, liền trực tiếp rút đi……
Trắng bệch, giống như tờ giấy.
Hoặc nên nói là, so với kia những cái xác chết ở đây, còn muốn trắng hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.