Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 184: Bị phê bình




Chết chắc rồi.
Bị nắm lấy đuôi buộc phải hiện nguyên hình rồi a…
Bên trong tay nải bằng vải của y, toàn bộ tất cả đều là đồ vật mà y trộm được từ nơi ở của Khâm Mặc mang theo.
Khi cùng chưởng quầy tbước vào hậu đường, Ly Hận Thiên nghĩ rằng, nếu gặp được biết ông chủ tiệm biết xem hàng, liền bán toàn bộ tay nãi này cho kẻ nọ, đổi bac vừa thu được thành ngân phiếu, cầm đi cũng thuận tiện hơn, cho nên y liền mang cả tay nãi vào đây, cũng không nghĩ là…
Thông minh bị thông minh hại a.
Lừa gạt đã không thành thì không nói tới, bây giờ còn khiến y tiếp tục đắc tội với vị gia nổi tiếng khó chịu này đây. Nếu chỉ có này một viên hạt châu, thì y sẽ tự mình múa may mồm mép mà giải vây. Có thể nói là bản thân y chỉ là thuận tiện cầm ra ngoài dạo chơi rồi về đặt lại chỗ cũ, nhưng mà bây giờ là bày ra một đống đồ này nọ, thì y cần phải làm sao để giải thích để được tha bổng đây…
Đôi tay này của y, cũng quá thuận tiện rồi a…
Liền tính là không có một chứng cứ nào nói y trộm đi, nhưng hoàn toàn cũng phải tìm ra một lí do thích hợp, khiến Khâm Mặc cũng phải tin a…
Khâm Mặc tiếp tục bắt lấy từng thứ trên bàn, cầm mỗi một món lên, nhìn thật cẩn thận, mỗi lần xem xong một món, miệng liền ‘hừ’ lạnh một tiếng. Lén liếc nhìn hai ngọn nhỏ ‘chứng cứ phạm tội’ đang ở trên bàn kia, Ly Hận Thiên đã có suy nghĩ, bản thân y đây sẽ bị trừng phạt ra sao, tiếp theo là chết như thế nào đây a…
Mười đại cực hình của Mãn Thanh, hay là dùng trọn một bộ hành hạ của hán gian đối phó với dân cách mạng đây …
– Ngươi còn thật biết chọn hàng nhỉ, trộm đều toàn là vật đáng giá.
Khâm Mặc nhìn sơ qua một lần, liền rút ra một kết luận.
– Nói trộm, thì quá khó nghe…
Nam nhân cười cười gượng gạo,
– Ta là lấy a.
Tiếng nói của y vừa dứt, Khâm Mặc lập tức trừng mắt nhìn tới, y bị hắn trừng đến chột dạ, nam nhân ho khan hai tiếng…
– Vậy kia, nói lại, thì chính là mượn tạm… Ta dùng đồ của con ta, thì có cái gì không đúng.
Nửa câu đầu nói ra, trong lời cũng không lo lắng. Nửa câu sau liền kiên cường hơn một chút. Dù sao, bọn hắn cũng đã chấp nhận y, y từ nơi ở của Khâm Mặc lấy đi chút phí phụng dưỡng, thì đã làm sao nào…
Vốn không có gì là không đúng, đây là truyền thống đạo đức tốt đẹp nha.
Nhi tử phải phụng dưỡng cho cha mình, thì Khâm Mặc vốn đã không bày ra phản ứng như vậy rồ. Hắn chính là vô cùng bất mãn với lời nam nhân vừa nói, rõ ràng là y đang già mồm át lẽ phải,
– Mượn, ngươi còn già mồm nói láo sao? Có cái loại mượn nào mà giống như ngươi cứ tùy tiện mà đem bảo vật quý giá đến vậy vào đại mấy cái cửa tiệm tạp nham nghe người ta nói nao nhiêu bạc rồi liền bán đi đổi ra được một chút bạc lẻ đó để tiêu xài thôi hả. Ly Hận Thiên, ngươi nói cho ta biết. Ngươi còn chuẩn bị làm ra cái gì nữa đây?
– Ách…
Bị lời lẽ gắt gao của Khâm Mặc làm cho nghẹn họng, quả thật đúng là y không nghĩ tới mấy thứ này lại quý đến như vậy quý. Nhớ ra ở trên một đường đi này, y cũng đã bán đi mấy thứ để đổi bạc. Nếu Khâm Mặc không phát hiện ra, cùng với y tính ra giá tiền thật sự của đống đồ này, y bán cả đám xương cốt ba mươi tuổi này của mình cũng không biết đào đâu ra được nhiều bạc như vậy a. Hơn nữa, ngay đến đồng bạc cuối cùng bọn họ cũng đã đều tiêu xài hết rồi a, y còn muốn làm cái gì đâu…
Nhưng mà, y càng sợ cái gì, thì cái đó càng mau tới…
– Còn thiếu mấy thứ, món này nọ đâu?
Số lượng không đúng. Tầm mắt sắc bén, chuyển hướng nhìn tới nam nhân.
Khâm Mặc là một kẻ rất biết hưởng thụ cuộc sống. Nơi hắn ở, không chỉ có cần phải thật sự thoải mái, còn phải là nơi quen thuộc phù hợp với thói quen sinh hoạt của hắn. Mặc dù là chưa từng thường xuyên ở Ly phủ quá một thời gian quá dài, nhưng toàn bộ phong cách bố trí nội thất của Nhiễm Mặc cư, cũng hoàn toàn đều là dựa theo sở thích của Khâm Mặc mà làm ra. Hắn mê đồ cổ, hắn có vô số của riêng là bảo vật vô giá, tự nhiên sẽ không có thể lẫn lộn đồ giả hàng dỏm vào đây được, cho nên toàn bộ đồ vật trang trí này nọ đặt ở Nhiễm Mặc cư gì đó, đều là bảo vật thật.
Vô giá.
Khâm Mặc không nghĩ ra, sẽ có kẻ nào dám trộm đồ vật này nọ ở trong phòng hắn trên đầu của hắn đây. Vì vậy, bảo vật đều được tùy ý bày ra ở bên trong Nhiễm Mặc cư, làm sao để nhìn vào liền thấy đẹp mắt, làm sao để bố trí…
Khâm Mặc không thể nghĩ ra. Việc này đến hạ nhân càng không muốn nghĩ đến.
Cha của chủ tử nhà mình sẽ trộm bảo vật cổ mang đi, nói ra, cũng không có ai tin a…
Nhưng mà, loại việc này, Ly Hận Thiên thật sự dám làm ra.
Ly Hận Thiên đến Nhiễm Mặc cư, không có ai dám ngăn cản, cũng sẽ không có ai dám soi mói nhìn tới. Nhưng sau khi y đi, hạ nhân liền phát hiện đã biến mất rất nhiều món đồ. Bọn họ cũng đều biết mấy đồ cổ này vốn rất có giá trị, cũng biết rằng trí nhớ của Khâm Mặc tốt đến mức nào. Tuy hắn không thường xuyên ở Ly phủ, nhưng cũng có ngẫu nhiên trở về, hưng trí liền đến đây cũng sẽ lấy ra hai ba món đồ cổ để thưởng thức. Nay lại bị mất đến nhiều như vậy, bọn họ làm sao mà dám gánh nổi chứ….
Cho nên bọn họ lập tức báo tin cho Khâm Mặc.
Khi đó Khâm Mặc sớm rời khỏi Đế Đô, sau khi nhận được tin báo, hắn thật là lắp bắp kinh hãi. Hắn không nghĩ ra, Ly Hận Thiên sẽ ‘chạy trốn’, càng không nghĩ tới, y sẽ trộm đồ đạc của hắn đi…
Nam nhân này, thật sự là cái gì cũng đều có thể làm được.
Theo tin tức này đến, còn có một danh sách ghi chép chi tiết, về mấy món đồ đã bị mất ở Nhiễm Mặc cư, Khâm Mặc vừa thấy tên mấy món này. Đều là đồ vật hoặc là kích thước nhỏ, hoặc là chính là một số bộ phận rời rạc của cả một món đồ nào đó, cũng không có mang cả một món đồ cổ hoàn chỉnh đi. Hắn lập tức đã biết nam nhân này lấy mấy món đồ này đó, chỉ là để dùng lúc khó khăn hết bạc bán đi mà thôi.
Cùng lúc đó, hắn ở trong thời gian ngắn nhấ, thông báo với tất cả các cửa tiệm nhỏ dưới quyền sở hữu của mình được đặt rải rác trải dài ở khắp nơi, phàm là nhìn thấy mấy loại đồ cổ này nọ có trong danh sách, liền phải tìm cách giữ chân người đến bán lại.
Chỉ là Khâm Mặc không nghĩ rằng, vận khí của nam nhân lại đen đủi đến như vậy. Y lại lựa chọn món đồ quan trọng lại tốt đến như vậy, lần đầu tiên đem bán cũng lại đi lọt vào cửa hàng của hắn, đã vậy, còn đúng lúc gặp phải hắn.
Sau một lúc lâu, Ly Hận Thiên ấp úng vẫn hoàn toàn không đáp lại được, Khâm Mặc đã biết vài thứ kia đã bị y bán tháo bán chạy rồi. Bạc thì Khâm Mặc không cần, chỉ là đối với hành vi của nam nhân, hắn không thể chấp nhận gật bừa dễ dãi tha thứ được.
Khâm Mặc xoay người ngồi xuống chiếc ghế mà nam nhân vừa ngồi lúc nãy, tầm mắt sắc bén quét tới quét lui ở trên thân của nam nhân. Nam nhân liền chột dạ, xấu hổ mà cực lực rụt người lại trốn tránh. Bộ dạng hư vậy, giống như là tiểu học sinh mắc lỗi không hoàn thành bài tập đã được giao vậy….
Hai người họ vốn là phụ tử, nhưng hiện tại, giống như là đã đổi thân phận cho nhau vậy.
– Ly Hận Thiên, ngươi thật sự là càng ngày càng lợi hại. Ngay cả ta cũng không thể không bội phục. Trộm đồ vật này nọ thì không nói tới đi, cư nhiên còn dám tới nơi ta ở, trộm đồ ở trên đầu của ta đây. Ngươi không biết xấu hổ cũng không sao. Nhưng ngươi lại khiến cho một đám làm nhi tử như bọn ta đây phải ngẫm lại. Ngươi đây, là không phải muốn cho mọi người biết, là do bọn ta đối xử với ngươi không tốt, đến bạc cũng không cho ngươi được một xu nào. Nên ngươi phải cần nhờ vào cái loại hành vi đáng xấu hổ này mới có thể sống nổi sao. Hơn nữa, ngươi vừa rồi mới nói cái gì? Ngươi có tin là ta sẽ thuật lại nguyên văn lời nói này cho gia gia và mấy tên kia biết hay không đây?!
Nhi tử nhà mình là phú hào giàu đổ tường nứt vách nổi tiếng khắp một phương. Nhưng lão tử đi ra khỏi cửa, lại muốn đi làm trộm vặt nha. Loại chuyện này nói ra ngoài, chỉ sợ là sẽ bị người cười rớt cả răng.
Bọn hắn thật không thể chịu nổi được người này.
Nhưng trên thực tế, bọn hắn quả thật là chưa cho y phí phụng dưỡng nào cả.
Y không đi lấy đồ cổ của Khâm Mặc theo, thì y làm sao mà trốn đi ra khỏi Ly phủ được a…
Ở bên phố ngồi ăn xin giữa ban ngày ban mặt lại sẽ bị bắt trở về.
Ly Hận Thiên cứng ngắc mà chớp chớp mắt, miệng cũng hơi hơi hé ra, bộ dạng muốn có bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội. Nếu bị Ly Tiêu Sơn biết được, thì y sẽ bị thẻo mất một tầng da. Còn nếu bị mấy tên gia hỏa kia mà biết được, thì hậu quả đó so với kết cục bị Ly Tiêu Sơn biết được, còn muốn thê thảm hơn không biết bao nhiêu lần nữa đây…
Dù sao đi đường nào đến cuối cũng đều sẽ là cái chết, chính là cái chết nào thống khoái hơn mà thôi.
– Kia, chuyện này, Khâm Mặc à, có việc gì, từ từ mà thương lượng a…
Cười cười cầu hòa, nam nhân lấy lòng.
Khâm Mặc lười nhìn vẻ mặt của y đang bày ra kia, hắn trực tiếp mà dứt khoát liếc trắng mắt y, liền dời tầm mắt đi, chờ đến khi quay lại lần nữa, đề tài đã thay đổi.
– Việc này, trước tiên khoan nói tiếp đã. Bây giờ, hai ta nói đến việc khác đã. Ngươi, vì sao lại xuất hiện ở Song Lang thành.
Đề tài này, còn không bằng nên quay về chuyện vừa rồi a…
Nam nhân xấu hổ ‘khụ’ hai tiếng, cũng không dám nhìn Khâm Mặc, vì che giấu, nên hôm nay y luôn ho khan, khụ đến mức, cổ họng này, đều đã có chút đau …
– Ngươi không biết, Nhị ca đã hoàn toàn lật tung cả cái đất Nam Triều. Hành động này của hắn khiến cho Hoàng Thượng cực kỳ bất mãn. Nhưng mà Nhị ca đành phải làm vậy. Hắn đây là vì ngươi mà đến Hoàng Thượng cũng dám đắc tội. Còn có, hôn sự của Đại ca đều bị kéo dài, cũng là vì để đi tìm ngươi. Hiện tại trong hoàng cung, tại Đế Đô, khắp Nam Triều, hoàn toàn đều đã bị chuyện mất tích của một mình ngươi mà quậy đến rối ren loạn thành một đoàn. Đại ca và Nhị ca hoàn toàn không hề chừa lại một chút mặt mũi nào cho Hoàng Thượng cả. Tai họa, đều là do ngươi gây ra. Nhìn xem ngươi làm sao dọn dẹp được xong xuôi đây.
Đề tài này, có chút trầm trọng, thái độ của Khâm Mặc, cũng lập tức nghiêm túc lên, hắn vỗ lên mặt bàn, khiến nam nhân nhìn hắn,
– Nói, vì sao lại rời đi, không nói một lời nào, để cho bọn hắn, ai cũng dám đắc tội đến. Chẳng lẽ ngươi không biết, bây giờ ở bên ngoài đã loạn thành bộ dáng gì nữa sao? Nguy hiểm đến như vậy, tùy thời đều sẽ mất mạng. Ngươi không phải là cố ý khiến cho Nhị ca bọn hắn sốt ruột sao? Ngươi vì sao lại không chịu an phận mà để cho bọn ta yên tâm một chút sao?
Y vì chịu không nổi nữa, cho nên mới phải rời đi…
Y biết Mộc Nhai bọn hắn vẫn đang tìm y, nhưng mà y không nghĩ tới mọi chuyện sẽ diễn biến đến tình trạng nghiêm trọng như vậy…
Đến Hoàng Thượng cũng đều hoàn toàn bị kinh động, thì Mộc Nhai đã điều động biết bao nhiêu người rồi…
Tên này, thật hồ nháo.
Phản ứng của Mộc Nhai, đã ở trong dự kiến của y, nhưng khiến y ngoài ý muốn, đó chính là Ly Lạc.
Hôn sự của Ly Lạc bị kéo dài…
Hắn không phải rất gấp gáp nóng lòng để có được sức mạnh của Đông Vạn sao…
Mục tiêu mà Ly Lạc hướng đến, đều là lấy ích lợi đi đầu. Hắn không vương vấn tình cảm. Hiện tại, vì sao lại làm ra cái loại quyết định này, Ly Hận Thiên thật sự là không nghĩ ra…
Y cũng không muốn biết.
Y tình nguyện, lùi về một góc tối mà ngồi một mình ở đó, rời xa khỏi cuộc sống ngăn nắp muôn màu muôn vẻ hoa lệ của bọn hắn.
Y và bọn hắn, từ đầu đến cuối mãi mãi cũng không phải là người ở cùng một thế giới.
Nếu đã lựa chọn rời đi, lựa chọn buông tay, thì y liền sẽ không lại chọn lại con đường, quay đầu mà rút lui.
Đã buông xuôi rồi.
Y cũng hy vọng, bọn hắn nên mau chóng mà buông xuống. Từ lúc đó, đã không còn lại liên quan gì đến nhau nữa.
Bọn hắn làm vương tôn quý tộc của bọn hắn. Y làm mây trời chim hạc bay lượn tự do của y.
– Làm sao vậy, bây giờ ngươi đã biết hối hận rồi sao? Chậm rồi, ngươi chờ đi, đến sau khi bị bọn hắn tìm được, từ từ trả lại cho bọn hắn đi.
Khâm Mặc bày ra một bộ biểu tình ‘ngươi chết chắc rồi’. Ly Hận Thiên không biết là, có phải hắn đang sung sướng khi người gặp họa. Nhưng mà hiện tại, y không thể để cho bọn hắn tìm được, cũng sẽ không gặp lại bọn hắn.
Y không thể lùi bước chỉ trong gang tấc này được.
– Khâm Mặc, ta xin nhờ ngươi một việc. Chuyện của ta, ngươi không cần nói cho bọn hắn biết. Ta vốn không muốn trở về.
Ly Hận Thiên thương lượng. Nhưng mà y nhìn thấy Khâm Mặc chớp mi một chút, trong nháy mắt tiếp theo, khóe miệng liền gợi lên, trên mặt vẽ ra nụ cười to đầy châm chọc.
– Bây giờ, ngươi đã hoàn toàn bước vào nơi của ta rồi. Ngươi cho là, ta sẽ thả ngươi rời đi?
Khâm Mặc rất muốn biết, ở trong đầu của nam nhân này vốn là đang chứa cái gì. Nếu đã bị hắn tìm được rồi, thì hắn làm sao lại có thể để y chạy trốn lần nữa. Không trói gô y lại rồi tiếp tục giam cầm lại, chờ Mộc Nhai tới đón, cũng đã thực cho y một chút mặt mũi rồi. Bây giờ, y đây là đang bàn điều kiện với hắn sao…
Dùng lợi thế nào đây?
Hôm nay gặp lại, miệng lưỡi của Khâm Mặc vẫn ác độc như cũ, còn so với dĩ vãng còn hà khắc bạc bẽo hơn nhiều. Nhưng mà, Khâm Mặc không trở mặt với y, lại càng không giống như lần trước, ngạo mạn mà chế nhạo y. Hắn đã thừa nhận thân phận của y…
Y là cha của hắn.
Vứt bỏ lễ tiết và khách sáo khi vừa mới gặp mặt, lại không có sự ôn nhu và săn sóc trong khi y sinh bệnh, Khâm Mặc ở lúc này, có lẽ là sau khi đã lột bỏ lớp mặt nạ ngày thường, đây vốn là diện mạo thật sự của hắn…
Không vui vẻ hòa nhã, rất ác độc.
Nhưng mà, nam nhân lại ngoài ý muốn mà thích ứng.
Y lại càng muốn nhìn thấy một Khâm Mặc như vậy.
Ít nhất, cảm giác xa cách ngày trước, cũng đã không còn.
Khâm Mặc tựa hồ như là không chuẩn bị nhắc lại việc đã qua, càng không lại lấy ra chuyện thân phận của y để nói chuyện. Ly Hận Thiên cũng không giỏi thương thuyết. Y không phải là cha ruột của bọn hắn, không cần thiết phải bắt nhốt y lại, muốn hắn để y rời đi.
Cái cớ này vốn dùng không được.
Nhưng mà y lại không muốn nhìn thấy Mộc Nhai bọn hắn, lại càng không muốn trở về.
Một khi Khâm Mặc đã báo tin, việc y đang ở trong này. Nói vậy thì không qua bao lâu nữa thôi, Mộc Nhai sẽ chạy đến nơi đây mà bắt đầu khởi binh vấn tội, còn có Ly Lạc…
Nhưng mà, y nên thuyết phục Khâm Mặc ra sao đây…
Thật khó xử a.
Nếu muốn trốn đi mà nói, cũng không phải không có thể, nhưng mà bây giờ, y là kẻ trong thân không có một xu dính túi, gia sản có được hoàn toàn đều ở trong này, lại lén bỏ trốn ra ngoài lần nữa, thì việc ăn, mặc ở, đi lại của bọn họ, đều sẽ trở thành vấn đề nan giải…
Bữa cơm tiếp theo cũng không có cách nào để ăn được.
Chung quy, nếu không thể còn cách nào thì ra bên phố mà biểu diễn chút võ thuật làm xiếc đi…
Dù sao Thất cũng có bản lĩnh, để hắn biểu diễn với rắn cũng là chủ ý không tệ…
Hẳn là sẽ kiếm được không ít bạc đi…
Vấn đề là, Thất sẽ đồng ý sao?
Đáp án là khẳng định, Thất chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nam nhân thở dài. Tiền, quả nhiên là vấn đề lớn nhất…
Đôi mắt của Ly Hận Thiên luân phiên loạn chuyển. Khâm Mặc biết, y khẳng định đang đánh ra cái chủ ý quỷ quái gì đó. Bất quá hắn vẫn án binh bất động, muốn nhìn một chút xem Ly Hận Thiên này, còn có thể sáng tạo ra cái loại trò chơi đa dạng gì đây…
Đợi trong chốc lát, bộ dáng sầu mi khổ kiếm vừa nãy của y liền thay đổi, đối diện với hắn, cười đến sáng lạn so với mùa xuân về hoa nở còn phơi phới hơn…
Cứ đến đây đi.
Khâm Mặc chuẩn bị tiếp chiêu.
– Khâm Mặc a…
Nụ cười này, ấm áp lan tràn như mùa xuân, cười toe toét kéo đến tận mang tai, khuôn mặt như muốn chia thành hai vậy. Bộ dạng này, vô cùng thiếu đánh. Ly Hận Thiên cười đến mức khiến cho toàn thân Khâm Mặc nổi lên một tầng da gà,
– Ngươi xem, cha không dễ dàng gì được đi ra ngoài mà ‘chơi thỏa thích, được một lần”, vẫn còn chưa muốn cứ liền như vậy mà phải trở về. Cha cũng không cần vòng vo nữa. Đống đồ này của ngươi, cha cũng sẽ không dùng tới nữa…
Khâm Mặc vẫn không tiếp lời, liền tính y muốn dùng, cũng phải thật sự thong thả lấy đi mới tính…
– Nếu không, hay cứ quyết định như vậy đi. Ngươi để cha, ở lại chỗ của ngươi ở qua mấy ngày nữa. Trước tiên, ngươi đừng nói cho Nhị ca của ngươi biết rằng cha đang ở đây. Hai ta ở chung một nhà, vun đắp xây dựng tình cảm một chút nha…
Y lớn gan mà đề nghị. Quả nhiên vừa hỏi xong, khuôn mặt của Khâm Mặc liền co rút lại, nhưng mà y vừa chỉ nói đến một nửa, dù sao cũng phải nói xong. Vì thế nam nhân thấy vẫn còn chưa có phá công, liền lo lắng đề phòng, tiếp tục đeo lên nụ cười dối trá nói,
– Cha sẽ không phải, chỉ ăn không uống không mà không có trả tiền đâu. Cha cũng sẽ làm việc, kiếm chút tiền trả lại phí ăn uống gì đó…
Hoặc nên nói là, phí để chạy trốn.
Bọn họ làm gì cũng phải có chút bạc, mới có thể trốn đi tiếp.
Khâm Mặc ‘hừ’ lạnh, nhìn về phía y, ánh mắt của hắn phảng phất như đang nói, “ngươi, sẽ làm gì”…
Hắn cái gì cũng không cho y làm.
Thì y làm được gì. Vì vậy, nam nhân đã hết lời để nói.
Y cũng không biết nên nói cái gì tiếp nữa. Y đều đã nói đến mức này rồi. Nét mặt già nua của y liền hiện lên vẻ mặt kiên định phải làm được cho dù bằng bất cứ giá nào đi nữa, nếu Khâm Mặc còn không đồng ý mà nói…
Chẳng lẽ muốn y dùng biện pháp cứng rắn?
Đoạt lấy đống đồ trên bàn kia rồi bỏ chạy sao?
Dọa người thì chính là dọa người. Dù sao cũng đã bước tới đường cùng đến như vậy. Nếu Khâm Mặc nhất định không chịu, thì y đành làm kẻ trộm cắp vậy. Y không ngại ngay lúc này được làm một lần cướp đồ làm tặc…
Bình đã vỡ nát rồi cũng không cần giữ gìn làm gì nữa.
Xem như ngay khi nam nhân đã chuẩn bị cướp lấy đống đồ kia, Khâm Mặc động đậy…
Hắn đi trở về vị trí ban đầu của mình, bắt đầu sờ lên bàn tính ở trên bàn, liền vung lên cạch một tiếng, bàn tính lại được đặt trở về vị trí cũ. Khâm Mặc vươn một tay cầm bàn tính, mấy ngón tay thon dài chạm vào các hột trên bàn tính di chuyển nó va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang ‘lạch cạch’. Tốc độ của Khâm Mặc tính toán rất nhanh. Nam nhân trừng trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào, đến miệng cũng hé ra hoàn toàn kinh ngạc….
Thật lợi hại.
Tuổi này của hắn nhiều lắm cũng chỉ là thiếu niên, làm sao lại có thể luyện ra công phu này a…
– Ngươi nhắc đến làm việc, khiến ta chợt nhớ tới …
Khâm Mặc rất nhanh liền tính toán xong rồi, tiếp theo đem bàn tính giơ đến ở trước mặt của nam nhân, để y xem…
– Ngươi đã bán đi vài thứ, giá trị tổng cộng của mấy món đó là ba vạn năm ngàn lượng…
Nam nhân líu lưỡi, y liền lấy ra mấy thỏi bạc, ba vạn năm ngàn lượng, con số này đối với y mà nói, là tựa như con số thiên văn vậy có được không hả…
– Hoàng kim.
Thấy nam nhân bày ra một bộ dáng chỉ biết ngây ngốc, Khâm Mặc lại không lưu tình chút nào, mà nói ra hai chữ cuối cùng này, quả nhiên, chiếc cằm của nam nhân, thiếu chút nữa đã rớt xuống đất rồi…
Ba vạn năm ngàn lượng…
Hoàng kim.
Ngoan ngoãn…
Ở trước mắt của Ly Hận Thiên liền đột ngột xuất hiện một đống thỏi hoàng kim trôi nổi lan tràn khắp nơi, nhiều tiền đến như vậy, chỉ cần rơi từ trên cao xuống thôi cũng đã đủ đè chết y. Quả nhiên thương nhân là cái loại người gì đó có cái tâm đen tối nhất trên đời này rồi a. Y thật sự bán mấy thứ đó mà chỉ đổi lấy được mấy thỏi bạc trắng mà thôi nha…
Y bị lừa.
– Trước tiên, không tính đến bạc mà ăn uống, ngủ nghỉ của ngươi ở tại đây. Chúng ta, trước tiên, tính toán sòng phẳng số tiền mà ngươi thiếu của ta đã.
Tư thế bây giờ của Khâm Mặc, tuyệt đối là một đại tài chủ, mà Ly Hận Thiên, chính là đứa ở đáng thương hề hề…
Một bức tranh sáng tối đối lập đến mức nào a.
– Ở Song Lang thành, làm đại chưởng quỹ thì được năm lượng bạc, làm tiểu nhị thì hai lượng. Ngươi là cha của ta, nên mỗi tháng ta cũng sẽ cho ngươi năm lượng bạc, tính toán một chút thì tương đương, ngươi phải làm việc cho ta là…
Lại là một dãy số thiên văn gồm các con số liên tiếp nhau…
Ly Hận Thiên ngốc rớt. Khâm Mặc đều đã an bài tốt công việc cho y bao gồm cả nửa đời sau, thậm chí là kiếp sau, rồi kiếp sau sau nữa…
Nhưng, chính y vốn đang là kẻ thiếu tiền của hắn a.
Tiếp theo Khâm Mặc nói, y phải làm việc để có bạc trả hết tiền cho hắn. Hắn sẽ ‘tốt bụng’, mà tạm thời sẽ không báo tin đến Mộc Nhai bọn hắn…
Nam nhân liền cảm động đến rơi nước mắt. Đồng thời, ở trong lòng y, bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác quái dị…
Y không phải là, đã bị Khâm Mặc lừa chứ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.