Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 166: Ta để lại




Văn Diệu nghĩ rằng cuối cùng hắn đã chiếm được người mà hắn hằng mong nhớ yêu thương, nhưng mà thật ra kẻ này, lại không phải là người mà hắn chân chính tâm tâm niệm niệm muốn có được.
Nhìn thấy bóng dáng của người nọ được Thương Khung dắt tay rời đi, Văn Diệu cảm thấy thật vô cùng châm chọc. Tối hôm qua, hắn cơ hồ như là thức trắng đêm không ngủ. Hắn nằm xuống giường, mà lại trằn trọc, vốn không thể đi vào giấc ngủ được. Sáng sớm hôm nay, vừa nghe nói Lang Đại Bảo muốn gặp bọn họ, hắn từ trên giường nhảy xuống, liền chạy thẳng đến Mạt Nhai cư.
Trong quá trình tự thuật của Lang Đại Bảo, Văn Diệu một lời cũng chưa nói ra miệng. Hắn đã không biết nên dùng cái biểu tình gì để đối mặt đây, là tức giận khi bị lừa, hay là thất vọng rồi lại  trở nên kinh hỉ, hoặc nói là, bởi vì lỡ bỏ qua nên tiếc nuối, nhưng càng nhiều hơn, là khiếp sợ lại không thất thố…
Ở trong lòng hắn, nam nhân nọ so với bất cứ cái gì cũng đều quan trọng hơn rất nhiều lần. Hắn không cần biết kẻ nọ đã bị biến thành bộ dáng gì đi nữa, cũng không quan tâm kẻ nọ đã bị biến thành ai. Hắn thương nam nhân nọ, nên sẽ không bởi vì một chút thay đổi này, liền khiến cho tình yêu của hắn đối với kẻ nọ cũng thay đổi theo được.
Tình yêu của Văn Diệu, vốn không nông cạn. Hắn vốn không phải chỉ bởi vì khuôn mặt của nam nhân nọ, mới thích kẻ nọ.
Hắn thích, chính là con người của kẻ nọ.
Tình cảm của hắn đối với kẻ nọ, vốn không thể giải thích được.
Vì thế, Văn Diệu cái gì cũng sẽ không để ý.
Nhưng rốt cuộc chờ đợi hắn, là cái gì…
Lúc trước, là do Ly Lạc và Mộc Nhai ngăn cản, hiện tại là sao đây…
Kẻ nọ, ở bên người cư nhiên đã có người khác.
Nếu hắn sớm biết, kẻ nọ đã biến thành Lang Đại Bảo, thì Văn Diệu tuyệt đối sẽ không chờ đến khi Thương Khung xuất hiện, liền cướp lấy kẻ nọ mà mang đi …
Nhưng, không có kẻ nào nói cho hắn biết, hắn đã tìm lầm đối tượng, hắn đã bày tỏ đặt yêu thương ở sai người, vì sao không nói cho hắn biết?!
Hại hắn đã bỏ lỡ.
Cảm xúc của Văn Diệu không thể khống chế được. Hắn kìm chế không được bản thân mình, phẫn nộ giống như nước lũ vỡ đê ào ạt tuôn trào, như mãnh thú, trực tiếp đánh úp về phía người ở trước mặt…
Y vì sao muốn gạt hắn, vì sao không ở ngay từ lúc đầu liền nói cho hắn biết, vì sao lại không nói?!
Thứ hắn muốn không phải chỉ là một thân xác mà không có linh hồn của kẻ nọ, dù để lưu lại thì soa chứ. Hắn mặc kệ, hắn chỉ cần một câu nói thật lòng mà thôi.
Hắn cũng tuyệt sẽ không mang y đi, hắn còn có thể cảm tạ y…
Vì sao lại muốn gạt hắn…
Hắn thích, tín nhiệm của hắn, tình cảm của hắn…
Hắn còn có thể nhớ tới lúc hắn bị thương nằm ở trên xe ngựa, bộ dáng y chăm sóc vết thương của hắn, cũng có thể nhớ tới, khi hắn trở lại đế đô vừa gặp mặt, khuôn mặt của y bừng lên biểu tình kinh hỉ…
Nhưng mà, người này, lại không phải là người mà hắn yêu.
Vì sao…
Vì sao lại thành như vậy?!
Ở lúc trước một ngày, hắn còn đang vì y mà cố gắng…
Chuyện hôn ước của Đông Vạn, là do hắn suy nghĩ cách để loại trừ dị kỷ. Hắn cũng đã trù tính chuẩn bị sẵn tương lai cho y. Hắn còn có cả tự tin nắm chắc sẽ giải quyết địch nhân đến hoàn toàn sạch sẽ, nhưng ở ngay thời khắc vô cùng quan trọng này, lại có kẻ nói cho hắn biết, “ngươi vốn nhận sai người rồi.”
Văn Diệu làm sao có thể chịu được.
Đột ngột, tầm mắt chống lại với hai tròng mắt đang chứa đựng phẫn nộ của Văn Diệu, nam nhân vốn đang bị khó chịu, càng giống như bị ai đó đánh mạnh một đòn để cảnh cáo, y không có cách nào trả lời câu hỏi của Văn Diệu….
Là y lừa hắn.
Y vốn là có nguyên nhân, nhưng mà, y cũng thật sự là đã lừa hắn.
Mà nay, dù cho có giải thích thế nào đi nữa, cũng không có cách nào để bù lại được.
Cái sai cũng đã làm ra rồi, y chỉ có thể thừa nhận phẫn nộ từ Văn Diệu.
Đây là chuyện y nên hứng chịu.
– Văn Diệu, ngươi có cái tư cách gì mà ở trong này hô to gọi nhỏ?
Đối với lời chất vấn của Văn Diệu, Mộc Nhai vô cùng bất mãn. Bộ dáng áy náy của Ly Hận Thiên, hắn vốn luôn nhìn thấy ở trong mắt. Nhưng việc tạo thành cục diện như hôm nay, cũng không phải là do lỗi của một mình y. Nếu đổi thành là bản thân Mộc Nhai, hay là Văn Diệu đi nữa, vì muốn bảo vệ cho bảm thân mình, ai sẽ dám ở ngay tại chỗ mà tuyên bố rằng bản thân đã bị hoán đổi? Sẽ ngây ngốc nói ra chân tướng được sao?
Nay, trái lại đều là tiến đến đây trách cứ đổ lỗi cho y.
Vì muốn bảo hộ bản thân mình, thì có gì là sai trái chứ.
Đây là bản năng muốn sống sót của loài người, là ai đi nữa, cũng đều sẽ làm ra như vậy.
Mộc Nhai ngồi ngay ngắn ở trên ghế, khuỷu tay khoát lên trên tay vịn của ghế dựa, mười đầu ngón giao nhau nắm lại, thái độ ngạo mạn của hắn vẫn như trước. Nhưng lần này, lại mang theo sức mạnh uy hiếp chống đối đến không tha, Mộc Nhai ở trước mặt nam nhân bị chọc giận đến giơ chân, đã không có lý trí chỉ còn phẫn nộ, đánh tỉnh hai người.
– Không phải là ngươi yêu hắn đến chết đi sống lại sao? Không phải là cái gì cũng không thèm so đo, biến thành bộ dáng nào đi nữa, thì ngươi cũng đều sẽ yêu hắn sao? Nếu đã yêu sâu đậm đến vậy, thì tại sao vậy a, đến người ở trong thân thể của hắn đã bị thay đổi, ngươi vốn cũng không hề biết. Liền cho là, y có lừa ngươi đi nữa. Vậy mấy ngày nay, lão tình nhân của ngươi đều ở Ly phủ lâu đến như vậy. Có vài lần, hắn còn đi tới đi lui ở trước mặt ngươi, còn cùng ngươi nói chuyện, dùng bữa chung. Cho nên, đã có nhiều cơ hội tiếp xúc đến vậy, thì vì sao, ngươi lại không phát hiện ra? Có phải bởi vì bộ dáng hiện tại của hắn quá xấu xí, khiến cho ngươi vốn không thể nào nhận ra nổi, hay không đây? Tứ gia. Căn bản, ngươi đến ý định liếc mắt nhìn đến hắn một cái cũng hoàn toàn không muốn nữa là? Bây giờ, ngươi lại còn ở đây bày ra cái loại sắc mặt này, không biết là, vốn rất khó coi hay sao?
Mộc Nhai cảm thấy, Văn Diệu thật giả dối, cũng không có tư cách gì để lên tiếng bất bình phê phán.
Nếu hiện tại, hắn không cần nhìn  đến biểu hiện bên ngoài, cùng với thân phận đã bị đổi khác của y ra, việc linh hồn bị hoán đổi thì đã làm sao, liệu sẽ có kẻ nào phát hiện ra được chứ?
Đây là tình yêu của Văn Diệu sao?
Mộc Nhai và Ly Lạc đều phát hiện ra. Nhưng Văn Diệu vốn không có, hắn còn có cái mặt mũi nào, mà ở trong này hô to gọi nhỏ…
Giờ khắc này, Mộc Nhai xem thường Văn Diệu.
Bây giờ, Văn Diệu thật sự không phải nên chỉ trích người khác, mà là chính bản thân hắn mới phải đáng cười kia.
– Ta phân biệt không ra? Ngươi thì có thể sao?!
Có ai laik sẽ nghĩ ra, sẽ có việc linh hồn bị chuyển hoán, Văn Diệu có lợi hại đến đâu, cũng sẽ không nghĩ ra được một ý nghĩ cao đến vậy đi. Việc này, căn bản không phải là vấn đề thích hay không thích.
Bởi vì Văn Diệu tin tưởng vững chắc rằng, người ở trước mặt đây chính là người hắn yêu. Cho nên, hắn căn bản không chú ý đến Lang Đại Bảo, hay bất cứ một người nào khác.
Hắn toàn bộ lực chú ý cùng niềm tin vốn có, đều đặt ở trên người của nam nhân trước mắt này.
– Hắn không phân biệt ra sao. Vậy vừa rồi, vì sao hắn lại nói ra mấy lời lẽ kia? Làm sao lại, có thể xảy ra một cục diện này của ngày hôm nay đây.
Ly Lạc chậm rì rì buông bát trà xuống bàn, từ trong cử chỉ hời hợt mang theo sự lạnh nhạt vốn có của hắn, ngay trong nháy mắt khi bát trà chạm xuống mặt bàn. Hắn còn liếc mắt một cái nhìn nam nhân. Chỉ là người này, lại không có nhìn đến hắn, vẫn như trước mang theo vẻ mặt áy náy, mà đối diện với Văn Diệu.
Bả vai của Mộc Nhai nhún nhún xuống một chút, tỏ vẻ cam chịu với lời Ly Lạc vừa nói. Hắn sớm đã phát hiện ra Ly Hận Thiên không đúng. Nhưng mà nam nhân này lại càng hợp khẩu vị của hắn, cho nên đối với hắn, bất kể y có là ai đi nữa, thì tình trạng ở trước mắt này vốn rất tốt.
Có phải linh hồn thay đổi thành người khác hay không, vốn không quá quan trọng.
Hắn thầm nghĩ chỉ cần như hiện tại là tốt lắm rồi.
Hai tên bọn hắn kẻ xướng người hoạ, cũng chỉ làm Văn Diệu càng thêm căm tức, nhưng ngay lúc này,  một giọng nói tương đối bình tĩnh, lạnh lạnh đánh gãy giằng co của mấy người bọn họ…
–  Vì loại mặt hàng này, mà huynh đệ trở mặt, vốn không đáng giá.
Ngoài ý muốn mà nói, mọi người đều đồng loạt khiếp sợ, nhưng vẫn có một người nào đó, trái tim bởi vì câu nói này mà mạnh mẽ co rút lại một chút…
Lời này của Khâm Mặc, lạnh lùng, không có tình cảm nào, cùng với ôn nhu dĩ vãng với y, thua rất xa.
Khi y bệnh, hắn không phải luôn đối xử tốt với y sao? Ở trong lúc khi y sinh bệnh, không tiếc hi sinh linh lực của bản thân hắn đến để thay y xua hàn lạnh, hắn đã vì y mà trả giá nhiều đến như vậy, ra tiền bạc lại xuất lực, thầm muốn chữa khỏi cho y…
Đơn giản là lừa gạt y thôi sao?
Văn Diệu thương tâm, đến Khâm Mặc, cũng không có cách nào tha thứ cho y sao?
Những lời này của Khâm Mặc, không chỉ có Ly Hận Thiên kinh hoảng đau lòng. Mà những người  còn lại cũng thật lắp bắp kinh hãi, Khâm Mặc đối xử rất tốt với nam nhân này, vốn là cuộc đánh cược có mục đích. Hắn đối với Ly Hận Thiên vốn cũng không có bất cứ tình cảm gì. Bởi vì việc tinh tượng dị biến, lúc ban đầu khi mới quay về Ly phủ, cũng đã đối xử ôn hòa với nam nhân,  sau đó hắn mới đúng là thật sự ân cần với y.
Từ xưa cho tới bây giờ, Khâm Mặc còn chưa từng đối xử với ai tốt đến như vậy, đến linh lực cũng lấy ra tiêu phí, chẳng lẽ, điều này cũng không phải là do bởi vì hắn bị y hấp dẫn sao?
Hay nên nói là, chuyện này, khiến cho Khâm Mặc không thể tiếp thu được.
Nhưng mà, nói như vậy vẫn không thông.
Hắn đối diện với Ly Hận Thiên vốn không có gì cảm giác, hắn cũng sẽ không giống như Văn Diệu, vì đã biết được chân tướng mà chịu không nổi. Phản ứng của Khâm Mặc, rất kỳ quái.
Đến Văn Diệu, cũng hoàn toàn cảm thấy có chút không đúng.
Như là đang bỏ đá xuống giếng, khiến cho nam nhân này, trực tiếp lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, Khâm Mặc cũng không biểu hiện gì, cũng đối với suy đoán của bọn họ cũng xem như không biết. Hắn giống như là đang bàn luận về thời tiết vậy, đôi môi mỏng, lại phun ra những lời nói cực kỳ tàn khốc…
– Làm sao vậy, lời ta vừa nói ra không đúng sao? Y không dám nói ra nguyên nhân, không phải là vì sự giàu sang của Ly phủ, còn có cuộc sống vô ưu áo cơm ấm no. Vì điều này, y vốn không tiếc lợi dụng Văn Diệu, còn câu dẫn cả nhi tử ruột thịt của mình. Tuy rằng linh hồn bên trong đã thay đổi, nhưng vẫn là thân thể kia, không phải vốn là thân xác cha ruột của chúng ta sao? Chuyện không biết xấu hổ đến bậc này, y cũng dám làm ra. Đại ca, Nhị ca, các ngươi bị y đùa giỡn xoay vòng vòng, cũng đã đến lúc, nên tỉnh lại đi, vì loại mặt hàng hạ đẳng này, không đáng giá để có được đâu.
Ý tứ của Khâm Mặc, bọn hắn đều đã hiểu.
Tâm của Ly Hận Thiên, lại tiếp tục co rút đau đớn. Nhưng khiến y ngoài ý muốn là, y lại không thể làm sao để thoải mái tiếp nhận được, so với giọng điệu chất vấn của Văn Diệu, thì việc hắn ở bên y căn bản không đáng giá để nhắc tới, giống như đến kí ức cũng sẽ không hề nhớ rõ vậy…
Cảm giác rất kỳ quái, Ly Hận Thiên cũng không biết, vì sao lại sẽ trở thành như vậy,
– Y vẫn chưa hề nói gì. Nhưng mà, y cũng không cầu xin các ngươi vây quanh y. Đến cục diện của ngày hôm nay, từng người một, có người nào trong chúng ta không phải tự chủ động dính chặt lấy y? Trách y sao? Định lực của bản thân mỗi người, chính mỗi một người ở đây, đều tự hiểu rất rõ ràng. Các ngươi thật sự có thể tùy tiện đều dễ dàng bị kẻ khác câu dẫn sao? Cho dù y có tất cả bản lĩnh như vậy đi, cũng không có cách nào khiến cho gia chủ của Văn gia đây dù đã có người trong lòng mà tự mình động tâm được. Cũng không có cách nào, khiến cho Khâm đại đương gia đây đã từng nhìn qua vô số các mĩ nhân của thế gian này cũng đã bị ảnh hưởng đi?
Ly Lạc không khách khí mà nói, cũng không khiến Khâm Mặc phát hỏa, hắn chỉ lạnh lùng cười, người tao nhã như vậy, lần đầu tiên lộ ra mỉm cười trào phúng. Sau khi thân phận của Ly Hận Thiên bị bại lộ, Khâm Mặc liền trở mặt lột ra bộ mặt nạ ôn nhu, tất cả ôn nhu đó đều trực tiếp liền biến mất vô tung vô ảnh.
– Lời này của Đại ca, nói ra cũng có vài phần đạo lý. Chúng ta  là có yêu thích vốn không giả. Nhưng mà Đại ca, ngươi lấy cái gì mà có thể chắc chắn rằng, y vốn không dựa vào việc câu dẫn nam nhân mà sống, y vốn không có nam nhân, sẽ chết sao?
Một chữ ‘chết’ kia, Khâm Mặc cố ý kéo dài âm cuối, hắn là nhìn nam nhân mà nói.
Hành động khiêu khích của Khâm Mặc, đều xem ở trong mắt,  cảm nhận hẳn là đau lòng đến mức cảm thấy sống không bằng chết, nhưng mà, Ly Hận Thiên phát hiện ra, cảm giác của y căn bản cũng không đến nỗi nào…
Có lẽ là nếu so sánh với vừa rồi, thì lời lẽ vũ nhục này, đã không tính là cái gì nữa rồi.
Năng lực thừa nhận của y, xem ra lại tăng lên một bậc nữa rồi.
– Các ngươi vẫn chưa quên, việc ngày ấy ở trong sơn động bên ngoài Hắc Lân đàm, tên nam nhân này tự dưng biến mất, cuối cùng lại mang theo một thân mùi tanh nồng bị người tìm về. Chúng ta cũng không phải là đứa ngốc, mà không biết y đã làm cái gì rồi, không chỉ có hương vị, mà còn có tư thế kì quái khi đi đường, đều xem ra được đi. Dù sao hôm nay mấy đại gia đều ở tại đây, không bằng ngay bây giờ, chúng ta công bằng mà nói đi, không phải là ta, vậy là ai trong các ngươi đã làm? Cứ nói ra đi, nếu ta nói sai, thì y vốn là thích các ngươi. Nếu không phải, việc kia, có phải hay không, liền nói lên y vốn cùng kẻ khác có quan hệ cẩu thả, tùy tiện có thể là thị vệ…
Tầm mắt của Khâm Mặc lướt qua  ở trên mặt mỗi người, nhưng nhìn đến nơi Ly Hận Thiên đang ngồi đó, lại chất chứa là vô tận trào phúng. Tầm mắt của hai người họ chạm vào nhau,  Ly Hận Thiên liền tự nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao sau đó thái độ của Khâm Mặc lại thay đổi…
Hắn dùng ánh mắt để nói cho y biết, “ta đối xử tốt với ngươi, cũng chỉ là vì muốn có được quốc tỉ thôi, nhưng mà, ngươi là một tên lừa gạt, khiến cho tinh lực của ta, đều đều lãng phí. Những thứ ta đã bị mất đi,  sẽ từ ở trên người người mà đòi lại hết tất cả. Ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không cho ngươi dễ dàng vượt qua đâu.”
Hiểu được, cũng hiểu rất rõ.
Nhìn thấy phản ứng của Khâm Mặc, trong đầu đã nghĩ đủ loại phán đoán loạn thất bát tao có thể xảy ra, nay cũng đã tìm ra được đáp án rồi, chỉ là y còn chưa có chú ý đến mà thôi, cho nên, mới không đau lòng sao…
Vì quốc tỉ, nên mới làm như vậy.
Khâm Mặc, nằm gai nếm mật, chịu đựng nhẫn nhục, thì lúc này cũng là vì y mà sẽ làm ra sự tình này.
Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
– Xem ra, là không có ai thừa nhận. Việc kia, có muốn tới hỏi y hay không, kẻ ở trong bóng tối kia, rốt cuộc là ai, vinh hạnh đến như vậy, được y coi trọng …
Mũi nhọn, lại một lần nữa chỉ về hướng Ly Hận Thiên.
Hôm nay, Khâm Mặc vốn không chuẩn bị để nam nhân chạy thoát.
Hắn tựa hồ muốn chỉnh chết y.
Nhưng đáp án chân chính, ai trong bọn hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Người ở trong sơn động kia, là tên huynh đệ luôn che mặt mà bọn hắn vẫn chưa từng gặp qua, với việc nhiều ra thêm một tên huynh đệ, bọn hắn vẫn còn chưa có thời gian tiêu hóa xong, dưới loại tình huống này, sẽ không có người nhớ đến, liền tính có nghĩ ra đi nữa, cũng sẽ không hề liên hệ đến người nọ liên hệ.
Văn Diệu không thèm nhắc lại, biểu tình của hắn đối với Ly Hận Thiên chỉ còn lại vẻ nản lòng thoái chí, hắn đã quá thất vọng với nam nhân này rồi.
Khâm Mặc nói rất đúng, là do Văn Diệu hắn rất ngu xuẩn. Thủ đoạn của Ly Hận Thiên rất cao tay, cho nên hắn mới không phát hiện ra…
Bất quá hoàn hảo, y đã không thể lừa hắn cả đời.
Mấy tên huynh đệ bọn hắn, lần đầu tiên lại đối chọi nhau gay gắt như vậy, đều tự mình mà ra trận, giương thương múa kiếm…
Mắt thấy Khâm Mặc luôn luôn đang nhằm vào trên người nam nhân gây khó dễ, nam nhân vẫn luôn ngồi ở chỗ đó lại không nói được một lời, cũng không thốt ra bất cứ câu giải thích nào cả. Ly Lạc vừa định thay y nói gì đó, thì Mộc Nhai lại cười ha ha, tiếng cười của hắn, khiến cho tất cả mọi người có chút phát ngây người…
– Hảo, rất tốt.
Mộc Nhai cười thực sang sảng, khác hẳn với sự căng thẳng đang có của bọn họ, giống như là, hắn thật sự vô cùng vui vẻ, hắn cười nhìn Khâm Mặc, lại nhìn Văn Diệu, rồi sau đó nói…
– Nếu tất cả đều đã biết, y vốn không phải cha của chúng ta, hai ngươi cũng không yêu thích y nữa, ghét bỏ y, hận không thể để y mau chết đi. Cũng thật quá đúng lúc, các ngươi không cần chứ gì, vậy thì ta muốn! Từ giờ trở đi, y là người của Mộc Nhai ta đây. Y có tốt hay không tốt, cũng sẽ không liên quan gì đến các ngươi nữa rồi. Liền tính y có từng ngủ với một trăm thằng đàn ông, hay cả một ngàn nam nhân đi nữa, thì cũng chỉ là chuyện nhà của Mộc Nhai ta đây, lại chỉ cần để một mình ta gánh vác là được rồi. Ta rất vui a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.