Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 163: Đều thẳng thắn




Nên hỏi hắn cái gì?
Thông qua cục diện bày ra vừa rồi, Thương Khung không phải là cái gì đều biết ……
Hắn vì cái gì không hỏi……
Lang Đại Bảo do dự là việc này, cũng không biết nên nói một chút cái gì. Thương Khung thấy hắn như vậy, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, lôi kéo hắn muốn để cho hắn ngủ. Thương Khung một chân quỳ gối trên giường, vừa muốn bật dậy đứng lên, Lang Đại Bảo lập tức bắt được hắn…
Thương Khung dừng lại, hắn cúi đầu, đón lấy tầm mắt của nam nhân…
Ánh mắt kia, đáng thương hề hề, tựa như một con thú nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ….
Ở trong trí nhớ của Thương Khung, Lang Đại Bảo là một người nam nhân thành thục ổn trọng, nam nhân này mặc kệ hắn nhiều lần cố tình gây sự. Lang Đại Bảo cũng không chấp nhặt với hắn. Lúc nào Lang Đại Bảo cũng nhân nhượng hắn, mặc dù ở trước mặt người khác, hắn làm ra việc gì đó khiến Lang Đại Bảo cảm thấy không thoải mái. Lang Đại Bảo cũng sẽ không phát giận, nhiều nhất chỉ sẽ ở trong lúc không có ai, mà nói cho hắn biết Lang Đại Bảo vốn không thích như vậy.
Bản chất của nam nhân này vốn rất tốt, Thương Khung không có cách nào hình dung để kẻ khác hiểu được cái tốt của người này.
Ngay từ ban đầu gặp Lang Đại Bảo, hắn vốn là đang dỗi rồi giận dữ, nhưng tiếp theo đó, hắn thật sự là đã bị nam nhân này hấp dẫn.
Từ ban đầu vốn muốn người này phải phục tùng hắn, biến thành hắn muốn thật sự có được cả con người của Lang Đại Bảo.
Nhưng mà, từ khi vào Đế Đô, đến Ly phủ, nam nhân này có chút không giống với ngày thường.
Tuy rằng thoạt nhìn, không có cái gì khác với lúc trước, dáng vẻ quê mùa chân chất, nhìn sự vật vẫn chưa thấy qua cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cái gì cũng đều không hiểu, còn thường xuyên làm ra hành vi buồn cười. Nhưng có đôi khi, Thương Khung rõ ràng cảm giác được nam nhân đang luôn lo lắng đề phòng, lại sẽ không yên lòng…
Ly phủ này, đối với Lang Đại Bảo tựa hồ như rất có ảnh hưởng, đặc biệt là Ly Lạc và Mộc Nhai.
Hắn có thể cảm giác được Lang Đại Bảo bài xích bọn hắn, ở trước mặt bọn hắn, nam nhân này không có cách nào mà duy trì được trấn định và bình tĩnh mình.
Thương Khung cũng không biết quá rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nếu Lang Đại Bảo muốn nói cho hắn biết, liền khẳng định tự mình sẽ nói ra.
Nhưng cuối cùng, hắn lại chờ đợi được một đáp án chính là cục diện như thế này.
Một vòng vây, một cái bẫy. Ngay khi Ly Lạc quát lớn kêu ra tên Ly Hận Thiên, mà Lang Đại Bảo lại đứng lên, thì Thương Khung cái gì cũng đều đã hiểu ra.
Lang Đại Bảo gắt gao cầm lấy bàn tay của Thương Khung không chịu buông. Ở trên thế gian này, Thương Khung đã trở thành người duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm…
Cũng là chỗ vững chắc duy nhất mà hắn có thể dựa vào.
– Ta, có thể tín nhiệm ngươi sao?
Mặc dù đã biết rõ, nhưng Lang Đại Bảo vẫn hỏi lại, ngửa đầu nhìn khuôn mặt luôn mang theo ngạo khí của Thương Khung, tay áo của Thương Khung, cũng bị hắn nắm cùng với bàn tay của thanh niên, đang ở trong lòng bàn tay mình bị mồ hôi thấm vào có chút ẩm ướt.
Không giống như ngày thường mà sẽ dạy dỗ hắn, Thương Khung gật đầu, “ừ” một tiếng, lập tức ngồi vào bên người nam nhân, theo thói quen mà cầm lấy tay hắn.
Nguyên lai, cảm giác khi hai người cùng nắm tay nhau, lại tốt đến như vậy…
Lúc trước, Lang Đại Bảo thật sự đã vô cùng phí phạm thứ được trời cho rồi, không hiểu ra người nên để hắn quý trọng, thật là quá mức ngu xuẩn.
Lang Đại Bảo thả lỏng ổn định hô hấp lại như bình thường. Hắn quyết định, với bất cứ giá nào, thành hay là bại, liền ở ngay lúc này mà quyết định, hắn không chuẩn bị, muốn tiếp tục phải trốn tránh tiếp nữa.
Hắn nhẹ nhàng khép đôi mắt lại,  bên khóe mắt liền nóng ướt, như là có cái gì đó cần phải tràn ra vậy…
Người trốn không khỏi trời cao, tạo hóa trêu người, cả đời này của hắn, đều là bị ông trời trêu cợt.
Đến cuối cùng, hắn nghĩ rằng, hắn đã trốn thoát rồi. Cũng chưa từng nghĩ qua, căn bản hắn vẫn không bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, đến cuối cùng, vẫn là về lại vạch xuất phát…
Hắn không phải là Lang Đại Bảo, khối thân thể này cũng không phải là của hắn. Quá khứ, tên của hắn là…
Ly Hận Thiên.
……
Hắn biết Ly Lạc hận hắn, cho nên Ly Lạc mới tìm mọi cách làm nhục hắn. Ly Lạc hận không thể hắn mau mau chết nhanh hơn một chút, nhưng lại cảm thấy, chết vậy quá tiện nghi cho hắn.
Hắn biết Ly Lạc xem thường hắn. Bởi vì hắn yếu đuối, không có cốt khí. Ly Lạc tìm Huyền Thuật bí tịch cho hắn, hắn cự tuyệt. Ly Lạc muốn dẫn hắn đi, hắn cũng lắc đầu.
Hắn không thể đi, bởi vì còn ý nguyện của Khâm Nguyệt Uyển còn chưa hoàn thành, còn có cả, hài tử còn lại đã bị Quỷ Vương mang đi.
Sứ mệnh của hắn vẫn còn chưa hoàn thành. Hắn đi, tương lai hắn không có mặt mũi nào mà đi gặp Khâm Nguyệt Uyển ở dưới cửu tuyền, còn có mẹ của bọn hắn.
Các nàng đều là người của hắn vì sinh con cho hắn mà chết đi. Hắn so với ai khác đều phải tự trách hơn rất nhiều. Nếu không phải vì hài tử đã thất lạc còn lại, chỉ sợ, hắn đã sớm không kiên trì nổi nữa rồi.
Thật vất vả mới có được hạnh phúc, liền hóa thành bọt nước như vậy. Sự thống khổ của hắn, không có một ai biết được.
Hắn đã đủ thê thảm rồi, nhưng mà, vận mệnh còn chưa chịu buông tha hắn.
Ngay khi Ly Lạc đưa hắn đến trước mặt thần y, để đối phương cho kiểm tra thân thể của hắn. Khi hỏi ra vấn đề này, hắn không thể tin được, Ly Lạc cư nhiên sẽ có loại ý nghĩ này…
Muốn hắn phải đền mạng, muốn hắn phải dùng phương thức đồng dạng, như mẹ của Ly Lạc mà chết đi, đây là do hắn nợ mẹ Ly Lạc…
Khi đó, hắn cảm thấy, hắn thật sự chống đỡ không nổi nữa rồi.
Tín niệm duy nhất, cũng không cso cách nào khiến hắn kiên cường…
Quá khứ, ngay khi Ly Lạc và Mộc Nhai đẩy ngã hắn xuống, xé rách quần áo của hắn, không hề xem hắn là cha, mà là trở thành kĩ nam trong đêm tối, chỉ còn thiếu chút nữa hắn đã muốn đi tìm cái chết…
Thân thể đã chết lặng, nhưng mà tâm vẫn sẽ đau. Miệng vết thương kia, càng ngày càng sâu hoắm, rốt cục đến cuối cùng, có quá nhiều vết thương chồng chất bị rạch lên cùng một chỗ, vĩnh viễn không thể khỏi hẳn…
Hắn vốn đã mất hết can đảm.
Lúc đó, ngay sau khi Ly Lạc biết được, thần y kia không thể khiến hắn giống như nữ nhân có thể mang bầu, Ly Lạc đã hung hăng tra tấn hắn.
Cả đời này của hắn, vì tín niệm, vì tình thân, miễn cưỡng mà cười vui. Nhưng lúc đó, hắn đã quyết định nên vì chính bản thân, mà ích kỷ một lần, hắn không muốn nhẫn nhịn nữa …
Nào là trách nhiệm hay là sự thật gì đó mà hắn đeo trên lưng, quá mức nặng nhọc, hắn đã không còn đủ sức để gánh vác nữa.
Hắn không muốn sống nữa.
Ngay khi Ly Lạc tiến vào hắn thân thể, thần kinh vẫn luôn căng thẳng vốn đã chịu đủ sự tàn phá, căng ra mà bị chặt đứt.
Hắn hôn mê đi mất.
Khi đó, hắn là thật sự đã chết.
Hắn nghĩ rằng hắn vĩnh viễn sẽ không thể mở to mắt được nữa. Nhưng mà, hắn nghe thấy giọng nói của ai đó, vừa nhấc mí mắt lên, lại thấy được thứ ánh sáng quen thuộc, hắn cười khổ, đến chết, cũng hoàn toàn không thể sao…
Đây, là rốt cuộc muốn hắn phải làm sao mới được đây…
Nhưng mà, hắn kinh ngạc phát hiện, chỗ hắn vừa mở mắt liền thấy, không hề có khuôn mặt băng lãnh của Ly Lạc, cũng không phai là khung cảnh xa hoa trong khách điếm kia. Đây chỉ là một căn phòng thực bình thường ở trong nhà dân, đến bức tường ở trong nhà cũng không phải tường gạch, mà là do bùn đất đắp nên xây thành, đây vốn là kiểu dáng phòng ở điển hình ở nông thôn.
Hắn nghĩ rằng, hắn đã hôn mê thời gian quá lâu, nên bọn họ đã rời khỏi khách sạn, nhưng mà, hắn thấy được một đám hài tử có số tuổi so le không đồng đều, đám nhỏ lại đang  kêu hắn là…
“Đại ca.”
Thấy hắn tỉnh lại, một phòngnhỏ liền vang lên tiếng khóc thành một đoàn. Âm thanh to đến mức khiến cái trán của hắn ẩn ẩn phát đau. Hắn muốn biết thật sự là đã có chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà lại không có ai có thể trả lời hắn…
Bất quá tiếp theo, hắn vẫn biết được.
Chủ nhân ban đầu thật sự của thân thể này, vốn có tên kêu là Lang Đại Bảo, trước vừa có trận mưa dầm liên miên, Lang Đại Bảo không biết bơi lại bị trượt chân rơi vào trong nước sông ở đầu thôn, chờ đến khi người trong thôn cứu hắn lên, hắn đã  không còn thở nữa rồi….
Đám nhỏ đang gào khóc, đều là đệ đệ của hắn. Đám nhỏ đã nghĩ rằng lần này Lang Đại Bảo chết chắc rồi, cũng không nghĩ rồi, ở ngay thời điểm cuối cùng, ở ngay khi thôn trưởng dùng tay đập xuống lồng ngực hắn, hắn mạnh mẽ phun ra một ngụm nước sông, tiếp theo, hắn lại sống, nhưng mà luôn luôn ở trong tình trạng hôn mê.
Lúc này hắn đã tỉnh.
Thân phận lại thay đổi.
Từ một kẻ bất lực cái gì cũng không làm được, lại biến thành nông dân.
Ly Hận Thiên không hề biết đến sợ hãi, hay là lo lắng, tương phản, hắn cảm giác được sự thoải mái…
Thân phận này, thực bình thường, vô cùng bình thường. Lại là thân phận mà hắn vẫn luôn ảo tưởng mong muốn có được. So với làm trưởng tử của Ly gia, hắn càng muốn làm một người thường không có quá nhiều áp lúc kiềm chế như vậy. Nay, hắn đã đạt thành mong muốn.
Còn có một khuôn mặt vô cùng bình thường như vậy, hắn cũng không bao giờ phải cần lo lắng nữa, sẽ không hề có chuyện nam nhân loạn thất bát tao nào bò lên giường hắn nữa. Rốt cục, hắn đã có thể làm một nam nhân bình thường.
Hắn nghĩ rằng, là trời xanh đang chiếu cố hắn.
Hắn không muốn trở về. Hắn an an phận phận tiếp tục sống ở làng chài nhỏ ở trên đê sông này. Hắn bị đuối nước sau khi hôn mê, đầu óc không suy nghĩ được tốt lắm, cho nên rất nhiều chuyện cũng không ‘nhớ rõ’, bất quá không liên quan gì, đám nhỏ đệ đệ của hắn thay hắn chắp vá lại từng mảng trí nhớ.
Hắn không biết làm việc nhà nông, sẽ có người dạy hắn. Hắn không biết cắt thái, cũng sẽ có người chỉ cho hắn. Ngày trước hắn vốn không hiểu gì đó, còn có đệ đệ hắn, cả những ngư dân ở trong làng chài sẽ nhiệt tình trợ giúp, từng chút một mà học xong, cũng đã thuần thục.
Hắn thích nơi này. Hắn cũng bắt đầu đảm đương trách nhiệm của khởi Lang Đại Bảo, vì đám đệ đệ nhỏ mà cố gắng, kiếm sinh kế, mà tích cóp tiền tiền cưới vợ cho đám nhỏ này, làm cho cuộc sống của đám nhỏ đều trải qua từng ngày tốt nhất.
Nhưng mà…
Vận mệnh liền thích trêu cợt người, đặc biệt là hắn.
Những chuỗi ngày tốt lành của hắn, hoàn toàn bị gián đoạn, hắn thật vất vả mới có được một chút thành quả ngon ngọt này, nhưng chỉ là một giây lát lướt qua…
Ngày đó, hắn đang cuốc đất, không biết vì sao, đã bị yêu phong cuốn đi mất, khi tỉnh lại lần nữa, cư nhiên hắn đã đến Khinh Nguyệt tộc…
Càng làm cho hắn kinh ngạc là, kẻ hắn phải thành thân, vốn là người của bằng hữu trúc mã chơi từ hồi còn nhỏ, cũng hảo hữu duy nhất của hắn, trở thành nương tử với nhi tử của Thương Nhất Hoành…
Chuyện này rất đáng cười.
Ở bên trong Bách Linh các, hắn không biết hai người họ đang cai nhau gì đó. Hắn chỉ suy nghĩ, làm sao mới có thể mau chóng thoát ra khỏi đây. Hắn phải rời khỏi nơi này, hắn làm sao có thể trở thành nương tử của Thương Khung được đây….
Đứa nhỏ trước mắt này, nói ra sao thì hắn cũng từng đã nhìn thấy Thương Khung lớn lên, hơn nữa, với tuổi tác này của hắn, không phải là đã thiệt thòi cho Thương Khung rồi sao?
Cho nên hắn không muốn, thầm nghĩ tìm mọi cách để rời đi.
May mà, Thương Khung ngạo mạn thì ngạo mạn, nhưng mà  cũng không ép buộc hắn, chỉ cần hắn làm theo ý muốn ở trong giới hạn chịu đựng của Thương Khung, Thương Khung cũng chưa bao giờ làm khó hắn
Thương Khung đối xử rất tốt với hắn, là người đối với hắn tốt nhất, ngoại trừ mấy người thê tử.
Hắn thực cảm động, nhưng mà, hắn không thể đáp lại Thương Khung, bởi vì nguyên nhân thân phận, cũng bởi vì, toàn bộ tất cả gánh nặng mà hắn đang đeo trên lưng.
Nếu hắn thật là Lang Đại Bảo, hắn nguyện ý với Thương Khung ở cùng một chỗ, chẳng sợ không danh không phận, chỉ cần được đi theo Thương Khung…
Nhưng mà hắn không phải.
Thiên Dật tìm Thương Khung, là vì việc tinh tượng dị biến, mục đích của hai người họ đi đến là Đế Đô.
Kỳ thật hắn sớm đều muốn đến đó, việc này và thế gian rung chuyển với hài tử còn lại cùng Cửu Minh tộc vốn là có liên quan với nhau. Nhưng mà hiện tại thân phận của hắn đã thay đổi, hắn cũng không quản được.
Rốt cục hắn cũng có thể không cần đi đâu, không cần để ý tới, không cần bị gánh nặng đè lên vai. Nhưng à, trời xanh không cho hắn cơ hội để trốn tránh.
Đi Đế Đô, sẽ ở trong Ly gia, hắn không muốn trở về, hắn ước gì, có thể chạy thoát đi thật xa…
Hắn vẫn che dấu rất khá, sắm vai nhân vật nông dân này, nhìn thấy quần áo hoa mỹ, sẽ không dám chạm vào, sẽ lộ ra biểu tình kích động.
Nhìn thấy màu sắc rực rỡ phong phú, sẽ há hốc mồm, sẽ nuốt nước miếng, cũng sẽ gió cuốn mây tan,
Dù là đã từng nhìn thấy rất nhiều lần trước đây, cũng thường xuyên dùng mấy vật này nọ, hắn đều biểu hiện ra những phản ứng mà người nông dân nên có…
Đồng thời, hắn cũng thật sự chưa từng thấy qua một vài đồ vật hay sự việc nào đó, bởi vì quanh năm hắn đều ở trong Ly phủ, trước đó đều rất ít bước ra khỏi cửa, biểu hiện này cũng không phải là giả.
Bởi vậy, vẫn không có kẻ nào từng hoài nghi hắn.
Hắn diễn rất tốt, bởi vì nửa đời trước của hắn luôn đều phải diễn trò, sắm vai một kẻ bất lực, chịu sự khi dễ của Ly Lạc và Mộc Nhai khi dễ, nhẫn nhịn chịu nhục, cho nên đóng vai nhân vật nông dân đơn giản mang tên Lang Đại Bảo này, vốn không khó.
Nhưng mà khi đến Ly phủ, sẽ không giống  như trước được nữa.
Dọc theo đường đi, hắn trăm phương nghìn kế muốn trốn đi, nhưng hắn vẫn không thể tránh được.
Khi tiến vào ly phủ, hắn không ngừng lặp lại với bản thân mình rằng, hắn là Lang Đại Bảo, hắn không phải người kia ngày xưa nữa.
Nhưng mà, đối diện với cảnh tượng quen thuộc, mỗi một chỗ đều có hồi ức khắc cốt ghi tâm, nói không có luyến tiếc, căn bản không có khả năng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Mộc Nhai và Ly Lạc, hắn không có cách nào khống chế được nỗi sợ hãi của bản thân, đối với hai người bọn hắn, chính là nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm, liền tính hắn có kiên cường đến mấy, thì lớp mặt nạ dày đó cũng sẽ ở trước mặt hai người hắn cũng sẽ biến thành mỏng tanh yếu ớt không chịu nổi một chút ba chạm nào cả…
Nỗi sợ hãi này đã là thói quen, giống như là bản năng động vật ăn cỏ khi vừa nhìn thấy mãnh thú đều sẽ chạy trốn.
Là thân thể theo bản năng, lập tức cho ra phản xạ có điều kiện.
Hắn tận lực che dấu,
Nhưng mà, hắn vẫn bại lộ.
Từ khi tiến vào nơi đây, hắn kỳ thật cũng đã không cách nào mà diễn tốt vai Lang Đại Bảo được nữa.
Hắn nghe thấy tin tức Ly Hận Thiên thành thân. Hắn vẫn nghĩ rằng, đó là do Ly Lạc từ nơi nào đó tìm người thế thân, sợ người khác  hoài nghi mà phải giả trang hắn. Dù sao ở nửa đường, hắn liền ‘chết’, Ly Lạc cũng cần đưa ra một lời giải thích, cho nên  có thể Ly Lạc tạm thời không muốn để Ly Hận Thiên ‘chết’.
Nhưng sau khi thấy được người kia, hắn trợn tròn mắt.
Người kia, khối thân thể kia, là hắn.
Hắn sẽ không thể nào không nhận ra được khuôn mặt mình. Hắn hoàn toàn quen thuộc thân thể của chính mình hơn bất kì kẻ nào. Nhưng mà, người kia là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.