Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 158: Bị phát hiện




Ngày hôm sau, khi Ly Hận Thiên tỉnh lại, y nhìn thấy không phải là khuôn mặt đang say ngủ của Ly Lạc, mà chính là một đôi mắt tỏa sáng lượng lượng lấp lánh mà nhìn chằm chằm y….
Chủ nhân của ánh mắt này, khẳng định không phải là Ly Lạc.
Cả đời này của Ly Lạc, cũng không biết làm ra cái bộ dáng khả ái như vậy.
Nếu thật sự là hắn có làm ra được biểu tình này đi nữa, thì cũng khiến y cảm thấy thật đáng sợ.
Ngẫm lại liền nổi lên một trận ác hàn.
Giống như là tận mắt nhìn thấy Mộc Nhai môi thoa son mặc váy ngắn vậy.
– Gia —
Vũ Quả kéo dài âm cuối, nàng vô cùng hưng phấn, trong ánh mắt kia, đều lóe lên ánh sáng, giống như là tiểu thú đã thấy được con mồi của mình vậy, thần thái sáng láng. Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng của Vũ Quả như vậy, Ly Hận Thiên cư nhiên có cảm giác không rét mà run…
Y theo bản năng, liền bắt lấy tấm chăn kéo lên trên che người lại.
– Gia, ngài thật đúng là, hơn nửa đêm khuya khoắc lại chạy đi khắp nơi. Tối qua còn ở bên, nhưng sáng hôm nay vừa thức dậy, trong phòng lại không có người, khiến cho Vũ Quả sợ hãi. Nếu không phải do Thất nói cho ta biết, ngài và đại thiếu gia đi tới nơi này. Vũ Quả thật muốn đi tìm Phúc bá mà kêu người, tìm khắp thành này rồi.
Khuôn mặt của nam nhân liền suy sụp xuống, không cần phải dùng lời lẽ khoa trương như vậy a…
Đối với biểu tình vô cùng trịnh trọng kia của Vũ Quả kia, Ly Hận Thiên thật sự không thể tưởng tượng nổi, từng tốp tinh kị binh đi tra xét toàn thành tìm kiếm, cuối cùng khi phát hiện ra y lại đang ở tại nhà mình trên giường của nhi tử, thì sẽ bày ra cái loại biểu tình gì đây…
Kẻ khác thì không nói tới, tên Mộc Nhai kia khẳng định sẽ ở ngay lúc đó nổi bão, hắn không phá nát chỗ ở của Ly Lạc, thì Ly Hận Thiên sẽ đem tên y viết ngược lại….
Bất quá tối hôm qua, y không nói cho Vũ Quả biết một tiếng, là y không đúng, tên Ly Lạc kia đột ngột tới phòng ngủ, y đến một chút chuẩn bị cũng đều không có…
Cho nên còn thiếu sự thỏa đáng.
Ly Hận Thiên áy náy nhìn về phía Vũ Quả, y vừa định nói xin lỗi, liền phát hiện, tầm mắt của nha đầu Vũ Quả kia lia nhanh đến dõi theo chiếc cổ của y mà nhìn chăm chú, nam nhân thế này mới nhớ ra, y loé lên một tia không thể chịu nổi….
Tối hôm qua, sau khi làm xong, liền cứ để như vậy mà ngủ mất, đừng nói là mặc quần áo, đến thân thể y cũng chưa kịp tẩy rửa…
Còn có, động tác của Ly Lạc thô lỗ như vậy, trên thân thể của y khẳng định đã bị để lại không ít dấu vết. Nghĩ vậy, tầm mắt của nam nhân lướt nhanh đến ở trên người y quét qua một vòng. Tuy rằng không đem chăn xốc lên, nhưng chỗ nào lộ ở bên ngoài địa phương, cũng đều đã hiện lên đủ màu sắc sặc sỡ…
Vẻ mặt của nam nhân liền hiện lên xấu hổ, liền tính nếu y nói, y chỉ là mộng du mà đi tới nơi này, kỳ thật y và Ly Lạc vốn chuyện gì cũng đều không có, thì cũng sẽ không có người nào sẽ tin…
Vũ Quả biết, gia nhà nàng có da mặt thật mỏng. Cho nên thực biết điều mà xoay đầu đi, dù sao vừa rồi khi Ly Hận Thiên vẫn còn ngủ, nàng có thể nhìn thấy chỗ nào, cũng đều đã nhìn qua một lần…
Không phải là do nàng cố ý, chỉ là do tấm chăn của nam nhân chỉ đắp đến dưới bả vai, chiếc cổ tràn đầy ấn ký kia vẫn lộ ra bên ngoài, Vũ Quả muốn làm như không thấy, cũng không thể a.
Khắp nơi đều là hôn ngân đậm màu dày đặc, còn có dấu răng loạn thất bát tao.
Nói vậy, tối hôm qua chủ tử nhà nàng, quả thực…
Quá khoái hoạt.
Bất quá may mắn, Ly Hận Thiên ngủ thực thành thật, y cũng không đá chăn, cho nên phần lớn cảnh xuân đều bị che khuất, bằng không, về sau y thật sự không thể nào còn có mặt mũi nào mà đi gặp người nữa…
– Cái kia… Vũ Quả, lấy quần áo đến đây cho ta.
Vũ Quả xoay đầu lại, Ly Hận Thiên cũng vốn không có lại làm điều thừa mà che lấp gì nữa. Dù sao thì vừa rồi, thời điểm y không chú ý đến, thì Vũ Quả cũng đều đã xem sạch sẽ cả rồi.
Bây giờ mới che, sẽ chỉ là hành động giấu đầu hở đuôi.
Ly Hận Thiên xoa xoa cái gáy, Ly Lạc thật vất vả giúp y sửa sang lại mái tóc rất tốt rồi, lại một lần nữa bị làm cho hỗn độn không chịu nổi.
Trước khi ngủ, hai người họ còn hàn huyên trong chốc lát. Ly Lạc nằm ở một bên sườn, một tay chống đầu, nhìn người trong lòng bị hắn làm đến mức không còn khí lực để nói chuyện nổi nữa, toàn thân đều mềm nhũn. Hắn lại ở một bên nhàm chán mà lấy ngón tay chải lại mái tóc dài cho y, ở một bên lẳng lặng nghe Ly Hận Thiên kể lại chuyện đã xảy ra vào ban ngày…
Ly Lạc vốn nói không nhiều lắm, cho nên phần lớn thời gian đều là do Ly Hận Thiên nói chuyện.
Khi Ly Hận Thiên nói rằng, y có thể tu luyện, ánh mắt đều tỏa sáng lên, chuyện này đối với y mà nói, là một tin tức vô cùng tốt từ trên trời rơi xuống.
Nghe thấy Ly Hận Thiên giữ lại cổ kia, còn muốn tu luyện, Ly Lạc thật cao hứng, hắn không thích kẻ không có tiền đồ. Hoặc là nói, hắn không ưa một kẻ nào đó vốn không có cốt khí. Ly Lạc vô cùng chán ghét. Ly Hận Thiên có thể có ý muốn này, dù y có tu luyện đến trình độ nào đi nữa, thì Ly Lạc vẫn cảm thấy vui mừng.
Lại kiêu ngạo thay y.
Ở tuổi tác này, vốn đã bỏ lỡ thời kì tốt nhất để tu luyện, nhưng mà y lại có quyết tâm này, nên kết quả vốn không quan trọng.
Tối hôm qua làm quá điên cuồng, thế cho nên toàn thân chỗ nào cũng đều bị đau, không phải là đau nhức, mà là làn da bị đau. Xem ra, Ly Lạc khẳng định đã cắn y bị thương. Tên kia, cắn rất mạnh…
Còn có, nơi đó ở phía dưới cũng bị đau, còn có thực nóng, rõ ràng là cao hơn so với nhiệt độ cơ thể rất nhiều.
Cái loại tình trạng biểu hiện này, y nhất định là nơi đó đã bị sưng lên, y đến xem cũng không cần xem.
– Gia, đại thiếu gia nói, ngài tỉnh thì cần phải đi tắm rửa trước đã.
Tối hôm qua, Vũ Quả không biết Ly Hận Thiên đã rời đi. Sáng sớm hôm nay, khi nàng chính thức bước vào phòng liền hiện lên vẻ mặt kinh ngạc nhìn chiếc giường trống không kia. Là Thanh Nhiên nói lại cho nàng biết rằng, nam nhân đã đi về phía nào. Người có thể sai khiến được Thanh Nhiên thì chỉ có Thất. Quả nhiên, Thất liền ở tại Vô Lạc cư, sau khi nhìn thấy nàng, vẻ mặt lạnh lùng thuật lại chỉ thị của Ly Lạc chạy, chuyển lời cho Vũ Quả.
Đối với lời Vũ Quả vừa nói, khiến cho Ly Hận Thiên sửng sốt, đây là Ly Lạc đang nhắc nhở y, không cần phải quên mất đem thứ gì đó còn ở bên trong thân thể y mà thanh lí đem đi ra ngoài…
Mỗi lần như vậy y đều xấu hổ đến chết mất.
Mỗi lần làm xong, đều luôn phải cần người khác nhắc nhở, dù là Mộc Nhai, hay là Văn Diệu…
Bằng không y sẽ bị tiêu chảy.
Nghĩ vậy a, nam nhân liền khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, động tác y cào tóc liền càng hung hăng hơn.
Lúc này, hạ nhân đã đưa nước ấm tới, liền đặt ở gian ngoài. Vũ Quả giúp nam nhân chuẩn bị tốt quần áo để thay sau khi tắm rửa liền đi ra ngoài, chờ khi trong phòng một người cũng đều không có, Ly Hận Thiên mới bước xuống giường đi tắm rửa.
Ngồi ở bên trong dục dũng chứa đầy nước ấm, cảm giác ấm áp lan tỏa, ngoại trừ khiến y cảm thấy thoải mái ra, cũng khiến cho nơi bị rách da đó ẩn ẩn truyền đến đôi chút đau đớn. Y đã nói, tối hôm qua làm có chút quá tay, tên Ly Lạc kia, căn bản không hiểu cái gì là tiết chế…
Ly Hận Thiên ở trong lòng oán giận vài câu. Bất quá qua một hồi lại nhớ đến chuyện xảy ra vào tối hôm qua, khuôn mặt của nam nhân lại bắt đầu nóng lên, không biết nguyên nhân là do nước ấm, hay bởi vì cái lí do nào khác…
Y nhớ tới, lời mà Ly Lạc đã luôn hỏi y …
Muốn lưu lại bên người của hắn hay không.
Nếu nói lúc trước, lời của Ly Lạc hỏi đều là lời lẽ ba phải dù đáp án lại cái nào cũng được, lại không cần ép y trả lời, giống như là thuận miệng mà thốt ra thôi, nhưng lần này, hắn là chân thành mà hỏi, y không nên không trả lời hắn….
Hắn là đang thông báo.
Không phải ảo giác, mà là sự thật.
Ly Lạc phơi bày ra tình cảm của hắn, nói cho cho y biết, cũng cần y phải đáp lại.
Ngay sau khi y gật đầu, Ly Lạc lập tức có bao nhiêu dũng mãnh, chỉ có chính y mới biết được.
Đó là bởi vì, Ly Lạc thực hưng phấn.
Vì câu trả lời của y, mà vui mừng.
Nam nhân nghiêm mặt đỏ lên, vươn ra bàn tay dính đầy nước mà hung hăng vỗ lên mặt mình hai cái, không thể nghĩ tiếp nữa, y có chút cảm giác xấu hổ đến mức muốn ôm lấy đầu gối của chính mình, lăn qua lăn lại ở trên giường tháp mấy vòng a…
Tuy hành vi này vốn ngu xuẩn, nhưng mà y thật sự muốn làm như vậy.
Y cảm thấy, Ly Lạc khiến đầu óc y trở nên choáng váng.
Y không phủ nhận, y vẫn luôn bị Ly Lạc hấp dẫn. Tuy rằng tính cách của tên kia luôn là lạnh như băng, còn không coi ai ra gì, có thể không bàn đến khuôn mặt tuấn tú luôn không có biểu tình gì lại luôn trêu chọc y, khi hắn lại luôn dùng phương thức của riêng mình mà biểu hiện ra sự ôn nhu, thì tim của y thật sự đã nhanh chóng mà đập thình thịch…
Ly Lạc sẽ không cười, nhưng hắn lại sẽ làm y cười.
Ly Lạc cũng sẽ không hỏi y cần cái gì, nhưng mà hắn lại biết y nghĩ muốn cái gì.
Ngay khi y không vui, hoặc là bất an, Ly Lạc đều sẽ để y dựa vào…
Tuy rằng hắn cái gì cũng không làm, nhưng mà, hắn có một loại sức mạnh thực kỳ diệu, có thể khiến y an tâm.
Không biết là bắt đầu từ khi nào, thì đến cuối cùng y sẽ lấy Ly Lạc ra so sánh với mấy tên còn lại. Y cũng sẽ nhớ tới hắn vì y đã từng làm ra chuyện gì, cũng sẽ tự động mà ghi nhớ lại, những chuyện đã xảy ra giữa hai người họ khi ở cùng một chỗ, chuyện vui vẻ, hay không vui.
Ly Lạc đều sẽ có ảnh hưởng đến y.
Y luôn luôn phải khống chế cảm xúc của bản thân. Y biết, y và Ly Lạc là người của hai thế giới. Tuy rằng, thân thể này vốn không phải là của y, nhưng mà mối quan hệ thật sự của hai người họ là phụ tử, họ căn bản không có thể ở bên nhau…
Nhưng mà, Ly Lạc lại từng chút một khiến y quên mất một vài việc, khiến y rảo bước mà tiến vào cạm bẫy mà hắn sắp đặt tốt rồi, lại vẫn còn hồn nhiên không biết…
Chờ đến khi y hoàn toàn tỉnh ngộ khi, y đã không thể bước đi ra được nữa.
Y chỉ có thể cam chịu mà nguyện bị luân hãm.
Cho nên, ngay khi Ly Lạc hỏi y, y cư nhiên không có giật mình, thậm chí y còn cảm thấy được là, đây là theo lý lẽ thường tình ên phải làm như thế…
Y đã thích Ly Lạc.
Nhưng y thủy chung không có chú ý tới.
Hiện tại, hết thảy đều trở thành việc thuận lý thành chương như vậy. Ly Lạc hỏi, y trả lời.
Một chút cảm giác khác thường cũng đều không có.
Y đáp ứng rồi, nhưng mà y sẽ không hối hận.
Y sẽ vì câu trả lời ngày hôm qua mà phụ trách. Ly Lạc là chân thành bày tỏ. Y tuyệt đối cũng không phải là kẻ ăn nói bừa bãi.
Không phải bị cái loại không khí cuồng nhiệt kia cuốn hút mà lỡ thốt ra, mà câu trả lời đó là từ tâm mà phát.
Điểm ấy, nam nhân vẫn hiểu rất rõ ràng.
Y cảm thấy như vậy rất tốt.
Mặc kệ là quá khứ của y, hay là sau khi đi vào thế giới này, lần đầu tiên mà y biết được cảm giác động tâm là, khi Ly Lạc đối xử với y không tốt, thì y sẽ khó chịu, Ly Lạc đối xử với y ôn nhu, y sẽ ngốc hồ hồ mà lưu luyến…
Hơn ba mươi tuổi đầu, mới bắt đầu yêu đương, y cũng có chút dậy thì quá muộn rồi.
Nghĩ vậy, nam nhân rầu rĩ nở nụ cười hai tiếng. Tiếp theo, vừa ngước mặt lên, lại lấy bàn tay hung hăng vỗ hai lên mặt cái. Y cần phải tỉnh táo lại. Y không cần soi gương, nhưng y khẳng định biểu tình của y bây giờ nhất định thực xuẩn…
Y nhớ rõ đồng nghiệp của y nhắc tới biểu tình khi thích một người, thực hoa si, y lại còn chê cười người ta.
Nhưng mà bây giờ, y cũng lại như vậy …
Ly Hận Thiên không muốn có dáng vẻ như vậy, sẽ dọa người ta sợ.
Nhưng y mới cảnh báo xong cho bản thân không bao lâu, liền ở ngay sau đó lại ngây ngốc cười ra tiếng.
Y thực vui vẻ.
Cứ như vậy, suốt một buổi sáng này, nam nhân liền ngồi ở trên dục dũng, thẳng đến khi nước ấm đều dã bị lạnh đi, mũi y liên tiếp đánh rất nhiều cái hắt xì, thân thể y mới từ bên trong đứng lên.
Y vẫn không quên rằng thân thể của y vẫn còn suy yếu. Y cũng không muốn liền chỉ ngồi như vậy mà lại bị cảm.
Tắm sạch sẽ rồi, Vũ Quả lại truyền đạt lại ý tứ của Ly Lạc. Nàng thuật lại lời Ly Lạc đã nói rằng, y có thể ở chỗ này chờ đến khi hắn trở về, hắn bận giải quyết xong công việc, buổi tối sẽ quay về phủ.
Nghe thế này a, nam nhân mím môi mỉm cười một chút, tiếp theo y khoát tay với Vũ Quả, khi nói chuyện, y còn mang theo tiếu ý. Ý của Ly Hận Thiên bảo bọn họ trở về thôi, ở lại đây mà chờ Ly Lạc về, y có chút ngượng ngùng…
Dù sao, cũng chỉ vừa mới vừa xác nhận quan hệ.
Đừng nói là chờ, gặp mặt thôi, y cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Huống chi, Phong Vô còn lưu lại cho y quyển bí tịch còn để ở trong phòng của y. Y vẫn còn muốn trở về tu luyện, y khẩn cấp, muốn biến cường……
Hôm nay tâm tình của Ly Hận Thiên rất tốt. Y ở chỗ của Ly Lạc dùng cơm sáng xong mới rời đi, lần đầu tiên y đến Vô Lạc cư của Ly Lạc. Tối hôm qua khi đến đây, y cũng không cảm thấy thế nào cả, nhưng khi trở về, y liền nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm vài lần, lúc không nhìn tới thì không có việc gì. Nhưng khi vừa nhìn tới, nam nhân ban đầu còn vui sướng mặt mày giãn ra thì bây giờ mày chau mặt nhăn lại càng chặt ……
Bọn hạ nhân đang lục tục bề bộn nhiều việc, tựa hồ như là đang chuẩn bị cho lễ hội gì đó.
Y nhìn thấy bên ngoài được treo lên rất nhiều dãi lụa màu đỏ.
Vào khoảng tháng này, cũng không có cái ngày lễ hội gì đặc biệt, vì sao lại cần chuẩn bị mấy thứ này.
Hơn nữa, còn có đồ đạc tân gia.
Tựa hồ như phải sắp xếp lại nơi này, hoặc nên nói là, đang bố trí gì đó…
Cảnh tượng này, Ly Hận Thiên không phải là chưa từng thấy qua.
Nhưng mà, y không muốn nghĩ đến phương diện kia.
Nhưng…
Ly Hận Thiên đứng lại, Vũ Quả đi theo cũng dừng lại. Nàng cũng thấy được những kẻ đó đang đi tới đi lui bận rộn, nhưng mà nàng không thấy rõ là, bọn họ đang làm cái gì, thấy sắc mặt của chủ tử nhà mình không tốt, Vũ Quả đã muốn chạy tới hỏi một chút, nhưng mà Ly Hận Thiên lại ngăn cản nàng….
– Thất, nói cho ta biết, đây là có chuyện gì đang xảy ra?
Khi Ly Hận Thiên hỏi, đến đầu cũng chưa xoay lại, y không cần xác nhận, y biết, Thất khẳng định đã biết, việc xảy ra ở trước mắt là sao lại thế này.
Vốn bản tính đối với chủ tử liền tuyệt đối trung thành. Thất liền nói ra sự thật.
Nhưng ở ngày một khắc này, Thất chần chờ.
Ly Hận Thiên xoay đầu lại, tầm mắt sắc đã khác với sự ôn nhuận của vừa nãy, y nhìn Thất, lạnh lùng ra lệnh,
– Nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.