Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 137: Tốt hơn một chút




Hắn đã cưới vợ, lại sinh con, xem như cũng đã sống qua non nửa đời. Nhưng Khâm Mặc không biết là, hắn vừa hiểu được cái gì gọi tư tưởng mới.
Ngày trước hắn cũng từng thử qua. Thượng nam nhân kia ở trên giường căn bản là không cao trào nổi, y lại không biết cách chơi đùa. Hắn chỉ là trả thù y theo một cách cũ kỹ không hơn. Nhưng lúc đó lại không khiến người điên cuồng, cảm giác thực bình thường.
Vô cùng bình thường.
Đáng tiếc, cũng chính là cái gọi khí chất thực vô vị…
Khâm Mặc cũng không ôm bao nhiêu hy vọng lớn lao gì cả.
Hắn lại càng không cảm thấy, thân thể của nam nhân thì có gì có thể thoải mái giống như nữ nhân vậy, chỉ là thích trêu chọc thân thể của nam nhân muốn ngừng mà không được. Nhưng mà hôm nay, xem như là hắn mới chân chính trau dồi lại kiến thức một lần nữa…
Cũng hiểu được, vì sao có kẻ, lại chuyên đi thích nam nhân.
Ly Hận Thiên cũng không giống như nữ nhân mà hắn đã từng ôm qua ngày trước. Bộ dáng như vậy có chút trêu chọc kẻ khác yêu thương đến vậy, lại không phải là cố ý tỏ ra để câu dẫn, hay làm ra bộ dáng vui vẻ hùa theo. Có thể nói, nam nhân cái gì cũng sẽ không làm ra vẻ. Y chỉ luôn ôm hắn, đến tiếng rên rỉ cũng không tính là rất lớn…
Nhưng y quấn lấy hắn siết thực chặt.
Y bám víu lấy tấm lưng của hắn, thậm chí không để Khâm Mặc ngẩng đầu, cằm y đặt ở trên vai của Khâm Mặc. Đôi môi kia cực lực mím chặt mà ẩn nhẫn lại còn cố khống chế không ngừng “hừ” ra tiếng, hô hấp của nam nhân “ồ ồ” ở trong khoảng cách gần đến mức truyền tới sát bên lỗ tai của Khâm Mặc…
Âm thanh của Ly Hận Thiên theo động tác của hắn mà thay đổi. Hắn chỉ cần chậm lại hoặc là dừng lại, nam nhân sẽ thở ra hơi thật dài. Nhưng hai chân của y lại sẽ vô ý thức mà thúc giục mở rộng ra mà ma sát ở trên thân thể của người bên cạnh y…
Hắn động quá nhanh, nam nhân sẽ phát ra âm thanh “ô ô” giống như chịu không nổi nữa vậy. Trong khi hắn kịch liệt nhất, s bắt đầu bật thốt lên tiếng khóc nức nở. Làn điệu kia so với âm thanh của nữ nhân phát ra còn dễ nghe hơn rất nhiều, là ẩn nhẫn kiềm nén không ngừng, còn mang theo một chút ủy khuất cùng oán giận, nhưng càng nhiều, là nhuốm màu sắc dục hấp dẫn đến nói không ra lời…
Thực quyến rũ câu nhân, lại khiến cho người nghe hưng phấn không ngừng.
Xem ra, Ly Hận Thiên thực thẹn thùng. Nhưng thân thể lại rất muốn làm. Cả người y dán lên trên người hắn, đến thời gian để hắn vuốt ve y cũng không cho. Khâm Mặc muốn đổi tư thế, đôi mắt của y liền mở ra phân nửa mà dùng hốc mắt đã đỏ lên, hoang mang nhìn hắn…
Thân thể của hai người họ vừa mới tách ra một chút. Ly Hận Thiên lập tức liền dán lại đây. Khâm Mặc chỉ có thể dỗ y, nói cho y nghe, “cha, hai ta đổi tư thế khác càng thoải mái hơn, vị trí đó càng ấm áp…”
Ly Hận Thiên không thích từ phía sau làm, trừ phi Khâm Mặc hoàn toàn đặt y ở trên người. Y tựa hồ thực thích cảm giác thân thể hoàn toàn kết hợp dán lại ở cùng một chỗ, tuyệt đối không muốn tách ra…
Càng khiến cho Khâm Mặc ngoài ý muốn là, hai người họ đã làm xong một lần. Nam nhân rõ ràng đã mệt đến chịu không nổi rồi. Nhưng y vẫn còn quấn quít lấy hắn, giống như là vẫn chưa được thỏa mãn đủ vậy.
Đợi đến khi một lần nữa lại bắt đầu, thậm chí biểu hiện của y lộ ra vẻ khó kiềm chế nổi nữa. Y chủ động đòi hỏi muốn thêm nhiều nữa, dốc toàn sức mà phối hợp với Khâm Mặc. Bộ dáng của nam nhân như vậy, thật sự khiến cho người ta phải kinh hỉ…
Khâm Mặc để cho y ở phía trên. Y không muốn đi, nhưng Khâm Mặc nói “vậy thì không làm”. Cuối cùng nam nhân chỉ đành cắn môi mà khóa ngồi xuống trên người y. Khâm Mặc vĩnh viễn cũng không thể nào quên được, bộ dáng y vừa đỡ lấy nam căn của hắn, đôi mày nhíu lại mà vừa từng chút một ngồi xuống đem nó nuốt đi vào bên trong…
Ly Hận Thiên làm xong động tác này, thật sự là đã khóc lên.
Khâm Mặc liền kéo khuôn mặt y xuống mà hôn môi. Vừa hôn hôn một chút, động tác của nam nhân đang ngồi ở trên người hắn tiếp theo liền trở nên lớn mật. Y chủ động lắc mông, tự mình tìm kiếm chỗ thoải mái. Âm thanh của y cũng càng ngày nghe càng hay, không hề giống như bộ dáng bị khi dễ mà ẩn nhẫn. Trái lại là càng mang đến cảm giác có chút giống với bộ dạng y là đang hưởng thụ, lại thực thoải mái…
Thân thể của nam nhân rất là thành thực.
Sau khi đã lần lượt vuốt ve cùng với phối hợp, liền nhóm lên thói quen của thân thể y vậy. Nam nhân cũng càng ngày càng thêm. phóng túng. Cuối cùng Khâm Mặc hoàn toàn buông ra nơi đó của nam nhân, càng thấy được rõ rệt mị thái chỉ thuộc về nam nhân này…
Giống như một đóa hoa đang nở rộ, mỗi một đóa hoa đều vươn cành duỗi cánh mà bung mở ra hoàn toàn, không hề e thẹn mà giữ lại…
Cái bộ dáng này của Ly Hận Thiên tuyệt đối là có thể đoạt lấy tâm phách của kẻ vừa nhìn thấy, khiến người ta có cảm giác hận không thể chết ở trên người y.
Đó là suy nghĩ của Khâm Mặc, nam nhân này thật sự không chạm là không được…
Giống như yêu vật vậy, sẽ làm kẻ khác phải nghiện, tay không buông xuống được…
Một đêm này trải quả thật vô cùng điên cuồng, thân thể dâm đãng, thì thầm ái muội nói nhỏ, còn có thân thể xinh đẹp lạinphù hợp với nhau đến hoàn mĩ. Hai người họ vẫn luôn lặp đi lặp lại một việc, không có nhàm chán, không có ghét bỏ, chỉ có lưu luyến cùng không muốn buông…
Còn có mĩ vị chưa kịp ném hết.
Khí lực vốn có của Ly Hận Thiên đều tiêu hao hết sạch sẽ. Trên bầu trời vừa mới ửng sáng, y liền ngủ. Y không biết, khi đó đã là giờ nào rồi. Y cơ hồ là tứ chi vừa dừng lại động tác liền buông xuống mà ngủ mất. Ngay lúc đó trong đầu cái gì cũng hoàn toàn đều không có, y đã thật lâu không có được ngủ say như vậy, lại thỏa mãn đến như vậy…
Khi lần nữa y mở to mắt, bầu trời đã hoàn toàn sáng rõ, chậu than ở trong phòng hoàn toàn đã bị dập tắt, ở trong không khí còn lan tỏa ra lương ý nhè nhẹ, nhưng nam nhân lại không cảm thấy lạnh…
Trái lại y còn cảm thấy thần thanh khí sảng.
Mỗi lần làm xong, thân thể y đều sẽ bị đau, thắt lưng đau mà chân cũng đau. Lần này lại không ngoại lệ. Nhưng mà y kinh ngạc phát hiện. Hôm nay trạng thái của y lại phá lệ rất tốt, một chút uể oải hay là mỏi mệt gì đó cũng đều không có, thực có tinh thần.
Rõ ràng là đã làm cùng chuyện, nhưng lại đột nhiên mang đến kết quả tương phản biến hoá lớn đến như vậy…
Đêm qua, giống như là khi y phát bệnh vẫn như ngày thường, Khâm Mặc dùng thân thể giúp y sưởi ấm, ngoại trừ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Khâm Mặc khiến y dễ chịu một chút ở bên ngoài, lại không có thay đổi gù khác. Tiếp theo chứng bệnh của y hoàn toàn phát tác ra, y trực tiếp bị lạnh lẽo vây quanh liền thần trí không rõ ràng. Nhưng đến tiếp sau nữa, lần đầu tiên ở trong lúc đang phát bệnh thì có thể tìm lại khả nắng suy nghĩ cùng năng lực cảm quan…
Y biết Khâm Mặc đang ôm y. Nhưng mà y không có cách nào ngăn cản được nữa, thân thể y thực khát vọng được Khâm Mặc ôm. Vô luận là lúc hắn hôn môi y hay là thời điểm cuối cùng khi hắn tiến vào. Cái loại cảm giác này giống như là kẻ đang đi lạc ở trong sa mạc, rốt cục ở trong chớp mắt liền phát hiện ra một dòng suối nhỏ đang chảy ra ở trước mắt, khiến cho y thật lòng khó mà dằn xuống ham muốn, lập tức điên cuồng mà càng muốn thì càng muốn thật nhiều thêm…
Thân thể y, còn có mọi cảm giác tồn tại đều đã bị hơi thở của Khâm Mặc chiếm lấy. Sau khi tỉnh lại, y mới phát hiện. Đêm qua, ngay trong một khắc khi thân thể bắt đầu có cảm giác trở lại, không hề còn là một khối băng lạnh lẽo kia, y đã quên mất cái lạnh lẽo thấu xương kia.
Y đã hoàn toàn quên đi việc đang bị phát bệnh, thân thể cũng không nhớ lại.
Có lẽ Khâm Mặc nói đúng, làm loại chuyện này, thật sự sẽ khiến người ta ở trong khoảng thời gian ngắn nhất liền lập tức ấm lên…
Thân thể tránh được một kiếp nạn, cùng với sự cảm kích, không có gì bất ngờ xảy ra đó là Ly Hận Thiên vô cùng xấu hổ. Y không có cách nào mà đối mặt với Khâm Mặc …
Chuyện xảy ra vào tối hôm qua, vẫn còn hiện ra rõ ràng ở trước mắt, y làm sao mà quấn quít lấy Khâm Mặc không buông ra, y lại chẳng biết xấu hổ mà đáp lại khi Khâm Mặc hỏi y làm thế này có thoải mái hay không…
Những lời này, y vẫn còn nhớ rõ.
Y nói cho Khâm Mặc biết, sờ đến nơi nào thì y sẽ thoải mái. Còn có lúc hắn hỏi y có thấy hư không muốn hắn hay không, y liền kêu hắn, hắn lấp đầy vào bên trong y…
Ngay khi sắp tới cao trào, y còn ở trước mặt Khâm Mặc mà tự lấy tay y làm ra. Y vẫn chưa quên được Khâm Mặc luôn luôn nhìn y, khiến cho y hoàn toàn bắn ra …
Thậm chí y nói, vẫn còn muốn, tiếp tục làm, đừng có ngừng lại tất cả việc này, cứ như thế mà nói ra …
Y phóng đãng, không biết xấu hổ như vậy. Y muốn cho Khâm Mặc nhìn y ra sao đây …
Y vẫn chưa quên việc ngày đó ở trong thư phòng của Khâm Mặc. Đêm qua y lại nói những lời này, giống như thật sự là bản thân y rất thiếu nam nhân, mặc kệ là ai thì y cũng đều câu dẫn giống vậy…
Cho nên Khâm Mặc mới vì quốc tỉ, mà đành phải ‘hy sinh’ nhan sắc của mình.
Ly Hận Thiên lâm vào mâu thuẫn trước nay chưa từng có. Cho nên sau khi y tỉnh lại, đã qua một thời gian rất lâu mà vẫn chưa nhúc nhích thân thể. Khoác ở trên lưng y là cánh tay của Khâm Mặc, y sợ chỉ cần y vừa động, Khâm Mặc liền phát hiện y tỉnh.
Cùng chuyện buổi sáng ngày đó thức dậy liền nhìn thấy Ly Lạc, cả đời này Ly Hận Thiên cũng đều sẽ không hề quên được. Y không muốn tái diễn lại một lần nữa. Nhưng mà, hai người đều nằm trên cùng một chiếc giường tháp này, y làm sao có thể lại không đối mặt với nhau được…
Trốn không thoát.
Tối hôm qua y bị ép buộc trong một thời gian dài, lại tích cực chủ động đến vậy, cho nên hôm nay eo của y liền so với bình thường đến càng chua xót mỏi hơn một chút. Ngủ đủ một giấc sâu lại trọn vẹn, một khi đã thanh tỉnh căn bản không có cách nào mà duy trì một tư thế trong một thời gian dài được, không chống đỡ được bao lâu mà thân thể bắt đầu đau nhức, lại là cái loại sưng đau này khiến cho người không thể chịu đựng nổi nữa…
Y biết y kiên trì không được bao lâu nữa rồi.
Lúc mà y xem như đã phải kiếm củi ba năm mà thiêu trong một giờ, cánh tay đang vắt ngang ở trên lưn đột ngột cử động một chút…
Ly Hận Thiên giống như là học sinh đang lén lút coi bài ở trong trường thi mà bị phát hiện, liền giật mình, eo của y lập tức cương cứng căng thẳng …
Dù là một cử động nhỏ y cũng không dám làm, đến hô hấp cũng hoàn toàn tạm ngừng lại, vừa vặn người ở phía sau cũng không động. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, không thể nghi ngờ gì nữa Khâm Mặc chỉ là đang ngủ bị giật mình mà thôi. Y hoàn toàn không nên tự mình dọa chính mình.
Nghĩ vậy, thân thể đang căng thẳng liền thả lỏng một chút, tiếp theo nam nhân thật cẩn thận mà len lén nhìn trộm Khâm Mặc…
Lúc hai người ở cùng nhau, Ly Hận Thiên phát hiện Khâm Mặc rất thích ôm người khác ngủ. Lần này cũng không ngoại lệ. Khâm Mặc lôi kéo, cánh tay thực tự nhiên đáp lên trên lưng y. Nam nhân nghĩ rằng, y sẽ nhìn thấy hai hàng lông mi dài mà dày, còn có khuôn mặt đang ngủ của Khâm Mặc, lại không nghĩ ra, y lại thấy được một đôi con ngươi đen láy, trong ánh mắt kia, còn in lại hình ảnh ngược của y đang mang theo cái mái tóc loạn thất bát tao nữa…
Khâm Mặc tỉnh…
Nam nhân sửng sốt.
Hai người bốn mắt giao nhau, ở trong nháy mắt, không khí xung quanh là ngưng trệ.
Bất quá rất nhanh Ly Hận Thiên liền phát hiện cái gì đó không đúng, bộ dáng của Khâm Mặc, không quá tốt.
Giống như là sinh bệnh vậy.
– Ngươi làm sao vậy?
Cố nén sự ngượng ngùng xuống, nam nhân lập tức vươn tay sờ lên trán của Khâm Mặc. Nhưng mà nhiệt độ cơ thể của Khâm Mặc vẫn bình thường. Cái này khiến nam nhân liền ngây ra, y cũng sẽ không biết xem bệnh, y chỉ biết làm như này mà thôi.
– Không có việc gì.
Thấy vẻ mặt của nam nhân hiện lên lo lắng, ý tứ mà Khâm Mặc bảo y không cần phải ngạc nhiên. Hắn chỉ là mệt chết đi được mà thôi.
Sau khi làm xong, Khâm Mặc liền cảm thấy không quá tốt. Trước giờ, sức khỏe của thân thể hắn vẫn được rèn luyện rất tốt, hơn nữa lại là thanh niên chính trực cường tráng, đừng nói cả đêm, hắn đã thích thì dù là làm cả ngày đi nữa, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề.
Nhưng mà sau khi tối hôm qua nhất thời vừa mới chấm dứt, hắn liền cảm thấy thật sự mệt chết đi được.
Mỏi mệt thật sâu, mệt đến ngay cả ngón tay cũng hoàn toàn nâng không lên nổi. Từ trước đến giờ, Khâm Mặc cũng chưa từng trải qua cảm giác cơ thể suy kiệt, giống như là hắn đã rất lớn tuổi rồi vậy, giống như khí lực vốn có đều bị vét sạch sẽ vậy.
Hắn vốn nghĩ rằng, nghỉ ngơi một chút liền lập tức tốt lên. Nhưng cảm giác vừa ngủ dậ, chẳng những không có khôi phục lại, cảm giác mỏi mệt ngày càng thêm rõ ràng.
Phản ứng không quá bình thường.
– Sắc mặt của ngươi sắc mặt thật không tốt, chỗ nào không thoải mái sao? Muốn đi mời đại phu đến xem hay không?
Nghĩ rằng Khâm Mặc vốn đang cậy mạnh, nam nhân bắt lấy quần áo liền mặc lên trên người, nhưng y vừa mới mặc nội sam vào, Khâm Mặc liền kéo tay y lại.
– Ta không sao. Ta biết y thuật, không cần đại phu. Ta chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi một phen liền sẽ tốt lên thôi.
Khâm Mặc ngăn trở Ly Hận Thiên. Hắn không muốn động đậy, liền trực tiếp mà ghé vào nơi đó. Hắn nghiêng đầu nhìn nam nhânđang cau mày, cười nhạt nói tiếp,
– Hôm nay, khí sắc của ngươi không tệ.
Nam nhân ngừng lại một chút. Y không nghĩ rằng, Khâm Mặc bị như vậy vẫn còn quan tâm y. Trong lúc nhất thời, một cỗ nước ấm ám từ ngực chảy tràn ra, cảm giác được người khác quan tâm, thật sự rất là không tệ…
Khâm Mặc chỉ có cái miệng là có chut xấu xa mà thôi, kỳ thật, hắn là người có cử chỉ ôn nhu.
Từ mấy ngày này, hắn đối với y đều cẩn thận mà chiếu cố, Ly Hận Thiên nhìn ra.
Hắn khiến y lần lượt động dung, lần lượt cảm thán, còn có lần lượt biết qua, cái gì có tên là hạnh phúc.
Khâm Mặc thật sự rất tốt.
Nhưng hắn cũng không dễ dàng biểu hiện ra ngoài, rất rối rắm, tốt bụng lại chân thành, khiến cho lòng người thực kiên định.
Nhưng bây giờ y không có nhiều thời gian than ngắn thở dài như vậy, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy giật mình lập tức liền mặt mày nhăn nhó trở lại.
– Hôm nay cảm giác rất tốt, thân thể giống như không còn bị lạnh nữa,
Tự nói cảm giác của bản thân y mà tỉ mỉ báo lại, y không muốn khiến Khâm Mặc quá lo lắng, tiếp sau đó,
– Đừng nói ta. Trái lại là ngươi, sắc mặt thật không tốt, mau tiều tụy đến vậy, tự mình ngươi xem bệnh thân thể ngươi xem, rốt cuộc sao lại bị thế này, ngươi nên nói cho ta biết.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang của nam nhân, Khâm Mặc nóng lên, không ngừng muốn đùa giỡn y. Hắn nhìn một dấu hôn ngân duy nhất ở trước ngực của nam nhân, ái muội “hừ” cười hai tiếng,
– Ta bị như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết?
Theo tầm mắt của Khâm Mặc, Ly Hận Thiên cũng thấy được cái ấn kí nho nhỏ kia. Y vội vàng dùng sức mà kéo kín lại vạt áo, có chút xấu hổ “khụ” hai tiếng…
Tầm mắt có một chút không được tự nhiên mà lia tới nơi khác…
Tối hôm qua y vẫn luôn quấn quít lấy Khâm Mặc, vẫn đòi hỏi, Khâm Mặc bị y quấn lấy, đến quên mất thời gian…
Có thể thấy được, tối hôm qua y có bao nhiêu kích động.
Xấu hổ thì xấu hổ, y biết Khâm Mặc kế tiếp vốn là muốn nói gì, y nhất định phải ngăn cản hắn. Nam nhân vừa muốn ngắt lời, nhưng Khâm Mặc vẫn mau hắn một bước…
– Còn không phải ngươi, đem ta ép khô đến sạch sẽ, sau này lại thêm vài lần nữa, ta chắc chắc sẽ bị ngươi hút khô đến chết.”
Mặt của nam nhân mặt, đằng một phát bạo nổ ra mà nhuộm một đỏ tưng bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.