Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 134: Phơi nắng




Ánh mắt của Ly Hận Thiên còn chưa có trừng lên hoàn toàn, thì thân thể của y đã xuất hiện ở trong hoa viên.
Kiến trúc của Nhiễm Mặc hoàn toàn khác với Mạt Nhai cư. Tuy rằng trước đây, Khâm Mặc rất ít quay về Ly phủ ở. Nhưng bố cục ở chỗ này hoàn toàn là ấn theo bài trí yêu thích của hắn mà xây nên. Thông qua hai nơi ở này, liền có thể nhìn ra tính cách của chủ nhân ở hai nơi này là hoàn toàn khác biệt.
Mạt Nhai cư mang phong cách phóng khoáng lại phô trương, hoa viên ở nơi đó được tu bổ lại thành hình dạng cái bồn cảnh chính là bằng chứng tốt nhất để nói lên điều đó. Người bình thường sẽ không nghĩ ra việc trang trí hoa viên thành như vậy, bởi vì nếu làm không xong thì sẽ nhìn rất là khó coi, nhưng lại sẽ nhìn chẳng ra vẻ đẹp gì cả. Mộc Nhai dùng thử thuỷ tinh để trang trí, xây nên kiến trúc độc đáo ở Mạt Nhai cư. Trái lại ở chỗ này của Khâm Mặc, chính là một phong thái mang hương vị khác.
Thanh lịch, yên tĩnh.
Nhiễm Mặc cư mang khí chất cổ kính. Ngay cả cách bài trí ở trong phòng, phần lớn cũng là các món đồ cổ có giá trị xa xỉ. Ly Hận Thiên không biết xem giá trị của đồ vật. Nhưng kiểu dáng của mấy đồ vật kia cùng với cách điêu khắc ra hoa văn tinh xảo kia mà xem, thì giá trị của mấy món đồ này, sợ là y chỉ cần tùy tiện lấy một món thôi, cũng liền đủ cho y không lo cơm áo gạo tiền mà no ấm cả nửa đời sau. Y suy nghĩ, nếu có một ngày muốn chạy trốn lưu vong không có tiền bạc gì mà nói, liền từ nơi này của Khâm Mặc mà thuận tay lấy một chút vật này món nọ đi theo là ổn rồi.
Dù sao nơi này cũng nhiều đồ như vậy, thiếu đi một hai cái thì Khâm Mặc cũng không biết a.
Con của y lại có tiền đến mức này, hắn sẽ không thiếu gì một chút vật ấy.
Với cách sống ở trước mắt này, tuy rằng y không cần đi đào vong. Nhưng tâm tình của y có không tốt đến thế nào đi nữa, y cũng không muốn ra khỏi cửa. Khâm Mặc lại kiên quyết ôm y đi ra.
Hoàn toàn không để ý đến ý muốn cùng nguyện vọng của y.
Đặc biệt đến là chỗ này, nam nhân vừa thấy, khí lạnh liền từ tứ phía mà ập đến một chỗ.
Tên Khâm Mặc này sớm đã có dự mưu. Bên trong đình lý được xây theo lối kiến trúc cổ mang theo không khí lành lạnh, có đặt một chiếc ghế nằm, trên bàn còn có một ít điểm tâm cùng với một ấm trà nóng, nhìn thấy trên tay Vũ Quả đang đem nước trà nâu sẫm vẫn còn nóng hôi hổi kia từ ấm rót ra, y đã biết mấy thứ này là trước khi Khâm Mặc đi tìm y đã cho người vừa mới chuẩn bị tốt rồi. Hắn hỏi cũng không hỏi y, liền quyết định thay y. Ly Hận Thiên vốn không thích tính cách chuyên chế thích áp đặt kẻ khác như vậy, của Khâm Mặc.
Y ôm thảm lên trên liền định sẽ trở về phòng, nhưng y còn chưa kịp động đậy, lại lập tức bị Khâm Mặc ôm lấy.
– Ta nói, đi ra ngoài trời phơi nắng đối với thân thể của ngươi sẽ rất tốt. Ngồi một lúc thôi, chờ đến khi không thể được nữa thì ta sẽ ôm ngươi trở về. Ngươi nhìn lại bản thân mình xem, mang theo một bộ dáng bị bệnh tiều tụy dẫn đến bất mãn, trông giống như là một người nam nhân chân chính sao.
Khâm Mặc đặt Ly Hận Thiên ở trên ghế nằm, ở phía sau dùng thảm dày bao lấy y. Trong toàn bộ quá trình này, Ly Hận Thiên luôn luôn trừng hắn, nhưng chờ khi hắn nhìn lại y, nam nhân lại bị tức giận xoay đầu đi.
Y cự tuyệt nhìn mặt hắn.
Vũ Quả đưa trà cho y, y cũng không thèm uống. Khâm Mặc nói chuyện với y, y cũng thèm không đáp.
Bộ dáng của Ly Hận Thiên như vậy, có chút giống như tiểu hài tử đang cáu kỉnh.
Khâm Mặc nhịn không được bật cười. Thấy vẻ mặt của Vũ Quả tỏ ra bất đắc dĩ mà nhìn hắn, hắn tỏ ý bảo Vũ Quả đặt trà ở trên bàn một bên, ở phía sau chờ là được. Tiếp theo hắn ngồi xuống trên ghế nằm của nam nhân, nghiêng thân thể, vươn tay ra len lỏi vào bên trong dưới tấm thảm mà nắm lấy tay y…
– Tháng này đã chuyển mùa lâu rồi, còn có nơi nào có thể lạnh lẽo nữa đâu. Ngươi xem, băng tuyết cũng đều đã tan cả rồi.
Khâm Mặc cho y nhìn thấy mặt đất ở dưới tàng cây. Nhưng Ly Hận Thiên lại xoay mặt đi, không định để ý tới hắn.
Tia nắng ấm áp vừa vặn rơi xuống trên mặt của nam nhân. Màu sắc rực rỡ này khiến cho khuôn mặt tiều tụy của nam nhân, tựa hồ như hiện lên một chút huyết sắc. Hắn cảm thấy, nhìn một Ly Hận Thiên như vậy lại có thể có một chút thuận mắt. Hắn thật không thích nhìn thấy bộ dáng hữu khí vô lực của y. Huống chi một người có thân thể khỏe mạnh luôn luôn trốn ở trong phòng lâu như vậy, cũng sẽ bị nghẹn đến mắc bệnh đi.
Khâm Mặc cầm lấy tay của Ly Hận Thiên. Người bị nắm muốn bỏ ra. Bất quá ở phút cuối cùng vẫn bị Khâm Mặc cố chấp mà giữ chặt lấy.
Bị người khác chặt chẽ nắm lấy tay, Ly Hận Thiên vẫn còn chưa từ bỏ ý định. Tiếp theo lại lôi kéo tay mình ra, Khâm Mặc thấy y như vậy, liền trực tiếp khoác tay lên bả vai của y kéo y sát gần hắn.
– Ly Hận Thiên, ngươi là cha ta. Ngươi không phải là tiểu quỷ a. Ta lại không cần phải dỗ dành ngươi. Tuy rằng tính tình của ta không giống như Nhị ca. Nhưng mà dù có tốt tính đến mức nào đi nữa. Nếu ngươi cứ tiếp tục làm ra cái loại hành vi ngây thơ này, thì ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận. Ngươi có tin hay không đây?
Khâm Mặc chỉ là, muốn y đi ra ngoài phơi nắng mà thôi. Y lại làm ra cái loại chuyện giận hờn hắn như vậy.
Một lần hai lần thì hắn có thể nhẫn được. Nhưng Khâm Mặc lại sẽ không giống như Văn Diệu vậy, ở ngoài mặt luôn luôn dung túng y.
Lời uy hiếp của Khâm Mặc, nghe vào trong tai của nam nhân trong tai không có chút lực ảnh hưởng nào. Nam nhân giương đầu lên, từ trong lỗ mũi liên tiếp “hừ” ba tiếng, âm thanh kia, thật đúng là vô cùng khinh thường.
– Cách trừng phạt tiểu quỷ tốt nhất, chính là đánh vào cái mông to này. Ly Hận Thiên, ngươi đã ở cái tuổi này rồi, sẽ không mong muốn phát sinh ra loại chuyện này đi?
Thốt ra lời này xong, thân thể của nam nhân ở trong lòng hắn quả nhiên nhất thời cương cứng lại một chút. Bất quá Ly Hận Thiên cũng không bị hắn dọa sợ, trái lại càng giương đầu rất cao …
Bởi y cược hành động của Khâm Mặc cũng không dám đi xa hơn nữa.
Thấy y như vậy, Khâm Mặc thật sự bật cười. Bất quá hắn lại không phát ra âm thanh, ngữ khí lại vẫn nghiêm túc như cũ.
– Vậy được rồi ngươi đã ngoan cố đến vậy. Ta đây sẽ hảo hảo mà khiến cho ngươi biết bản thân ngươi đã phạm phải sai lầm nào vậy. Khiến cho ngài biết được kết cục nghe lời sẽ là cái gì. Làm chuyện như vậy có chút không tôn trọng ngươi. Bất quá thân Khâm Mặc vốn mang trọng trách. Ta phải cho ngươi nhớ rõ rằng, ngươi là cha ta. Cha, ta đây là đang giúp ngươi. Miễn cho ở trước mặt mấy kẻ ở bên ngoài, ngươi tự ném mất đi mặt mũi của chính ngươi…
Khâm Mặc vừa nói xong, liền đẩy gì đó đang ở trên người của nam nhân ra. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy tấm thảm đang bao vây kín thảm lập tức lộ ra khe hở. Khi gió lạnh liền thổi vào, thân thể y không tự chủ được mà nhúc nhích muốn tiến sát vào người của Khâm Mặc …
Tên này, thật sự không phải là dám đánh y đi?
Còn dùng cái loại phương thức khó có thể mở miệng như vậy…
Ly Hận Thiên vội vàng tiếp tục trừng mắt để cảnh cáo. Lúc này y vừa vặn ngã vào trong lòng của Khâm Mặc trong lòng, nhưng ở trong nháy mắt y ngẩng đầu, y thấy được một khuôn mặt tràn đầy tươi cười…
Khâm Mặc đang cười y.
– Kia, vừa ghẹo ngươi một chút liền có tinh thần như vậy. Còn về một chút tật xấu này của ngươi vốn không tính là cái gì. Nếu như ngươi sắp không còn sống nổi nữa, thì chính ta sẽ tự tìm người giúp ngươi kiên trì mà sống tiếp. Cho nên ngươi đừng làm ra một bộ dáng cực kỳ bi thương nữa.
Mặt đối mặt, Khâm Mặc khoác lên eo nam nhân giữ lấy, khi nói ra lời này, còn vươn tay dùng lực mà bắt lấy cằm của y lay động hai cái.
Ly Hận Thiên thật muốn liếc vài cái bạch nhãn với trời xanh a. Tên Khâm Mặc này, không phải là thật sự đã xem y thành tiểu quỷ rồi chứ….
– Ta rất lạc quan, ngươi sao lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn đến ta vậy nha?
Ly Hận Thiên tức giận phản bác được câu nào. Tay y chống lại bàn tay của Khâm Mặc đang đặt lên trên eo của y. Nhiệt độ cơ thể của Khâm Mặc khiến y thực thoải mái, bình tĩnh mà xem xét, bên ngoài thật sự cũng không lạnh. Nhưng mà y sợ, cho nên không muốn đi ra. Y tức giận bởi vì Khâm Mặc không quan tâm đến ý muốn của y, chuyên quyền độc đoán, cái gì cũng đều luôn thay y quyết định, cũng không thèm hỏi y một câu,
– Tuy rằng không chết được, nhưng lại lạnh đến mức sắp chết rồi. Việc này so với việc bị thương nặng còn muốn khó chịu hơn rất nhiều có được không?! Ta thật rất tình nguyện để ai đó đến đâm mình một đao cũng không muốn chịu cái loại nỗi đau đớn này. Ít ra chết như vậy còn có thể thống khoái hơn một chút. Ngươi, cái tên này, có thể đứng lên để nói chuyện, eo cũng không đau một chút nào. Nếu lão thiên có mắt mà nói, ngày nào đó ngươi cũng được thử một lần, nhìn xem ngươi còn có thể làm ra cái loại việc này hay không đây.
Bộ dáng lớn tiếng ngang ngược mắng chửi kẻ khác của Ly Hận Thiên càng là có tinh thần hơn rất nhiều. Thậm chí Khâm Mặc còn cảm thấy y mắng chửi người càng mắng thì càng thật vui vẻ, cho nên đến sắc mặt cũng đều có vẻ hồng nhuận nhuận lên…
– Ta không giống như ngươi lợi hại đến vậy, đến sinh bệnh cũng hoàn toàn khác với người bình thường. Nhưng lấy làm thật đáng tiếc, ta không có cách nào có thể trải nghiệm qua loại cảm giác này một lần để khắc sâu vào trong người. Cái loại cảm giác bây giờ mà lão nhân gia ngài đây đang hưởng thụ.
Nghe lời nói như vậy, Ly Hận Thiên liền âm dương quái khí “hừ” cười hai tiếng. Mắt y liếc xéo Khâm Mặc, nhắc nhở nói:
– Muốn được trải nghiệm qua một lần không phải rất đơn giản sao? Buổi tối ngươi cởi đồ ra sạch sẽ, tiếp theo ở trong viện mà qua một đêm, lập tức liền sẽ biết được được ngay mà, không cần làm gì cũng sẽ phải nhiễm bệnh. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy thời tiết lúc này cũng đã đủ ấm. Vậy thì kêu hạ nhân mang thêm cho ngươi vài khối băng đặt xung quanh. Ta rất thích ý. Nếu ngươi bồi cùng cha đây, cảm thụ qua một lần cảm giác đáng chết này.
Ly Hận Thiên nói vừa xong. Lúc này, Khâm Mặc cũng đã trầm mặt xuống. Ly Hận Thiên cũng không cam lòng yếu thế, trực tiếp trừng mắt nhìn lại. Phụ tử hai người tiếp tục giằng co. Bất quá chỉ sau một lát, hai người không hẹn mà cùng bật cười…
Nào có phụ tử nào đã có chừng này tuổi tác, còn cãi nhau như vậy.
Thật sự là đã quá ngây thơ rồi.
Bất quá, ngược lại là khiến cho tâm tình người ta tốt lên không ít.
– Nói thật, rốt cuộc ngươi có còn lạnh không?
Khâm Mặc phủ thảm lên bọc nam nhân lại thật kỹ lưỡng, trái lại từ bên ngoài mà ôm lấy y. Ly Hận Thiên mặc hắn ôm. Khâm Mặc biết, y chỉ là tham luyến nhiệt độ cơ thể của hắn mà thôi. Hiện tại chỉ cần có nơi nào ấm áp, là y sẽ lập tức liền dựa vào đó.
Nam nhân thành thực lắc đầu. Cùng với Khâm Mặc tranh cãi xong, y quên mất cả việc bị lạnh. Y cảm thấy, đề nghị của Khâm Mặc cũng không tệ. Vừa đi ra bên ngoài, tinh thần của con người ta đều tăng lên không ít.
– Cho nên mỗi ngày tiếp theo, ngươi đều phải đi theo ta mà phơi nắng.
Mỗi ngày đều phải đi ra…
Khuôn mặt của Ly Hận Thiên liền trực tiếp suy sụp…
Tên này được một tấc lại muốn tiến một thước.
Y vẫn còn chưa kịp oán giận, bàn tay đột ngột bị ấm áp vây quanh, Ly Hận Thiên kỳ quái cúi đầu xuống nhìn thử. Bất quá tầm mắt đã bị tấm thảm che khuất, Ly Hận Thiên cũng nhìn không thấy là cái gì.
– Về sau có lạnh, thì liền lấy nó ra mà dùng, ta theo hải quốc mà mua về.
Ly Hận Thiên không thấy được đó là cái gì. Bất quá cảm giác vừa chạm vào viên tròn này hẳn là ấm hơn nhiều so với bao tay linh tinh gì đó. Y kinh ngạc liếc mắt nhìn Khâm Mặc một cái. Y biết ở thời đại này có thể bắt đầu sử dụng được cái loại này nọ giữ ấm, số người sẽ chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay. Ngay cả hoàng thất cũng nhất định không thể có mấy mạng mà dùng, không chỉ là vấn đề giá trị, còn có nơi phát ra cái này…
Vốn là thế giới không thể tìm thấy được.
Thương nhân bình thường, liền tính toán, đó là nhà giàu đi nữa cũng nhất định cũng không thể nào mà có được nó. Bởi vì vật này, trước tiên ở trên đại lục tứ phương đều quá mức thiếu thốn, chỉ là có thể ở trên giao dịch bằng đường biển kia, thứ này chỉ có thể cùng với hải quốc ở phía bên kia có mối làm hữu hảo luôn tới lui mới có được. Giao dịch bằng đường biển đối với bọn hắn mà nói, vốn sẽ làm tiêu tốn nhiều thời gian cùng với tốn nhiều sức lực, lợi nhuận lại không có được bao nhiêu, mất nhiều hơn được. Cho nên rất ít có người cùng với hải quốc thông thương. Y không nghĩ rằng, việc làm ăn của Khâm Mặc lại trải rộng đến loại trình độ này, đến hải quốc gì đó hắn cũng có thể giao thiệp tới…
Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy thực cảm động, y mắc phải một trận bệnh này, Khâm Mặc thật sự rất lo lắng……
Hắn cũng thật sự là dụng tâm để chiếu cố y.
Nghĩ cách giúp y chữa bệnh không nói, vẫn luôn dỗ dành hắn, hắn đối với y, thật sự chưa từng có ai tốt với y đến như vậy…
So với bất kì kẻ nào đều tốt hơn rất nhiều.
Tận tâm lại cố hết sức.
Ly Hận Thiên thực thỏa mãn mà bật cười.
Vũ Quả đứng ở phía sau, nhìn thấy bức tranh ấm áp này mà khuôn mặt của nàng cũng không nhịn được mà bật cười. Nói ra sao thì cũng là Tam gia của nàng mua về, nhìn thấy Tam gia cùng chủ tử nhà mình chung một chỗ. Nàng nhìn thế nào, cũng thấy hai người đều xứng đôi cả…
Một ngày này, Ly Hận Thiên quả thực rất vui vẻ. Mặc dù là như vậy, y cũng không thể ngăn cản được màn đêm dần ập xuống. Một ngày vui sướng ở ngay một khắc này liền lắng đọng lại. Mặc kệ ở trong phòng đặt đầy các chậu than, tay chân y vẫn bắt đầu phát lạnh…
Vừa mới bắt đầu.
Bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Y ôm chăn cuộn chặt thân mình lại ở trên giường tháp, lẳng lặng chờ đợi biến hoá của thân thể. Đúng lúc này, Khâm Mặc đẩy cửa bước vào.
Nam nhân từ trong chăn lộ ra một đôi mắt. Y rầu rĩ hỏi Khâm Mặc tới nơi này là có chuyện gì sao. Y không thích vào lúc phát bệnh, bộ dáng của y bị kẻ khác nhìn thấy, quá khó coi lại nan kham, nam nhân giống như là muốn chừa lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình vậy…
Cho nên y gấp gáp muốn Khâm Mặc rời đi.
Bất quá người vừa bước vào, cũng không có ý định muốn đi ý tứ.
Khâm Mặc trước tiên tự mình rót ra một tách trà, hắn chưa nói ra ý đồ đến đây làm gì, chỉ là chậm rãi cởi bỏ đai lưng…
Động tác của y, khiến cho nam nhân đang ở trong chăn nhịn không được mà miệng mở lớn ra.
– Cha, ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Đề nghị của ngươi cũng không tệ. Bất quá buổi tối mà để ta chạy ra ngoài ‘hóng mát’ để có thể được trải qua cảm thụ của cha vào giờ phút này. Nhưng việc này có chút giống như hủy hoại vưu vật* a. Mà Khâm Mặc đột nhiên lại nghĩ ra một cách có thể vẹn cả đôi đường.
Khâm Mặc nở nụ cười. Ly Hận Thiên nhìn đến nụ cười quen thuộc kia, lại không rõ mà thân thể liền cảm giác được không thích hợp. Y không muốn nghe Khâm Mặc nghĩ ra cách gì. Đến nghe, y cũng không muốn nghe. Nhưng mà tên Khâm Mặc hỗn đản kia, y còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã tự mình nói tiếp…
– Cha, cách tốt nhất xua đi lạnh lẽo, chính là dùng thân thể của con người tiến tới mà làm ấm. Cha. Đêm nay, Khâm Mặc đến đây là để sưởi ấm cho ngươi a.
Biểu tình của nam nhân, trong nháy mắt xuất hiện vô số vết rách kéo dài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.