Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 127: Về nhà




Đã có trải qua vài lần sóng gió rút ra kinh nghiệm, Ly Hận Thiên rất nhanh liền tiếp tục trấn định. Y hiểu được tình cảnh hiện tại của bọn họ, tất cả mọi thứ đang hiện hữu, đều đang ở trong phạm vi khống chế của Thiết Lặc, tạm thời bọn họ phải làm, chính là đành phải chấp nhận an bài của Thiết Lặc.
Là phúc hay là họa, đều chỉ có thể kiên trì đối mặt.
Tuy rằng là người đại diện cho liên minh quốc tế hai nước, nhưng Ly Hận Thiên cũng chỉ là một phi tử của Thiết Lặc. Y không đáng để hắn phải lãng phí quá nhiều tinh lực.
Cũng không cần phải làm như vậy.
Nhìn chuyện này mà nói, Ly Hận Thiên là người của hắn. Sớm hay muộn gì y cũng đều sẽ phải trở lại bên người Thiết Lặc, bọn hắn không thể nào giấu y cả đời. Tuy rằng bị động một chút, nhưng Thiết Lặc chỉ cần ở tại Đế Đô chờ tin tức của y liền hoàn hảo rồi.
Liền tính, nếu hắn chuẩn bị cực hình, cũng phải chờ đến bọn họ gặp mặt lần sau nữa.  Nhưng đến Ly Lạc cũng chưa từng nghĩ ra, Thiết Lặc cư nhiên sẽ huy động rầm rộ động đến nhiều người đến như vậy, còn tự mình ở giữa đường mà chặn hắn lại…
Thiết Lặc tựa hồ như thật sự rất trực tiếp.
Lúc này Thiết Lặc ngậm bồ hòn làm ngọt, gã cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, đây vốn là khẳng định. Nhưng Thiết Lặc lại dùng loại phương thức xuất hiện bất ngờ để đả kích, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Nay, lâm vào loại cục diện này, giống như khi bắt đầu chuyện này, đạo lí đó chính là do bọn hắn đều quá mức tự tin.
Thiết Lặc rất tự tin, nên để cho bọn hắn chui vào chỗ trống, lén bắt đi Ly Hận Thiên mà gã không coi ra gì, đem đi mất.
Bọn hắn rất tự tin, cho nên ở thời điểm cuối cùng lại bị gã làm rối loạn trận tuyến đầu, cùng Thiết Lặc hòa nhau một ván.
Việc đã đến nước này. Lúc này Ly Hận Thiên nên lo lắng không phải là việc Thiết Lặc sẽ phải đối phó với y cùng con y ra sao, mà là, y phải đối phó ra sao với chuyện kế tiếp sắp phải xảy ra.
Y không chỉ cần phải bình tĩnh, cũng muốn tâm thái của chính mình cởi mở, việc này vốn là y phải kẻ đuối lý trước, nhưng mà, y không thể sợ Thiết Lặc.
Một khi để lộ ra ý tứ khiếp sợ, thì cuộc sống về sau chỉ có bị động mà nhận lấy sự phân biệt đối xử. Y không thể tiếp tục bị động được nữa, tựa giống như quyết định thành thân lúc trước. Mặc kệ là từng có thân phận gì, y cùng Thiết Lặc cũng đều là nam nhân. Chỉ đứng ở cùng vị trí khác nhau để nhìn sự việc này mà thôi. Ly Hận Thiên không thích phải ngước đầu lên nhìn ai cả, lại càng không thích bị kẻ khác từ trên nhìn xuống…
Cho nên Ly Hận Thiên cũng không nhăn nhó, cũng không giống như vừa rồi mà thấp thỏm lo âu. Y chủ động chào hỏi Thiết Lặc, cũng thực tự nhiên mà nói cho gã nghe, tối hôm qua bản thân y không ngủ ngon, nên bây giờ phải ngủ lại một chút.
Vũ Quả vẫn thông mình như cũ. Nam nhân vừa nói mệt mỏi, nàng lập tức đem thảm làm ấm sắp xếp tốt, cũng rất nhanh thay nam nhân cởi ngoại bào ra. Thiết Lặc chỉ gật đầu một cái, gã đối với việc này cũng không có bất cứ tỏ vẻ gì, thậm chí cũng chưa liếc mắt nhìn y một cái.
Khi Ly Hận Thiên tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối. Y kinh ngạc là bản thân cư nhiên lại tự nhiên mà tỉnh lại. Vũ Quả nhỏ giọng nói cho y biết, trong lúc y ngủ say thì không có việc gì xảy ra cả,  vẫn đang trên đường xe ngựa chạy đi.
Về phần Thiết Lặc, gã vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, không để ý đến Vũ Quả, cũng không nhìn đến Ly Hận Thiên.
Càng làm cho y ngạc nhiên chính là, không chỉ ngày đó, mà các ngày tiếp theo, thái độ của Thiết Lặc đối với y đều luôn không nóng không lạnh. Nam nhân vẫn duy trì trấn định của chính mình, dùng tư thái vô cùng bình thường mà ở chung. Chỉ là yb thực khó hiểu, Thiết Lặc phí một đống công sức mà hoảng hốt tìm được bọn họ, chẳng lẽ thật sự chỉ là muốn mang y đem trở về đây thôi sao?
Ly Hận Thiên nghĩ sao cũng đều cảm thấy không có khả năng nào cả.
Thiết Lặc là đế vương, ở trên vạn người, không có kẻ nào dám ngỗ nghịch gã. Mặc dù thật sự có kẻ dám làm đi nữa, kẻ nọ cũng sẽ không thể nào còn trên nhân thế này nữa.
Nhưng mấy tên gia hỏa kia thật sự đã trêu đùa Thiết Lặc một trận, nói rằng Thiết Lặc sẽ không tính toán trả đũa, Ly Hận Thiên vốn là không tin.
Gã làm sao lại có thể nhẫn nhịn mà nuốt xuôi xuống loại lửa giận này.
Nhưng mà phản ứng của gã quá mức bình thản, lại không để cho Ly Hận Thiên nhìn ra sơ hở nào.
Việc này rất kỳ quái.
Càng khiến người nam nhân của ta kinh ngạc chính là, bọn họ cư nhiên liền bình an vô sự cứ như vậy, mãi cho đến trở lại Đế Đô. Trong lúc này Ly Hận Thiên vẫn chưa từng thấy qua Ly Lạc lần nào nữa cả. Tuy rằng cùng Thiết Lặc sớm chiều ở chung, nhưng y cũng không có vì gã mà khổ sở.
Quan sát sự tình thấy không ổn y cũng không nên hỏi quá nhiều. Bất quá nghe Thanh Nhiên nói vừa tới Đế Đô thì Thiết Lặc liền ra lệnh trả lại vũ khí cho bọn người của Ly Lạc, người của hai bên cũng không có xung đột, rất hoà bình.
Một đường trở về này đây, không giống như con đường lúc trước đã đi mà an toàn như vậy. Từ sau khi Cửu Minh tộc suy tàn liền không thấy thêm yêu ma và quỷ quái, xuất hiện ở nhân gian. Hiện tại cục diện ở Nam Triều rất là hỗn loạn, bất quá Thiết Lặc dẫn theo người có thể thu phục quỷ, cho nên bọn họ cũng không bị quỷ quái phức tạp gây rối.
Xe ngựa trực tiếp đi vào phủ trạch của Thiết Lặc, Thất vẫn đi theo Ly Hận Thiên, Ly Lạc dùng cái cớ bên người Ly Hận Thiên không có thị vệ thân cận, theo lý lẽ thường tình nên phải để cho Thất ở bên người nam nhân.
Loại chuyện này thực bình thường. Thiết Lặc cũng không cần thiết phải ngăn cản, dù sao Ly Hận Thiên là người nam triều, bên người đi theo một hai thân tín cũng không có gì không ổn.
Gã không có quyền uy gì mà khiến cho Ly Hận Thiên hoàn toàn cắt đứt đi mối quan hệ với Nam Triều, ở dưới tình huống nào đó, gã đối với Ly Hận Thiên, là phải lễ độ khách khí đôi chút.
Mặc kệ lí do chân chính là cái gì, Ly Lạc đều là đem Thất giao cho Ly Hận Thiên, từ nay về sau, Thất là thị vệ thân tín bên người của nam nhân.
Duy nhất chỉ có một, ngày trước Ly Hận Thiên chưa từng có được đãi ngộ như vậy.
Lúc gả cho Thiết Lặc, nam nhân đã rất quyết tâm. Y rời khỏi Ly phủ, vào phủ trạch Thiết Lặc. Từ đó về sau, nơi đó chính là nhà của y.  Nhưng bởi vì đã trải qua chuyến hành trình lần này, nam nhân đột nhiên cảm thấy đối với nơi này không quá quen thuộc, có chút xa lạ…
Cảm giác muốn dung nhập vào kia, đã không thấy nữa.
Y vẫn ngủ ở phòng ngủ to kia. Vũ Quả làm nha hoàn bên người, vì để thuận tiện hầu hạ cho Ly Hận Thiên, cho nên ngủ ở trong phòng ngủ của nội thị nha hoàn. Về phần Thất, ban ngày hắn sẽ canh giữ ở nơi gần nam nhân. Buổi tối thì nhiệm vụ bảo hộ Ly Hận Thiên, liền giao cho Thanh Nhiên.
Bởi vì từ khi trở lại Đế Đô, Thiết Lặc lại chưa từng xuất hiện.
Mặc kệ là ban ngày hay là buổi tối, Ly Hận Thiên cũng chưa từng gặp qua gã lần nào nữa. Đồng thời, y cũng không thấy được bất cứ một gia nhân nào đi lại.
Y tin tưởng, lần này không phải Mộc Nhai bọn hắn đang tìm phiền toái, mà là Thiết Lặc từ mình không muốn xuất hiện.
Thiết Lặc vừa không để ý tới y, cũng không cùng y tính sổ, Ly Hận Thiên không hiểu, gã làm như vậy là có dụng ý gì đây.
Là bị biếm vào lãnh cung sao?
Nhưng lại không giống.
Bởi vì sinh hoạt bây giờ của y vẫn vô cùng không khác biệt gì trước cả.
Sống trong nghi vấn này cũng không có qua bao lâu, Ly Hận Thiên rất nhanh liền sẽ biết…
Đêm trừ tịch, Ly Hận Thiên vẫn là một mình trải qua.
Đối với một bàn tràn đầy phong phú thức ăn này, Ly Hận Thiên một chút thèm ăn cũng đều không có. Y vừa nhấc đầu lên, có thể nhìn thấy một màu đỏ kia tượng trưng cho không khí vui mừng, màu đỏ phô trương tung bay trên trời chạm xuống dưới trên đất, khắp nơi nơi đều tràn đầy không khí của ngày lễ, cùng với y, trở thành sáng tối đối lập.
Dù là có mặc quần áo có cỡ nào sang quý, trên bàn bày ra thức ăn có cỡ nào phong phú, nam nhân vẫn luôn cảm giác được cô đơn.
Ngoại trừ Vũ Quả, đến đối tượng để y muốn nói chuyện phiếm cũng đều không có.
Cái gọi là mỗi một ngày đằng đẵng này rồi cũng sẽ có một lần trong ngày này mà tủi thân nhung nhớ, có thể chính là loại tình huống này đi. Ly Hận Thiên nắm chiếc đũa, trong đầu lại đang nhớ lại kí ức ngắm trăng vào ngày mười lăm năm ngoái, còn có ngày về nhà thăm bố mẹ ấy, mặt ngoài thoạt nhìn chỉ là một bữa gai yến sóng êm biển lặng …
Tuy rằng mỗi một lần đều có chuyện xảy ra, khiến cho y đều bị sứt đầu mẻ trán, nhưng mà y không thể phủ nhận, y càng thích hoàn cảnh như vậy, náo nhiệt, lại thú vị vô cùng…
Nam nhân thản nhiên nở nụ cười, có chút chua xót. Y để Vũ Quả và Thất cùng ngồi vào bàn dùng bữa. Dù sao một bàn thật lớn lại có nhiều thức ăn như vậy,  y một mình vốn không thể nào ăn hết được. Đêm nay, Ly Hận Thiên chân chính nếm trải qua một lần cái mùi vị gì mà kêu là tịch mịch rồi…
Trước đó y vẫn còn đang suy nghĩ, loại hành động này của Thiết Lặc có phải gọi là ghẻ lạnh ghét bỏ hay không đây. Gã đối với y chẳng quan tâm, cũng không quan tâm cũng không hối thúc. Nhưng lại không để y tiếp xúc với những người khác, khiến cho cuộc sống của y luôn ở một mình nhàm chán.
Bất quá suy đoán của Ly Hận Thiên, ba ngày sau, liền bị bác bỏ.
Vì không ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi, phần lớn phòng ngủ đều là chỗ hoàn toàn yên lặng. Phủ trạch của Thiết Lặc cũng không ngoại lệ. Sáng sớm, bên trong phủ liền từ trên xuống dưới đều bận rộn đến khí thế ngất trời. Nhưng Ly Hận Thiên hoàn toàn không biết, thẳng đến khi chạng vạng, có người đưa tới một bộ quần áo hoa mỹ để y thay. Ly Hận Thiên mới kinh ngạc, đây mới là tin tức kinh thiên động địa nhất…
Thiết Lặc cần phải mở tiệc chiêu đãi người của Ly gia.
Ly Hận Thiên ước chừng dùng thời gian uống qua một chén trà nhỏ. Mới phản ứng lại được, đây là chuyện gì đang xảy ra. Y lập tức suy đoán động cơ mà Thiết Lặc làm việc này. Bất quá y gật đầu một cái, một chữ cũng không nói ra miệng. Nếu muốn biết, chỉ khi đến buổi tiệc kia thì mới có thể biết rõ được.
Y để nàng chuẩn bị quần áo, muốn y cùng tham dự.
Gia yến chiêu đãi người Ly gia sao…
Ly Hận Thiên cảm thấy, chuyện này, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Bất quá, Ly Hận Thiên sẽ không lùi bước, sau khi y xem sơ qua liền để cho Vũ Quả giúp y mặc quần áo kia vào.
Đó là một bộ trường bào màu đỏ thắm, bả vai bị độn cao lên tụ lại thành một góc nhọn, vạt áo trên thấp đến ngực, vừa vặn lộ ra áo nội sam màu trắng, bên hông dùng dây lưng màu huyền sắc bạch, vạt áo vây đến lưng quần, trực tiếp lộ ra kéo dài xuống đường thêu viền theo cổ áo cùng cổ tay áo có cùng kiểu dáng, bề mặt còn khảm nổi một ít viên ngọc, bảo thạch kia cũng là màu đỏ, chỉ khi ở dưới ánh sáng của ngọn nến chiếu tới, mới có thể nhìn ra…
Đôi hài cũng là cùng kiểu dáng, bề mặt cũng khảm viên ngọc thạch có giá trị xa xỉ tương tự. Số đo của bộ quần áo, tính cả đôi hài này đều vừa khít thân người, như mặc định may ra là để dành riêng cho y vậy.
Sau khi đã mặc quần áo chỉnh tề cả rồi, Vũ Quả dùng sức giúp nam nhân chỉnh sửa thật cân xứng đàng hoàng, tiếp theo giúp nam nhân đem mái tóc chải lại chỉnh tề, đội lên phát quan kim ti long phượng.
Phát quan này cơ hồ lớn bằng đầu của nam nhân, thu nhỏ miệng lại thực vừa khít, nhưng thân của phát quan rất lớn. Chiếc phát quan này chắc tốn nhiều công sức nên làm ra rất là tinh mỹ. Trên bề mặt là kim ti rất nhỏ được hàn khắc thành long phượng, trông rất sống động. Ở giữa phát quan là một thân dài tạo hình thành cái trâm cài đầu rất khác biệt. Phát quan này không giống như trang sức của nữ nhân mà bày vẽ rườm rà, đơn giản lại có khí chất to lớn, nhưng lại không mất đi sự hoa mỹ, rất xứng với một thân quần áo này mà nam nhân đang mặc trên người, rất có cảm giác ung dung hoa quý.
Vũ Quả giúp Ly Hận Thiên ăn mặc xong xuôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị hưng phấn mà trở nên đỏ bừng. Nam nhân mặc lên bộ trang phục này nhìn vô cùng tuấn tú, làm tăng thêm khí chất ôn nhuận vô cùng nhuần nhuyễn, còn có vài phần mị cảm. Từ khi nhận thức Ly Hận Thiên đến nay, Vũ Quả mới biết được, nguyên lai nam nhân này cũng sẽ có lúc quyến rũ đến như vậy, so với nữ nhân càng khiến con người ta càng thêm điên cuồng…
Khí chất này không phải phải là của nữ tử, mà là một loại cảm giác riêng biệt chỉ thuộc về duy nhất của người nam nhân thành thụ mà thôi, đó là mị lực độc đáo.
Đồng thời, Vũ Quả cũng cảm thấy, tên Thiết Lặc kia rất có mắt nhìn, gã lựa chọn quần áo, thật sự vô cùng thích hợp với chủ tử nhà nàng.
Ly Hận Thiên thật sự không thích cái phát quan hoa lệ này, còn có quần áo mỏng manh lại vừa khít người như vậy. Bất quá đây là tâm ý của Thiết Lặc, y lại không thể không mặc, hơn nữa như lời Vũ Quả nói, y mặc bộ đồ này lên người nhìn rất tuấn tú.
Dù sao cũng muốn đi gặp người của Ly gia, y nên ăn mặc đẹp một chút, khí sắc cũng tốt, liền đại biểu cho y sống rất tốt, không cần bọn hắn phải lo lắng.
Đặc biệt là Ly Lạc, y cảm thấy, từ sau ngày đó hai người họ lại chưa gặp lại nhau, hẳn là Ly Lạc vẫn sẽ rất nhớ y …
Y muốn cho hắn biết, y không có việc gì, tất cả đều rất tốt.
Vũ Quả cũng có riêng một bộ đồ mới, thích chưng diện là thiên tính của nữ nhân, chẳng cần phân biệt tuổi tác. Mặc kệ ấn tượng đối với Thiết Lặc ra sao, Vũ Quả nhìn thấy bộ quần áo kia dành riêng cho mình liền vô cùng vui vẻ. Nàng liền trực tiếp thay, cũng tỉ mỉ ăn mặc một chút. Chủ tử nhà nàng tuấn mỹ như vậy,  đương nhiên nàng không thể làm mất mặt Ly Hận Thiên được nha.
Hai người họ vừa mới chuẩn bị xong không bao lâu, Thất liền nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, giờ mở tiệc tối đã đến, Thiết Lặc cử người đến đưa y đi.
Nam nhân hít sâu một hơi. Nên đến, thì đến. Nên đối mặt, thì vốn trốn cũng không thoát nổi.
Y mang theo Vũ Quả nước đi theo Thất đi phía sau hạ nhân dẫn đường, ngẩng đầu bước đi, hướng đến gia yến kia không biết là phúc hay là họa đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.