Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 123: Phải thay đổi




Từ eo nhỏ đến giữa hai chân truyền ra một trận đau nhức, nhưng lần này khác với lần trước. Cái đau này không tính là khó chịu, khiến cho Ly Hận Thiên để ý là, thân thể y như là bị trút ra hết khí lực …
Cả người đều mềm nhũn.
Cho dù là có ngủ ở trong tư thế như vậy ở trong thời gian dài, thì khí lực của y vẫn còn chưa có kịp khôi phục, xương cốt ở trên người đều như muốn rụn rời, mềm đến mức ngay cả tay của bản thân cũng hoàn toàn nâng lên không nổi nữa.
Y bị Ly Lạc áp bức đến rất triệt để. Sức lực của cả người đều giống như bị vét sạch. Ly Lạc chỉ cần vuốt ve xoa nắn một chút. Y cảm thấy, đừng nói là thân thể, ngay cả từng cái tế bào đều hoàn toàn sôi trào đến bốc cháy hừng hực. Mỗi một tế bào đều phấn khởi đến như vậy, thế cho nên đến tiếp theo đó, mặc kệ là Ly Lạc chạm tới nơi nào, đều giống như là chạm đến chỗ vô cùng mẫn cảm mà liền thu được kích thích…
Y hoàn toàn không có cách nào khống chế, cả người đều luân hãm ở trong tay của Ly Lạc…
Hắn khiến y trở nên, càng ngày càng không giống với bản thân mình.
Ly Lạc hay dùng cặp mắt đạm mạc băng lãnh kia nhìn chăm chú vào y, chứng kiến sự biến hóa của y, còn có bộ dáng kìm nén không ngừng…
Ly Hận Thiên lại không nghĩ như vậy, rõ ràng vốn là hai người đều đang làm, nhưng lại chỉ có y mới giống kẻ bị đắm chìm thôi vậy. Ly Lạc liền ở một bên mà thờ ơ lạnh nhạt, điều này khiến cho y xấu hổ vô cùng, cũng làm cho y ngượng ngùng bối rối vạn phần, đặc biệt là khi tầm mắt kia của Ly Lạc luôn luôn chuyên chú mà nhìn vào thân thể đang biến hóa của y…
Ly Hận Thiên thật muốn chết mất a.
Chính là một tên gia hỏa mặt lạnh như băng, đến nhiệt độ thân thể vẫn không tăng lên một chút nào này, đã khám phá ra toàn bộ tiềm lực của Ly Hận Thiên, khiến nhiệt tình của hắn đốt cháy hầu như không còn nữa…
Động tác của Ly Lạc thực kịch liệt, nhưng hắn khiến Ly Hận Thiên cảm thấy sung sướng, cũng sẽ không để chỉ có một người hưởng thụ.
Mặc kệ là nhanh là chậm hắn đều sẽ để Ly Hận Thiên đuổi kịp tiết tấu của hắn. Khi nam nhân trốn, hắn sẽ thả lỏng kiềm chế của mình. Một khi Ly Hận Thiên đã thả lỏng đề phòng, Ly Lạc sẽ làm càng thêm nhiều chắc chắc lại sẽ càng mạnh mẽ nóng bỏng. Mặc kệ dù là Ly Hận Thiên làm ra sao, thì y cũng đều trốn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Ly Lạc…
Ly Lạc vô tình, còn có ngữ khí bình tĩnh của hắn, khiến cho trong lòng của Ly Hận Thiên càng không thoải mái. Đồng thời, lại thường có thể tạo ra một loại kích thích khác. Điều này làm cho y cảm giác càng sáng tối mâu thuẫn, thân thể liền theo đó mà càng trở nên thêm mẫn cảm…
Đặc biệt là khi Ly Lạc hỏi y, nhìn thấy thái độ cung kính khiêm tốn, hắn dùng một bộ dáng nghiêm trang, hỏi ra từng câu từng lời hạ lưu phóng đãng mà nói, ở trong mỗi một lời nói đó, đều sẽ mang theo một từ ‘Cha’…
– Cha, ta sờ chỗ này của ngươi, ngươi có thể phải là thực thoải mái hay không đây?
Ly Lạc nhìn mặt y, tay lại cử động tay vật nọ dĩ nhiên thực dính dấp gì đó. Ly Hận Thiên cầm lấy cổ tay của hắn, nói cho hắn biết hắn không cần lộng nữa. Nhưng Ly Lạc căn bản là không nghe, hắn vẫn luôn vuốt, kích thích, thẳng đến khi nam nhân chịu được không ngừng…
Tiếp theo hắn sẽ lấy ra bàn tay đã bị nam nhân làm dơ, giơ lên trước mặt y, để cho y nhìn thấy, thậm chí còn có thể đem vật kia, thoa lên chỗ phía dưới kia của nam nhân, hắn nói muốn để cho tinh dịch của nam nhân rót vào chính thân thể của mình…
– Cha, đến nơi này của ngươi cũng đã hoàn toàn cứng rắn thành như vậy rồi…
Ly Lạc nhéo lấy đầu nhũ nổi lên ở trước ngực y, hắn lôi kéo chúng nó lên thật cao. Khi hắn hỏi Ly Hận Thiên, còn dùng đầu lưỡi liếm ngay lên trên đó. Hắn chọn mi, bộ dáng hắn ghé vào ngực của Ly Hận Thiên ngực, thậm chí khiến cho nam nhân cảm thấy cả người giống như bị lửa nóng đốt cháy đến khó nhịn…
Y mới biết được, nguyên lai khuôn mặt không có biểu tình gì như vậy, cũng sẽ có thể yêu diễm khiến người nhìn thấy cũng phải kinh ngạc…
– Cha, ngươi lại kêu ra âm thanh nhiều hơn một chút nào. Âm thanh của ngươi thật là dễ nghe…
Ly Lạc đong đưa eo lưng, nam nhân bị hắn va chạm đến mức không ngừng cầu xin tha thứ. Y quỳ gối ở trên giường, nửa người trên đều nhướng lên cao cao. Eo của y bị Ly Lạc ghì xuống rất thấp. Ly Hận Thiên lắc đầu. Y không muốn. Nhưng mà Ly Lạc vẫn buộc hắn, khiến hắn nói muốn yếu, khiến hắn kêu thoải mái…
Còn muốn y nói của hắn rất lớn, thực thô…
Lấp vào bên trong y đến tràn đầy.
Thực sắc tình mà nói, nam nhân không nói, hắn liền cố ý tra tấn chỗ mẫn cảm kia khiến y đến mức chịu không nổi kích thích nữa…
Nam nhân bị hắn làm cho, hốc mắt hoàn toàn biến thành hồng.
– Cha, tinh hoa của ta ăn ngon lắm sao? Ngươi càng ngày càng thích ăn lắm đi…
Ly Lạc đều hoàn toàn bắn vào bên trong y. Nhưng hắn vẫn còn chưa có đủ, chất dịch gì đó ở bên trong, theo động tác kịch liệt của hai người họ mà nhanh chóng rỉ ra chảy dọc xuống ướt sũng cả hai chân thon dài của nam nhân, còn có đệm chăn kia, tùy ý nhìn đều có thể thấy được chất dịch dính dấp ướt át nào đó bị thấm xuống…
– Cha, miệng trên, với miệng ở phía dưới, cùng nhau ăn no được không…
Khi Ly Lạc đạt tới cao trào, hắn sẽ hôn sâu y, tiếp theo hỏi y, muốn đem chất dịch gì đó của hắn, lưu lại sâu đến tận cùng ở bên trong nam nhân…
Toàn bộ thân thể của y đều mang theo, trong trong ngoài ngoài hoàn toàn đều là hương vị của hắn…
Điên cuồng trải qua một đêm.
Ly Lạc cố ý gọi hắn là cha. Ly Hận Thiên càng không muốn nghe, hắn càng gọi càng yêu thích thỏa mãn, giống như là nghiện, mà quấn quít lấy y hỏi đông hỏi tây…
Thật giống như một nhi tử hiếu học chăm chỉ…
Nhưng lại là đang ra sức mà động thân làm ra loại chuyện này.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, từ dưới bụng nhỏ liền có một cỗ cảm xúc tê dại lập tức lủi lên. Động tác của nam nhân liền chạy nhanh hơn suy nghĩ của bản thân mà ngăn cản. Y chống tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn định đứng dậy, lúc này y mới phát hiện, trên lưng y đang bị một cái cánh tay choàng ngang ôm lấy…
Chủ nhân của cánh tay này là ai không cần nói cũng biết, chỉ là, tay của hai người họ, vì sao lại nắm cùng một chỗ …
Cảm giác mười ngón tay nắm chặt lại với nhau, khiến Ly Hận Thiên có chút ngạc nhiên, cũng có chút hoảng hốt…
Hành động này là đại biểu cho cái gì sao?
Hay là do y đã nghĩ quá nhiều…
Nam nhân khó hiểu nhìn về người ở phía sau. Y nghĩ rằng Ly Lạc vẫn còn đang ngủ say. Chưa từng nghĩ ra, y vừa quay đầu lại, toàn bộ vẻ mặt hoang mang đều bị hai tròng mắt của Ly Lạc bắt gặp, đến trốn, cũng hoàn toàn không có cơ hội nào…
Hoảng hốt, trái tim rối loạn đập mạnh thình thịch thình thịch.
Một khắc kia, y không hề còn là một lão nam nhân mấy chục tuổi, mà như là hồi xuân vậy, ngay cả bản thân y cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi…
– Sớm.
Vẫn duy trì tư thế nằm ngủ, Ly Lạc mở miệng chào hỏi nam nhân. Vẻ mặt của hắn vẫn không cười, nhưng giờ khắc này cảm giác vô cùng ấm áp, lại dạt dào tình cảm…
Tất cả đều thật là một khung cảnh tốt đẹp, hình ảnh ấm áp hòa hợp. Nhưng y vẫn chỉ có nhìn Ly Lạc như vậy. Ở trong loại bầu không khí tốt đến khó gặp như vậy, phản ứng của nam nhân cũng thật khoa trương đến kì lạ…
Y rõ ràng đã quên bản thân ngủ ở bên ngoài, trực tiếp liền lui về phía sau …
Chờ khi y phản ứng lại, ở phía dưới mông của y đã không có ghế hay gì đó để ngồi xuống được nữa. Y cũng chưa có mặc bất cứ cái gì lên người. Ở trong một khắc kia, nam nhân cảm thấy y còn không bằng liền tính cứ như vậy mà trực tiếp ngã chết đi cho rồi…
Y cư nhiên để cả thân thể ở trong tình trạng trần truồng, lại ở trước mặt Ly Lạc mà té ngã chỏng chơ…
Trên thế giới này, còn có việc gì có thể so với việc vừa xảy ra đây lại càng dọa người nữa hay không đây…
Bất quá ngay khi Ly Hận Thiên ngã xuống đất, Ly Lạc liền kéo lấy thân thể y bay lên không trung. Ở trong nháy mắt liền đem y lôi trở về, nam nhân vẫn duy trì động tác sắp bị té xuống. Hai chân của y tự nhiên mở rộng, động tác của hai tay y vẫn còn đang ôm lấy bảo vệ đầu mình, một nửa cái mông của y vẫn còn mấp mé ở bên ngoài mép giường, toàn bộ thân thể của y đang ở trình trạng gấp người lại. Ly Lạc cũng là nửa ghé vào trên giường, cánh tay tự nhiên mà duỗi ra phía bên ngoài. So với Ly Hận Thiên chật vật, trong bộ dáng lạnh lùng của hắn còn mang theo một chút biếng nhác, không biết là đã tuấn mỹ hơn biết bao nhiêu lần…
Mái tóc của Ly Lạc thùy xuống ở trên vai, chăn được vén ra phía sau lưng. Bộ dáng đang bày ra này của Ly Lạc, cũng đủ khiến cho tất cả nữ nhân ở trên đời này trở nên điên cuồng, mê người đến nói không ra lời, nhưng Ly Hận Thiên còn chưa kịp thưởng thức …
Ly Lạc đỡ lấy nam nhân vốn không có động đậy gì nữa, ánh mắt của hắn từ trên vẻ mặt kích động của Ly Hận Thiên, từng chút một mà di chuyển xuống  toàn bộ thân thể trần truồng vẫn đang bày ra kia đến bộ vị trọng yếu kia…
– Thật có tinh thần.
Lúc này Ly Hận Thiên  cảm thấy đỉnh đầu liền có ngọn núi lửa phun trào. Lời này nếu đổi thành người khác nói, phản ứng của y sẽ không có lớn như vậy, nhưng cố tình lại người nói lời này lại khiến chó cũng không thể cười nổi, đó chính là Ly Lạc, bị người như thế trêu ghẹo, còn không bằng bị tên Mộc Nhai kia ác ý xuyên tạc thì y nghe vẫn còn có thể thoải mái hơn rất nhiều…
– Ngươi vẫn còn muốn ngủ một hồi sao, nhi? Chúng ta cũng có thể để tối nay xuất phát cũng được.
Bất quá Ly Lạc cũng không khiến nam nhân không cần quá chịu đựng khó khăn. Hắn kéo y lên trên giường, ngoài cái câu nói kia ra rốt cuộc không để cho Ly Hận Thiên bước xuống giường nữa.
Ly Hận Thiên vừa mới ngồi xuống, Ly Lạc ôm chăn phủ lên trên thân của nam nhân. Vừa kinh hồn chưa định đến sau khi y lấy lại tinh thần, Ly Hận Thiên Hách bỗng phát hiện ra, đầu gối lên đùi của y, khuôn mặt của Ly Lạc đang kề sát bên bụng y, mà cái nghiệt căn trong truyền thuyết của y, đang đối diện với cằm của Ly Lạc…
Trường hợp này, thật rất muốn mạng người mà.
Ngược lại Ly Lạc vẫn không lưu tâm, hắn bát thực tự nhiên, thân thể mềm nhũn của Ly Hận Thiên đang ngốc lăng ra lại bị hành động hắn làm ra mà có cảm giác cứng ngắc lại…
Nam nhân ngốc lăng cứng đơ người là vừa động cũng không dám động. Y tập trung nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Ly Lạc, còn có tấm lưng hoàn mĩ kia của Ly Lạ, thẳng đến khi người sau ngẩng đầu hỏi ý kiến của y. Nam nhân mới giống như thể từ trong mơ hồ mà triệt để hoàn toàn mạnh mẽ mà thanh tỉnh lại…
– Không cần, đừng chậm trễ thời gian, ở trên xe ngựa cũng giống nhau vẫn có thể ngủ được, mà…
Ly Hận Thiên ra vẻ trấn định nói xong. Y còn thiếu chút nữa đem đẩy Ly Lạc ra mà đứng lên, nói cho hắn biết, “ngươi thức dậy mau mau đi ra ngoài nhanh chóng an bài đi”. Nhưng y mà nói mới nói được một nửa, dưới thân đột ngột lại truyền đến cảm giác khác thường, tiếp theo toàn bộ lưng của nam nhân đều dựng thẳng tưng lên…
Nam căn của y, cũng thẳng tắp chạm phải hầu kết của Ly Lạc…
Hai bên đồng thời đều phát sinh tình huống, thật là khiến cho Ly Hận Thiên xấu hổ mà thầm nghĩ muốn đi tìm chết cho rồi.
Tối hôm qua sau khi hai người họ làm xong, liền trực tiếp ngủ, y vẫn chưa có tắm rửa, cho nên ở trong thân thể đều là chất dịch gì đó của Ly Lạc…
Y hoàn toàn không dám động đậy, y sợ Ly Lạc phát hiện…
Y không muốn lại dọa người …
Nhưng mà, nơi đó của y vẫn còn đang để ở hầu kết của người ta, Ly Lạc vừa động, hầu kết kia liền trượt mà động đậy cao thấp…
Y rõ ràng đã bị áp bức gì đó đến thực sạch sẽ, tựa hồ như lại có xu thế ngẩng đầu lên một lần nữa…
Điều này khiến cho Ly Hận Thiên khó tránh khỏi ý nghĩ dở khóc dở cười, kỳ thật y vẫn còn trẻ…
Đồng thời ở trong lòng y cũng tự mình oán thầm, từ trước đến giờ mấy tên gia hỏa này, bọn hắn vốn chưa từng đem thứ kia bắn ra ở bên ngoài, đều phải đem tất cả mà bắn vào hoàn toàn ở trong thân thể y. Tuy rằng làm như vậy thì bọn hắn sẽ rất thoải mái, nhưng mà sau đó Ly Hận Thiên lại rất vất vả, vô luận là do quên tẩy rửa mà bị tiêu chảy, hay là tự mình đem thứ này nọ đào đi ra đều mang đến cảm giác lúng túng khốn đốn…
– Cũng tốt.
Ly Lạc tựa hồ như không hề phát hiện ra tình trạng khác thường của Ly Hận Thiên, hắn gật đầu phụ họa, sau đó trực tiếp tài năng đủ Ly Hận Thiên trên người đi lên, hắn vén tóc gọn ra phía sau, ở trước mặt nam nhân mà trần truồng cả thân dưới mà bước xuống giường. Đây vốn là phòng của Ly Hận Thiên, tay nải của hắn được để ở trong phòng của bản thân, cho nên hắn trực tiếp từ trong hành lí của Ly Hận Thiên tìm ra một bộ nội sam mà mặc vào, dù sao thân thể của hai người họ không khác nhau là mấy.
Ly Lạc đứng trước gương đồng sửa sang lại cổ áo, hắn không có quay đầu lại, nhưng hình ảnh phản chiếu trên gương đồng đem nhất cử nhất động của nam nhân đều soi đến từng chút một mà giúp cho hắn nhìn rõ ràng. Ly Lạc vốn định ôn tồn ở lại với y một chút, bất quá nhìn thấy y như vậy, hắn chỉ có thể từ bỏ. Hắn thực hiểu rõ Ly Hận Thiên, bức y đến nóng nảy chỉ có thể mang lại hậu quả phản tác dụng. Đùa thì có thể, nhưng là muốn đem y nắm chặt trong tay thì bây giờ cần phải đúng mực. Ly Lạc biết, nếu lại tiếp tục ở đây, thì sẽ nhìn thấy Ly Hận Thiên thẹn quá thành giận…
Hắn không mong muốn nhìn thấy kết quả tốt như Mộc Nhai đã làm ra, mổ gà lấy trứng là một chuyện rất ngu xuẩn, Ly Lạc hắn đây mới không làm cái việc như vậy.
– Trong chốc lát nữa đi lên trên xe rồi lại ngủ tiếp, ngươi trước tiên cứ nằm nghỉ ngơi một chút, chờ đến khi tiểu nhị đem nước ấm đưa lên tới phòng rồi hãy ngồi dậy. Ta đi trước để an bài mấy việc khác đã.
Ly Lạc vừa nói xong. Quần áo cũng đã mặc chỉnh tề. Hắn cũng không nhìn nam nhân, trực tiếp liền đẩy cửa bước đi ra ngoài, lưu nam nhân mang theo một tâm tình phức tạp, một mình đang tự “hao tổn tinh thần”…
Bất quá y nhìn thấy, cánh cửa được hắn khép lại ở trong nháy mắt, nam nhân thở dài một cái thật khoa trương…
Bộ dáng như vậy, thật sự là chọc người nhanh muốn tiến tới mà yêu thương.
Đến đây thì hắn cũng đã cho y  đủ thời gian để dịu đi tâm tình rồi. Hắn không có bức y, siết y thật chặt. Nhưng hắn cũng sẽ không để cho nam nhân rời khỏi hắn quá xa…
– Buổi sáng hôm nay, ngươi kích động như vậy, làm hại ta vốn muốn hỏi một chút xem thân thể của ngươi thế nào rồi, lại không có cách nào mở miệng được,
Động tác xoa nắn của Ly Lạc nhất thời dừng lại một chút, hắn thuận thế sờ lên trên eo của nam nhân, lại chút như có như không ấn hai cái,
– Thế nào, có khỏe không? Muốn ta giúp ngươi xoa bóp ấn một cái  hay không đây?
– Không cần! Ta không sao!
Tấm lưng phía sau của nam nhân xoát một cái liền dựng lên thẳng tưng, so với quân dân giải phóng đứng nghiêm còn muốn thẳng tắp hơn rất nhiều. Nếu không phải sợ Vũ Quả và Thanh Nhiên phát hiện, y đã sớm hô lên mất rồi.
– Thật sự không cần? Tối hôm qua không phải ngươi luôn luôn rầm rì ở trong miệng than vãn eo nhất định đau mỏi đến mức như sắp bị đứt lìa ra sao?
Ly Hận Thiên thiếu chút nữa phun ra, y vỗ về ngực của mình bởi vì kinh hách quá độ mà liên tục xua tay, trên miệng y vừa nói xong câu “không cần”, trong lòng y lại đang mắng Ly Lạc, người này tuyệt đối là cố ý…
Hắn cố ý nhắc lại lần nữa, hắn không phải là chuẩn bị muốn làm cho y xấu hổ đến muốn chết hay sao a…
Hơn nữa, nếu sớm biết rằng eo của y nhất định sắp bị chặt đứt, thì làm gì tối qua hắn còn cố ý để xảy ra, vốn chỉ là hỏi làm bằng thừa mà thôi…
Nhất định là rất đau, vô cùng mỏi rồi.
Còn bày ra nhiều tư thế với độ khó vô cùng cao như vậy, eo của y thật sự chịu không nổi, dù sao ở độ tuổi của y lại làm ra…
Người này thật là không biết tôn trọng người già cả.
Hiện tại lại nói ra mấy lời hỏi thăm tỏ vẻ quan tâm thì có ích lợi gì, hồi tối liền nên làm ít lại một chút là được rồi.
– Ngươi xác định?
Nam nhân càng dùng sức gật đầu, y xác định eo của y không cần Ly Lạc giả hảo tâm mà xoa bóp.
Hắn chỉ cần đừng ép buộc y nữa thì tốt rồi.
– Tốt lắm,
Ly Lạc cũng không cưỡng cầu, hắn thỏa hiệp rất nhanh. Nhưng nam nhân lại có dự cảm không tốt, Ly Lạc gật đầu thống khoái như vậy, khẳng định là không có chuyện gì tốt rồi. Quả nhiên, không qua bao nhiêu lâu, Ly Lạc lại dùng ngữ khí bày ra vẻ vân đạm phong khinh mà hỏi y,
– Cha này, ngươi nói cho ta biết, tối hôm qua, ngươi có bao nhiêu thoải mái?
Xem đi, lại tới nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.