Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 114: Thức ăn thật là dở




Ly Hận Thiên đột ngột ngẩng đầu lên. Quả nhiên là nhìn thấy một thân quần áo bạch sam của Quỷ Vương đứng ngạo nghễ dưới chân là dẫm lên trên linh thể quỷ hồn biến ảo. Gã nhất thời thời xòe ra chiết phiến màu tím trong tay, một bên nhìn bọn họ mà phát ra tiếng cười dài.
Ly Hận Thiên rất muốn hỏi gã, chính là ngươi có muốn khoa trương ra vẻ như thế nào thì cũng không thể làm như vậy a. Ăn mặc mỏng manh lại cầm theo chiết phiến tím kia, quả thực nhìn rất là tuấn tú, nhưng mà gã không cảm thấy lạnh sao…
Loại thời tiết quỷ quái này mà lại cầm theo quạt giấy. Tên Quỷ Vương này chỉ sợ là kẻ duy nhất ở từ trên xuống trong thiên hạ này làm như vậy. Y chỉ đứng nhìn thôi, liền đã cảm thấy lạnh run rồi.
Những người khác không hề có ý nghĩ nhàm chán giống như Ly Hận Thiên. Quỷ Vương vừa xuất hiện, bọn họ liền lập tức chuẩn bị công kích. Dù là như vậy, bọn họ vẫn chậm một bước…
– Nếu các ngươi cần giúp, bổn vương lại thiện lương như vậy, thì ta liền giúp một tay vậy… Không cần quá ngưỡng mộ ta đâu nga….
Quỷ Vương vừa nói xong, còn nháy mắt một cái kèm thêm mười cái hôn gió thổi về phía bọn họ. Bộ dạng như vậy, cực kỳ giống như minh tinh thần tượng đang lên sân khấu mà nhận được cổ động vậy…
Bất quá động tác của gã, lại khiến người ta tức giận sôi sục đến không thể bình tĩn nổi.
Khi đang nói chuyện, chiết phiến đang trong tay của Quỷ Vương liền ‘xoạt’ một tiếng hoàn toàn xoè tròn ra, từ thân quạt xoè ra đến cán quạt. Ly Hận Thiên lập tức cảm giác được mặt đất ở dưới chân bắt đầu liền chấn động lên. Giống như động đất vậy.
– Đáng chết, nhất định là hắn muốn phá hủy Thanh Long thạch.
Mộc Nhai mắng lên một tiếng. Hắn mang theo kiếm liền tiến lên nghênh chiến. Văn Diệu nắm chặt Nghịch Thần Tập, nguyên bản chỉ có là mũi thương mini dài bằng ngón tay cái, trong nháy mắt liền biến dài, thân của cây thương là màu tím cũng chính là khí. Văn Diệu đem thương vung lên, đầu thương chỉ xuống đất, đạp chân đột ngột phóng lên một bước, liền hướng về tên Quỷ Vương kia bay đi. Lần trước tên Quỷ Vương kia làm hắn bị thương. Văn Diệu muốn đem món nợ đã ghi kia phải đòi lại bằng hết…
Bất quá Văn Diệu còn chưa kịp nhảy lên tới, nhất thời một con cự thú cao bằng hai người liền chắn ngang ở trước mặt hắn. Ánh mắt của Văn Diệu rùng mình, hắn chưa kịp thu hồi khí lực, liền đạp lên ngực cự thú ngực lộn ngược trở ra sau. Cùng lúc đó, quỷ quái cùng quái vật có mọi hình dáng khác nhau từ bốn phương tám hướng nhất tề vọt tới.
Nhân số hai bên, hoàn toàn kém xa nhau.
Một bên kia, Mộc Nhai đạp lên Thiên Tường hồng long, cùng với tên Quỷ Vương kia chính là mở ra kịch liệt triền đấu. Quỷ Vương không thích hợp để chiến đấu gần. Gã ở một bên phòng ngự, một bên triệu hồi quỷ vật hướng về Mộc Nhai tập kích. Chiêu thức của Mộc Nhai múa ra đường kiếm vô cùng xinh đẹp. Ly Hận Thiên hoàn toàn nhìn không thấy Mộc Nhai làm sao ra chiêu. Y chỉ có thể nhìn thấy kiếm quang cùng linh khí quấn quanh với nhau ở cùng một chỗ, vây lấy thân thể của Mộc Nhai bao phủ lên xung quanh. Màu sắc đó rất là chói sáng, từ rất xa nhìn vào, giống như là một loạt pháo bông vừa được bắn ra vậy.
Quỷ vật do Quỷ Vương triệu hồi đã bị Mộc Nhai đánh tan từng cái một. Mắt Ly Hận Thiên thấy vài thứ kia giống như là bị quả bóng rổ bị nổ tung mà biến thành khói trắng. Mộc Nhai ở trong không trung bay đến lượn đi, mỗi lần như vậy hồng long kia đều có thể vững vàng mà tiếp được hắn.
Trường kiếm ở trong tay của Mộc Nhai vung lên, linh lực liền bốc lên cháy bừng, quấn quanh trên thân kiếm, giống như là có sương khói lan tỏa lượn lờ. Khi Mộc Nhai dùng sức chém tới Quỷ Vương, trong nháy mắt lớp bụi sương khói màu vàng kia liền biến thành lực đánh của băng sơn liệt vô cùng mãnh liệt, chém xuống Quỷ Vương mà bắn ra một loạt tia sáng chớp loá lại léo lên…
Linh khí màu vàng theo lực đánh của chiêu thức băng sơn liệt kia liền cuộn tròn vây quanh ở trong không trung chỉ để lại một vệt dấu vết màu vàng, rất là to lớn.
Linh khí kia giống như đang bị thiêu đốt, qua một thời gian rất lâu sau đó mới có thể chậm rãi tắt.
Lực đánh của băng sơn liệt có sức phá hoại vô cùng lớn mạnh. Nếu như bị đánh trúng, thì xương cốt của tên Quỷ Vương kia khẳng định sẽ không còn. Ly Hận Thiên vì gã mà lau một đầu mồ hôi. Bất quá, tên Quỷ Vương kia ở ngay tại khoảnh khắc nguy hiểm nhất đã nhanh nhẹn mà trốn thoát, trực tiếp tránh được một kích trí mạng của Mộc Nhai.
Mộc Nhai liền liên tiếp đánh ra băng sơn liệt đuổi giết Quỷ Vương, gã liền lùi lại phía sau. Ở sau lưng của Quỷ Vương lại là thân núi bị oanh tạc đến tan nát. Sau mỗi lần băng sơn liệt phát ra, nam nhân đều có thể cảm giác mặt đất ở dưới chân bắt đầu bị ảnh hưởng mà kịch liệt chấn động, so với phía trước chấn động mà Quỷ Vương vừa nãy làm ra còn có cảm giác rung lắc mạnh hơn nhiều.
Phương thức công kích thô lỗ như vậy, thực thích hợp với Mộc Nhai. Nhưng dưới loại tình huống này mà sử dụng băng sơn liệt thật là có vẻ không quá ổn đi…
– Mộc Nhai, ngươi nên ôn nhu một chút.
Khâm Mặc xoa cái trán đang ẩn ẩn phát đau của mình. Hắn vừa ở một bên không thay đổi sắc mặt mà tránh thoát khỏi cái miệng to đang giương ra mở lớn như bồn máu của một con quái vật vừa tiến tới định cắn hắn. Lại ở một bên nhắc nhở tên Mộc Nhai nọ đang ở cách đó không xa. Khâm Mặc đang do dự có nên giúp hắn gia tăng sức mạnh chiến đấu hay không đây. Tên Mộc Nhai này lại tiếp ra chiêu thức xuống tay dã man như vậy. Đánh hay không đánh chết Quỷ Vương kia hay không thì Khâm Mặc cũng mặc kệ. Hắn chỉ biết là Thanh Long thạch thực dễ dàng bị tên Mộc Nhai này phá hủy a.
Bọn hắn tới tận đây chỉ là muốn xác định tình trạng của Thanh Long thạch, chứ không phải là đến đây để phá hủy nó.
– Gia sẽ không ôn nhu!
Công kích không ngừng nghỉ, Mộc Nhai hung hăng mắng – ra miệng. Hắn mắng một câu lại múa ra một đường kiếm, rất nhanh ở mặt đất ở dưới chân lại truyền đến cảm giác bị chấn động. Công kích của Mộc Nhai, một lần sau so với một lần trước đó càng mãnh liệt hơn rất nhiều.
Đang lòng bàn chân cũng đều bị hắn chấn đến tê rần.
– Ngươi ở trên giường. Thường làm với nữ nhân ôn nhu ra sao thì liền đối với hắn ôn nhu như vậy đó.
Khâm Mặc nghiêm trang đề nghị. Nhân tiện hắn thao túng la bàn, giúp cho những người khác hoặc là gia tăng sức chiến đấu, hoặc là gia cố phòng ngự. Khâm Mặc, Ly Lạc đều ở cùng với Ly Hận Thiên một chỗ. Hai người bọn hắn không cần cận chiến nhưng vẫn có thể công kích, cũng thuận tiện mà có thể bảo hộ y.
– Gia ở trên giường, có làm gì đi nữa thì gia cũng sẽ không ôn nhu!
Hô hấp cùng với cảm xúc sốt ruột, giọng nói của Mộc Nhai lại truyền đến. Ly Hận Thiên chính là đang lo lắng đề phòng cho hắn mà nhìn hắn đánh nhau với Quỷ Vương đánh nhau. Nhưng khi Mộc Nhai nói ra lời này xong, đột ngột quay đầu mà nhìn y một cái. Nam nhân bị hắn nhìn đến liền sửng sốt. Bất quá Mộc Nhai rất nhanh liền đem tầm mắt dời đi, chỉ là một cái liếc mắt vừa rồi, tuyệt đối là đang mang một tầng ý tứ càng sâu.
Ly Hận Thiên xấu hổ tay không nắm thành quyền, ho khan hai tiếng. Y rất muốn nói, các ngươi đang chiến đấu lại chỉ cần đánh cho tốt vào, không cần lo nói chuyện tào lao như vậy…
– Ngươi, mẹ nó, đừng có dài dòng nữa. Ngươi nhàn hạ đến như vậy thì không bằng giúp ta cố định hắn yên một chỗ đi, né qua trốn lại rất phiền toái.
– Vậy ngươi liền nói cho hắn biết. Ngươi đừng nên cử động, ta muốn đánh ngươi.
Tuy rằng Khâm Mặc oán giận, nhưng hắn luôn rất nhanh mà bắt đầu chuyển động la bàn, đồng thời bắt đầu niệm lên ảm hồn chú. Lần đầu tiên Ly Hận Thiên nhìn thấy bộ dáng chiến đấu của Khâm Mặc. La bàn giống như đồng hồ vậy, chuyển động rất có quy luật. Trên bề mặt còn có khắc ký hiệu mà theo la bàn chuyển động lại phát ra ánh sáng màu đen. Bất quá tự phù kia có sáng có tối, sau khi la bàn chuyển động hai vòng, có tự phù từ trên la bàn nhẹ nhàng đứng lên…
Mắt của Ly Hận Thiên vừa thấy kí hiệu màu đen giống như ở trong cái nồi nhỏ mà ngọ ngoạy đứng lên ở trên la bàn xếp hàng chỉnh tề. Âm thanh của Khâm Mặc dừng lại. Một tay của hắn vươn ra ngón trỏ chỉ một hướng, mặc niệm ‘Đi’. Một dãy ký hiệu biến ảo thành một tia chớp màu đen, trong nháy mắt bổ về phía Quỷ Vương bên kia.
Quỷ Vương cũng không phải là nhân vật đơn giản. Hắn liền hủy hướng ảm hồn tiến đến mình mà dẫn dắt nó quay về hướng của Mộc Nhai. Ngay sau khi Khâm Mặc phát hiện động cơ của Quỷ Vương, hắn cũng không kịp thu hồi lại chú thuật. Mắt của Ly Hận Thiên thấy hồng long của Mộc Nhai bị tia chớp đó đánh trúng. Bất quá Mộc Nhai lại không có từ ở trên trời rơi xuống, hắn hung hăng mắng to lại triệu hồi ngay một cái mới, ngay trong lúc này cũng không vội vàng. Chiết phiến của Quỷ Vương quạt một cái, mặt đất ở dưới chân liền đột ngột rung động tăng lên…
Một mảng hồ nước liền bị hất lên cao lại dội xuống như là những hạt mưa đang bắt đầu rơi xuống, toàn bộ mặt hồ bắt đầu hoàn toàn đều bị rung động. Mặt đất cũng bắt đầu rung lắc mãnh liệt mà dồn lại đây, vòng quanh ngọn núi lớn này, cũng bắt đầu phát ra những tiếng vang không tốt…
Tâm của Ly Hận Thiên nói, không xong rồi. Nếu cứ để cho chấn động vẫn xảy ra như vậy thì thật không ổn rồi. Xung quanh đều là núi, nếu thật sự sụp xuống, thì nơi này khẳng định sẽ bị đất đá to nhỏ sụp lún mà che lấp đi mất.
Ban đầu y còn nghĩ rằng, Hoàng Thượng lệnh cho bọn hắn tới nơi này, là có dự mưu gì đó. Nhưng bây giờ vừa thấy cảnh tượng này, y đã có thể nghĩ ra là Hoàng Thượng vốn biết sẽ có kẻ muốn đến đây để phá hủy Thanh Long thạch, nên Người lệnh cho bọn hắn đến đây, là tới để xác định.
Xem như là Hoàng Thượng phòng ngừa chu đáo đi, nhưng Người căn bản không bận tâm đến sống chết của bọn hắn, trừ phi mang theo toàn bộ tinh kị binh đến đây. Nếu không bây giờ mà chỉ bằng vài người này của bọn họ, thì làm sao có thể thay đổi được cái gì đây…
Ly Lạc cùng Mộc Nhai có lớn mạnh tài giỏi đến mức nào, chung quy cũng chỉ là một cái người phàm, chứ không phải là siêu nhân.
Lại càng không phải là dạng không có cái gì mà không làm được, thật là mơ tưởng quá đi a.
Trên không trung đang chiến đấu kịch liệt. Trên mặt đất đồng dạng cũng là như thế. Bất quá sức chiến đấu của quỷ quái này cũng không cao, chỉ là có chút quấn người vướng chân vướng tay mà thôi. Văn Diệu thoát thân không ra, hắn không có cách nào đi giúp Mộc Nhai được. Văn Diệu bị chúng nó quấn quýt đến mức có chút nôn nóng, hắn rất muốn chạy nhanh đến đó mà nghênh chiến của Quỷ Vương.
Hắn muốn báo thù.
– Văn Diệu, tránh ra.
Văn Diệu chính là đang phiền táo mà xử lí đám vướng bận này nọ. Ly Lạc đột nhiên dừng lại toàn bộ công kích. Ngữ khí bình tĩnh của hắn nhắc nhở cư nhiên mang theo chút nôn nóng, đây là giọng điệu mà bọn họ chưa từng nghe qua …
Đến một người như Ly Lạc luôn ở trong chỗ hỗn loạn cũng chưa từng không sợ hãi mà lại có thể lên tiếng nói ra loại cảnh cáo này, Văn Diệu biết việc này tất nhiên rất là nghiêm trọng. Hắn không cần suy nghĩ, vội vàng tránh đi đến chỗ kia. Hắn mới nhảy lên, chân còn chưa kịp rơi xuống đất, chỗ vừa đứng ban nãy liền đột ngột bị một đạo sấm sét đánh xuống…
Hoặc nói là, sấm sét này là từ dưới chân thoát ra.
Ngay sau đó, một màn rung sợ lòng người đã xảy ra.
Mặt đất gần bên Hắc Lân đàm liền rung động, từng tia sấm sét kinh động từ dưới đất bắn ra. Tia sấm sét kia vô cùng dày đặc, giống như là đột ngột mà phun ra một cột nước vậy, thẳng đến khi nó nhập về phía chân trời. Ban đầu bầu trời trong xanh trong nháy mắt liền bị mây đen bao phủ dày đặc, tia sấm sét kia ở bên trong mây mà thoáng hiện lên, chiếu sáng cả một tầng mây được thấy đến rành mạch…
Đột nhiên ở giữa không gian cuồn cuộn tiếng sấm, tiếng vang kịch liệt chấn đến màng tai của kẻ khác đến phát đau. Ở trong một khoảng cách gần như vậy lại nghe được từng đợt sấm sét nổ vang, khiến cho trái tim của con người ta cũng phảng phất như là theo chấn động này mà hoàn toàn nảy lên kịch liệt. Cùng với tiếng sấm nổ vang, từng đợt gió nặng nề đột ngột bắt đầu nổi lên. Nam nhân dùng sức giữ lại tóc đang bị thổi tán loạn ở trên trán, mới không bị tóc hoàn toàn che đi tầm nhìn. Y cố sức mở to mắt, mà nhìn chằm chằm Văn Diệu…
Dù là như vậy, thì mí mắt của y cũng bị gió thổi thẳng đến khép lại, có thể thấy được gió này thổi có bao nhiêu lớn.
Từ đầu đến giờ, chính là mọi người đều hết sức chuyên chú mà chiến đấu với quỷ quái. Bọn họ căn bản không chú ý tới thay đổi ở dưới. Ngay khi Ly Lạc vừa nhắc nhở Văn Diệu lại kêu bọn họ lui lại thì đã không còn kịp rồi. Sấm sét kinh động kia cơ hồ ở trong cùng một lúc mà vang lên, mắt của Ly Hận Thiên thấy thân thể của bọn họ bị sấm sét cắn nuốt…
Y không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Cảnh tượng ở trước mắt, quá mức thê thảm bi thiết.
Mặc dù có một số gương mặt, y vẫn còn xa lạ, nhưng mà một đường này bọn họ đều kết bạn mà đi. Ít nhất vẫn còn có chút cảm tình, nay bọn họ liền ở trước mắt y mà chết đi. Nam nhân sao lại có thể nào mà dễ dàng mà chịu được, nhưng y còn chưa có thời gian vì cái chết của họ mà thương tâm -, thì Văn Diệu vẫn còn ở khu vực có sấm sét.
Hắn tránh thoát được lần đầu tiên. Nhưng bên người hắn thỉnh thoảng lại có sấm sét đánh ra, tâm Ly Hận Thiên hoàn toàn căng thẳng theo…
– Trận lôi này cũng là do tên Quỷ Vương kia giở trò quỷ sao?
Âm lượng bình thường nhất thời mà mở miệng nói liền sẽ bị gió to thổi bay đi mất. Ly Hận Thiên chỉ có thể dồn sức hết ở cổ họng mà kêu ra. Bộ dáng lúc này của y, cực kỳ giống như là phóng viên ở mà đột kích ở tại hiện trường mà làm chương trình trực tiếp chiếu lên ti vi vậy. Vải vóc của quần áo hoàn toàn đều phần phật bị gió thổi bay dính sát lên thân thể của mình. Hành lí của bọn họ mang theo đến đây, đã sớm đều bị gió thổi bay đi mất rồi, cũng không biết là đã bay đến đâu rồi. Nếu không phải y được Ly Lạc giữ chặt lại, y cảm thấy thân thể của mình hoàn toàn đều sẽ bị gió này thổi tới cuốn bay đi mất.
– Không phải, đây là trận pháp thủ hộ của Thanh Long thạch. Thứ này rất khó đối phó. Bọn ta một chút cũng đều chưa có chuẩn bị gì cả, nên bây giờ nếu làm không tốt thì sẽ….
Toàn quân bị diệt.
Khâm Mặc không đem lời này nói ra hết. Bất quá ý tứ của hắn, thì bọn họ hoàn toàn đã hiểu rồi, bao gồm cả Ly Hận Thiên ở trong.
Biết rõ, dù là ai đi nữa cũng không thể đoán được hay ngăn cản được việc này xảy ra.
Quá đột ngột.
Bọn họ chỉ là đến xác định tình trạng của Thanh Long thạch, căn bản không nghĩ tới sẽ phạm vào trận pháp hủ hộ của Thanh Long thạch. Nay, tên Quỷ Vương kia nhất thời lại quậy lên rối loạn như vậy, lại ở trong này khai chiến, sắp sửa phải gặp loại tình huống nào đó, là bọn hắn cũng không thể đoán trước được, càng không thể gánh vác nổi.
– Quả thật rất không xong.
Ở trong gió lớn, Ly Hận Thiên mơ hồ nghe thấy Ly Lạc nói ra một câu như vậy. Khi y trừng mắt chuyển hướng về Ly Lạc, hồ nước này giống như suối phun bắn ra trào ra khắp ở bốn phía, nước lại ở cùng sấm sét tích điện hỗn loạn ở cùng một chỗ. Quỷ vật này ở trong nháy mắt liền biến thành tro bụi. Người của bọn họ đã may mắn mà đào thoát, thối lui đến khu vực an toàn. Lúc này xung quanh bên trong Hắc Lân đàm đều biến thành nhân gian luyện ngục…
Thứ sấm sét này khiến cho hai mắt của Ly Hận Thiên bắt đầu phát đau. Y được Ly Lạc đưa xuống chân núi. Đúng lúc sấm sét ở trên núi lớn đang chớp lên, đến Ly Lạc cũng không dám cam đoan, núi này còn có thể kiên trì trụ giữ lại được bao lâu nữa…
Chiến đấu của Mộc Nhai dừng lại, Quỷ Vương ở một bên khác, gã lười biếng cười, chiết phiến kia đã được gã khoanh tay để ở ngang trước ngực, xoè tròn chiết phiến ra mà nhàn nhã quạt.
Mộc Nhai còn muốn giữ chân gã lại định xông lên, nhưng một tia sấm sét kinh động bắt đầu từ dưới chân lủi lên trên, ở giữa khoảng trống giữa hai người bọn hắn liền nổ vang. Mộc Nhai cùng Quỷ Vương bị sấm sét tách ra. Mắt thấy đám sấm sét kia càng ngày càng nhiều. Biết rõ tình huống không ổn, Mộc Nhai cũng không dám lại tùy tiện tiến lên. Sấm sét này quá lợi hại. Mộc Nhai không có cách nào ở trong này tiếp tục chiến đấu.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mắng ra miệng, sau đó liền trở về bên người Ly Hận Thiên bọn họ…
– Trận này thật đúng là thật không xong, chúng ta ngăn chặn không nổi nữa rồi.
Sấm sét ở giữa tia chớp loé sáng, tên Quỷ Vương kia vẫn đâu vào đấy vẫn tiếp tục mở ra chiết phiến của gã quạt nhẹ. Khâm Mặc nhìn động tác của gã, như đã là kẻ trước tiên tuyên bố ra kết quả cuối cùng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.